• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Keng, keng, keng.

"Giờ sửu canh năm, cẩn thận củi lửa."

Tiếng báo canh vang lên, bên ngoài bầu trời vẫn còn tối mịt mù, người dân vẫn chưa mở cửa.

Nhưng lúc này trong phủ Thượng tướng quân giống như đang có một chuyện lạ xảy ra, tất cả cung nhân đều kinh ngạc há hốc mồm mà những chủ nhân trong phủ cũng đều thức dậy không hẹn mà gặp chạy đến viện Nhã Trúc.

Lúc này bên trong một căn phòng ở viện Nhã Trúc đang đứng rất nhiều hạ nhân, khi Tô Mạnh cùng Tô phu nhân đi lại liền thấy một nhóm người vẻ mặt kinh hãi nhìn vào trong phòng.

"Khụ khụ khụ." Tô Mạnh giả vờ ho khan.

Nghe được tiếng vài hạ nhân xoay đầu nhìn thì thấy Thượng tướng quân cùng Tô phu nhân liền vội vàng quỳ xuống.

"Tướng quân, phu nhân."



"Đứng lên hết đi." Tô Mạnh gật đầu.

"Có chuyện gì mà các ngươi tụ tập lại đây vậy." Tô phu nhân hiếu kỳ hỏi, đây không phải phòng nữ nhi của bà sao, không biết có chuyện gì.

"Bẩm phu nhân, khi trống canh vừa vang tiểu thư liền bật dậy sau đó gấp gọn lại chăn gói, chuyện này khiến cho thị nữ bên người cực kỳ kinh ngạc làm rớt cả thao rửa mặt." Một hạ nhân nói, trong giọng nói không kìm được sự kinh ngạc.

"Thật thế à." Tô phu nhân kinh ngạc.

Tô Mạnh nghe vậy thì nhanh chóng đi vào phòng.

Lúc này tiểu Tô Đình đang ngồi trước bàn trang điểm để thị nữ cột hai búi tóc, trên người đã mặc trang phục của nam nhi.

"Ôi bảo bối nhi." Tô Mạnh không nhịn được mà kêu lên.

Tiểu Tô Đình nghe tiếng gọi liền xoay người qua nhìn, thấy hai người phía sau liền vui vẻ kêu lên "Phụ thân, mẫu thân."

"Hôm nay tiểu bảo bối sao lại dậy sớm như vậy." Tô Mạnh không nhịn được mà đi lại bế nữ nhi lên hỏi.

"Phụ thân." Tiểu Tô Đình vẻ mặt đầy nghiêm túc gọi sau đó nói "Đình Đình thức dậy để học võ cùng các ca ca, ngài đã hứa với ta rồi."

Tô Mạnh bị nữ nhi nhắc nhở liền ngẩn người sau đó bất đắc dĩ gật đầu "Phải, phải ta đã hứa với ngươi thì không quên."

"Vậy chúng ta đi thôi." Tiểu Tô Đình cười híp mắt thúc giục.

Tô phu nhân đứng bên cạnh thở dài, chỉ vì nữ nhi thức dậy sớm mà làm kinh động gần như cả phủ Thượng tướng quân thế này đúng là quá mất mặt mà.



" Phụ thân, mẫu thân." Tô Phong cùng hai đệ đệ cảm thấy bên trong an toàn lúc này mới đi vào thỉnh an.

"Được rồi, các ngươi cùng phù thân đi luyện tập đi, ta về phòng nghỉ ngơi thêm một lát." Tô phu nhân sờ đầu nhi tử của mình rồi rời đi.

Hạ nhân bên ngoài cũng đã rời đi hết, hiện tại chủ nhân đều đã thức, hạ nhân như bọn họ phải mau chóng làm xong công việc như thường ngày thôi.

Trong phòng hiện tại chỉ còn năm phụ tử cùng hai thị nữ đang cúi đầu nhìn xuống chân.

"Đi đến thao trường đi." Tô Mạnh vừa bế nữ nhi trên tay vừa nhấc chân rời đi, ba huynh đệ Tô gia hai mắt nhìn nhau rồi đuổi theo sau.

"Phụ thân, nữ nhi có thể đi được á, ngài để con xuống đi." Tiểu Tô Đình vỗ vỗ vai phụ thân kháng nghị, dù sao nàng cũng muốn học võ để trở nên lợi hại, nếu đã trở nên lợi hại thì không thể để phụ thân ôm.

"Sao lại không cho phụ thân ôm." Bị nữ nhi ghét bỏ Tô Mạnh nghiêm mặt hỏi.

"Không phải không cho phụ thân ôm, mà là không thể ôm, nữ nhi sắp trở nên thật lợi hại, sau này có thể bảo vệ cho nhà mình, như vậy thì phụ thân không thể ôm nữ nhi được." Tiểu Tô Đình ra vẻ đại nhân nói, đây là nàng nghe được từ mập mập ca ca.

Tô Mạnh nghe xong liền buồn cười điểm nhẹ lên trán nữ nhi "Ai nói với con vậy hả, dù cho con có là một nữ nhi lợi lợi hại thì cũng là bảo bối nhi của ta, ta có thể ôm con không ai có thể chê cười con cả, sau này con lớn rồi ta không thể ôm nữa mới không còn ôm con thôi, biết chưa."

Tiểu Tô Đình cái hiểu cái không gật đầu, sau đó khó hiểu hỏi "Tại sao nữ nhi lớn rồi thì phụ thân không ôm nữa."

"Bởi vì lúc đó sẽ có phu quân của con ôm con." Tô Mạnh mỉm cười trêu ghẹo.

Tiểu Tô Đình không hiểu được mà nghiên đầu, lúc này Tô Mạnh cũng không muốn tiếp tục chủ đề này, ông tăng nhanh bước chân đi đến thao trường.

Tô Phong cùng Tô Khai nghe được đối thoại của hai người mà không khỏi che mặt, rốt cuộc đây là chủ đề thần tiên gì vậy trời, thứ lỗi cho tại hạ không hiểu nổi.


Tô Ninh bên cạnh nhìn hai ca ca mà vẻ mặt hoang mang không biết rốt cuộc vừa xảy ra chuyện gì.


Thao trường cũng không quá xa, bốn người đi chưa đầy nữa nén hương thì đã đến nơi, còn tiểu Tô Đình được ôm đến thoải mái mà hai mắt muốn híp cả lại, nhưng nàng đã quyết tâm học võ nên cố gắng đưa tay banh hai mắt to ra cố gắng để chúng không dính lại với nhau.


Sau khi vào thao trường Tô Mạnh liền để nữ nhi xuống, bên trong sân để rất nhiều loại binh khí, còn có bia bắn tên cùng hình nộm rơm và cột gỗ.


Tô Mạnh là một vị tướng giỏi vì vậy nhi tử của ông đều do một tay ông chỉ dạy, khi trước thao trường này dùng để huấn luyện binh sĩ nên có rất nhiều dụng cụ tập luyện, sau này tuy không còn huấn luyện binh sĩ nữa nhưng ông vẫn giữ gìn những vật dụng ở đây.


"Đình Đình, con hãy đứng nhìn động tác của chúng ta, sau đó ghi nhớ rồi tập theo, đây chỉ là bài tập đơn giản để rèn luyện xương cốt mà thôi." Tô Mạnh dặn dò nữ nhi sau đó cùng ba nhi tử bắt đầu múa một bài quyền.


Đây chính là bài quyền mỗi ngày trước khi rời nhà bốn phụ tử đều phải luyện qua.


Tiểu Tô Đình đứng một bên, ánh mắt đầy sáng rực chăm chú nhìn từng động tác từng cử chỉ, từng khuôn mặt, mỗi cái nhấc tay, mỗi cái nhấc chân của bốn người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK