Tô Đình nhìn mẫu thân mà lòng đau khổ, là nàng khiến cho phụ mẫu đau lòng, là nàng khiến cho gia đình không được yên ổn.
Từ nhỏ đến lớn chỉ có nàng mới khiến phụ mẫu lo lắng bất an như thế này, nàng biết điều đó vì vậy nàng càng không thể để bọn họ dính dáng vào chuyện này, nàng không để hắn lấy gia đình mình ra khai đao được.
"Mẫu thân cùng phụ thân vẫn khỏe chứ ạ." Tô Đình ra vẻ bình tĩnh hỏi.
Tô phu nhân cố gắng kìm nước mắt mà trả lời "Vẫn khỏe, đa tạ nương nương đã quan tâm."
Tô Đình nghe vậy liền thoải mái cười sau đó đưa ra lời mời "Sắc trời đã trưa, mẫu thân ở lại dùng bữa cùng ta được không ạ."
"Được, được, được, tạ ơn hoàng hậu ân điển." Tô phu nhân liên tục gật đầu.
Hai người liền đứng dậy đi qua Điện nhỏ bên cạnh để dùng cơm, nơi này là nơi để nàng cùng ăn uống với khách nhân, nhưng từ sau khi được tấn phong nàng chưa từng mời ai đến đây nên khá lạ lẫm, tuy nhiên nó vẫn được giữ gìn sạch sẽ ngăn nắp đàng hoàng.
Hai người ngồi vào ghế sau đó chờ cung nữ bưng thức ăn lên.
"Lâu rồi chúng ta không được ngồi dùng bữa cùng nhau." Tô Đình cảm khái.
Tô phu nhân cũng đầy hoài niệm, ngoại trừ trưởng tử thì gia đình bọn họ luôn sẽ dùng bữa cũng nhau, dù cho phu quân cùng nhi tử có bận rộn thế nào cũng sẽ về ăn cơm cùng gia đình, nhưng sau khi nhi tử cùng nữ nhi lớn lên, bàn cơm chỉ còn hai phu thê họ cùng nhau dùng bữa, chỉ khi lễ tiết hay ngày trọng đại mọi người mới có thể tiếp tục quay quần bên nhau.
"Đúng vậy, rất lâu rồi."
Hai mẫu tử nhìn nhau rồi mỉm cười, nhưng nụ cười của bọn họ đã cứng đờ khi nghe giọng nói the thé của thái giám phát ra bên ngoài cửa Điện.
"Hoàng thượng giá lâm."
Tô Đình lạnh mặt nhìn ra cửa, Tô phu nhân nhìn nữ nhi mình rồi đứng dậy.
"Mẫu thân." Tô Đình nhìn mẫu thân khẽ gọi.
Nhưng Tô phu nhân vội vàng lắc đầu ý bảo nàng đừng liều lĩnh, bà biết tính tình nữ nhi như thế nào, nhưng bây giờ đã không còn như trước, nếu nàng làm chuyện ngu ngốc gì thì người chịu thiệt vĩnh viễn chỉ có nàng.
Tô Đình cắn răng sau đó cũng đứng dậy đi đến cạnh mẫu thân mình.
Hoàng Tiêu Hiên từ bên ngoài bước vào trong nhìn thấy Tô Đình cùng Tô phu nhân liền nở nụ cười khó hiểu.
"Dân phụ Đình Thị khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế." Tô phu nhân nhanh chóng quỳ xuống dập đầu.
Tô Đình nắm chặt tay sau đó mặt lạnh lẽo khụy người xuống hô "Thần thiếp khấu kiến bệ hạ."
Hoàng Tiêu Hiên híp mắt cười rồi khoát tay "Đứng dậy đi."
"Tạ ơn hoàng thượng." Tô Đình nhanh chóng đứng dậy rồi dìu lấy mẫu thân của nàng.
"Hai người đang chuẩn bị dùng bữa à, thật khéo trẫm cũng chưa dùng bữa, cùng nhau ngồi xuống ăn đi." Hoàng Tiêu Hiên đi đến ghế chủ vị rồi ngồi xuống.
Mỗi vị trí ngồi trong cung cũng như trong hoàng tộc quan lại đều được phân chia vị trí, lúc nãy bởi vì nàng muốn ngồi cạnh mẫu thân mà không ngồi chỗ kia, nhưng sau khi Hoàng Tiêu Hiên ngồi xuống nàng liền phải ngồi chiếc ghế bên cạnh để phân biệt cấp bậc trong hoàng cung.
Điều này khiến nàng khó chịu muốn mắng to, rõ ràng nàng chỉ muốn dùng một bữa cơm cùng mẫu thân cho vui vẻ nhưng dường như hắn đã tính sẵn mọi chuyện từ trước rồi, vừa dọn xong thức ăn liền xuất hiện.
Đúng vậy đây chính là những gì Hoàng Tiêu Hiên muốn, hắn không vui vẻ thì Tô Đình cũng đừng hồng được vui vẻ, mục đích hắn đưa người vào cung để nàng gặp mặt là cố ý răn đe, những gì nàng đang làm khiến trẫm không vui.
Nếu như nàng đã không để ý đến sự uy hiếp bằng miệng thì trẫm cho nàng thấy thứ trẫm có thể làm không chỉ là lời nói suông mà thôi.
Chuyện đã như vậy thì làm sao hắn có thể để nàng vui vẻ cùng dùng bữa với mẫu thân mình.
"Tô phu nhân mời ngồi, trẫm cùng dùng cơm không phiền chứ." Hoàng Tiêu Hiên mỉm cười nói, khuôn mặt hắn vẫn giống như năm nào, hiền lành, nho nhã, lễ độ.
Những người tiếp xúc với hắn đều nghĩ rằng hắn rất tốt tính hiền hậu, nhưng không ai ngờ rằng sau trong tâm hồn hắn lại là một người tâm cao khí ngạo, hiếu hắn tự phụ, hắn đã che dấu một cách kỹ càng đến không ai có thể phát hiện ra, cho đến khi ngôi vị đã nằm trong lòng bàn tay hắn.
"Hoàng thượng khách sáo, dân phụ không dám." Tô phu nhân khẽ đụng vào người nữ nhi để nàng đi lại chỗ ngồi bên cạnh hoàng thượng, còn bà thì ngồi đối diện hai người.
Tô Đình lạnh mặt ngồi xuống cạnh Hoàng Tiêu Hiên, nàng chẳng buồn nhìn hắn mà cầm đũa lên bắt đầu dùng bữa.
Tô phu nhân thấy vậy liền lo lắng, nhưng khi bà ngước lên thì bắt gặp ánh mắt của Hoàng Tiêu Hiên cùng nụ cười bất đắc dĩ của hắn.
Chuyện này khiến bà khá nghi ngờ về tin đồn trong hoàng cung, nhưng khi bà nhìn nữ nhi lại bắt gặp một tia chán ghét cùng đề phòng của nàng bà liền không tiếp tục suy nghĩ nữa.
Nữ nhi của bà rất ít khi dùng con mắt này nhìn người khác, cũng như sự ẩn nhẫn trên khuôn mặt nàng.
"Tô phu nhân hãy dùng tự nhiên." Hoàng Tiêu Hiên chuyển mắt sang nhìn bà rồi nói.
"Đa tạ hoàng thượng." Tô phu nhân khẽ gật đầu rồi cũng cầm đũa lên, nhưng bà không dám thật sự ăn, chỉ gắp vài món tượng trưng rồi nhắm nháp.
Hoàng Tiêu Hiên khẽ cười đầy thích thú nhìn hai mẫu tử, hắn khẽ dựa vào sát Tô Đình sau đó nhỏ giọng nói.
"Đây là thái độ của thê tử dành cho phu quân của mình sao."
Sau đó hắn kéo dài giọng ra "Hửm... Hoàng hậu của trẫm."