"Thưa phụ hoàng, là do tam đệ đưa vào ạ." Hoàng Tiêu Ngân vẫn không cảm giác được cái gì cả, vẫn tiếp tục tố cố.
Hoàng thượng đập bàn quát "Ngu xuẩn."
"Phụ hoàng bớt giận." Hoàng Tiêu Ngân giật mình quỳ xuống, nhưng trong đầu vẫn chẳng rõ tại sao mình lại bị quát.
Hoàng thượng nhìn nhi tử ngu dốt mà tức giận "Hoàng cung nghiêm ngặt, nếu không phải có sự cho phép của trẫm thì ai có thể dẫn người vào."
"Sao... Sao có thể." Hoàng Tiêu Ngân kinh hãi, làm sao phụ hoàng lại cho một nữ nhi con của đại thần vào đây.
Những người khác nghe vậy cũng kinh ngạc, Tô Phong cùng Tô Khai xoay đầu nhìn muội muội rồi cảm thán trong lòng, muội muội đúng là liệu sự như thần.
Hoàng Tiêu Hiên thoáng nhìn sang tiểu cô nương cuối đầu đứng bên cạnh ca ca của mình thoáng trầm tư.
"Làm sao không thể, chẳng lẽ trẫm muốn để ai vào đều phải hỏi ý kiến của ngươi sao." Hoàng thượng tức giận mắng, sau đó nhìn tiểu cô nương núp bên cạnh ca ca không dám ngẩn đầu lên nhìn liền đau lòng.
Là hoàng đế ngài chưa từng được trải nghiệm cảm giác làm phụ thân bình thường, đến cả công chúa ngài còn chưa từng ôm lấy, mỗi ngày đều nghe Tô Mạnh kể về nữ nhi đáng yêu, vẻ mặt lúc nào cũng vui vẻ khiến ngài rất ganh tị.
Càng nghĩ lòng ngài càng khó chịu, nếu lúc nãy ngài đến trễ thì chẳng phải đứa nhi tử ngu dốt này đã sai người đánh bảo bối nhi ta người ta rồi không.
"Lúc nãy các ngươi còn định đánh tiểu cô nương mới năm tuổi, rốt cuộc ta đã dạy ngươi cái gì, sư phó đã dạy ngươi cái gì." Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng sau đó ra lệnh "Người đâu đưa nhị hoàng tử về Tây cung để Ngu phi quản giáo lại, phạt Ngu phi bổng lộc nữa năm vì tội dậy nhi tử không nghiêm."
Ngài vừa dứt lời liền có hai thị vệ đi vào sau đó vừa đở vừa kéo nhị hoàng tử ra khỏi phòng.
Lúc này Hoàng Tiêu Ngân mới phản ứng kịp không ngừng kêu gào "Phụ hoàng, nhi tử không có, nhi tử không có, mong phụ hoàng suy xét lại, mong phụ hoàng suy xét lại."
"Những người có mặt ngày hôm nay đều chép phạt." Hoàng thượng nhanh chóng ra lên sau đó đứng dậy "Được rồi các ngươi tiếp tục học tập, trẫm cùng Tô thượng tướng sẽ dẫn tiểu cô nương đi."
"Làm phiền sư phó."
"Thần không dám." Sư phó nhanh chóng cúi đầu.
"Đình Đình lại đây với phụ thân nào." Lúc này Tô Mạnh mới dám gọi bảo bối yêu quý của mình.
Tiểu Tô Đình đang giả vờ đáng thương thì nghe thấy phụ thân gọi liền nhanh chóng ngẩng đầu, sau đó buông vạt áo nhị ca ra dùng hai chân nho nhỏ của mình chạy lại chỗ phụ thân.
Tô Mạnh nhìn hai mắt đo đỏ của nữ nhi mà đau lòng không thôi, ngày mai đến nhà của sư phụ dậy võ cho các hoàng tử nhờ cậu ta chú ý đến tên nhị hoàng tử ức hiếp nữ nhi của ông mới được.
"Phụ thân." Tiểu Tô Đình ôm lấy cổ ông khẽ gọi.
"Ngoan." Tô Mạnh ôm nữ nhi lên rồi lườm ba nhi tử ngu ngốc không bảo vệ được muội muội của mình sau đó đi đến chỗ hoàng thượng.
Hai người cùng nhau rời khỏi Viện Thư Đình.
"Cung tiễn hoàng thượng." Mọi người đều quỳ xuống, đến khi hoàng thượng đi xa mới ai về chỗ náy bắt đầu một ngày học tập, cho dù thiếu đi một vị hoàng tử cũng chẳng ảnh thưởng gì.
Còn phía bên này sau khi rời khỏi Viện Thư Đình liền đi thẳng đến Điện Kim Tử, đây là nơi mà hoàng thượng phê duyệt tấu chương cùng bàn bạc những chuyện hệ trọng cùng các thân tính.
Sau khi ngồi vào ghế nhìn hai mắt sưng đỏ của nàng, hai trưởng bối đều không nhịn được mà sai người bưng nước ấm vào để nàng rửa mặt, rồi lấy một miếng băng nhỏ để vào một lớp vải dầy để nàng tiêu sưng.
"Hừ, đều tại nhi tử của ngài." Tô Mạnh nhịn không được liền cằn nhằn, dù sao đây cũng là bảo bối của phu thê ông, cho dù là hoàng thượng ông cũng nói ra bất mãn.
"Phải, phải, phải, đều do trẫm." Hoàng thượng đối với người bạn tri kỷ này không quá chấp nhất, cho dù hiện tại ngài làm hoàng thượng thì cách ở chung của cả hai vẫn không quá thay đổi, điều này khiến ngài rất thoải mái.
"Có thể lại đây cho ta ôm một cái không." Hoàng thượng nhìn tiểu cô nương dò hỏi.
Tô Mạnh ôm lấy nữ nhi nhà mình trừng mắt với tên vô lại ngồi trên ghế rồng "Không cho, tự ngài đi mà ôm con của mình đi."
Tiểu Tô Đình buồn cười nhìn phụ thân dỡ tính tình trẻ con liền vỗ nhẹ tay ông.
Tô Mạnh nhìn nữ nhi nhà mình sau đó hậm hực buông tay.
Tiểu Tô Đình rời khỏi vòng tay của phụ thân sau đó chậm rãi đi đến trước mặt hoàng thượng, nàng không chủ động mà chỉ đứng im đó nhìn ngài.
"Đúng là một đứa nhỏ thông minh." Hoàng thượng nhìn hai mắt trong suốt đầy hồn nhiên của nàng sau đó duỗi tay ôm nàng lên.
Tiểu Tô Đình ngoan ngoãn để ngài ôm, không hoảng sợ cũng chẳng vui mừng, vẻ mặt đầy bình thản, điều này khiến hoàng thượng rất kinh ngạc, đến cả hài nhi của ngài mỗi khi đến gần ngài đều bất an lo sợ, cả người cũng căng cứng, nhưng một nữ nhi bình thường lại chẳng sợ hãi trước uy nghiêm của ngài cũng không vui mừng khi được một người như ngài ôm lấy.
"Ngươi tên gì." Hoàng thượng nhìn khuôn mặt phúng phính của nàng liền không nhịn được hỏi, dù cho ngài đã biết điều đó.
"Khởi bẩm hoàng thượng, tiểu nữ tên Tô Đình." Tiểu Tô Đình nghiêm túc trả lời.
"Ta cùng phụ thân ngươi quen biết hơn ba mươi năm, sau này cứ gọi ta là Hoàng bá bá, ta gọi ngươi là Đình Đình được không.
Tiểu Tô Đình suy nghĩ sau đó nghiêm túc gật đầu "Hoàng bá bá."
"Ngoan." Hoàng thượng vui mừng nói, ôm đứa nhỏ trong lòng khiến hoàng thượng cảm thấy thật thoải mái, đây có lẽ là niềm vui khi làm trưởng bối đi.
Dù cho ngài có thương yêu đứa nhỏ này thì cũng chẳng sao cả, dù sao cướp đi bảo bối nhi của huynh đệ cũng khá vui vẻ.
Tô Mạnh ngồi ở dưới mà không ngừng nghiến răng nghiến lợi, thấy tên vô lại kia cứ ôm nữ nhi mình không buông khiến ông muốn chạy lên đánh với ngài ấy một trận.
May mắn ông không hề biết suy nghĩ của hoàng thượng, nếu không ông có thể suy nghĩ đến việc hành thích vua luôn rồi.