CHƯƠNG 7: KHUÔN MẶT NHỢT NHẠT
Tần Đỗ không động đậy, không sợ hãi chút nào:
“Không tin. Cậu cũng không đói khát, nhìn thấy tôi liền “đứng” lên rồi?”
Từ khải lập tức mở hai chân ra lấy ra vật nào đó đâm vào hắn một chút.
Tần Đỗ không nhịn được cười:
“Đồ đàn ông mềm yếu.”
Từ Khải thu chân lại, ngồi thẳng dậy, buông vai hắn ra, từ từ nói:
“Sao cậu không phải là phụ nữ nhỉ? Mẹ nó nếu cậu là phụ nữ thì tôi không cần phải tốn thời gian tìm kiếm bên ngoài. Sớm đã thu phục cậu dưới chân tôi, làm một đôi uyên ương sát cánh mãi mãi không lìa xa.
Tần Đỗ nghe xong lời này vô thức vỗ cánh tay, buồn nôn tới mức chẳng muốn nhìn hắn:
“Đừng phá hỏng nền văn học truyền thống của dân tộc Trung Hoa, được không? Chim uyên ương bay trên trời, vịt quan bơi dưới nước. Cậu đừng kéo chúng lại với nhau được không? Đừng nói tôi không phải phụ nữ, nếu tôi thực sự là phụ nữ, cậu cứ như vậy theo đuổi tôi, chỉ sợ…”
Từ Khải quay đầu nhìn hắn:
“Chỉ sợ cái gì? Chỉ sợ sớm bổ nhào vào lồng ngực anh đây đúng không?”
“Chỉ sợ sẽ chết để giữ gìn trong sạch.”
Từ Khải không hề tức giận, nhẹ nhàng nhướn mày:
“Hứ, tôi như thế này làm cậu xem thường?”
“Không phải.”
Từ Khải lập tức đứng dậy, nắm lấy cánh tay hắn kéo vào nhà vệ sinh.
Tần Đỗ mất cảnh giác, bị Từ Khải kéo ra khỏi ghế: “pặc” – Ngã xuống đất.
“Đứng dậy! Cùng so kích thước với ông đi! Có gan thì cùng ông đây so kích thước!”
Bạch Giai và Khổng tiểu thư đang nói chuyện bằng tiếng Anh, đột nhiên nghe thấy tiếng động lớn ở phía sau lưng, ngoảnh đầu lại, Tần Đỗ cùng Từ Khải liền đứng dậy, dọa hai cô nhảy dựng lên:
“Chuyện gì vậy? Hai người đang làm cái gì vậy?” – Bạch Giai vội vàng muốn ngồi dậy, quên vết thương của mình, cử động mạnh, hét thảm lên rồi ngồi phịch xuống.
Khổng tiểu thư vội vàng tới xem cô, thấy cô không có gì trở ngại, sau đó hoảng loạn quay đầu nhìn hai người đàn ông lực lưỡng kia.
Tần Đỗ đã đứng lên, Từ Khải vẫn đang kéo cổ tay hắn, hai người nhìn nhau, bầu không khí kỳ lạ không thể tả được.
Một lát sau, Tần Đỗ quay đầu nhìn Bạch Giai:
“Anh không sao, em cứ nằm xuống đừng cử động. Hắn có một việc mà nhiều năm chưa giải quyết, xem ra hôm nay đã đến lúc phải giải quyết. Hai người cứ tiếp tục, chờ anh hai phút, sẽ lập tức đi ra ngay.”
Nói xong, hắn đẩy lưng Từ Khải, chủ động đẩy hắn vào phòng tắm.
Khi nói đến kích cỡ, thì nó có một nguồn gốc lịch sử sâu sắc.
Vào một ngày của mười năm trước, Từ Khải và Tần Đỗ đang học lớp 11, trong lớp có năm cậu bé có gia cảnh và tính cách khá giống nhau thành lập một nhóm, hiện tại chính là năm thiếu gia của thành phố Thượng.
Tần Đỗ không muốn tham gia, nhưng Từ Khải không còn cách nào khác, đành phải tham gia, thành viên còn lại trong nhóm là hàng xóm của hắn, hai người bọn họ sống chết hết mình,nên hắn bất đắc dĩ tham gia vào nhóm này.
Khi nhóm vừa mới thành lập, để trung thực với nhau và tăng cường hiểu biết lẫn nhau, họ bắt đầu giới thiệu bản thân ở nhiều khía cạnh khác nhau.
Chiều cao, cân nặng và gia thế của ba mẹ không cần nói đến, quá hời hợt và nhàm chán.
Mọi người bàn bạc với nhau một chút, và cuối cùng chủ đề bắt đầu xoay quanh lòng tự trọng của nam giới.
Mọi người đều có thể thành thật về kích thước, độ dày và độ bền của chúng, lần đầu tiên những thứ nhỏ bé như vậy được hé lộ.
Hơn bao giờ hết, ngoài trừ việc Tần Đỗ sống chết không muốn so sánh, thì Từ Khải vinh dự đứng ở vị trí thứ nhất.
Vị trí thứ nhất là từ nhỏ đến lớn từ lúc hắn chưa có kinh nghiệm, cũng là lần đứng đầu vinh quang nhất trong đời, một lần đắc ý, nhiều năm liền đều đắc ý như vậy.
Bởi vì Tần Đỗ không chịu so sánh, cũng không chịu nói gì cả, mọi người đều cười nhạo hắn là “Sợ vợ”, nói chuyện lâu như vậy, sợ là vẫn chưa trưởng thành, chưa mở bao quy đầu.
Lâm Tiểu Mạn trở nên nổi tiếng trong hội anh em kể từ sự cố đó.
Sự tình trải qua nhiều năm như vậy, không nghĩ tới lúc lòng tự tôn của mình bị Từ Khải khiêu khích đến mức độ này.
Bị hắn cười nhạo nhiều năm như vậy, bây giờ là lúc thanh minh cho chính mình.
Hai người đi đến phòng tắm, Tần Đỗ chủ động phán đoán một lúc, mới mở khóa kéo.
Từ Khải cúi đầu nhìn xuống:
“Mẹ kiếp.”
Tần Đỗ vừa đi vừa kéo áo ra khỏi lưng quần.
“Không phải muốn so sánh sao? Mau lấy ra đi chứ, so nào.”
Từ Khải thần sắc phức tạp liếc hắn một cái, đột ngột đẩy anh ra, cầm quần chạy ra ngoài.
Ngoài phòng, hai cô gái không biết chuyện gì đang xảy ra, họ ngước nhìn Tử Khai đang chạy ra ngoài với vẻ mặt thất thần.
Từ Khải cũng quay lại nhìn Bạch Giai, chốc lát, giơ ngón tay cái lên:
“Bạch tiểu thư, tôi rất phục cô, cô thật lợi hại.”
Bạch Giai ngẩn ra: “Hả?”
Tần Đỗ thu dọn đồ đạc bước ra khỏi đó, hắn đứng bên cạnh Từ Khải vỗ vai:
“Chịu phục chưa?”
Từ Khải liên tục lắc đầu: “Phục rồi.”
“Phục rồi ư, phiền cậu đem sự khâm phục của cậu truyền tới những người khác.”
“Mẹ kiếp, có cần tàn nhẫn vậy không? Cậu không sợ bọn họ tự sát sao?”
“Không sợ. Làm cho bọn họ sớm nhìn rõ bản thân càng tốt.”
“Cậu thật cố chấp.”
Khổng tiểu thư dường như đang nghe thiên thư, nhìn bọn họ rồi lại nhìn Bạch Giai:
*Thiên thư: sách hoặc thư do thần tiên trên trời viết ra.
Bạch Giai cũng nhún vai bất lực:
“Whatever, who cares?”
Khoác lác một hồi lâu, Từ Khải đưa Khổng tiểu thư trở về.
Tần Đỗ kéo chiếc giường qua, nằm xuống bên cạnh Bạch Giai.
Bạch Giai không nhịn được hỏi vừa rồi hai người đã xảy ra chuyện gì.
Tần Đỗ ngắt đầu bỏ đuôi, đem kết quả cuối cùng nói cho cô.
Bạch Giai dựng tóc gáy:
“Đàn ông các anh có hứng thú mắc ói như vậy sao? Có thể trao đổi những chuyện riêng tư như vậy sao? Thật đáng sợ.”
Tần Đỗ nhanh chóng bảo vệ hình tượng của mình:
“Anh bị ép buộc, em thấy tình hình vừa nãy rồi đấy, nếu không phải vì sợ doạ hai người, anh sẽ không khinh địch tuân theo sự chi phối như vậy.”
Bạch Giai không nói chuyện, đột nhiên, cô nhớ đến những lời Từ Khải nói sau khi bước ra khỏi phòng tắm và giơ ngón tay cái lên. Hai bên tai của cô đỏ bừng lên, giận dữ hỏi Tần Đỗ:
“Nói xạo, anh mà bị bắt buộc, vậy làm sao người khác biết chuyện của hai chúng ta? Hèn gì Từ Khải mới nói như vậy, anh, anh thật không biết xấu hổ, sau này em nhìn người khác như thế nào đây?”
Tần Đỗ càu nhàu bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, nghiêm túc nhìn Bạch Giai:
“Anh chưa nói gì cả. Hắn vừa mới nói cái gì ? Hắn trêu chọc em sao?”
Bạch Giai không muốn nhìn hắn, liền nhắm mắt lại:
“Không có.”
“Không có thì em tức giận cái gì? Hắn rốt cuộc đã nói cái gì?”
Bạch Giai kéo chăn lên mặt:
“… Anh đừng hỏi có được không?”
Tần Đỗ kéo chăn cô xuống:
“Không được. Nói.”
“Không nói được.”
Tần Đỗ bình tĩnh, ghen tuông nói:
“Tên khốn này, hắn…”
Bạch Giai tưởng hắn thực sự tức giận, vội vàng ngăn hắn lại:
“Anh làm gì vậy? Không có gì, thực ra anh ấy không nói gì cả. Anh ấy chỉ là, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Anh ấy nói, em rất lợi hại, rất nể phục em.”
Tần Đỗ không nói, chịu đựng, nhẫn nhịn, xoay người sang chỗ khác, ngã xuống gối nở nụ cười.
Bạch Giai: “…”
Tự hào đến như vậy sao?
Hạnh phúc đến mức như vậy sao?
Đầu óc các người chứa đựng những thứ gì vậy?
Một lúc lâu, Tần Đỗ cười đủ rồi, xoay người đem trái cây buổi sáng chưa ăn đưa cho cô.
“Nè, em vất vả rồi, ăn một chút hoa quả cho bổ.”
Bạch Giai: “… Ra ngoài! !”
Ăn tối xong, Tần Đỗ nâng giường lên, cho cô nằm thoải mái, hai người dựa vào giường cùng nhau xem phim.
Bạch Giai muốn xem phim văn học, Tần Đỗ muốn xem phim chiến tranh.
Sau một hồi tranh cãi, hai người quyết định chơi đoán số.
Ván đầu, Bạch Giai thua, luật được điều chỉnh thành năm hiệp với ba trận thắng.
Sau năm hiệp đấu, Bạch Giai vẫn thua, và được điều chỉnh sang hệ thống tám hiệp với sáu trận thắng.
Lần này cuối cùng cô cũng thắng, cuối cùng đến thời điểm chọn phim, cô xem thử, và chọn Cảng Trân Châu.
Tần Đỗ cười nhạo cô, sớm biết cô sẽ chọn bộ phim này, ván đầu đã cho cô thắng.
Kết quả khi hắn lẵng lặng xem thì phát hiện ra,cô thật đúng là có dụng ý khác.
Bộ phim này một nửa nói về chiến tranh, một nửa thì nói về tình yêu.
Nữ chính nói chuyện với nam chính, nam chính nói sau này khi anh ta chết hãy làm bạn tốt với bạn của anh ta.
Xem xong, theo thường lệ phát biểu ý kiến.
Bạch Giai hỏi hắn:
“Anh có thích cái kết không?”
Hắn nhún vai:
“Cũng được. Người chết đã chết, còn người sống thì phải sống. Cô ấy chọn cách này là lẽ đương nhiên.”
Bạch Giai cười hắn:
“Anh thật là rộng lượng. Nói như vậy, nếu có một ngày… vợ của anh chọn Từ Khải, anh cũng không ý kiến sao?”
Tần Đỗ nắm lấy tay cô đưa lên miệng, cắn mà như không cắn:
“Thế nào, coi trọng lão Từ sao? Chỉ mong anh mau chóng chết đi sao? Bạch Giai, em muốn cùng hắn, nằm mơ đi!”
Ở bệnh viện vài ngày, điện thoại gọi đến Tần Đỗ càng ngày càng nhiều, trong lòng Bạch Giai bất an, và bắt hắn đi làm.
Buổi sáng hôm nay, Trần Phi ở bệnh viện với cô, khoảng mười giờ, phòng bệnh bất ngờ có một nhóm khách ập đến.
“Trưởng nhóm.”
“Trưởng nhóm!”
Bạch Giai đang mải mê đọc sách, đột nhiên nghe thấy tiếng nam nữ lẫn lộn, cô ngẩng đầu lên, thấy mọi người trong tổ công tác làm việc của cô đều ở đây:
“Tại sao mọi người lại ở đây?” Nhìn thấy những con người quen thuộc, tay cầm trái cây, hăng hái bước vào, cô cảm thấy thực sự xúc động.
Từ năm ngoái đến giờ, quan hệ không ít, không ít bệnh tật, đây là lần đầu tiên có nhiều người đến thăm cô như vậy.
Cô nằm trên giường ngửa cổ nhìn mọi người, cố gắng biểu đạt vài câu cảm ơn nhưng lại mở miệng như đang chất vấn người khác:
“Tại sao các cậu lại ở đây? Ai nói với mọi người tôi bị bệnh vậy? Tại sao bây giờ mọi người lại tới đây? Mọi người không phải đang đi làm sao?”
Cô gái đánh máy bước tới đầu tiên:
“Chúng tôi đã xin nghỉ phép . Tổ trưởng, chuyện lớn như vậy tại sao cô không nói với chúng tôi, chúng tôi biết cô như thế này thì làm sao mà an tâm làm việc được chứ?”
“Đúng rồi đấy, trưởng nhóm, cô còn không xem chúng tôi là bạn.” – Chị nghệ nhân cũng đi tới: “Nếu không nghe Tần tổng nói, chúng tôi đến bây giờ vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra.”
Mọi người đều gật đầu.
Bạch Giai có chút nghi hoặc:
“Tần tổng? Tần tổng nào? Tần Thiểu Thành sao? Chính miệng hắn nói cho mọi người sao?”
Cô gái đánh máy ngồi xuống trước mặt cô, gật đầu:
“Đúng vậy, nếu không còn có ai là Tần tổng nữa sao? Cô đừng nói là Tần tổng là người ở điều hòa đó sao? Làm sao có thể, ngay cả mặt mũi của hắn tôi chưa bao giờ gặp qua.”
Mọi người còn lại đều phụ họa:
“Tôi cũng chưa gặp qua.”
Trần Phi lúc này quay đầu sang nói chèn thêm câu.
“Chị ơi, chị nói Tần tổng sống trên điều hòa là có ý gì vậy?”
Cô gái đánh máy quay đầu lại nhìn cô, có chút lo lắng hỏi:
“Tại sao cô lại hỏi như vậy? Cô là ai?”
Bạch Giai thực sự muốn biết câu nói đó có nghĩa là gì, vội vàng giúp cô:
“À, đây là bạn của tôi. Không sao đâu.”
Cô gái đánh máy yên tâm, mặt mày hớn hở nói:
“Sống trên điều hòa, có nghĩa là anh ta rất cao ngạo. Mọi người ở sau lưng đều nói như vậy.”
Trần Phi thiếu chút nữa cười ra tiếng, sợ mọi người nghĩ mình kỳ quái nên đứng dậy giúp mọi người sắp xếp chỗ ngồi, rửa hoa quả.
Bạch Giai cũng cười cười, đem đề tài trở lại trên người Tần Thiếu Thành.
“Theo lời cô nói vừa rồi, chính miệng Tần Thiểu Thành nói với mọi người tôi gặp tai nạn, sau đó còn cho phép mọi người nghỉ làm đến thăm tôi?”
Cô gái đánh máy: “Đúng vậy.”
“Chuyện đó xảy ra khi nào?”
“Sáng nay. Này không, vừa nghe tin cô bị bệnh, mọi người lập tức liền chạy tới đây. Tổ trưởng, sao cô lại xảy ra tai nạn vậy? Có bắt được tên lái xe gây ra tai nạn không?”
Bạch Giai lắc đầu:
“Tôi không biết tại sao mình lại bị đụng phải, tài xế bỏ chạy và đang bị truy bắt, các người đừng lo lắng. Đội của chúng ta đều xuất hiện ở đây, nếu trong công ty xảy ra chuyện gì lại không có ai giải quyết, tôi ghi nhận ý tốt của mọi người, mau trở về đi. Về sau cũng không cần đến thăm tôi, tôi sẽ mau chóng hồi phục, và trở về tụ họp với mọi người.”
A?
Mọi người có chút thất vọng.
Cái này là đang đuổi chúng tôi đi sao? Mới bước vào chưa được mười phút.
Kỹ thuật viên bước tới, cuối cùng cũng nói với chuyện với Bạch Giai:
“Tổ trưởng, cô đừng vội. Chúng tôi không ngốc như vậy, chúng tôi đã để lại một người xử lý công việc trong công ty, cô xem, chúng tôi ở đây thiếu ai không tới.”