Bạch Giai với tư cách là trưởng nhóm tổ thiết kế của tập đoàn Phương Đạt, có thể nói rằng cô không có một chút đãi ngộ đặc biệt nào trong công việc, thậm chí còn vất vả hơn những người khác, nhưng mà cô vẫn luôn lạc quan và không bao giờ nói một lời trách móc gì cả.
Thấy rằng sắp tời giờ tan làm, nhưng mà công việc trong tay Bạch Giai vẫn còn chưa hoàn thành, nhớ tới buổi sáng hôm nay khi đi đến văn phòng Tần Đỗ, Tần Đỗ đã nói đợi cô ở bãi đậu xe sau giờ làm, nhưng nhìn thấy đống công việc trong tay, cô không thể không nhè nhẹ thở dài một hơi, thì thầm nói nhỏ: “Làm sao bây giờ, công việc hôm nay, còn làm chưa xong, làm sao có thể từ chối Tần Đỗ đây!”
Là một người trưởng nhóm, chính cô hoàn toàn có quyền, đem công việc của mình giao cho nhân viên cấp dưới hoàn thành, nhưng cô không muốn làm như vậy, dù sao đây cũng chính là công việc của mình, làm thế nào mà có thể áp đặt người khác làm được, huống hồ hiện tại tất cả đều nhanh muốn tan làm, thật không biết xấu hổ nếu đi phiền toái người khác như thế!
Nhưng cũng không biết giải thích với Tần Đỗ bên kia như thế nào ?
Đây đã khiến Bạch Giai gặp phải khó khăn. . . . . .
“Tổ trưởng, chúng tôi đi trước đây .”
Một cô gái đánh văn kiện liền đứng dậy một bên dọn dẹp đồ đạc, một bên gọi chào tạm biệt Bạch Giai.
“Được, tạm biệt!”
Bạch Giai lấy lại tinh thần rồi đáp lại cô gái đánh máy, liếc thoáng qua thời gian nằm ở góc phải máy tính, đã đến giờ tan làm nhanh như vậy sao, nhưng mà cô vẫn chưa thể tìm ra cách từ chối Tần Đỗ.
Các nhân viên trong tổ liên tục rời đi, Bạch Giai nhìn trên bàn mấy văn bản này, cuối cùng cũng dứt khoát không muốn quản việc về giám đốc Tần Đỗ nữa, mà toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc.
Mà Tần Đỗ chờ dưới bãi đỗ xe nửa giờ đồng hồ, rõ ràng có một chút không kiên nhẫn , đường đường là một tổng giám đốc chưa từng bị người khác cho leo cây bao giờ, Bạch Giai này không lẽ đã quên chuyện sáng nay hắn đã dặn dò cô chứ, tan làm thì liền đi về!
Càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, Tần Đỗ liền lấy điện thoại di động ra lục tìm thông tin của Bạch Giai, bấm và quay số. . . . . .
Bạch Giai đang hết sức chuyên tâm vào công việc, thì bất ngờ tiếng chuông điện thoại vang lên, cô cầm lấy di động, khi cô nhìn thấy hai chữ Tần Đỗ xuất hiện trên màn hình di động, trong lòng cũng không lo lắng.
Chuyện này sớm muộn gì cũng tới!
Đến khi tiếng chuông điện thoại reo lên lần thứ hai, Bạch Giai rốt cuộc lấy hết dũng khí, còn chưa kịp nói gì, liền nghe điện thoại bên kia tiếng Tần Đỗ hét to.
“Bạch Giai, cô đang làm cái gì, mà lâu như vậy mới nghe điện thoại, còn nữa, cô không phải đi về sao? Tôi đã ở bãi đỗ xe đợi cô nửa giờ đồng hồ rồi cô có biết hay không hả!”
Bất ngờ bị mắng, Bạch Giai có vẻ có chút lúng túng, não bộ của cô nhất thời có chút chập chờn . . . . .
Ở đầu dây bên kia Tần Đỗ không nghe thấy chút động tĩnh gì, tưởng rằng di động của mình có vấn đề, theo bản năng nhìn thoáng qua màn hình di động, xác định là đang trong cuộc gọi, hắn lại mở miệng nói: “Cô có đang nghe không? !”
Bạch Giai nghe, vội vàng đáp:
“Đang nghe đang nghe !”
Mặc kệ là đang làm việc hay không làm việc, Tần Đỗ lấy tư cách là cấp trên của cô, Bạch Giai tự nhiên không dám oán giận gì với hắn, nếu có thì cũng chỉ dám ở trong lòng mà âm thầm mắng vài câu, cái này nào dám ở ngoài miệng nói ra!
Dường như nhận ra thái độ của mình vừa rồi có hơi chút kích động, Tần Đỗ hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân mình bình tĩnh lại, hồi lâu, mới mở miệng hỏi: “Cô hiện tại còn ở công ty hay đã đi về ?”
Nghe được giọng nói của Tần Đỗ có chút bình tĩnh hơn, Bạch Giai mới cố gắng lấy hết dũng khí giải thích với hắn: “Tôi ở công ty, chuyện công việc vẫn còn chưa hoàn thành, tôi có thể sẽ tăng ca, anh. . . . . .”
“Chờ đấy tôi đến tìm cô!”
Còn không chờ Bạch Giai nói hết lời, Tần Đỗ thẳng thừng cắt ngang lời cô, còn không để cô nói lại, điện thoại liền có tiếng bíp, hiển nhiên Tần Đỗ đã cúp điện thoại, nói không chừng đã tự mình đi đến đây!
Bạch Giai nuốt nước bọt nhìn màn hình di động, Tần Đỗ vừa lên đến nơi, bản thân mình chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp
Không đến ba phút, Tần Đỗ đã xuất hiện trong mắt Bạch Giai, bộ đồ vest phẳng phiu không một nếp nhăn, tóc cũng được chỉnh tề chải ra sau, đôi mắt sâu thẳm vẫn nhìn Bạch Giai, khiến Bạch Giai cảm thấy rùng mình đến khó hiểu.
“Tần. . . . . .Tần Tổng!”
Bạch Giai sợ hãi rụt rè đứng dậy, nhìn vào cổ áo của Tần Đỗ, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn. . . . . .
Ánh mắt Tần Đỗ thoáng nhìn, nhìn thấy màn hình máy tính vẫn còn văn kiện chưa hoàn thành, khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tại sao còn chưa tan làm?”
Hai tay của Bạch Giai càng không ngừng siết chặt ống quần, rõ ràng chính cô đã giải thích trong điện thoại nhưng Tần Đỗ hoàn toàn không nghe.
Tần Đỗ thấy Bạch Giai không nói lời nào, lúc này mới chú ý tới những văn kiện trên bàn của cô, hỏi: “Mấy cái này hôm nay đã làm xong chưa?”
Bạch Giai khẽ gật gật đầu, rồi cúi đầu, tay vẫn siết chặt ống quần, giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì vậy.
Tần Đỗ nhìn thoáng qua xung quanh, đều không có một bóng người, bất đắc dĩ thở dài một hơi, cô ngốc này không lợi dụng chức vụ của mình, đem công việc của mình cho người khác cấp dưới hoàn thành là được rồi, lại còn tự một mình ở lại tăng ca, bây giờ thì tốt rồi, đến một người cũng không có. Hiện tại muốn giao công việc cho người khác làm thì cũng chẳng tìm thấy ai!
“Đến lấy!”
Tần Đỗ làm mặt lạnh, tư thế giơ tay lên muốn tìm đồ mà Bạch Giai cần.
Bạch Giai nhìn thấy động tác của hắn, không hiểu gì cả. . . . . .
Tần Đỗ khinh thường liếc mắt Bạch Giai một cái: “Bộ dạng ngu ngốc này mà làm thế nào lại được làm trưởng nhóm!” Nói xong, Tần Đỗ tự cầm văn kiện trên bàn làm việc của cô lên xem.
Bạch Giai thấy thế, rất nhanh lấy lại ôm chặt văn kiện từ trong tay Tần Đỗ, vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn. “Anh muốn làm gì?”
Nhìn thấy Bạch Giai phản ứng kích động như thế, Tần Đỗ không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, như thể chính anh đang lấy một món đồ chơi yêu thích của cô, giống như đang bảo về một con búp bê vậy.
Gặp Tần Đỗ không nói lời nào, Bạch Giai càng nhanh ôm chặt hơn .
“Tôi giúp cô, cùng nhau hoàn thành nào!” Tần Đỗ liếc mắt nhìn Bạch Giai.
Nghe thấy lời nói Tần Đỗ , vẻ mặt Bạch Giai khó có thể tin được, còn nghĩ rằng mình đang ảo tưởng và nghe nhầm , mở to mắt liền hỏi: “Anh nói cái gì vậy?”
Tần Đỗ mặt đen thành một đống, con người này não đã không nhanh nhạy rồi, giờ đến lỗ tai cũng có vấn đề.
Hắn thở dài, nói: “Dựa vào tiến độ công việc của cô, chỉ sợ văn kiện này cô sẽ làm đến sáng ngày mai mất!”
Bạch Giai vừa nghe thấy vậy, liền lập tức không vui, miệng than thở lầm bẩm nói, cuối cùng sau ánh mắt của Tần Đỗ cũng chầm chậm thả lỏng tay.
Nhìn thấy Tần Đỗ ngồi xuống bàn làm việc của chính mình, nghiêm túc mở máy tính lên, Bạch Giai mới thu hồi lại ánh mắt, cũng toàn tâm tập trung vào công việc.
Thời gian một chút một chút trôi qua, chờ khi cả hai người đều hoàn thành xong công việc, thì cũng đã chín giờ tối.
Bạch Giai mệt mỏi duỗi thẳng lưng một cái, cảm thán nói: “Rốt cục cũng làm xong !”
Tần Đỗ tắt máy tính, gương mặt không cảm xúc đem văn kiện đã sửa xong ở trên bàn lại đưa cho Bạch Giai, kể từ khi Tần Đỗ đi làm, trừ những cuộc họp khẩn cấp của công ty, thì hắn chưa từng tăng ca, thậm chí là từ trước đến nay chưa đến giờ đã tan ca rời khỏi công ty, hôm nay vì Bạch Giai, mà phá vỡ lịch sử làm ngoài giờ của mình.
Bạch Giai nhận lấy văn kiện, nhìn Tần Đỗ với vẻ mặt biết ơn, nếu đêm nay không có hắn hỗ trợ, chính cô cũng không biết chính xác mình phải tăng ca đến bao giờ nữa!
“Cám ơn anh!” Bạch Giai nhìn Tần Đỗ, chân thành nói.
Tần Đỗ nhìn Bạch Giai rồi mỉm cười, nói: “Đều là đang làm việc cho công ty của mình, còn nói cảm ơn cái gì nữa. Không cần cảm ơn!”
Bị Tần Đỗ nói như vậy, Bạch Giai trong lòng rối rắm cả đêm chuyện lúc nãy giờ đã được giải thoát rồi, ban đầu cô còn không biết cảm ơn Tần Đỗ bằng cách nào, giờ thì tốt rồi, dù sao cô cũng đang làm việc cho Tần Đỗ!
“Đi thôi, bận đến bây giờ bụng tôi đói rồi, trước tiên đi ăn cơm đi!”
Tần Đỗ nói chưa dứt lời, nghe hắn nói như vậy, Bạch Giai mới nhận ra từ trưa đến giờ cô vẫn chưa ăn gì cả, bụng dường như nhận được mệnh lệnh từ đại não, kêu lên ùng ục ùng ục ,rất nhanh bị Tần Đỗ đứng bên cạnh nghe được.
Hắn không thể nhịn được cười, Bạch Gia ôm bụng vẻ mặt xấu hổ nhìn Tần Đỗ, nhìn thấy bộ dạng cười đùa của hắn, mặt cô không khỏi đỏ lên. . . . . .
Nhìn mặt Bạch Giai đỏ lên giống như mông của con khỉ, Tần Đỗ giả vờ ho khan hai tiếng, chỉnh lại thái độ của mình, nghiêm trang mà mở miệng nói: “Đi thôi, tôi đã đặt một nhà hàng rất ngon, giờ này đi không biết đi còn có thể ăn được gì không!”
Giờ này đã qua giờ ăn tối, tất cả đều sắp đóng cửa, hiện tại thế này thì hầu như không được ăn cái gì nữa rồi .
Với suy nghĩ như vậy, trên mặt Bạch Giai không thể không hiện rõ vẻ buồn bã, vốn đang nghĩ tự khao cho mình một chút đồ ăn ngon, hiện tại thế này, cũng chỉ có thể đi bữa ăn khuya ở một quán nào đấy .
“Sao thế, nghe tôi nói như thế thì buồn rồi à, vậy cô thật sự đã đánh giá thấp vị trí giám đốc Tần tôi rồi !”
Tần Đỗ hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Bạch Giai, bởi vì ăn mà phải buồn đến vậy, cũng không khó nghĩ đến, cô ấy đích thị là người hoàn toàn nghĩ về ăn uống!
Vừa nghe Tần Đỗ nói như vậy, Bạch Giai ánh mắt ảm đạm lại lần nữa hiện lên, vừa rồi còn vẻ mặt buồn bã, nháy mắt đã vui vẻ lên, thay đổi sắc mặt nhanh như lật một cuốn sách vậy.
Điều này làm cho Tần Đỗ không thể không thở dài một tiếng: “Con gái thật là một sinh vật kì lạ!”
Bạch Giai vừa nghe thấy, lập tức khuôn miệng nhỏ nhắn nghiêm chỉnh nhìn Tần Đỗ nói: “Con gái là một sinh vật đáng yêu, cám ơn!”
Tần Đỗ buồn cười, cũng chẳng thích cùng cô so đo về vấn đề này, bây giờ quan trọng hơn hết là ăn tối!
Hai người lần lượt bước ra từ trong thang máy, ban đầu Bạch Giai đi phía trước, nhưng lại tìm không thấy xe của Tần Đỗ, lại không muốn mở miệng hỏi, đành phải không cố ý đi bộ chậm lại chờ Tần Đỗ.
Bạch Giai những suy nghĩ lúc ấy đã bị Tần Đỗ nhìn thấu, hắn vẫn mỉm cười suốt.
Bạch Giai nhìn thấy biểu cảm của Tần Đỗ, liền cảm thấy được có lẽ đang chê cười mình, trong lòng càng thêm tức giận, hai tay ôm ngực đi theo sau Tần Đỗ, không hề để ý tới hắn.
Tần Đỗ rất lịch lãm mở cửa xe của ghế phụ ra cho Bạch Giai, nhưng Bạch Giai liền làm bộ như không thấy, tự mở cửa ghế sau ngồi một mình.
Nhìn Tần Đỗ vẫn cứ duy trì trạng thái cười như không cười nhìn chính mình, cố ý không đóng cửa xe, Bạch Giai cố tình thúc giục nói: “Anh không đói bụng sao? Còn mau không đi!”
Tần Đỗ không chầm chậm đặt tay lên của xe, nhìn Bạch Gia với một nụ cười trên khuôn mặt, thì thầm nói: “Nếu cô ngồi ở đây, thì hai chúng ta sẽ cùng đói đấy!”
Bạch Giai: “. . . . . .”
Cô chỉ đơn giản là quay đầu rồi phớt lờ hắn, hai người như là đang âm thầm phân cao thấp, ai cúi đầu trước người ấy liền thua. . . . . .
Tần Đỗ không vội cũng không giận, lấy ra từ sau xe một gói bánh sandwich, cũng cố tình không quan tâm đến biểu cảm của Bạch Giai, thẳng thừng xé nó ra để ăn trước mặt cô, còn làm ra vẻ hưởng thụ, làm cho Bạch Giai cắn răng chịu đựng, hơn nữa, không ngừng nuốt nước miếng!
Rốt cục, sau khi Tần Đỗ ăn miếng bánh mì cuối cùng, Bạch Giai rốt cuộc cũng không khống chế, rất nhanh mở cửa xe đi xuống, đi thẳng lên vị trí ngồi của ghế phụ, không đợi Tần Đỗ nói, chính mình cũng đã thắt xong dây an toàn.
Tần Đỗ vẻ mặt cười đắc ý, chờ cô đóng cửa lại, mới quay lại chỗ ngồi lái xe của mình.
Bạch Giai hai tay nắm chặt lấy thành ghế, ánh mắt cáu gắt nhìn chằm chằm Tần Đỗ, hận hắn như thể muốn ăn tươi nuốt sống, nếu không bị tên họ Tần kia dụ dỗ, cô sẽ không dễ dàng chịu thua như vậy, để xem ai hơn ai!
Tần Đỗ như thể hắn ta không nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Giai, vẻ mặt đầy sự đắc ý.
Chiếc xe lao ra công ty, lái về phía một nhà hàng cao cấp ở trung tâm thành phố, ngay sau khi đỗ xe vào bãi đỗ xe của nhà hàng, Bạch Giai liền mở cửa đi xuống, còn một bên thúc giục Tần Đỗ mau nhanh lên.
Vừa mới bước vào cửa, người phục vụ ở cửa nhận ra Tần Đỗ, vội vàng tiến tới với khuôn mặt tươi cười nghênh đón nói: “Tần Tổng ngài tới rồi, chúng tôi đã dành sẵn chỗ cho ngài rồi!”