CHƯƠNG 5: QUỲ XUỐNG
Chẳng trách người xưa có một thuật ngữ gọi là kiêu ngạo và sủng ái, bản thân còn không được sủng ái mà đã lên mặt với người khác, nếu được sủng ái, chắc chắn xác định cũng kiêu ngạo như vậy.
Con người thực sự là những sinh vật xấu xa, gặp thời nhất định phải mỉa mai cay nghiệt, mới có thể thấy rõ bản thân.
Bạch Giai bị hai chữ này của hắn khiến bản thân tự kiểm điểm, mới vừa kiểm điểm xong, liền thấy hắn đi tới cửa, đổi giày thể thao.
Lại lấy chiếc áo vest được treo trên giá áo ở phía sau cánh cửa, lấy ví tiền ở bên trong và nhét vào túi quần:
“Thích thương hiệu nào? Anh đi mua cho em.”
Bạch Giai: “Hả?”
Tần Đỗ đi tới tủ đầu giường lấy điện thoại:
“Hả cái gì mà hả? Sáng sớm đã đi theo anh ra sức khóc lóc thê thảm, không phải là hy vọng anh tặng em một bộ đồ sao? Mau nói em thích nhãn hiệu nào, đây là lần đầu tiên anh đi mua mấy thứ này, mua về khác ý, em sử dụng nó lại không vui.”
Bạch Giai vừa mừng vừa sợ, nhất thời không biết nên nói nhãn hiệu nào:
“Trời ơi, không cần, em thật sự chỉ tùy tiện nói ra mà thôi. Anh thế nào cũng phải đi mua, vậy đến Tự Nhiên Đường đi.”
Cái tên này rất dễ nhớ.
Tần Đỗ nhớ kỹ, cho tay vào túi quần, đi một bước rồi quay lại:
“Còn muốn mua gì khác nữa không? Nói ra hết đi. Ngày mai đừng có như ngày hôm nay, lại làm cho ông đây chạy tới chạy lui.”
Cô suy nghĩ một chút, khẽ mỉm cười:
“Có thể mua quả anh đào không? Cái loại lớn biến đổi gen, em muốn ăn nó từ lâu rồi, nhưng nó rất đắt, nên vẫn không nỡ mua.”
Trông bộ dạng ngốc nghếch này của cô.
Tần Đỗ tức giận nhưng không thể nhịn cười:
“Đến đây, liệt kê danh sách, còn có cái gì mà từ nhỏ đến lớn muốn mua nhưng lại không thể mua được, anh đây hôm nay sẽ mua hết tất cả cho em.”
Lời nói này, Bạch Giai cảm thấy có chút chóng mặt:
“Tần đỗ, anh hôm nay bị sao vậy? Thay mặt ông già Nô-en tặng quà cho em sao? Quá đột ngột, em có chút không chấp nhận được, cảm giác hạnh phúc như muốn ngất đi mất.”
“Không có tiền đồ.” – Tần Đỗ từ tủ đầu giường lấy ra một tờ giấy và cây bút đưa cho cô: “Trước kia mua cho em mấy trăm vạn tệ một bộ quần áo cũng không thấy em cảm ơn một tiếng, hôm nay chưa mua được cái rắm nào đã bắt đầu hạnh phúc đến muốn xỉu? Người mà có tật xấu chính là em đấy, để anh xem.”
Bạch Giai lúc này mới nhớ ra lời nói này của cô có chút giả bộ.
Mấy trăm vạn tệ quần áo đã mua, mấy chục vạn tệ cái váy cũng đã mặc qua, nhận hai hay ba trăm ngàn tệ cái xe, tại sao lúc đó mình không cảm thấy hạnh phúc. Nhưng tại sao hôm nay nhận được món quà nhỏ mình lại phấn khích như vậy chứ?
Chẳng lẽ bầu không khí khác nhau, tâm trạng không giống nhau, cảm giác cũng khác nhau sao?
Khi còn đang đi học cô quả thực có viết vài điều bản thân thực sự muốn, bây giờ mới đột nhiên nhớ ra.
Tần Đỗ cầm danh sách, dặn dò cô vài câu, mở cửa và rời đi.
Bạch Giai hạnh phúc, e thẹn như một cô dâu mới cưới, nằm mãn nguyện trong chăn bông chờ người yêu mang quà về.
Bác sĩ y tế đến kiểm tra phòng, nhìn thấy tinh thần phấn khởi và sắc mặt cũng không tệ của cô, quả thực có một chút kinh ngạc.
Một bệnh nhân bị chấn động não, phổi bị ép và tổn thương, xương sườn gảy hai cái, động mạch chân trái bị đứt nghiêm trọng, Không chỉ tỉnh lại nhanh chóng sau phẫu thuật, mà sau khi tỉnh dậy lại hồi phục rất nhanh chóng và nhanh nhẹn như vậy, quả thực là kỳ tích trong giới y học!
Kỳ thật làm sao có kỳ tích trong y học được? Chỉ trong lòng Bạch Giai mới hiểu được, giống như sức mạnh của tình yêu, sức mạnh của tình yêu đã khiến cô hồi phục nhanh đến như vậy.
Tài xế mang bữa sáng, và máy tính làm việc của Tần Đỗ tới đây.
Tần Đỗ vẫn chưa quay về, hắn đơn giản ở lại một lúc, đợi Bạch Giai uống mấy ngụm nước, liền ngoan ngoãn rời đi.
Sau khi vui vẻ chờ đợi, Tần Đỗ cuối cùng cũng đã quay lại
Trên tay hắn cầm hai túi mua sắm khổng lồ, đặt ở đầu giường, vươn tay sờ đầu Bạch Giai:
“Chờ có lâu không? Bác sĩ đến đây khám chưa? Bữa sáng có đem sang chưa? Em có nhớ anh không?”
Bạch Giai hạnh phúc mỉm cười như một đóa hoa:
“Đừng vội, kiểm tra rồi, không có gì bất thường. Bữa sáng cũng đưa tới đây rồi, uh, nhớ anh.”
Tần Đỗ cũng vui vẻ, khuôn mặt lộ vẻ dịu dàng, bưng lấy chén trà uống miếng nước, ngồi xuống trước mặt cô:
“Ăn cơm trước hay là mặc quần áo trước?”
“Mặc quần áo trước, ăn mặc đẹp, tâm trạng ăn cơm cũng ngon.”
“Được.” – Tần Đỗ sớm đoán được cô sẽ nói như vậy, đi đến nâng giường bệnh lên. Đem túi đồ lấy ra từng cái một cho cô xem:
“Son môi, phấn phủ, đồ bộ.”
Bạch Giai cầm lên xem.
Oa.
Hắn còn mua những thứ mà cô không viết ra? Cũng có tâm quá đi chứ.
Những thương hiệu lớn như vậy? Không phải là những thứ cô muốn.
Tần Đỗ nhìn thấy sắc mặt nói chuyện của cô:
“Những thứ em viết đều quá rẻ, căn bản không hề đắt, cái này thích không?”
Bạch Giai vội vàng gật đầu:
“Thích thích, thật bất ngờ. Anh ra tay rộng lượng thật, cám ơn Tần tổng.”
Tần Đỗ dừng tay một chút: “Chậc, em nói cái gì?”
Bạch Giai vội vàng cười nói:
“Thật sự thích, rất thích, không biết nên dùng từ gì, Tần tổng đừng bận tâm.”
Tần Đỗ nhìn bằng nửa con mắt, tiếp tục lấy quả anh đào ra.
“Đây là quả anh đào mà em muốn, dâu tây, đây là quả thanh long vàng, quả thần bí, việt quất, bơ, hôm nay là những thứ này, ngày mai thích ăn lại mua tiếp.”
Sau đó xoay người đi lấy một cái túi to khác tới:
“Búp bê, thú koala, ấu trĩ muốn chết, ôm chúng đi.”
Oa, nhiều quà nhiều vậy.
Những gì cô muốn và không muốn, hắn đều mua tất cả.
Bạch Giai nhìn những trái cây rực rỡ sắc màu, ôm những món đồ chơi tinh xảo dễ thương, vui vẻ như một cô bé mười tuổi.
“Tần Đỗ, anh thật tốt, thật đáng yêu, có phải là ông già Noel cải trang không? Mau hiện nguyên hình ra cho em xem, sao anh đột nhiên trở nên tốt như vậy? A, em hạnh phúc chết mất, để em ngất xỉu một lúc, không cần gọi em, hãy để em đắm chìm trong đấy một lúc đi.”
Tần Đỗ quả nhiên không gọi cô, nhìn cô ôm búp bê nhắm mắt lại nở nụ cười trong chốc lát, sau đó chậm rãi đặt đồ đạc lên tủ đầu giường.
“Được rồi, chỉ cần em nghe lời, làm “anh đây” vui vẻ, về sau những thứ này em đều có. Đừng cười ngây ngô nữa, đứng dậy ăn cơm nào.”
Bạch Giai mở to mắt, nhìn hắn một cách khó tin:
“Hả? Anh nói cái gì? Mỗi ngày đều có? Tần Đỗ, anh nói vậy là có ý gì?”
Có ý gì?
Tần Đỗ vừa nói quá trớn, cũng không để ý đến ý tứ sâu xa trong đó, bị cô hỏi như vậy, cảm thấy đột nhiên thổ lộ tâm sự trong lòng có phải quá đường đột không?
Hơn nữa, không trang trọng.
Đúng, trước kia nhiều lúc nói đùa, đã nói nhiều điều dối lòng mình.
Nếu thực sự thổ lộ tâm sự ở trong lòng thì phải tìm thời điểm thích hợp để nói ra một cách trang trọng.
Hắn dừng một chút, mắt trước tính nói qua loa:
“Có nghĩa là, chỉ cần em nhanh chóng khỏe mạnh, trở về công ty và làm việc chăm chỉ, những thứ này sau này sẽ chảy vào tay em như vòi nước. Thế nào? Nghĩ xem,có phải rất có động lực không?”
Bạch Giai nhắm mắt lại tưởng tượng một chút, cô cười nhưng không nhe răng:
“Đúng, nghĩ như vậy thật sự rất có động lực. Đi đi đi, ăn cơm, em phải nhanh khỏe lại”
Nhưng mà bởi vì nghĩ đến trái cây, chỉ ăn mấy miếng cháo cô liền ăn không vô.
Tần Đỗ cũng không miễn cưỡng cô, tự mình húp hết tô cháo, rửa sạch trái cây,rồi đặt trước mặt để cô thoải mái ăn đủ.
“Nào, quả dâu tây .”
Hắn đưa qua một quả dâu tây.
“A, rất ngọt. Thêm một đưa qua một quả nữa.”
Hắn đưa qua một quả cherry.
Hai người giống như những đứa trẻ trong trường mẫu giáo, vừa nói chuyện phiếm vừa ăn đồ ăn vặt không để ý đến thời gian.
Tần Đỗ thích ở bên cạnh Bạch Giai
Cô gái này, có lẽ dường như đã chịu khổ quá nhiều, nhưng bản chất lạc quan hơn bất kì ai. Trong mắt cô ấy dường như không có gì đáng giận cả.
Vô tâm vô tư, không có giả tạo, cũng đa sầu đa cảm như những cô gái khác.
Ít nhất không có sự kiêu căng của Bạch Phán Phán và sự đa cảm của Lâm Tiểu Mạn.
Ở bên cô, có thể làm cho hắn quên đi rất nhiều phiền não và áp lực.
Cho dù chỉ là tạm thời, nhưng cũng có những phút giây vui vẻ.
Ăn một hồi, bụng Bạch Giai căng phình ra. Cô vẫy tay về phía hắn:
“No chết em rồi, nghỉ một lát lại ăn tiếp. Anh cũng mệt sao? Nhanh nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi.”
Còn nghỉ một lát lại ăn tiếp sao?
Tần Đỗ buồn cười đặt trái cây xuống, lấy khăn tay lau miệng cho cô:
“Được rồi, ăn no thì nhanh nằm ngủ đi, anh trả lời một vài email, có chuyện gì thì gọi anh.”
“Dạ.” – Bạch Giai ngoan ngoãn gật đầu.
Nhìn thấy hắn ngồi vào bàn, mở máy tính ra, bóng lưng to lớn đối diện với mình.
Cảm nhận giá trị thực sự của chấn thương này.
Tuy rằng không biết Bạch Kiến Quốc ở trong xe đã làm như thế nào, nhưng mà lần này bản thân cảm thấy Tái Ông mất ngựa* .
(*)Tái Ông mất ngựa: Tuy rằng chuyện trước mắt đã nhận lấy tổn thấy, nhưng nhìn xa hơn cũng có thể là một việc tốt, cũng chỉ một chuyện không tốt nhưng trong một điều kiện khác cũng có thể biến thành chuyện tốt.
Đúng rồi, nói đến Bạch Kiến Quốc, đã lâu không thấy ông ta liên lạc với Bạch Phán Phán, cũng không biết chuyện của bọn họ như thế nào, tình trạng bây giờ ra sao.
Bạch Phán Phán tuy không còn ghen tuông nữa nhưng cô vẫn tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người bọn họ, việc Tần Đỗ quyết tâm cưới cô ấy có đáng không.
Hẳn là cũng liên quan đến Lâm Tiểu Mạn.
Xem ra chờ bản thân phục hồi hẳn, nhất định phải tìm hiểu rõ ràng về vấn đề này, bằng không trong tâm lại cứ mắc lại đấy, thật là khó chịu, thỉnh thoảng lại suy nghĩ về nó, cứ như mắc xương cá vậy.
Tần Đỗ quay về từ Thụy Sĩ và phía bên kia đã gửi email yêu cầu bản vẽ kĩ thuật.
Đây là dự án mới mà Tần Đỗ đã tham gia trong hai năm nay, không đơn giản là làm kiến trúc, mà hắn còn kiêm luôn kiến trúc sư vẽ bản công trình và thiết kế xây dựng.
Khách hàng Thụy Sĩ thường yêu cầu độ tinh tế của bản vẽ rất cao, kĩ sư thiết kế của công ty không giỏi tiếng anh bằng hắn, cho nên hắn trực tiếp trả lời email.
Nhưng mà bây giờ, có một thuật ngữ trong kĩ thuật cần được dịch sang tiếng anh, đột nhiên bị kẹt lại, viết mấy lần thì thấy từ đó vẫn chưa ưng ý, chưa đủ chính xác.
Quay đầu lại nhìn Bạch Giai, cô còn chưa ngủ, đang còn chằm chằm nhìn hắn.
Ngay khi ánh mắt chạm vào nhau, cô mỉm cười.
Tần Đỗ rõ ràng quay sang muốn hỏi cô, có ngữ pháp nào dịch chính xác hơn cho câu này không.
Vừa nghe tới việc liên quan đến nghề nghiệp của mình, Bạch Giai lập tức có tinh thần, yêu cầu Tần Đỗ đọc toàn bộ đoạn văn cho cô nghe một lần nữa.
Tần Đỗ ngoan ngoãn đọc lại một lần nữa.
Cô nằm, trầm tư một lát, từ vựng về thuật ngữ chuyên ngành kỹ thuật xây dựng hiện lên trong đầu cô, sau đó nói ra một từ:
“Đúng, chính là từ này.” – Tần Đỗ vừa nghe cô đọc xong, đột nhiên vỗ bàn, vừa viết vừa thán phục: “Từ này không phổ biến lắm, vậy mà em lại nhớ rõ. Anh ở Anh quốc mấy năm cũng không giỏi bằng em.”
Đó là.
Bạch Giai vui vẻ nhớ tới.
Từ nhỏ ngoài trừ sở thích đọc sách ra thì cô không hề thích gì cả. Hiện tại khổ luyện đọc sách nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có ích.
“Trên mạng có câu nói hay lắm, không biết anh có nghe qua chưa.”
Tần Đỗ không quay đầu lại, vừa gõ chữ vừa hỏi:
“Câu gì?”
“Hãy tha thứ cho tôi về sự bình tĩnh và thua cuộc, chỉ vì không một ai ở phía sau tôi.” – Cô từ từ nói.
Lời nói này, có một sự khác biệt so với hoàn cảnh hiện tại.
Nhưng vừa nói đến học tập, Bạch Giai luôn vô thức nghĩ đến lúc trước vì cái gì mà cô lại nghiêm túc đọc sách đến như vậy.
Mới đầu vì muốn mẹ cô được vui.
Sau này cô lại nhận ra, ngoại trừ việc học giỏi và thi vào trường đại học tốt, thì cô không còn quyền lựa chọn nào khác.
Trước kia khi còn học cấp hai, thầy cô thường nói với bọn họ rằng, chỉ cần chờ đến cấp ba là tốt rồi, chỉ cần thi trúng tuyển cấp ba, nhất định có thể thi lên đại học.
Sau này khi lên cấp ba, thầy cô lại bảo khi học đại học sẽ không sao, muốn yêu thì yêu, muốn vui vẻ liền vui vẻ, sẽ không có ai quản ngươi.
Cô đã ôm kỳ vọng đó và cuối cùng cũng vào được đại học, nhưng vì học bổng, học cao học, cuộc sống đại học cũng nhàm chán như trước.
Nhưng mà cô không hối hận, khi hồi tưởng lại, cô cảm thấy biết ơn vì mình đã chịu đựng nó mà không có bất kỳ hương vị nào.
Nếu lúc trước không có cố gắng, cũng sẽ không có bản thân hiện tại ngồi nói chuyện với Tần Đỗ như vậy.
Nói xong, hai người nhất thời im lặng.
Cô hồi tưởng lại việc học của mình, hắn tiếp tục trả lời email.
Không biết qua bao lâu, Tần Đỗ đột nhiên nhẹ nhàng đi tới, ngồi xổm xuống bên giường nhìn cô:
“Bạch Giai .”
“Dạ?”
“Về sau đừng nói lung tung nữa, từ nay về sau, phía sau em luôn có anh, có Phương Đạt, có rất nhiều người, không cần thiết phải một mình kiên cường vì không có ai cả.”