Chương 7
Mặt trời từ từ lặn xuống núi, mang theo chút ánh sáng màu cam cháy lan tỏa khắp vùng trời xa. Chiếc rèm màu kem khẽ bay vì ngọn gió thoáng qua.
Tối nay cô phải ở lại trực đêm, không về nhà được. Trong lúc cô đang đọc tài liệu y khoa thì Hoàng Trình – một bác sĩ nam đã để ý đến cô từ lâu – đứng ở bên ngoài gõ nhẹ lên cửa. Mộc Yên Chi ngẩng đầu lên, mỉm cười hỏi:
- Bác sĩ Hoàng, có chuyện gì sao?
Hoàng Trình bước vào, tay xách theo một hộp cơm inox, đặt xuống bàn trước mặt cô, điềm đạm nói:
- Có chuyện gì mới được đến tìm em sao? Anh mang cho em chút cơm, em chưa ăn gì mà phải không?
- Lần sau không cần phiền anh như vậy, em ra ngoài ăn cũng được mà.
- Không phiền, mau ăn đi cho nóng.
Mộc Yên Chi cười khách sáo, nhanh chóng dẹp tập tài liệu sang một bên. Đột nhiên, điện thoại cô reng chuông. Là một dãy số lạ. Mộc Yên Chi ngập ngừng một lát rồi bắt máy, đi ra ngoài nghe điện thoại.
- Alo, là ai đấy ạ?
- Chị còn nhớ tôi không?
Cô dừng lại vài giây, như nhận ra điều gì đó, liền nhìn màn hình điện thoại một lần nữa rồi dè dặt đưa lên tai, hỏi:
- Là cậu sao?
- Bingo!
- Sao cậu biết số điện thoại của tôi? Cậu điều tra tôi sao?
- Bệnh nhân biết số điện thoại của bác sĩ điều trị cho mình cũng không được sao?
Cô cố nén cơn giận, nhìn vào trong phòng làm việc rồi lại nhỏ giọng hỏi:
- Cậu muốn gì đây?
- Ra trước cổng đi, tôi muốn gặp chị. Chị không ra thì tôi vào, vậy nhé!
Nói rồi, đầu dây bên kia nhanh chóng cúp điện thoại. Mộc Yên Chi quay trở vào trong, áy náy nói với đàn anh:
- Bác sĩ Hoàng, anh đợi em một chút nhé! Em có việc gấp phải ra ngoài.
Mộc Yên Chi vớ vội chiếc áo khoác mặc vào, nhanh chân chạy ra cổng. Cao Tuấn Lãng đang đứng ở trước, dựa người vào chiếc xe moto thể thao bóng loáng. Thấy cô vội vã chạy tới, anh mỉm cười đứng thẳng dậy.
- Rốt cuộc là cậu muốn gì đây? Đây là nơi tôi làm việc, không phải nơi thích là đến đâu.
Cao Tuấn Lãng nhìn cô gái cao chỉ đến ngang ngực mình đang bực dọc, hai mày thanh tú nhíu lại, vẻ mặt dung túng. Anh cười, đáp lại:
- Tôi muốn theo đuổi chị!
Mộc Yên Chi nghe không hiểu, đờ người ra một lúc lâu. Cho đến khi tiếng xe cấp cứu vang lên, ánh sáng chiếu lên mặt cô đến chói mắt, Mộc Yên Chi mới bừng tỉnh, liếc nhìn anh một cái, hệt như nhìn một người kì lạ vậy, xong đó quay lưng chạy đi. Cao Tuấn Lãng cười, đút tay vào túi nhìn bóng lưng đang chạy vút đi kia, có chút vui vẻ.
Cao Tuấn Lãng ngồi lên xe, đội mũ bảo hiểm. Mấy người đi ngang qua đều phải ngoảnh đầu lại nhìn. Người đàn ông này thực sự quá mê người, ngay cả dáng ngồi cũng quyến rũ như thế. Chiếc áo sơ mi bị hở cúc làm lộ ra vùng xương quai xanh mị hoặc. Lúc anh nhấn số chạy đi, dường như trong gió vẫn còn vấn vương chút mùi hương đặc biệt.
Lúc Mộc Yên Chi trở về phòng, bác sĩ Hoàng vì ca cấp cứu khi nãy mà đã đi mất, không quên nhắn tin lại cho cô. Cô không phải kẻ khờ khạo gì mà không nhận ra, Hoàng Trình từ lâu đã có ý với mình, thế nhưng cô hiện tại đang không muốn yêu đương gì cho nên vẫn luôn giữ khoảng cách với anh.
Mộc Yên Chi thở dài nhìn hộp cơm nóng vẫn đang nằm trên bàn, hoàn toàn không muốn đả động gì. Rắc rối gì đang tới với cô vậy?
Mộc Yên Chi ngồi ngửa ra ghế, xoay lại đối diện phía cửa sổ. Cô lặng lẽ đưa mắt nhìn ra ngoài, cứ thế im lặng suốt mười mấy phút liền. Cô nhớ lại đoạn tình cảm lúc trước. Trần Đình là mối tình đầu cũng đã từng là cả thế giới của cô. Nhưng chẳng có gì là vĩnh viễn cả. Lòng người khó đoán, ai mà biết trước được tương lai kia chứ.
Cô trải qua mối tình đau đớn đến vậy, giờ đây trái tim như phủ ngàn lớp băng dày, sợ rằng chẳng thể nào phá bỏ được nữa. Mộc Yên Chi vô thức sờ xuống bụng mình, nó từng chứa một sinh linh bé bỏng. Đứa con vừa được ba tuần tuổi của cô vì con người lăng loàn kia mà bỏ mạng. Đau...
Tiếng tin nhắn vang lên giữa căn phòng tĩnh mịch làm phá tan bầu không khí não nề. Mộc Yên Chi với tay lên bàn để lấy điện thoại. Là tin nhắn của Cao Tuấn Lãng:
- Lưu số tôi lại đi.
Lại thêm một tin nữa:
- Lời tôi nói chị nghe rõ rồi chứ? Cứ vậy nhé!
Cô vừa đọc tin nhắn vừa đờ người. Hình như lúc này khả năng nhận mặt chữ của cô đã xuống đến mức thấp nhất rồi, sao đọc không hiểu gì thế này? Mộc Yên Chi lại vứt điện thoại sang bàn, hốt hoảng giống như vừa thấy một cái gì ghê gớm lắm vậy.
Cao Tuấn Lãng ngồi ở ghế sofa vui vẻ trêu đùa với Gà con, mặt cười toe toét như đứa trẻ. Ông Cao vừa từ phòng ngủ trở ra, thấy anh thì bước tới, hai tay chắp sau lưng, nói:
- Hôm nay lại ngoan ngoãn ở nhà thế này à?
Anh không nhìn ông, tiếp tục vuốt ve chú chó lông trắng kia, đáp lại:
- Chẳng phải mẹ bảo ba nhắc con suốt sao? Con ở nhà rồi thì lại trách móc đủ đường?
Ông Cao hừ lạnh, ngồi xuống ghế đối diện, rót một tách trà rồi nói:
- Con đấy, không lo học hành gì cả. Ba đã gần bảy mươi rồi, đâu thể gánh vác công ty mãi được. Chị con đã thành gia lập thất rồi, còn có thai nữa, cơ ngơi của Cao gia chỉ có thể phụ thuộc vào con thôi.
Cao Tuấn Lãng không muốn nghe những lời càm ràm này, bèn thả cho Gà con chạy đi, ngồi thẳng người lại nói:
- Không có con thì cũng còn anh rể, với lại ba vẫn còn sung sức như vậy, làm thêm năm, mười năm nữa cũng không có vấn đề gì.
Ông Cao nghe xong liền mắng:
- Anh rể con còn phải quản lí công ty của nhà nó. Còn đây là công ty của Cao gia, đương nhiên phải do con quản lí rồi.
Anh không thèm đáp, liền rút điện thoại trong túi quần ra, gọi điện cho vài người anh em, còn cố ý nói to:
- Tối nay anh mày vui, bao chúng mày một bữa.
Chưa kịp để cho ông Cao nói thêm câu nào, anh đã nhanh chân chạy ra ngoài, vít ga chạy đi mất. Ông Cao lắc đầu thở dài, trong lòng hết mực buồn phiền.