Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 20

Đường vào thị trấn không xa nhưng lại rất khó đi, xung quanh là bụi rậm cao ngang người, dưới chân toàn là bùn đất nhớp nháp, mỗi lần đưa chân lên cao lại như bị kéo lại, vất vả lắm mới nhích được vài xăng ti mét. Mộc Yên Chi không hề tỏ ra khó chịu, ngược lại còn thấy không khí ở đây rất tốt, tâm trạng vì được ngủ đủ giấc cũng dễ chịu hơn.

Đột nhiên, người y tá đằng trước cô bị trượt chân, theo quán tính lại bắt lấy vật gì đó xung quanh, bắt thế nào lại túm được vạt áo của cô. Mộc Yên Chi suýt ngã theo, lấy hết sức gồng người lại, may mà có Hoàng Trình nhanh tay ôm lấy cô, giữ vững thăng bằng. Cả người nhỏ nhắn của cô nằm gọn trong tay anh. Rất nhanh sau khi hoàn hồn, cô liền vùng ra, lúng túng nói với anh:

- Cảm ơn anh.

Cả đoàn người lại tiếp tục di chuyển, vật lộn cả một buổi cuối cùng cũng vào tới nơi. Nơi đây là địa bàn cư trú của một vài dân tộc ít người, đời sống khá khó khăn. Chủ tịch thị trấn cùng hai người nữa ra đón đoàn cứu trợ. Hoàng Trình và cô là trưởng đoàn, đương nhiên sẽ là người tiếp chuyện, còn những người khác được dẫn đến một nhà nghỉ gần đó. Dân ở đây đa số nói tiếng địa phương, không hẳn là khó nghe nhưng chữ được chữ mất, Mộc Yên Chi cố gắng cách mấy cũng không hiểu được quá nửa, cuối cùng chỉ có thể vừa nói vừa diễn tả bằng tay.

Tuy nói là vùng quê khó khăn nhưng vì ở một đất nước lớn nên điều kiện không đến nỗi tệ, ít ra vẫn còn có nhà cao tầng. Nhưng cái nhà cao tầng duy nhất ở đó chính là... nhà nghỉ của đoàn bác sĩ, lại giống như bị bỏ hoang đã lâu, trên tường toàn là rêu, nhìn lướt qua cũng thấy vài vết nứt lớn nhỏ. 

Tòa nhà chỉ có hai tầng, mỗi tầng có khoảng ba phòng, mỗi phòng không quá rộng, dồn ép lắm thì đủ cho khoảng bốn người. Xếp đi xếp lại, cuối cùng Mộc Yên Chi lại được xếp lên tầng trên. Cô tuy không muốn tốn kinh phí quá nhiều cho việc ăn ở, nhưng nghĩ đến việc ở một phòng năm người thực sự quá chật cho nên quyết định ở riêng. Hoàng Trình cũng gợi ý việc dọn lên tầng trên ở cùng cô nhưng Mộc Yên Chi liền nói tránh đi, cảm thấy bản thân ở một mình cũng không vấn đề gì.

Mộc Yên Chi vừa mở cửa phòng, một mùi ẩm mốc đã xộc lên mũi. Cô liền đưa tay lên che lại, khó chịu nhìn quanh một vòng. Ở góc phòng toàn là mạng nhện, chỉ có một chiếc giường đơn nhỏ phủ đầy bụi bặm nằm trơ trọi bên cạnh một cửa sổ đã bị vỡ kính. Cô thở dài một hơi, chán ngán cúi đầu nhìn xuống dưới giày. Đôi giày ba-ta đen cô vừa mua tháng trước đã bị vấy bẩn hết cả rồi. Cô đột nhiên cảm thấy sợ, không biết phải làm sao để ở nơi này đến hết thời gian công tác nữa.

Buổi tối, mọi người cùng nhau tụ tập ở gian bếp nhỏ để cùng nấu ăn. Mộc Yên Chi vừa dọn dẹp xong phòng ngủ, sắp xếp lại đồ đạc đã mệt bở hơi tai, hoàn toàn không có sức để bước xuống cầu thang. Cô bảo mọi người cứ ăn trước, còn mình thì chỉ lục tìm chai nước tăng lực uống đỡ, sau đó lên giường đi ngủ.

Cô nhắm mắt chưa lâu, điện thoại liền rung lên. Mộc Yên Chi giật mình thức dậy, vớ lấy nó rồi áp vào tai, giọng mệt mỏi:

- Alo?

- Alo, Tiểu Chi, con... đã tới n...ơi chưa?

Nghe thấy giọng bà Mộc ở đầu dây bên kia, đột nhiên cô cảm thấy tủi thân cùng cực. Mộc Yên Chi cố nén sự xúc động kia xuống, cười đáp lại:

- Con tới từ trưa rồi, mẹ đừng lo nhé!

- Đã ăn... gì chưa... con gái?

Ông Mộc cũng lớn tiếng chen vào, tranh phần nói chuyện của mẹ cô.

- Con ăn rồi.

- Vậy thì... tốt, nhớ giữ... gìn sức khỏe, ăn... uống điều... độ nhé!

Hai người trò chuyện thêm đôi câu nữa rồi mới ngắt máy. Mộc Yên Chi nằm nhìn màn hình điện thoại, phát hiện cột sóng không ổn định lắm, bảo sao lúc nói chuyện với ba mẹ lại thấy chập chờn, âm thanh truyền đến liên tục bị ngắt quãng, chêm vào thêm mấy tiếng rè rè rất khó chịu. Nhưng cô không buồn quan tâm, chỉ vứt điện thoại sang một bên rồi đi ngủ.

Mười một giờ ở hộp đêm KK. Cao Tuấn Lãng ngồi trên băng ghế dài, chân vác chéo chữ ngũ, áo sơ mi xộc xệch. Anh vừa uống hết hai chai rượu trên bàn, sắc đỏ đã lan đến tận mang tai. Người anh em bên cạnh choàng lấy vai anh, hỏi:

- Sao thế? Dạo gần đây thấy cậu không vui chút nào, bị ba mẹ chỉnh lưng à?

Anh nhún vai bĩu môi, đáp:

- Cậu nhìn xem ai chỉnh được tôi?

- Thế sao lại đến đây uống rượu mãi thế? Sao không chơi với mấy em gái tôi đưa tới cho cậu ấy?

Cao Tuấn Lãng hất cánh tay đang choàng trên người mình, tựa đầu ra sau ghế, buồn chán nói:

- Nếu ai cũng nhiệt tình như vậy thì tốt rồi!

Người ngồi cạnh cảm thấy khó hiểu, nghiêng đầu như muốn hỏi anh câu nói này có ý nghĩa gì. Cao Tuấn Lãng phì cười, xua tay bảo:

- Bỏ đi. Cái thứ chỉ biết cởi quần như cậu thì sao mà hiểu chứ?

Anh lại rót thêm ly nữa, cụng với ly của người kia, ngửa cổ uống hết một hơi.

Cao Tuấn Lãng ngẩn ngơ một lúc lâu mới lên tiếng hỏi, giọng điệu mang theo chút âu sầu:

- Cậu nói xem, phụ nữ không thích người nhỏ tuổi hơn mình à?

Người kia suýt chút nữa phun hết rượu trong miệng ra, trợn tròn mắt nhìn anh, ngạc nhiên hỏi lại:

- Mẹ nó! Cậu đang hỏi tôi chuyện tình cảm đấy à? Không phải trước giờ Cao thiếu gia giỏi nhất chuyện đấy sao?

Anh rõ ràng đã bực bội, đáy mắt thiếu kiên nhẫn, đạp chân người kia một phát, gầm lên:

- Ông đây đang hỏi, đừng có nói nhiều, trả lời đúng trọng tâm đi.

Anh bạn ngồi cạnh lấy lại bình tĩnh, dùng tay áo lau đi giọt rượu còn vương trên khóe môi, ngồi lại chuẩn chỉnh rồi nghiêm túc nói:

- Tôi nói cậu nghe. Phụ nữ không phải không thích đàn ông nhỏ tuổi, bọn họ chỉ không thích đàn ông trẻ con thôi. Họ muốn làm công chúa, muốn làm bảo bối của người mình yêu, chứ không phải làm mẹ, làm người trông trẻ, cậu hiểu không?

Cao Tuấn Lãng im lặng, trong đầu thoáng qua hình ảnh cô lúc ăn cơm ở nhà hàng. Cô nói mình không thích anh, lời nói đó chắc là thật lòng. Anh cúi đầu, đưa tay vò rối mái tóc xanh mượt.

- Đừng nói cậu đang thích chị gái nào rồi chứ?

- Cậu thấy tôi trẻ con lắm à?

Anh không đáp lại câu hỏi đầy tính tò mò kia mà vặn hỏi lại. Người kia nhếch môi cười, nửa đùa nửa thật đáp lại:

- Trẻ con nào mà chơi gái một tuần bảy ngày như cậu?

Cao Tuấn Lãng co chân đạp cho người bên cạnh một cái thật mạnh, kèm theo tiếng mắng chửi:

- Mẹ nó, cút đi!

Dạo gần đây anh hầu như chỉ đến đây uống rượu, không màng gì đến mấy cô gái ăn mặc gợi cảm xung quanh. Bởi vì chỉ cần nhìn thấy họ, anh không ngăn được mà nhớ đến cô. Cao Tuấn Lãng cảm thấy như bản thân sắp phát điên đến nơi. Cuối cùng, không nói thêm một lời nào, anh lập tức chạy ra ngoài, lái xe đến nhà cô.

Cao Tuấn Lãng đứng phía dưới nhìn lên tầng hai. Xung quanh tĩnh lặng đến nỗi ngay cả một hơi thở nhẹ cũng như được phóng đại âm thanh lên một nghìn lần. Anh lục tìm trong khe để đồ giữa hai ghế, lấy ra một bao thuốc hút dở. Cao Tuấn Lãng đưa điếu thuốc lên miệng, thành thục mồi lửa. Trong làn khói trắng mờ ảo trước mặt, đôi mắt trầm lặng như màn nhung đen, không chút gợn sóng.

Anh liếc mắt nhìn mình trong gương, phát hiện bản thân đang ở trong trạng thái chưa bao giờ có. Cao Tuấn Lãng chưa từng chờ đợi ai, chưa từng mong nhớ ai nay lại đang trông ngóng một dáng người quen thuộc. Anh lấy điện thoại, quyết định gọi cho cô.

“Tút, tút, tút...”

Cao Tuấn Lãng gọi lại nhiều lần nhưng kết quả nhận được chỉ là giọng nói đều đều từ tổng đài thông báo không kết nối được với thuê bao vừa gọi. Anh thất vọng nhìn màn hình dần tối lại, cảm giác trong tim như hẫng đi một nhịp.

Đột nhiên, anh nhớ tới một người thân thuộc của Mộc Yên Chi. Cao Tuấn Lãng nhanh chóng tìm số, bấm gọi. Rất nhanh chóng, người kia đã nhấc máy.

- Alo? Sao lại gọi tôi giờ này thế?

- Chị Thẩm, xin lỗi vì gọi chị giờ này, nhưng tôi có chuyện muốn hỏi.

Thẩm Nhược Giai đang nằm xem phim với lão Phạm, liếc nhìn anh một cái rồi nhấn nút mở loa to.

- Anh hỏi đi.

Cao Tuấn Lãng im lặng khoảng vài giây, sau đó nặng nề lên tiếng:

- Chị Yên Chi đi công tác rồi à?

- Phải, nó đi được hai ngày rồi, bây giờ chắc đã tới nơi rồi đấy.

Anh lại hít một hơi thật sâu, giọng trầm khàn:

- Chị ấy đi đâu vậy?

Lần này đến lượt Thẩm Nhược Giai im lặng. Cô và lão Phạm nhìn nhau, không biết phải nên nói gì. Cao Tuấn Lãng dường như mất kiên nhẫn, nói lại lần nữa:

- Tôi muốn biết chị ấy ở đâu.

- Cậu thật sự thích Yên Chi à?

Cao Tuấn Lãng sững người. Thực sự? Thích? Anh đột nhiên muốn trốn chạy câu hỏi này. Anh ngước nhìn lên bầu trời tối đen, hướng mắt đến vầng trăng bị mây che mờ, trong lòng ngứa ngáy vô cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang