Chương 11
Cao Tuấn Lãng ngủ đến giờ này mới dậy, lười biếng nằm trên giường lướt điện thoại. Cao Như Tuyết gõ cửa, lớn giọng gọi:
- Tuấn Lãng, em còn định ngủ đến bao giờ thế? Xuống mẹ gọi kìa!
Anh uể oải ngồi dậy, nhăn mặt đáp lại, giọng còn đang ngái ngủ:
- Biết rồi, ồn ào quá đi.
Cao Như Tuyết ở bên ngoài lắc đầu thở dài, hai tay chống hông đỡ chiếc bụng bầu khá lớn của mình. Bà Cao ngồi ở phía dưới phòng khách uống trà, lâu lâu ngước mắt lên nhìn.
Cao Tuấn Lãng nhanh chóng sửa soạn, chọn một chiếc áo phông đen trơn mặc với quần vải kẻ caro, sau đó bước xuống. Anh ngồi ở chiếc ghế sofa đơn, gác chân lên bàn, mệt mỏi dựa ra sau. Bà Cao đánh vào chân anh một cái, phiền lòng nói:
- Con đấy, chú ý chút đi. Đã hai mươi lăm tuổi rồi chứ ít ỏi gì đâu.
Anh gãi đầu, tiện tay vuốt vuốt lại một chút, đáp:
- Mẹ gọi con xuống đây làm gì? Mẹ nói mau đi, con còn phải đi chơi với bạn.
Cao Như Tuyết vừa đi từ bếp ra, tay bưng theo một chén tổ yến chưng, đặt lên bàn rồi nói:
- Suốt ngày đi chơi, không lo học hành.
Bà Cao xích lại gần anh, tay vỗ nhẹ lên đùi, giọng khuyên bảo:
- Tiểu Lãng, ba mẹ đã già yếu rồi, không tiếp quản công ty được bao nhiêu năm nữa, chỉ còn cách trông cậy vào con thôi. Nghe lời mẹ, đi học đi con.
- Con tốt nghiệp cấp ba rồi, đại học cũng học xong rồi, mẹ còn muốn gì nữa?
Cao Tuấn Lãng tuy ăn chơi lêu lỏng nhưng bản chất vẫn là đứa con ngoan. Nghe ba mẹ than vãn nhiều quá, anh buộc phải học cho hết đại học, lấy được tấm bằng cử nhân ngành quản trị kinh doanh. Nhưng từ đó đến giờ lại không trau dồi kinh nghiệm hay gì cả, cho nên muốn tiếp quản công ty phải đi học thêm vài lớp bổ túc nữa.
- Ba tháng nữa trường đại học Boston ở Mỹ sẽ mở một lớp dạy về quản lí doanh nghiệp, ba mẹ đã đăng kí cho con rồi. Con bay sang đó học tầm nửa năm là có thể quay về.
Cao Tuấn Lãng không ngờ mình lại bị đẩy đi nhanh như vậy, bất mãn nhíu mày đáp:
- Sao ba mẹ rắc rối thế chứ?
Nói rồi, anh nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài. Bà Cao nhìn theo, khẽ lắc đầu, nói với cô con gái lớn bên cạnh:
- Con ráng khuyên bảo em nhé!
Cao Như Tuyết ôm lấy vai mẹ, lay nhẹ rồi đáp:
- Mẹ đừng lo quá, Tuấn Lãng nó cũng biết nghe lời lắm.
Bà đưa mắt nhìn theo chiếc xe bóng loáng đang tiến dần về phía cổng, trong lòng có chút sầu muộn.
Trưa nay Mộc Yên Chi không ăn cơm ở nhà vì còn khá nhiều công việc cần giải quyết. Khi cô còn đang loay hoay tổng hợp lại danh sách bệnh nhân thì Hoàng Trình ở bên ngoài gõ cửa. Cô không ngước lên nhìn, chỉ đáp lại một tiếng:
- Mời vào!
Hoàng Trình mở cửa đi vào, mắt nhìn chằm chằm cô gái đang chăm chú làm việc. Anh hắng giọng đánh tiếng, hỏi:
- Đã là giờ nghỉ mà em còn làm à?
Nghe thấy giọng anh cô mới ngẩng lên nhìn, cười lịch sự đáp lại:
- À, em còn một vài hồ sơ cần xử lí.
Nói rồi, cô tiếp tục cúi đầu làm việc. Mộc Yên Chi nhìn thấy Hoàng Trình thì vô thức muốn tránh né, nhưng lại cố làm ra vẻ bản thân bận rộn đến nỗi không có thời gian tiếp chuyện với anh. Hoàng Trình lại vờ như không nhận ra, cố hỏi:
- Anh mời em đi ăn được không?
Mộc Yên Chi đang kí vào trang cuối của hồ sơ bệnh án, nghe anh hỏi thì khựng lại giây lát, sau đó lại tiếp tục kí nốt vào. Cô gập quyển sổ bìa vàng lại, đặt vào trong kệ rồi thản nhiên đáp:
- Được chứ! Dù sao cũng là đồng nghiệp mà.
Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ “đồng nghiệp” để Hoàng Trình nhận ra được chỗ đứng của mình trong lòng cô. Mặc dù trong lòng rất khó chịu, trái tim anh ta cũng bị thót lại một nhịp nhưng Hoàng Trình vẫn bày ra dáng vẻ bình thường, cười mỉm chi nhìn cô. Anh quay lưng đi, mở cửa bước ra ngoài chờ sẵn.
Mộc Yên Chi đứng dậy, cởi áo ra treo lên móc rồi cầm điện thoại bỏ vào túi quần, sau đó bước ra.
Hai người ghé vào căn tin bệnh viện chọn bừa một suất ăn rồi ngồi vào bàn. Mấy cô y tá gần đó thấy hai người ngồi riêng một bàn rộng thì cũng chen vào, điều này làm cô thấy thoải mái hơn hẳn, ít ra cũng không gọi là đi ăn riêng. Hoàng Trình lại không thấy thế, tuy anh vẫn giữ nguyên nụ cười xã giao trên môi nhưng trong lòng u uất. Hơn nữa, trong năm cô y tá ngồi chung bàn với họ, lại có tận hai cô đem lòng yêu mến anh, có điều Hoàng Trình lại giả vờ như không biết.
Bữa ăn cứ thế trôi qua trong sự ồn ào, náo nhiệt của các cô y tá. Họ tán gẫu về những chuyện thường ngày, lâu lâu lại quay sang hỏi hai người vài câu. Mộc Yên Chi trả lời rất nhiệt tình, còn Hoàng Trình lại ậm ừ qua loa cho xong chuyện.
Khi cả đám ăn xong cũng là lúc sắp bắt đầu giờ làm buổi chiều. Cô nhanh chóng thu dọn khay thức ăn, bỏ vào thùng chứa ở phía cuối phòng rồi trở về phòng, không quên nói một lời cảm ơn khách sáo với Hoàng Trình.
Buổi tối. Cao Tuấn Lãng đang uống rượu ở club. Anh bị vây quanh bởi mười mấy cô gái xinh đẹp, ăn mặc thiếu vải. Quân Dao ngồi gần anh nhất, mặc một chiếc váy da ôm sát, phía trên còn bị khoét sâu đến tận ngực, phía dưới lại ngắn lên đến đùi, trông rất táo bạo. Có điều, Cao Tuấn Lãng lại không màng gì đến ả ta, từ đầu đến cuối chỉ chăm chăm uống rượu, đến cả việc vuốt ve các cô gái khác cũng không làm.
Quân Dao đưa ta sờ lên đùi anh, khẽ lướt lên, thì thầm vào tai Cao Tuấn Lãng:
- Baby, hôm nay anh không vui sao?
Cao Tuấn Lãng lại nốc hết một ly rượu đầy, hai mắt đỏ ngầu, hơi thở nồng nặc mùi rượu. Anh quay sang nhìn ả, nhếch mép cười:
- Liên quan gì đến cô? Cút đi!
Quân Dao hơi bất ngờ, trước nay anh chưa từng đối xử lạnh nhạt với cô như vậy. Ả ta làm ra điệu bộ yếu ớt, thút thít cọ đầu vào lồng ngực anh, ủy mị nói:
- Tuấn Lãng, anh sao thế? Vẫn còn giận em chuyện hôm trước à? Em xin lỗi mà, từ nay em sẽ không thế nữa, có được không?
Cao Tuấn Lãng ngà ngà say, cả người nóng bừng lên, bèn kéo áo lên cao một chút, để lộ phần cơ bụng rắn chắc. Anh đẩy Quân Dao ra khỏi người mình, lạnh nhạt nói:
- Tôi nói cô không nghe rõ à? Cút đi!
Quân Dao sợ đến tái mét, đưa mắt nhìn mấy cô gái khác đang vây quanh anh, xấu hổ rời đi.
Những ả khác thấy anh không vui bèn biết điều mà lẩn đi mất, còn không thì ngồi yên vị rót rượu cho anh, không dám nhân lúc Quân Dao đi mất mà cọ sát vào.
Cao Tuấn Lãng liếc mắt nhìn các cô gái xinh đẹp đang ngồi quanh mình. Cái thân hình bốc lửa với vòng một căng tròn kia chẳng làm anh hứng thú như thường ngày.
Anh chẳng biết trong lòng đang khó chịu điều gì, hay đang nghĩ tới ai, nhưng đột nhiên phía trước mặt liền hiện ra vô số hình ảnh của Mộc Yên Chi. Cái dáng vẻ cô đang cúi đầu làm việc thật quyến rũ quá! Đôi mắt sáng, mái tóc ngắn mềm mượt, dường như anh còn nghe thoang thoảng hương thơm quen thuộc từ cô nữa.
Cao Tuấn Lãng mơ màng kéo tay cô gái bên cạnh mình lại, đặt lên môi ả một nụ hôn. Cái lưỡi hư hỏng không yên phận mà luồn vào trong chơi đùa với khoang miệng ẩm ướt kia. Cô gái kia mừng vui ra mặt, hai tay ôm lấy cổ anh, đáp trả lại. Lúc Cao Tuấn Lãng nhận ra đó không phải là Mộc Yên Chi như mình vẫn nghĩ, anh liền đẩy ả kia ra, đôi mắt hằn tia máu.
Cao Tuấn Lãng uống một ngụm rượu đắng nghét, cay xé lưỡi. Hương vị ấy dần trôi xuống cuống họng, cuốn trôi đi ảo ảnh trước mặt. Anh lấy điện thoại nhìn màn hình, lẩm bẩm:
- Đ* mẹ! Sao thời gian lại trôi chậm thế chứ?
Anh đứng dậy đi ra ngoài. Cánh cửa sau lưng vừa khép lại, âm thanh ồn ào bên trong cũng tự nhiên im bặt. Bảo vệ đứng hai bên cúi đầu chào anh, sau đó thẳng dậy nghiêm chỉnh. Cao Tuấn Lãng bấm số, gọi cho cô.