Cuối cùng, cô thật sự sắp điên lên rồi.
Suốt khoảng thời gian từ khi phát hiện ra sự thật là mình đã thích Lê Cảnh Nghi. Cô giống như một kẻ ngốc. Lúc ở cạnh anh thì toàn thân mất lực, trái tim mềm nhũn. Lúc không ở cạnh anh thì bất an lo lắng, lúc anh cười, dù nhiều lúc cô biết chỉ là nụ cười xã giao cô cũng không tự chủ được mà vui vẻ, lúc anh nhíu mày, cô lại toàn thân căng thẳng, sau đó nghĩ bản thân đã làm gì sai. Chính là để ý từng li từng tí tới cảm xúc và biểu cảm của anh.
Bây giờ chỉ cần là cái chạm tay vô tình cũng làm cho cô thần hồn điên đảo, hồn vía trên mây.
Giống như hôm qua, anh kéo cô đi xem triển lãm công trình ở Thường Châu, cô ngơ ngẩn nhìn anh nghiêm túc cẩn trọng thưởng thức nghệ thuật cho đến khi ra về, dây đai an toàn của cô đột nhiên bị kẹt.
Trong lúc cô cố gắng sửa lại thì anh lại ngả người sang phía cô, bàn tay anh lại ‘vô tình’ lướt qua khuôn mặt nóng bừng của cô, cô nuốt nước bọt gần mười phút, cố gắng kìm nén không để cho tiếng tim đập mạnh của mình làm kinh động đến anh còn anh thì rất nghiêm túc chỉnh lại dây đai an toàn cho cô.
Ông trời thật biết trêu người. Lúc trước cô tìm đủ mọi cách để cho dây đai an toàn bị hỏng, để có cơ hội được tiếp xúc thân mật với anh thì không được...
Kết quả, cái chạm tay nhau và ánh mắt sâu thẳm, trước đó có người từng nói ở trong đó là lạnh lùng băng giá, bây giờ đã bất tri bất giác hút hết hồn vía của cô vào tận sâu trong đó. Khiến cho cô cả đêm không thể ngủ. cứ mải tơ tưởng đến anh.
“Thường Hi? Thẩm Thường Hi?” tay chị Thương Tuyết liên tục phẩy phẩy trước mặt cô.
“Dạ?” Thẩm Thường Hi giật mình, vội tìm lại bản thân từ trong tiếng gọi ấy.
“Em sao vậy? Sao đột nhiên lại ngồi ngẩn người thế?” Chị Thương Tuyết lo lắng hỏi han.
“À không… không có gì đâu ạ.” Thường Hi cười gượng xua tay.
“Có phải gần đây làm việc cho giám đốc mệt quá không?” Chị Thương Tuyết vẫn ân cần như hôm nào, gắp thịt vào bát cho cô.
Thẩm Thường Hi không giấu nổi nỗi buồn trong ánh mắt.
“Không có. Dạo này giám đốc cũng không giao quá nhiều việc cho em. Hơn nữa, em sớm đã quen thuộc với cách làm việc của anh rồi.”
Quen thuộc? Từ này nói ra, đến cô cũng cảm thấy sợ hãi. Cô đang dần quen với sự có mặt của anh, quen dần sự ấm áp giấu kín trong cơn người tưởng như lạnh lùng đó, quen dần với từng cái nhíu mày, từng nhịp điệu hơi thở của anh... Điều này quả thật nguy hiểm.
Thẩm Thường Hi bất giác cười đến bất lực.
“Phải ha. Em làm việc cho giám đốc mới đó đã sắp được năm tháng rồi, thời gian trôi qua nhanh thật.” Chị Thương tuyết nói tiếp.
Đúng thế, thời gian năm tháng cũng sắp qua, cũng là lúc thư ký Tống quay trở lại. Cô cũng sẽ phải trả lại vị trí người phụ tá bên cạnh anh.
Cảm giác nửa mất mát, nửa nhẹ lòng này rốt cuộc là gì, cô cũng không biết nữa.
Bây giờ quan hệ giữa anh và cô, từ đầu tới cuối chỉ là một tờ hợp đồng bạn gái giả, bất cứ lúc nào cũng có thể hủy bỏ.
Đang nói chuyện, bên tiếng bàn bên đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện của một vài vị khách khác.
“Biết cái Vân Hề bạn cũ của chúng ta không? Hôm qua suýt chút nữa là về thế giới bên kia đó.” Người đầu tiên nói.
“Mẹ ơi thật hả, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?” Người còn lại nửa xuýt xoa nửa kinh ngạc.
“Cô ấy có anh bạn trai mà anh bạn trai kia lại cứ dây dưa không dứt với người cũ, làm tổn thương cô ấy hết lần này đến lần khác. Còn cô ấy lại chọn cách im lặng cho qua chuyện, cuối cùng mọi chuyện vỡ lở, người đàn ông kia trực tiếp chuyển qua nhà người phụ nữ kia sống. Cô ấy đau khổ đã uống thuốc ngủ tự tử, cũng may mà có người đến kịp, không thì…”
“Sao cô ấy lại dại dột như thế?”
“Căn bản vì tình yêu đã bén rễ quá sâu rồi, rút ra không dễ dàng, cô ấy thà đau dài con hơn là chặt đứt cái rễ ấy.”
“…”
Thẩm Thường Hi nghe câu chuyện đau buồn của cô gái kia, bất chợt liên tưởng tới bản thân mình.
Tình cảm của cô dành cho Lê Cảnh Nghi cũng giống như tình cảm mà cô gái kia dành cho bạn trai mình vậy, biết là tổn thương nhưng vẫn cố lao đầu vào. Chỉ khác biệt là, anh ta đã từng yêu cô gái ấy, còn Lê Cảnh Nghi lại… chưa từng yêu cô.
Tình cảm này chính là sai trái, cô nếu cứ đắm chì sẽ càng làm cho bản thân yếu đuối nhu nhược. Sẽ chỉ nhận về sự đau khổ mà thôi.
Vậy cô còn chần chừ gì nữa mà không tự mình chặt đứt đi đống rễ ấy, trước khi nó bén rễ sâu hơn, giống như cô gái kia không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải chấm dứt sinh mạng của mình.
Nhớ trước đây cô mạnh miệng nói Tô Mộng Nhiên yêu một người quá ngốc, bây giờ lại gặp quả báo.
Tô Mộng Nhiên có thể chờ một Từ Kính Hải những mười năm còn cô thì không thể.
Tô Mộng Nhiên có thể tin vào một kết quả khả quan, cùng người mình thích yêu đương nhưng còn cô thì không biết bản thân nên tin hay không tin. Bởi vì cô cũng không biết sự quan tâm của anh là dành cho cô thật sự, hay lại chính là người mà cô đang đóng giả.
Đau dài chi bằng đau ngắn, cô nhất định phải một nhát cắt đứt quan hệ với Lê Cảnh Nghi. Trở về nơi mình vốn thuộc về. Đó mới chính là lựa chọn chính xác nhất.
“Thẩm Thường Hi em… sao em lại khóc?” Thẩm Thường Hi bất tri bất giác hai mắt đã ngấn lệ từ khi nào.
Chị Thương Tuyết thấy cô khóc, lại càng lo lắng hơn.
“Em chỉ là… đau lòng thay cho cô gái kia mà thôi.” Thẩm Thường Hi cắn răng gạt nước mắt, nước mắt dàn dụa rơi đầy mặt.
***
“Cô đi đâu vậy, sao bây giờ mới về nhà? Cô không còn nhớ điều khoản trong hợp đồng nữa à?” Về đến nhà Lê Cảnh Nghi đã đợi cô sẵn ở ghế, cô vừa vào anh liền lên tiếng phàn nàn.
“Xin lỗi đã để anh phải đợi, hôm nay tôi đi ăn với đồng nghiệp nên không để ý thời gian.” Thẩm Thường Hi trả lời, giọng điệu có chút xa cách.
Mới đó cuộc trò chuyện với chị Thương Tuyết đã kéo dài đến tận mười giờ. Nhưng bù lại làm cho cô ngộ ra được nhiều thứ, cũng đã đưa ra được quyết định sáng suốt.
Nghe Thẩm Thường Hi trả lời, Lê Cảnh Nghi nhíu mày, lại càng tỏ vẻ không hài lòng.
Đồng nghiệp? Không phải lại là tay thực tập sinh hôm trước anh bắt gặp cùng cô nói chuyện ở dưới sảnh đó chứ? Bọn họ đi ăn tối gì mà tới tận giờ này, bộ nhiều chuyện tới vậy sao?
“Tôi đã nói rồi, nếu như cô muốn về muộn, ít ra phải báo với tôi trước một ngày. Cô xem những gì tôi nói trong hợp đồng đều là gió thoảng qua tai à? Còn đi ăn tối tới tận giờ này, cô cảm thấy cô rất có thời gian đúng không?” Lê Cảnh Nghi kìm nén cơn tức giận nạt nộ cô gái đứng như tượng trước mặt.
“Vậy rốt cuộc hôm nay cô… đi với những ai? Tôi hỏi như vậy không phải vì tò mò, tôi là bởi vì cần phải xem xét tránh cho sau này cô…”
“Giám đốc…” Lê Cảnh Nghi đang thao thao bất tuyệt, còn Thẩm Thường Hi bây giờ lại chẳng có tâm trạng nào mà lắng nghe những lời phàn nàn này nữa.
“?” Bị ngắt lời giữa chừng, Lê Cảnh Nghi đứng khựng lại, kỳ quái nhìn cô đầy hoài nghi.
“Tôi… muốn chấm dứt hợp đồng với anh.”