• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi có ốm chắc chắn cũng tại diêm vương mặt lạnh ép.” Thẩm Thường Hi vừa nói vừa đấm bụp bụp vào gối lụa trên ghế sô pha.

Thấy lửa hận bừng bừng trong mắt chị em tốt của mình, Tô Mộng Nhiên hết sức lo lắng cho đồ đạc mới mua chưa lâu trong nhà.

“Nè.” Tô Mộng Nhiên đưa thứ chất lỏng màu nâu nhạt trong chai nước ra trước mặt Thẩm Thường Hi: “Uống thứ này rồi hạ hỏa.”

Không hiểu sao gần đây Tô Mộng Nhiên mê mẩn một loại đồ uống đến từ một thương hiệu nào đó. Hôm nào cũng thấy uống, không những thế cô còn bắt Thẩm Thường Hi uống.

“Cậu đang muốn độc chết mình đấy à?” . truyện kiếm hiệp hay

“Sao có thể chứ. Cái này uống ngon lắm. Nam thần của mình đang quảng cáo cái này.”

“Nam thần của mình đang quảng cáo cái này…”


Thẩm Thường Hi bĩu môi nhại lời của Tô Mộng Nhiên. Bởi vì cô quá quen rồi mà, quen với việc Tô Mộng Nhiên như mặt trời lúc nào cũng xoay quanh Từ Kính Hải. Theo đuổi anh ta từ ngày này qua tháng khác.

“Hì, sao cậu biết hay vậy.”

“Tưởng hắn ta trong giới giải trí có tiếng lắm mà, còn làm ảnh đế Kim Ưng gì đó sao còn phải đi quảng cáo mấy loại này?”

“Ai da cậu không hiểu rồi. Nam thần của mình vô cùng chăm chỉ đi đóng quảng cáo, có như vậy mới được như ngày hôm nay.”

“Còn không phải một nửa phim anh ta đóng đều là cậu bỏ tiền ra à? Cậu đấy, yêu hắn nhiều quá biến thành bệnh tới nơi rồi.” Cứ mỗi lần nhắc tới người này, Thẩm Thường Hi cũng chẳng khuyên nổi Tô Mộng Nhiên.

“Được rồi, không nhắc tới mình nữa. Cậu ý, cậu định cứ tiếp tục như vậy à?”

“Tiếp tục cái gì?”

“Thì tiếp tục làm việc cho tới hơi tàn. Thẩm đại tiểu thư danh tiếng một thời đi đâu rồi.”

“Tôi có thể làm gì chứ, cậu biết tiền vi phạm hợp đồng, tự ý kết thúc hợp đồng bao nhiêu không hả?” Thẩm Thường Hi khóc ròng trong lòng. Nhắc tới tiền đúng là vấn đề nhạy cảm.

“Vậy cũng không thể tiếp tục như vậy được, cứ tiếp tục, mỗi ngày phải làm trâu ngựa cho lão sếp cuồng công việc của cậu. Không sớm thì muộn cũng sẽ đổ bệnh.” Nói tới đây Tô Mộng Nhiên tỏ ra vô cùng nghiêm túc.

“Mình có một cách hay. Vừa có thể giúp cậu thoát khỏi nanh vuốt của hắn, vừa giúp cậu kiếm tiền, lại vừa có thể trả thù hắn. Một mũi tên trúng ba con nhạn.” Tô Mộng Nhiên nở một nụ cười hết sức bí hiểm.

“Cách gì?” Thẩm Thường Hi nuốt nước bọt, mở to mắt tròn xoe nhìn Tô Mộng Nhiên không chớp mắt, sợ bỏ qua một chi tiết quan trọng.

Trên đời này lại có cách hay như vậy có thể trị được diêm vương mặt lạnh sao?

“Rất đơn giản. Hẹn hò với hắn.” Tô Mộng Nhiên thản nhiên nói.

***

Buổi sáng, Thẩm Thường Hi đi làm rất sớm, nhưng không phải vì chăm chỉ, mà là tối hôm qua hoàn toàn ngủ không được. Kết quả đến được tới văn phòng rồi, cả người lâng lâng khó chịu cứ như đang đi trên mây.

Có lẽ bị ốm thật rồi.

Tất cả đều tại cái miệng độc của Tô Mộng Nhiên, hôm qua nói cô sớm muộn gì cũng bị bệnh, lại còn…

Còn đưa ra cái chủ ý kinh dị, làm cô cả đêm không dám ngủ.

Vậy mà lại bảo cô đi hẹn hò với Lê Cảnh Nghi.

Mặc dù lời phân tích của Tô Mộng Nhiên sau đó vô cùng khoa học, nhưng Thẩm Thường Hi thật sự vẫn không thể chấp nhận nổi.

“Phụt! Cái gì?” Sau khi nghe lời đề nghị của Tô Mộng Nhiên, Thường Hi nghe như sét đánh ngang tai, không khỏi chấn kinh một phen. Cũng may cô chưa uống chai nước kia, nếu không chắc chắn chết vì sặc.

“Cậu điên à? Tô Mộng Nhiên, sao cậu lại nghĩ ra cái ý tưởng kinh dị này. Nghĩ thôi cũng thấy rùng mình rồi.”

“Cậu khoan hẵng kích động, nghe mình phân tích cái đã, nghe xong chắc chắn cậu sẽ đổi ý.”

“Được. Cậu nói đi.” Thẩm Thường Hi vẫn chưa hết bàng hoàng. Cô không hiểu Tô Mộng Nhiên trong đầu chưa cái gì mà lại có thể cho ra cái chủ ý hoang đường này.

“E hèm. Cậu biết đó, nghe cậu miêu tả diêm vương mặt lạnh không nhiều không ít, mình cũng hiểu con người anh ta đôi chút. Cuồng công việc, chắc chắn chưa từng yêu đương. Khả năng theo đuổi thành công cao. Nếu như cậu và anh ta yêu nhau rồi anh ta tất yếu sẽ không làm khó cậu, không bắt cậu làm nhiều việc nữa, thậm chí còn tăng lương cho cậu không tiếc. Sau đó, đến khi anh ta yêu cậu sâu đậm rồi, không thể thiếu cậu thì…”

“Thì sao?”

“Bùm… đá anh ta, để anh ta lần đầu trải nghiệm cảm giác bị người yêu bỏ, trải nghiệm cảm giác đau đớn nhất trên đời ngoài cái chết.”

“Làm gì nghiêm trọng như cậy nói chứ.” Thẩm Thường Hi nhau mày nhìn về phía Tô Mộng Nhiên không tin tưởng lắm.

“Chậc, cậu chưa yêu đương bao giờ làm sao hiểu được cảm giác bị phản bội, bị đá không có lý do chứ. Nếu như là mình, tưởng tượng một ngày, A Hải bỏ rơi mình, đòi chia tay với mình không có lý do, mình nhất định không thiết sống.” Tô Mộng Nhiên ánh mắt xa ăm nhìn ra bên ngoài như một bà cô sống mấy chục tuổi, hiểu hết sự đời.

“Cậu còn chưa theo đuổi được anh ta, lấy đâu ra bị chia tay chứ.”

“Mình với anh ấy sắp thành đôi rồi đó. À, không phải, cái này không phải trọng điểm, cậu cứ suy nghĩ kĩ lời mình nói. Chỉ có lợi chứ không có hại.”

Thẩm Thường Hi suýt chút nữa là nghe lọt tai mấy lời mà Tô Mộng Nhiên nói, nhưng ngay lập tức lấy lại lý trí.

“Như vậy không được vì rủi ro quá lớn rồi. Thứ nhất, anh ta cuồng công việc, kỹ năng xã hội bằng không không có nghĩa là chưa từng có bạn gái. Thứ hai, anh ta yêu công việc như vậy, làm sao có thể chịu từ bỏ thời gian của mình vào việc yêu người khác chứ. Thứ ba, mình cùng anh ta làm việc gần tháng rồi, anh ta một chút cảm giác với mình cũng không có, làm sao đảm bảo được trong thời gian trước khi nghỉ việc có thể theo đuổi được anh ta rồi còn trả thù các kiểu. Hơn nữa, phụ nữ xinh đẹp bên cạnh anh ta không thiếu, vậy mà đến giờ vẫn còn độc thân, biết đâu được anh ta…” Thẩm Thường Hi giơ ngón tay thẳng tắp của mình sau đó uốn cong minh họa cho cái cụm từ mà cô không dám nhắc tới.

“Vậy chẳng phải tốn công theo đuổi mà cuối cùng không thu được kết quả gì hay sao.”

“Vậy cũng có thẻ có một trường hợp nữa, đó là anh ta phản cảm với cậu. Lập tức đuổi việc cậu, thế là cậu vừa không vi phạm hợp đồng lại vừa thuận lợi thoát khỏi anh ta.”


“Nhưng loại trường hợp này nếu thành sự thật chắc chắn không còn mặt mũi nữa.”


“Ai da không thử làm sao biết được. Theo đuổi đàn ông không chỉ phải dựa vào nhan sắc đâu.”


Nhưng cách này nếu thành công thì đúng là có chút quá đáng. Anh ta ngoài việc ở công ty giao nhiều việc cho cô, bắt cô tăng ca như cơm bữa, lại trả lương bèo ra thì cũng không tới nỗi làm chuyện ác ngàn thu. Mà chuyện trả thù thiếu đạo đức như vậy, cũng chẳng giống tác phong của cô.


Cuối cùng Thẩm Thường Hi vẫn là không đồng ý với cách làm của Tô Mộng Nhiên. Tô Mộng Nhiên cũng chẳng ép gì cô, căn bản chỉ là đưa ra một cách hại não nhất cho Thẩm Thường Hi cô. Nhưng những lời này cuối cùng vẫn làm Thẩm Thường Hi ám ảnh đến mất ngủ cả đêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK