“Giám đốc, tôi thấy giá cũ có thể chấp nhận, cũng cao hơn giá thị trường rồi. Tại sao chúng ta lại không nhượng bộ một chút? Làm như vậy hai bên đều có lợi, đỡ mất công chờ giá lại báo giá.” Trên xe, Thẩm Thường Hi hỏi Lê Cảnh Nghi.
Lê Cảnh Nghi ngồi ghế lái bên cạnh Thẩm Thường Hi, từ nãy đến giờ khép hờ mi mắt, không biết có phải là ngủ không.
“Bọn họ muốn ép giá để mua số lượng lớn, nếu như nhượng bộ mấy đơn vị lẻ chắc chắn bị thiệt." Anh đáp lại, nhưng vẫn không mở mắt.
“Sao giám đốc lại biết bọn họ muốn mua vật liệu số lượng lớn?” Thẩm Thường Hi hơi kinh ngạc, chiếc bugatti biển ngũ số giảm tốc nên bị chững lại một đoạn nhưng vẫn khiến cho Lê Cảnh Nghi phát giác, lông mày nhíu lại.
“Tập trung lái xe.”
“Ồ.”
“Chuyện này cô cũng không đoán được ra à?” Qua một lúc, câu hỏi của Thẩm Thường Hi mới được sếp phản ứng.
Thẩm Thường Hi bâng quơ hỏi, không ngờ lại khiến cho Lê Cảnh Nghi khinh bỉ một trận.
Chuyện này cô không đoán được ra à? Cô đoán thế quái nào được.
Cho xin đi, cô tốt nghiệp chuyên ngành dự án không phải chuyên ngành đoán ý người khác.
“Thật không hiểu cô làm sao có thể làm trợ lý cho tôi nữa.” Anh nói tiếp, giọng nói tràn ngập sự khinh thường.
Thẩm Thường Hi: “…”
Cô từ nhỏ tới giờ chưa từng bị ai xem thường như vậy.
“Công ty bọn họ mới thành lập, tất yếu sẽ phải mua trang thiết bị vật liệu đầu vào, nhưng lại không chọn mua ở những công ty có giá thành rẻ hơn, chính bởi vì nhắm vào danh tiếng của Việt Trí trong ngành, nếu như đàm phán giảm giá thành công, vấn đề duy nhất cũng sẽ được giải quyết lại không phải đau đầu vì giá cả.” Lê Cảnh Nghi dùng lời lẽ sắc bén phân tích.
“Ra là vậy.” Thẩm Thường Hi cuối cùng cũng hiểu.
Ý của Lê Cảnh Nghi là nói, cho dù giá có giảm hay không thì KJ vẫn sẽ mua nguyên vật liệu xây dựng của Việt Trí.
Đúng là ông chủ công ty lớn.
Riêng khoản quyết đoán và tự tin thì không ai bằng.
Đêm yên tĩnh, xe chạy bon bon trên đường xe cộ tấp nập, cuối cùng dừng lại trước một chung cư cao tầng nhìn là biết một tấc đất bao nhiêu tấc bạc.
Nơi đây là sào huyệt của diêm vương mặt lạnh. Vì tiện việc làm tài xế riêng, anh ta đã nói cho cô biết từ mấy ngày đầu vào làm.
“Giám đốc, đến nơi rồi…”
Thẩm Thường Hi mệt rã rời quay sang Lê Cảnh Nghi ngồi an vị bên cạnh thông báo nhưng lại phát hiện anh ta không có phản ứng gì, hình như đã ngủ gật từ lúc nào.
Ồ thì ra anh ta cũng biết ngủ cơ à. Bị anh ta hành hạ sớm tối cô còn tưởng anh ta là diêm vương thật cơ.
Không biết có phải tay nghề lái xe của cô quá tốt nên mới có thể ru ngủ được diêm vương hay không.
Thẩm Thường Hi tự mình liên tưởng rồi tự mình làm cho bản thân cười, nhưng cô nhanh chóng bịt miệng lại, giữ mấy phút bình yên bên cạnh người đàn ông mở miệng ra là xét nét và bóc lột sức lao động của cô.
Không thể không khen, khuôn mặt người đàn ông này đúng là cực phẩm trong cực phẩm.
Thẩm Thường Hi cẩn thận xem xét từng đường nét trên gương mặt Lê Cảnh Nghi đang say giấc.
Lần đầu tiên được nhìn gần tới vậy, đến lông tơ trên mặt cũng thật tinh tế. Chỗ cần dài thì dài.
Đừng hiểu lầm, cái cô nói là lông mi. Trời ban cho anh ta một đôi mắt sắc bén như dao nhưng bù lại nét dịu dàng từ lông mi vừa dài vừa dày, cũng may mà không quá cong, nếu không lúc anh ta ngủ, nhất định sẽ biến thành nét nữ tính.
Nhìn anh ta như vậy, trong đầu Thẩm Thường Hi đột nhiên xuất hiện ý muốn trả thù, cô hạ cửa kính tối màu xuống, ánh đèn vàng phía bên kia đường ngay lập tức chiếu thẳng vào mặt anh ta làm cho lông mày anh ta theo phản xạ có điều kiện nhíu chặt lại, tròng mặt liên tục di chuyển bên trong lớp màng mỏng không che nổi ánh sáng kia.
Nhưng Lê Cảnh Nghi vẫn không tỉnh.
Thật là ngủ say tới vậy.
Bỏ đi, cô cũng chẳng phải dạng nhân lúc người ta đang ngủ mà giở trò hèn hạ, Thẩm Thường Hi quyết định dừng hành động trả thù ngốc nghếch của mình lại, cô với tay định kéo tấm rèm cửa chắn nắng xuống cho bớt chói thì thấy hơi thở đều đều của Lê Cảnh Nghi bỗng nhiên thật nặng nề, lông mày càng ngày càng nhíu chặt, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Thì ra là đang ngủ mơ.
Dọa chết cô rồi.
"Ai kêu anh bắt nạt tôi cho lắm vào. Bây giờ ngủ gặp ác mộng. Đúng là quả báo." Thẩm Thường Hi nói nhỏ.
Có điều nhìn anh ta thế này, trông thật giống với một đứa trẻ, trong lòng Thẩm Thường Hi trào dâng một cảm giác thương cảm, cũng là lúc cánh tay cô vô thức đưa ra.
Thẩm Thường Hi cô thề với trời, ngay trong chính khoảnh khắc này, lòng cô vô cùng trong sáng, chỉ đơn giản là muốn lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán giúp diêm vương cho đến khi bên tai truyền đến tiếng còi chói tai, cô giật mình khẽ rụt tay lại nhưng lại bị bàn tay của Lê Cảnh Nghi nắm chặt, kéo giật cô về phía trước.
Khoảng cách hai khuôn mặt bỗng dưng gần trong gang tấc, không khỏi làm cho trái tim cô bị chậm mất một nhịp.
Cô nhìn anh, ánh mắt anh vẫn thật điềm tĩnh.
Bình thường trông dáng vẻ mảnh khảnh như vậy sao lực tay lại khỏe thế không biết.
“Nếu tôi nói…” Thẩm Thường Hi nhẹ giọng, càng giống với thì thầm hơn: “Tôi chỉ là định lau mồ hôi cho anh, anh có tin không?”
Nói xong cô căng thẳng tới nỗi nuốt nước bọt một cái.
Lê Cảnh Nghi: “Cô nói xem.”
Thẩm Thường Hi: “Tôi nói thật đó.”
“Kỹ thuật lái xe của cô quá tệ. Lần sau nếu còn như vậy thì trừ lương.” Lê Cảnh Nghi thả tay cô ra, mở cửa xe đi ra ngoài, sau khi đi ném lại một câu.
“Cái gì? Kỹ thuật lái xe của cô không tốt… Ơ… Đừng mà giám đốc.” Thẩm Thường Hi còn chưa kịp phản ứng thì Lê Cảnh Nghi đã sớm đi xa.
Lương đã ít mà còn bị trừ lương thì cô biết sống thế nào đây, đúng là nhà tư bản, uổng công lúc nãy cô còn thấy thương hại anh ta.
“Nhớ đỗ xe đúng chỗ cho tôi.”
***
Về tới khách sạn, Thẩm Thường Hi thấy đồ đạc trong phòng có dấu hiệu bị xáo trộn, đôi Pureboost climb bị vứt mỗi chỗ một chiếc.
“Hi bảo bối cậu về rồi hả? Cái khách sạn này đúng là nhỏ thật đó. Tớ cảm giác nó còn nhỏ hơn cả nhà vệ sinh nhà cậu.” Lúc này Tô Mộng Nhiên từ phòng tắm đi ra, đang quấn khăn trên tóc, vừa đi vừa than thở.
Nhìn thấy Tô Mộng Nhiên, đôi boost trên tay Thường Hi rơi xuống đất, cô lập tức chạy ra ôm lấy người chị em tốt của mình.
“Ai da nhớ cậu chết mất.”
“Ai da nhớ cậu chết mất."
Cả hai cùng ôm nhau đồng thanh nói.
Xa nhau mới có hơn hai tháng, cảm giác lại giống như mấy năm trời.
“Cái đồ thù dai nhà cậu, rốt cuộc hôm nay làm cái gì mà không thể tới đón tớ được vậy?” Tô Mộng Nhiên bĩu môi, giả vờ đánh nhẹ vào vai Thẩm Thường Hi một cái.
“Haizz chuyện kể ra dài lắm.” Thẩm Thường Hi thở dài, cởi túi xách đeo trên người mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế.
“Sao vậy? Sao tôi mới đi có hai tháng mà cậu trông như không còn sức sống gì rồi vậy?” Tô Mộng Nhiên ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thường Hi mặt mày phờ phạc giống như trong phút chốc bị rút cạn sinh khí.
- ----------------
Thông báo của tác giả:
Mình đã bão 5 chương để bù những ngày trước thông báo tạm dừng chương. Mình chăm chỉ up truyện vậy nên mong các bạn độc giả có thể like, follow, vote hoặc giới thiệu cho những bạn khác để mình có thêm nhiệt huyết đẩy nhanh tiến độ ra chương mới. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe, chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ.