"Ta chọc chàng thôi." Giọng Thanh Phong nhỏ xíu, thân mình dính sát vào tường, kéo khoảng cách với hắn. Không biết vì sao, hai người chỉ mới trở về Giang Nam có mấy tháng, Lan Thương mỗi khi nhìn Thanh Phong giống như hôm nay đều khiến chân nàng mềm nhũn.
Lan Thương thấy thế vòng tay qua hông nàng, dùng sức kéo nàng về phía mình: "Trốn cái gì! Vừa nãy lúc ở trên đường nàng không phải rất nghịch sao?"
Thanh Phong không biết nên đặt mắt nhìn chỗ nào, có chút hối hận vì đã trêu chọc vị ôn thần này, vội vàng hôi lên môi hắn: "Được rồi được rồi." Đang định đào tẩy, nàng lại phát hiện mình đã bị hắn nhốt lại, không thể đi đâu được. Phía trước là Lan Thương, mặt sau là cự họa vẽ nàng, cảm giác này có chút quái dị. Nàng muốn mở miệng xin tha, hơi thở Lan Thương lại dừng trên vành tai nàng, ngứa ngáy khó chịu: "Lại chạy thử xem?" Sau đó hắn ngậm lấy thùy tai nàng, lưỡi thăm tiến vào. Thanh Phong "ưm" một tiếng, vòng tay ôm lấy cổ hắn, sợ mình đứng không vững.
"Đi lên giường..." Thanh Phong có cảm giác cự họa sau lưng đang nhìn chằm chằm nàng, khiến trong lòng nàng ngứa ngáy, cầu xin Lan Thương mang nàng lên giường. Lan Thương lại không muốn, một tay giữ Thanh Phong lại: "Chỗ này rất tốt, chỗ này là tốt nhất, không đi đâu hết." Thanh Phong cảm thấy khắp nơi trên cơ thể mình đều nâng lên, thẹn thùng nhắm mắt lại, mặc cho Lan Thương gây sóng gió, cơn sóng to kia càn quét nàng, đứng không vững nhưng lại trốn không thoát, hết đợt này đến đợt khác, Thanh Phong hét lên một tiếng, mắc cạn trong lòng ngực hắn.
Lan Thương vẫn chưa thấy thỏa mãn, nhìn lưng Thanh Phong da thịt ửng lên những đóa hoa hồn, thấm hai giọt mồ hôi mỏng, trong lòng lại nổi lên thương tiếc, cúi đầu liếm lấy tầng mồ hôi mỏng rồi lại hôn nàng thêm một lần nữa, sau đó khom lưng bế nàng lên, nhẹ nhàng đặt ở trên giường.
Thân mình Thanh Phong rã rời, vốn đã mềm mại, lúc này càng để mặc hắn tùy tâm sở dục. Hắn khẽ nâng chân nàng lên, miệng nói chút chuyện không đâu: "Đã là như vậy, không cần làm cho sóng to gió lớn, nhẹ nhàng nàng mới có thể chịu nổi." Thanh Phong mới đầu còn tin hắn, lúc sau mới nhận ra Âu Dương Lan Thương giỏi nhất là gạt người, từ nhẹ nhàng dần dần biến thành mưa rền gió dữ, đánh Thanh Phong rơi rớt tan tát, cuối cùng bị nghiền thành một bãi bùn lầy, không động đậy nổi.
Thanh Phong không cử động nổi, Lan Thương lại thần thanh khí sảng, ôm nàng một lúc nói chuyện một hồi lâu, cho đến khi Thanh Phong không đáp lại nữa, mới chịu đi ngủ.
Ngày hôm sau mở mắt, nàng phát giác Lan Thương không đi thượng triều, dụi dụi đôi mắt hỏi hắn: "Sao còn chưa đi?"
Lan Thương vuốt ve mặt nàng: "Hôm nay có chuyện quan trọng, Hoàng thượng đặc chuẩn hai ngày để nghỉ ngơi."
"?"
Lan Thương cười cười, kéo Thanh Phong lại: "Tam tiểu thư của ta mau chuẩn bị đi, ta dẫn nàng đi một nơi có được không?"
"Hả?"
"Sao lại ngơ ngốc ra thế kia." Lan Thương nhéo mặt nàng rồi bật cười, sau đó đánh vào mông nàng một cái: "Mau chuẩn bị đi."
"Ừm." Thanh Phong ừm một tiếng rồi đứng dậy mặc quần áo, lúc nhìn ngực mình mới thấy không ổn, hung hăng trừng mắt liếc Lan Thương một cái, Lan Thương vội vàng nhận rồi: "Xin lỗi xin lỗi, hôm qua miệng ta có chút thô bạo, cũng may bây giờ là mùa đông, chúng ta mặc nhiều quần áo hơn là được." Rồi sao đó hắn lại nhìn vào cổ Thanh Phong: "Quấn thêm khăn choàng cổ, cũng có thể che được."
...
Thanh Phong đỏ mặt bọc kín người lại rồi mới theo hắn ra cửa. Ngoài cửa đã có một chiếc xe ngựa chờ sẵn ở đó, nàng bước lên xe, vén mành kiệu nhìn ra ngoài: "Chàng muốn dẫn ta đi đâu?"
"Không nói được." Một bộ dạng cao thâm khó đoán, hắn ấn đầu Thanh Phong lên vai mình: "Nàng ngủ thêm một lát đi, vừa rồi không phải còn ồn ào vì ngủ chưa đủ sao?"
Thanh Phong đúng là có chút buồn ngủ, ngáp một cái, dựa vào vai hắn ngủ. Không biết qua bao lâu, nàng bị Lan Thương đánh thức: "Đến rồi."
Nàng mở mắt đẩy cửa sổ nhìn ra, một gian viện cổ bên cạnh dòng suối nhỏ, đẩy cửa vào trong, một cây cổ thụ mọc giữa sân viện, bây giờ là tháng Mười Hai, trên cây cổ thụ có vài bông hoa kiều diễm ướt át đọng tuyết phủ. Trong viện trên bếp lò đang đun ấm nước, hơi nóng lượn lờ bay ra. Lan Thương kéo Thanh Phong đến dưới tán cây, từ bên hông lấy ra một cái túi thơm, là cái Thanh Phong từng tặng cho hắn, cột lên nhành cây: "Nghe nói cái cây này là cây nhân duyên. Chỉ tiếc là mọc ở trên núi, người tới đây rất ít, ta tốn nhiều công sức mới tìm được chủ của viện này để mua nó, không phải vì cái gì khác mà là vì cái nhân duyên tốt này. Chuyện trước đây, là ta không tốt, mà nay cũng chỉ là tạm được. Nhưng Thanh Phong à, ba mươi năm sau, bốn mươi năm, năm mươi năm, sáu mươi năm, nàng hãy nhìn xem ta đối đãi với nàng thế nào, có được không?"
Thanh Phong không nói lời nào, mặt mày mỉm cười, nhìn Lan Thương mà trái tim run rẩy. "Lần thành thân trước là theo ý chỉ của Hoàng thượng. Khi đó ở cung yến, là ta tự mình hành sự, chưa từng hỏi nàng có nguyện ý hay không. Giờ đây, khắp trời đất này chỉ có nàng và ta, lời của ta và nàng, đều có trời đất làm chứng. Âu Dương Lan Thương ta thực sự muốn cưới Tống Thanh Phong làm thê tử, Thanh Phong, nàng có nguyện ý gả cho ta không?" Tay Lan Thương nắm lấy bả vai nàng, trong đầu Thanh Phong bây giờ là khoảng thời gian mấy năm nay bọn họ trải qua, định mở miệng đáp hắn, lại nhịn không được che miệng nôn một tiếng.
...
???
Lan Thương sững sờ, Thanh Phogn cũng sửng sốt. Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, quên mất lời ngỏ cưới Thanh Phong của Lan Thương. Qua hồi lâu hắn mới cẩn thận hỏi nàng: "Mùng Một hẳn là ngày nàng có nguyệt sự phải không?"
Thanh Phong chậm rãi gật đầu.
"Hôm nay là mùng Bảy?"
Thanh Phong lại gật đầu.
"Vậy nàng... vừa mới... mới nôn sao?" Tay Lan Thương hơi run rẩy, đôi mắt lại có chút đỏ. Thanh Phong gật gật đầu: "Đúng vậy."
Vừa dứt lời, nàng đã bị Lan Thương chặn ngang bế lên thật cẩn thận đi về phía xe ngựa: "Mau, đừng để bị cảm lạnh. Chúng ta trở về."
"? Không đi xem phòng ở chỗ này sao? Chưa nói xong mà?"
"Ừ nhỉ." Lan Thương dừng lại, nhìn Thanh Phong trong lòng ngực: "Nàng có gả cho ta hay không?"
"Để ta nghĩ đã." Thanh Phong chọc hắn.
"Gả hay không không phải do nàng, thực sự xin lỗi nàng tam tiểu thư, thành thân lúc đầu là do Hoàng thượng làm chủ, thành thân bây giờ là do ta thay nàng làm chủ. Nàng mang thai hài nhi của ta, nàng đừng hòng nghĩ trốn đi đâu nữa. Nàng muốn làm chủ, chờ kiếp sau đi, làm chủ gả cho ta." Nói xong hắn hắc hắc cười thành tiếng: "Ai, văn võ bá quan trong triều, ngoại trừ tam ca của nàng chỉ có ta, cả ngày bị người người cười nhạo, giờ thì hay rồi, xem như ta và tam ca nàng có sự khác biệt." Hắn đắc ý đặt Thanh Phong lên xe ngựa, nói với xa phu: "Chúng ta về nhà, đi chậm thôi, không được vội." Cả một đường hắn chỉ nhìn vào bụng Thanh Phong, cười cười giống như một tên ngốc.
Thanh Phong bị hắn cười làm cho phát sợ, cảm thấy hắn có phải đang bị gì rồi không. Về đến nhà, hắn gọi lang trung tới bắt mạch, vị lang trung kia quỳ gối, bắt mạch ở cổ tay hồi lâu, nói: "Mạch đập có chút rối loạn, có lẽ là do mấy ngày nay bị mệt mỏi. Nghỉ ngơi mấy ngày là được."
"?" Lan Thương ngăn lang trung lại: "Xem lại lần nữa xem, có phải xem sai rồi không?"
Lang trung lại bắt mạch: "Không sai."
Lan Thương vẫn không tin, lại thỉnh một vị lang trung khác, lang trung đó vẫn giống vậy.
Lan Thương không vui cả một lúc, ngồi ở mép giường, tay vuốt ve trán Thanh Phong: "Sao lại mệt đến nỗi thành ra như vậy? Nhiều ngày nữa không được tới thư viện, nàng ở trong nhà nghỉ ngơi thật tốt đi."
Thanh Phong ngồi dậy nghiêng đầu nhìn hắn: "Vậy có thành thân hay không?" Lan Thương nhớ tới việc này, vẻ tự tin vừa rồi hoàn toàn không còn đâu nữa, cúi đầu nói: "Thành thân hay không, nghe tam tiểu thư vậy."
"Không phải chàng muốn kiếp sau ta mới làm chủ sao?"
"Kiếp này cũng được." Lan Thương giờ đây không còn hài nhi để làm chủ nữa, sửa miệng cực nhanh.
Thanh Phong bật cười, cười hồi lâu mới nói: "Ngày mai chúng ta đi tìm Hoàng thượng. Hôn sự trước đây là do ngài ấy chỉ định, hòa ly thư có đại ấn của ngài ấy, bây giờ thành thân cũng phải nhờ ngài ấy. Bằng không lão nhân gia ngài ấy sẽ không vui đâu."
Lan Thương nghe Thanh Phong nói vậy, đôi mắt có chút ướt: "Ta còn tưởng rằng nàng sẽ không gả cho ta."
"Không gả cho chàng vậy cả ngày cùng chàng lăn lộn làm cái gì?"
Lan Thương mặt đỏ lên, ho nhẹ một tiếng, liếc mắt với nàng một cái: "Đồ...", lại khụ một tiếng: "Cao hứng."
Thanh Phong đỏ mặt ôm bụng cười hồi lâu.
Ngày hôm sau nàng cùng hắn vào cung, Văn Hoa đế nghe nói bọn họ lại muốn thành thân, hừ mũi một tiếng: "Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước hà tất gì phải hòa ly?"
Thư Nguyệt vừa mới bị Văn Hoa đế giữ lại khảo bài, lúc này không lảng tránh, nghe thấy Hoàng thượng nói như vậy cười khanh khách thành tiếng. Văn Hoa đế theo thanh âm quay đầu lại, cau mày: "Không ra thể thống." Ý là Hoàng hậu không được cười như vậy.
Thư Nguyệt vội thu vẻ mặt, ngồi ngay ngắn ở trên ghế, chớp chớp mắt với Thanh Phong.
Văn Hoa đế thâm sâu nói: "Mắt trẫm nhìn không đến nhưng tâm tư lại sáng rõ. Thái tử phi có phải vừa rồi làm mặt quỷ phải không?"
...
Chung quanh không một tiếng động, Văn Hoa đế thị uy, tâm tình tốt hơn rất nhiều: "Thái tử phi viết thay, trẫm sẽ phê duyệt."
Thư Nguyệt thấp thấp nói "vâng", sau đó cầm bút nhìn Lan Thương, định bày trò cho hắn run rẩy chơi, không thèm đặt bút, chọc cho tim Lan Thương chợt cao chợt thấp nhưng lại không thể lên tiếng, chỉ đành chịu đựng.
Thư Nguyệt chơi đủ rồi mới đặt bút, bút này đặt xuống, nước mắt lại rơi, là thật tình vui thay Thanh Phong. Lấy khăn lau nước mắt liếc nhìn Thanh Phong một cái, nàng ta nói với nàng: "Lưỡng tình tương duyệt, ở nhân sinh một may mắn lớn. Nguyệt các ngươi chớ có cô phụ trời xanh duyên phận, thật vui vẻ, thật chậm rãi, hô mưa gọi gió trên cuộc đời này. Ai cũng không được rời khỏi ai." Nàng ta nói xong, nước mắt lại ngăn không được nhưng không dám phát ra âm thanh, xoạch xoạch rơi trên giấy, chóp mũi đỏ bừng.
Qua hồi lâu nàng ta mới bình tĩnh lại, xin lỗi rồi cười với Lan Thương. Một lần nữa nàng lấy một tờ giấy, viết thay chiếu thư.
Văn Hoa đế lấy đại ấn, nói với Thư Nguyệt: "Lương tình tương duyệt là chuyện may mắn của nhân sinh, con chớ có quá hâm mộ người khác. Con chỉ mới vài tuổi, nhân sinh còn dài! Đừng sống uổng thời gian." Thư Nguyệt trong lòng ủy khuất, nước mắt lại không ngừng rơi. Văn Hoa đế thở dài: "Khóc nữa thì viết thêm lần nữa, ấn đại ấn lên rồi hẵng khóc!"
Thư Nguyệt đáp "vâng" rồi ấn đại ấn lên chiếu thư. Đại ấn như lửa đỏ, khiến nàng nhớ tới chiếu thư năm đó cầm trên tay cũng đỏ như lửa, khiến đôi mắt người ta không dời đi được. Nàng ta cẩn thận giao cho thái giám, nghe gã tuyên chỉ, rồi thấy Thanh Phong tiếp chỉ, lúc này mới kéo tay Thanh Phong lại: "Bây giờ đi uống rượu đi, bổn Thái tử phi muốn không say không về!"
Thanh Phong vội gật đầu: "Hai ta đi, nhiều lắm gọi thêm phu nhân của Mục đại tướng quân."
Văn Hoa đế khóe miệng cười cười, xua xua tay: "Có vui thì trên đường trở về mà nói! Trẫm mệt rồi." Ba người nhìn nhìn nhau rồi quỳ xuống. Vừa ra khỏi cửa thì thấy Cảnh Kha đang đứng đó, đôi mắt hắn đỏ bừng, hình như vừa mới khóc.
Thanh Phong lặng lẽ kéo góc áo Lan Thương, hai người tìm cớ rời đi, để Thư Nguyệt đứng lại đó, một đôi mắt đỏ hoe nhìn khắp nơi, không biết nên dừng ở chỗ nào.
Những lời nàng vừa nói, còn có thanh âm nghẹn ngào của nàng đều dừng ở trong lòng Cảnh Kha, giống như một nhát búa hạ xuống, không chút tình cảm nào, khiến lòng hắn máu chảy đầm đìa.
"Thư Nguyệt... Là ta cô phụ duyên phận trời xanh ban cho sao? Trời xanh ban cho ta lương duyên sao? Nếu là vậy, vì sao mấy năm nay, ta không cảm nhận được trái tim nàng rốt cuộc đang ở đâu? Ở trên người nào?" Hắn thở gấp một hơi, đôi mắt càng đỏ thêm: "Có phải nàng hận ta lắm không, vì ta đã giam cầm nàng bên người, ngày nào đó còn muốn giam cầm nàng ở thâm cung?"
Thư Nguyệt không biết nên nói điều gì, mắt nhìn con sư tử đá ở cửa đại điện.
"Ta phải nói với nàng bao nhiêu lần, nàng mới chịu tin? Là phụ hoàng muốn nàng gả cho ta lần nữa, trước đó ta hoàn toàn không biết gì cả. Nàng chính là không chịu tin ta."
"Thiếp tin ngài, Cảnh Kha." Thư Nguyệt gọi hắn lại: "Thiếp tin ngài. Chỉ là với chuyện trái tim thiếp rốt cuộc đang ở đâu, không hề có liên quan. Thiếp không muốn ngày nào đó không thể thoải mái cười, đi phải đi từng bước nhỏ, thiếp không thích mỗi đợt là có một đám nữ nhân đưa vào trong cung để thiếp quản thúc, không muốn năm này sang năm nó ở chốn thâm cung rộng lớn này mà già đi. Ngài hiểu không?"