Lúc nàng tàn nhẫn, người khác không nhìn ra là nàng tàn nhẫn, biểu cảm cực kỳ giống tên của nàng, vân đạm phong khinh.
Lời nói của nàng Lan Thương nghe được tựa như đã trở thành dĩ vãng, việc Âu Dương đại nhân mỗi ngày đến thăm nàng khiến Thanh Phong trở nên bối rối, còn Lan Thương cảm thấy hổ thẹn. Vì thế, Tĩnh Niệm vẫy tay, sau đó cười cười với Thanh Phong, nói: "Tam tiểu thư nói rất đúng, qua lại nhiều lại thành ra quấy rầy. Sau khi về phủ ta sẽ viết thư báo cho Tống tướng quân, bao cho Tống tướng quân biết tình hình của tam tiểu thư. Cáo từ."
Mấy ngày nay không thấy nàng, tâm trạng như treo lơ lửng trên không trung, vốn dĩ còn lo lắng nàng sẽ xảy ra chuyện gì; hôm nay được nhìn thấy nàng, tâm trạng lại rơi xuống đất, không chỉ rơi xuống đất, mà còn chìm sâu xuống dưới thêm một chút.
Hắn cũng không rõ bản thân mình đến cuối cùng là như thế nào, những ngày ở cùng với Thanh Phong ấy giống như một giọt mực nhỏ vào trong nước, nhòe đi vài lần rồi biến mất, dường như không để lại dấu vết gì, nhưng nước đã thay đổi.
Thấy Tĩnh Niệm đang mang nước vào, hắn hỏi: "Chúng ta có phải thật sự không coi mình là người ngoài sao?" Tĩnh Niệm bị hắn hỏi đến sửng sốt, tuổi tác của cậu ta còn nhỏ, làm gì hiểu hết những chuyện xoay vần như vậy, chỉ đành nói: "Tiểu nhân không hiểu, chỉ là cảm thấy tam tiểu thư hôm nay rất khác so với ngày thường, nhưng khác ở chỗ nào thì không rõ."
Lan Thương xua xua tay bảo Tĩnh Niệm đi nghỉ ngơi, quay đầu lên giường nằm, lại bất luận như thế nào vẫn không ngủ được. Hắn đành dứt khoát đứng dậy ra ngoài, vẫn như trước, đi lại một chút. Lúc đi ngang qua sân nhà Thanh Phong, ánh sáng trong viện của nàng xuyên qua kẹt cửa chiếu vào bóng dáng của hắn. Hắn từ khe cửa nhìn vào, Thanh Phong mặc một chiếc váy áo màu nguyệt bạch, đang ngồi ở trong viện mài xương quạt, đó là chiếc quạt lúc trước nàng nói muốn tặng cho mình.
Nhớ tới chuyện nàng nói không muốn mình vào nhà nàng nữa, trong lòng hắn như bị nghẹn lại, xoay người rời đi.
*
Vào tháng Bảy, kinh thành nóng bức không chịu nổi, mọi người ban ngày không dám ra cửa, đều nằm ở trong phòng. Vào đêm, nhiệt độ hạ xuống, bên bờ sông Vĩnh An có rất nhiều người ra hóng mát. Hằng năm vào dịp này, sông Vĩnh An sẽ thả hoa đăng, đốt lửa khói, những nam tử nữ tử ngày thường trong lòng nhớ thương người nào đó lại không dám ngỏ lời vào dịp này lại táo bạo hơn, trao một chiếc khăn tay hoặc một phong thư, đến khi trời tối, ở bờ sông Vĩnh An gặp mặt, thổ lộ vài lời tình chàng ý thiếp.
Cả ngày nay Lan Thương đều thượng chức, Tĩnh Niệm cầm phong thư đi vào, bĩu môi đưa cho hắn: "Tiểu thư của Thừa tướng phủ đưa thư tới", vẻ mặt tràn đầy khinh thường.
Lan Thương mở thư ra đọc, là lời mời khi mình hạ chức sẽ đi sông Vĩnh An xem pháo hoa. Hắn thực sự không muốn đi, đề bút từ chối nàng ta. Trong lòng vốn dĩ không nghĩ tới chuyện này nữa, lúc hạ chức rời khỏi phủ nha, lại thấy bên ngoài có một nữ tử ăn diện lộng lẫy đang đứng đó, không phải Triệu Việt Khê thì là ai?
Triệu Việt Khê nhẹ nhàng tiến lên một bước: "Còn hơn một canh giờ nữa sẽ bắn pháo hoa. Tiểu nữ tự mình tìm đến, không biết Âu Dương đại nhân có chê cười không?"
Lan Thương định mở miệng từ chối, lại thấy đôi mắt Triệu Việt Khê ửng đỏ, nếu cự tuyệt nàng ta, chỉ sợ tức khắc sẽ òa khóc. Trước mọi người ít nhiều cũng thật khó coi. Vì thế hắn đành gật đầu, cùng nàng ta đi về phía sông Vĩnh An.
Mỗi năm vào mùa hè, sông Vĩnh An đều sẽ bắn pháo hoa, vào ngày nay, cả trai lẫn gái khắp kinh thành đều ước hẹn tới xem pháo hoa. Nếu ngươi ở kinh thành tùy ý kéo một lão nhân hỏi ông ta năm đó làm thế nào đính ước với người bạn già của mình, ông ta có lẽ sẽ nói: Mùa hè năm ấy, ở bờ sông Vĩnh An bắn pháo hoa... Vậy mà Lan Thương đối với chuyện này lại chẳng biết gì, chỉ nghĩ hôm nay cũng chỉ là một ngày bình thường.
Lúc hai người đi đến bờ sông đã là lúc biển người tấp nập, Triệu Việt Khê sợ đi lạc, kéo lấy ống tay áo của Lan Thương, dẫn hắn đi đến thuyền của nhà mình. Hai người đứng ở mũi thuyền, chậm rãi đợi pháo hoa.
Với một tiếng nổ, pháo hoa nổ tung trên không trung, sông Vĩnh An bừng sáng một mảnh. Nhưng ánh mắt của bá tánh đều đồng loạt nhìn về phía con thuyền trên mặt nước, đầu thuyền có một nữ tử, nàng ta mặc xiêm y màu bạc, giữa màn pháo hoa ngũ sắc càng trở nên nổi bận, đang đứng bên cạnh mội nam tử tuấn tú dị thường.
"Oa, quả nhiên là kinh thành đệ nhất tài nữ, thật giống tiên nữ hạ phàm."
Thanh Phong đứng ở trên bờ nhận thấy điều khác thường, theo mọi người nhìn về phía đầu thuyền, một nam một nữ đang đứng ở đó ngẩng đầu ngắm pháo hoa, kim phong ngọc lộ tương phùng, nổi bật giữa nhân gian. Thanh Phong cảm thấy bọn họ thật xứng đôi, không dám lại gần nhìn một lần. Mấy ngày nay không thấy hắn, vốn dĩ cho rằng thứ tình cảm kia đã biến mất, nhưng giờ nàng đã biết nó đang ở đâu rồi, nó bị vùi sâu trong đáy lòng, lúc không thấy hắn thì không sao, thấy hắn, lập tức muốn nhảy ra ngoài, ngày càng chìm sâu hơn. Nhung vậy thì đã sao? Hắn rốt cuộc rồi sẽ là phu quân của Triệu Việt Khê. Mũi nàng có chút chua xót, kéo Tuyết Diên ra khỏi đám đông. Tuyết Diên tất nhiên biết được tại sao lại thế này, quay đầu hung hăng trừng mắt liếc nhìn người trên đầu thuyền, như thể hắn có thể nhìn thấy họ.
"Không xem sao?" Tuyết Diên ở bên tai nàng lớn tiếng hỏi.
Thanh Phong muốn mở miệng nói không xem, nhưng nước mắt lại rơi. Sợ người khác nhìn thấy, nàng dùng ống tay áo che mặt lại. Pháo hoa có gì đẹp đâu, tiểu viện vẫn là đẹp hơn.
Lúc đang kéo Tuyết Diên trở về, nàng lại bị một người ngăn lại trên đường, một thanh âm đùa giỡn vang lên: "Đây không phải là... đối tác làm ăn của ta sao?"
Thanh Phong nước mắt vẫn còn chảy, cuống quýt lau, sau đó ngẩng đầu, nhìn thấy Cảnh Kha đang phe phẩy cây quạt đứng ở đó, mắt mang ý cười.
Nàng không muốn bị người khác nhìn thấy mình đang buồn, khom người định rời đi, Cảnh Kha lại giang tay ra, chặn lấy đương đi của nàng: "Không xem sao?"
"Ồn ào quá."
Cảnh Kha "ồ" một tiếng, nhìn về phía Tuyết Diên: "Thuyền ta đang ở trên sông, có thể hân hạnh mời hai vị lên thăm quan không?"
"Ta hiểu ý ngài.", "Được." Tuyết Diên cùng Thanh Phong đồng thời mở miệng, Thanh Phong kinh ngạc nhìn Tuyết Diên. Tuyết Diên mặc kệ, nàng ta đang rất túc giận. Trước kia Âu Dương Lan Thương mỗi ngày đều vào trong phủ, sau lại cùng Triệu Việt Khê ở đầu ngõ thân mật, hôm nay lại quang minh chính đại xem pháo hoa định tình, tiểu thư nhà chúng ta đâu phải không ai muốn? Vị Hoài Cổ tiên sinh này năm lần bảy lượt tìm tiểu thư, nhìn đôi mắt của tiểu thư Tuyết Diên thấy được. Hắn một thân quý khí hồn nhiên thiên thành, không hề kém cạnh so với Âu Dương Lan Thương. Tuyết Diên cho rằng tiểu thư nhất định phải để lộ ra khía cạnh của mình, cho dù người khác không nhìn thấy, Âu Dương Lan Thương cũng phải nhìn thấy.
Nghĩ vậy, nàng ta kéo ống tay áo Thanh Phong: "Tiểu thư xinh đẹp, tiểu thư là tốt nhất, tiểu thư lên thuyền thăm quan đi."
Thanh Phong kiên định lắc đầu: "Tuyết Diên, ngươi cũng biết ở kinh thành, nam nữ cùng xem pháo hoa có ý nghĩa gì."
"Tiểu thư lại để ý ánh mắt thế tục sao? Mỗi một đôi nam nữ cùng xem pháo hoa đều sẽ thành thân sao?" Cảnh Kha nghe ra ý cự tuyệt của Thanh Phong, nàng sợ thế nhân hiểu nhầm. Trong lòng hắn tức giận, cho dù bị thế nhân hiểu nhầm, nhưng nàng có tổn hại gì sao? Ta đường đường là đại Hoàng tử, lại không xứng với tam tiểu thư nhân gia nghèo túng như nàng sao? Tức giận như vậy, hắn thề sống chết gì cũng phải bắt Thanh Phong lên thuyền.
Thanh Phong bị hắn hỏi đến không cách nào mở miệng, chỉ có thể tùy ý để Tuyết Diên kéo nàng lên thuyền của Cảnh Kha. Tuyết Diên đứng trên đầu thuyề, nói với người chèo thuyền: "Phiền ngươi chéo sang bên kia, bên kia nhìn thấy rõ hơn." Thanh Phong căn bản không hề xem pháo hoa, đôi mắt không biết đang nhìn về nơi nào, lúc có một con thuyền chèo lại gần mới phát giác con thuyền kia là của Âu Dương Lan Thương.
Lan Thương nghe thấy động tĩnh thì xoay người, nhìn thấy Thanh Phong đang đứng cùng với... đại Hoàng tử? Đôi mắt Thanh Phong xuyên qua màn đêm mông lung nhìn Lan Thương, nỗi ủy khuất vừa rồi lại dâng trào, quay người đi, không thèm nhìn hắn.
Ngón tay nàng đan vào nhau, trong mắt Lan Thương không gian xung quanh đôi nam nữ đó không được tự nhiên. Không hiểu sao, trái tim vốn đã chai sạn của Lan Thương lại càng mất đi hứng thú. Hắn khom lưng trước Cảnh Kha: "Xin thỉnh an đại Hoàng tử." Ra là sở dĩ tam tiểu thư không cho mình vào viện tử của nàng, nguyên nhân là do đây. Nếu bị người ngoài đàm tiếu, sẽ khó gả vào Vương phủ.
Thanh Phong nghe thấy ba chữ "đại Hoàng tử", kinh ngạc quay người lại nhìn Cảnh Kha. Lúc trước khi nàng còn ở khuê phòng, bởi vì không được sủng ái nên chưa bao giờ được phụ thân dẫn đi cung yến, dĩ nhiên là chưa bao giờ được gặp các Hoàng tử.
Cảnh Kha không để ý đến Lan Thương mà lại nhìn về phía Thanh Phong, khóe miệng ngậm vài phần ý cười: "Không hành lễ sao?" Hắn ta đang trêu chọc nàng.
Tim Thanh Phong vốn đang khó chịu, lại vì Cảnh Kha lừa gạt nàng mà trở nên tức giận, xoay người sang chỗ khác không thèm để ý tới hắn ta. Cảnh Kha chưa bao giờ thấy Thanh Phong như vậy bao giờ, nàng như vậy thật sự càng chọc người hơn. Hắn ta đến gần nàng hơn, nhỏ giọng giải thích với nàng: "Không phải ta cố ý lừa nàng, ta không có thời gian." Thấy Thanh Phong vẫn không nhúc nhích, giọng nói của hắn ta càng thêm vài phần ôn nhu: "Chẳng lẽ lúc ta mua tranh chữ của nàng, ta mang thân phận của mình ra để áp bức nàng sao? Vậy nàng có còn dám nhận bạc của ta không? Nàng nhận bạc rồi có thể không lo lắng nếu vẽ không tốt không? Cũng chỉ là thân phận mà thôi."
Những lời nhẹ nhàng và nhỏ nhẹ của hắn ta truyền đến tai Lan Thương giống như kim đâm đến chói tai, đại Hoàng tử thân phận hiển hách lại tài tình trác tuyệt, là Hoàng tử xuất sắc nhất trong số các Hoàng tử, chỉ là đã có gia thất, nhưng hắn lại không phải phu quân của Thanh Phong, nghĩ đến đây hắn hận không thể nhảy lên thuyền hắn ta lôi Thanh Phong đi.
Nhưng hắn cũng biết rằng, nữ tử trong kinh thành hận không thể tước tiêm đầu gả cho các Hoàng tử, nên chấp nhận làm thiếp, chỉ vì sẽ được hưởng vinh hoa phú quý không hết. Nhưng Thanh Phong không phải là người tham mộ hư vinh, nếu vậy là thực sự quan tâm đến đại Hoàng tử. Không biết sao, trái tim Lan Thương lại có chút đau. Hắn nhìn sườn mặt của Thanh Phong, ngóng trông nàng quay đầu lại liếc hắn một chút.
Triệu Việt Khê ở một bên bất động thanh sắc trao đổi ánh mắt với Cảnh Kha, rồi sau đó đỡ trán nói: "Âu Dương đại nhân, gió nổi lên rồi, chúng ta về bờ chứ?" "Chúng ta về bờ" trong lời nói của nàng ta, mấy chữ này dừng ở tai người nào, chính là ám chỉ đính ước nam nữ ái muội chi ngôn.
Tuyết Diên nhìn Lan Thương tiễn Triệu Việt Khê rời thuyền, trong lòng bất giác hận mài sắt không thành thép. Một đoạn nhân duyên tốt như vậy, cứ như vậy mà tan tành! Một ngày nào đó đừng gặp lại!
Thanh Phong chỉ cảm thấy lăn lộn một chuyến này quá mức mệt mỏi, nói với người chèo thuyền: "Phiền trở về bờ được không?"
Nàng cũng không muốn nói chuyện với Cảnh Kha, vừa lên bờ đã lập tức hồi phủ, Cảnh Kha bị ném ở trên thuyền cô đơn lẻ loi. Hắn ta nhìn bóng dáng Thanh Phong dần dần biến mất, trong lòng có chút chua xót. Hắn ta thừa nhận bản thân đã dùng thủ đoạn, bản thân mình khi vừa ý một nữ tử, sẽ tìm người tra rõ về nàng. Mật thám mỗi ngày tới báo, Âu Dương đại nhân giúp tam tiểu thư chặt cây, Âu Dương đại nhân ở trong phủ tam tiểu thư đợi tới đêm khuya, Âu Dương đại nhân hôm nay ở lại làm cho nàng ba cái bánh bao... Giống như đôi nam nữ đã đính ước với nhau vậy.
Thanh Phong trái tim tê dại, đầu óc tràn ngập hình ảnh Âu Dương Lan Thương và Triệu Nguyệt Khê đứng ở đầu thuyền ngắm nhìn pháo hoa, bọn họ thật đúng là xứng đôi. Âu Dương Lan Thương như trăng sáng giữa bầu trời, lại là tân quý của triều định, nữ tử coi trọng hắn tất nhiên là nhiều không đếm xuể. Nghĩ đến chính mình cũng với những nữ tử không thể so sánh nổi, phụ thân nghèo túng, bản thân lại thoát ly khỏi gia đình dựa vào bán tranh chữ mà sống, bất luận như thế nào, đều không xứng với hắn. Đạo lý này nàng từ lâu đã hiểu, này đây khi nhìn thấy hắn cùng Triệu Việt Khê thân thiết cũng là lúc lập tức dừng cương trước bờ vực, chỉ là khi đó hai người gặp nhau cả ngày, hắn lại tốt như vậy, Thanh Phong dĩ nhiên cũng sẽ mơ xa, có lẽ chính mình với hắn cũng có vài phần duyên phận.
Hôm nay xem như hoàn toàn tỉnh ngộ. Trở lại trong phủ lấy cây quạt ra, là thứ khi đó nàng làm cho Lan Thương. Tĩnh Niệm nói trong phủ của bọn họ có nhiều muỗi, nhưng đều là những hán tử vụng về không thèm đuổi chúng, Lan Thương khi đọc sách lại đánh một cái lên đùi mình. Là làm để đưa cho Lan Thương, cuộc đời này không còn cơ hội như vậy nữa. Nàng gắt gao cắn môi bỏ cây quạt vào trong hộp, không dám mở ra lần nữa.
Lan Thương sau khi tiễn Triệu Việt Khê trở về, đi ngang qua cửa nhà Thanh Phong, thấy đèn trong viện đã tắt. Đứng ở trước cửa viện nàng hồi lâu, Tĩnh Niệm ở một bên phải gọi hắn ba tiếng hắn mới sực tỉnh lại.
"Cảnh thúc hỏi đại nhân có muốn chuẩn bị cơm không?"
"Ồ." Lan Thương thấp giọng, nhớ tới cây quạt Thanh Phong đang làm, e rằng sẽ không đưa cho mình nữa!