• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lan Thương thu chân về, đứng yên nhìn Tuân Cẩm. Nói thật, những lời này của Tuân Cẩm nằm ngoài dự kiến của Lan Thương. Hắn chưa bao giờ nghĩ Tuân Cẩm lại nói thẳng, không chút lòng vòng.

"Lời này của Tuân đại nhân là có ý gì?" Lan Thương hỏi hắn.

Tuân Cẩm cười cười: "Hạ quan nhập sĩ muộn, sau khi tới kinh thành được nghe Thừa tướng nói rất nhiều về chuyện của tam tiểu thư, hạ quan đối với tam tiểu thư là động tâm tư, bằng không sẽ không ngàn dặm xa xôi từ kinh thành đuổi tới đây; hạ quan của biết rõ, Âu Dương đại nhân mới làm thừa tướng chưa được mấy ngày, quan chức còn chưa ngồi ổn đã lập tức vội vã tới Giang Nam là vì cái gì, trị thủy là giả, truy thê là thật. Nghĩ đến Thừa tướng trong lòng vẫn chưa buông bỏ được tam tiểu thư, này đây, ý của ta là, ở quan trường, ngài ngồi trên. Nhưng ở Giang Nam trước mặt tam tiểu thư, ngài và ta hai người không khác biệt, chỉ dựa vào bản lĩnh mà thôi."

"Ngươi nói rất hay, nhưng ta không muốn coi Thanh Phong là đối tượng để cạnh tranh." Lan Thương không thích câu "chỉ dựa vào bản lĩnh" kia của Tuân Cẩm, Thanh Phong không phải đồ vật, không thuộc sở hữu của kẻ thắng.

"Thừa tướng không nghĩ như vậy đại thể là do không cảm thấy có người không ngừng theo đuổi tam tiểu thư. Thứ hạ quan nói thẳng, tất cả những thứ đẹp đẽ trên đời đều đáng tranh đoạt một lần. Hạ quan nói chỉ dựa vào bản lĩnh, là chỉ nguyện vì tam tiểu thư tranh một lần, chẳng sợ đối thủ là một Thừa tướng đương triều dưới một người trên vạn người, hạ quan không sợ."

Lan Thương nhìn hắn ta bằng một đôi mắt bình lặng, thật khiến cho người ta chán ghét không chịu nổi, cười cười: "Ngươi nói rõ như vậy, trong khoảng thời gian ngắn ta cũng không biết nên trả lời ngươi thế nào. Thanh Phong có bao nhiêu cái tốt, trước giờ ta đều biết, bây giờ lại càng hiểu. Ngươi nói rất đúng, ta cũng nguyện vì nàng mà tranh một lần. Nam tử hán tương so, quang minh lỗi lạc." Nhưng ta thua không nổi. Lan Thương nuốt xuống một câu.


Tuân Cẩm muốn dẫn Thanh Phong đi chùa Hàn Sơn, Lan Thương ắt sẽ không đi. Hắn tìm cớ trở về khách điếm, uống một chén trà nhỏ thì cảm thấy buồn chán nên không ngại ra ngoài đi dạo một chút. Vì thế hắn mang theo Tĩnh Niệm ra khỏi thành đi đến một vùng quê. Vùng quê ở Giang Nam lúc này đang là thời điểm đẹp nhất. Một mảnh xanh non trải rộng tầm mắt, thoảng thấy một tán cây khiến cảnh sắc càng thêm mãn nhãn. Lan Thương tìm hai con bò, một con cho hắn, một con cho Tĩnh Niệm rồi ngồi trên lưng bò đọc sinh cho thời gian qua đi. Cũng có thể nói là thú vị.

Ở đầu kia Thanh Phong đang cùng Tuân Cẩm đến chùa Hàn Sơn, trước giờ Thanh Phong chỉ qua thơ mà biết đến chùa Hàn Sơn, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên khác biệt so với chùa chiền ở kinh thành. Chùa chiền ở kinh thành trang nghiêm khiến người ta không dám hít thở, nhưng ở chùa Hàn Sơn, từng cây trúc đều cảm thấy mềm mại.

Truyện đề cử: Uông Thiếu Tình Yêu Này Dành Cho Anh

"Nàng có muốn thắp hương không?" Tuân Cẩm chỉ về hương khói phía xa, hỏi nàng.

Thanh Phong lắc đầu: "Quá bất kính. Tâm thành tắc linh." Sau đó nàng ra ngoài chùa, đúng như suy nghĩ của Thanh Phong, nơi đẹp nhất của chùa Hàn Sơn không phải ở trong chùa mà là ở quanh chùa. Ngươi xem có con chó hoang nằm ở kia, đôi mắt hé mở một nửa phơi nắng, nhưng khi tiếng chuông trong chùa ngân vang, nó sẽ đứng dậy quỳ hai chân trước, Thanh Phong nhìn hoài không chán, nói với Tuân Cẩm: "Ngài xem con cho này cũng có linh tính!"

Tuân Cẩm ở một bên cũng nhìn hồi lâu, quả nhiên. "Vốn dĩ cho rằng dẫn tam tiểu thư đến để thắp hương, nào biết tam tiểu thư một lòng xem chó. Ha ha!" Tuân Cẩm cười to, Thanh Phong cũng nở một nụ cười theo.

Tuyết Diên đứng ở phía sau nhìn nhìn Tiểu Thất, hai người đều cảm thấy hai ngày nay có chút quay vòng, không nhìn được tâm tư của tiểu thư, bây giờ nàng thích Âu Dương đại nhân hơn? Hay là Tuân đại nhân?

Càng đi về phía trước càng hẻo lánh và ít dấu chân người. Tuân Cẩm chỉ vào dòng suối bên chân, khẽ nói: "Từng có một quãng thời gian ta có duyên đến phía trên con suối này, lúc đó không một bóng người. Uống một ngụm nước suối, ngọt thanh ngon miệng. Ngẩng đầu, cây che cả trời."

"Không bằng đi đi?" Thanh Phong nghe hắn nói thì động tâm, muốn đi lên phía trên một chút xem cảnh tượng mà hắn nói. Nhưng càng đi về phía trước, đường núi gập ghềnh, lại có chút ẩm ướt, Thanh Phong không thể không đặt tay vào trong lòng bàn tay Tuân Cẩm. Bàn tay của Tuân Cẩm khác với của Lan Thương, tay hắn ta thô ráp rắn rỏi, lúc nắm tay nàng chỉ dùng bày phần sức lực nhưng cũng đủ khiến bàn tay nàng hơi hơi đau xót.

Thanh Phong dùng sức bước đi, lúc tới chỗ khó đi thì tùy ý để Tuân Cẩm toàn lực dẫn nàng, cứ như vậy không biết đã dùng bao nhiêu sức lực, cuối cùng cũng tới chỗ theo lời của hắn, nước suối thanh ngọt ngon miệng, cây cối che trời. Thanh Phong vốc một ngụm nước đưa vào trong miệng, Tuân Cẩm không gạt nàng, quả nhiên rất ngon, vì thế lại uống một ngụm. Lúc ngẩng đầu, Tuân Cẩm đã cởi áo khoác, động tác của hắn mạnh khiến nước mắt lên ngực hắn, xiêm y nguyệt bạch lộ ra da thịt màu đồng cổ, không đẹp chút nào. Thanh Phong có chút thất thần, lần trước nhìn thấy Lan Thương như vậy là khi nào? Ồ, không đúng, Lan Thương không để lộ ra ngoài như vậy. Lúc bọn họ hành sự đều tắt hết đèn. Lan Thương... Thanh Phong thu hồi lại suy nghĩ, cười với Tuân Cẩm, sau đó đưa hắn ta một chiếc khăn: "Lau đi!"

Tuân Cẩm cảm tạ nàng, nhận lấy khăn lau mặt, sau đó là cổ, thật sự một chút cũng không xem mình là người ngoài. Thanh Phong có chút không được tự nhiên quay mặt đi tìm Tiểu Thất và Tuyết Diên. Nhưng hai người Tiểu Thất Tuyết Diên này đúng là không có tiền đồ, cứ mãi kêu mệt, lúc này không biết đang nghỉ ngơi ở đâu. Nàng cau mày xoay người lại thì phát hiện mặt Tuân Cẩm đã ở ngay trước mắt mình, Thanh Phong bị dọa nhảy dựng lên, chân lui về phía sau một bước, lại vô ý trượt xuống, bị Tuân Cẩm một phen ôm đến trước ngực.

Trái tim Thanh Phong hoảng loạn, đầu óc chỉ toàn là Lan Thương, nàng cảm thấy có lỗi với Lan Thương. Sao lại thế này? Rõ ràng đã hòa li rồi! Mình với hắn không còn quan hệ gì nữa!

"Tam tiểu thư lơ đễnh." Tuân Cẩm nhìn vào mắt nàng, nhẹ giọng khác nghị: "Tuy nói kẻ hèn sinh cẩu thả, nhưng ở Vị Nam cũng được tính là mỹ nam. Tam tiểu thư không dám nhìn ta như vậy sẽ khiến ta hiểu lầm... tam tiểu thư mong muốn ta."

"Không phải, không..." Thanh Phong lời còn chưa nói xong thì cảm thấy môi Tuân Cẩm hơi hơi cọ qua nàng, vội động thủ đẩy hắn ta ra, lui về phía sau hai bước: "Chúng ta không thể như vậy?"

"? Vì sao? Nàng chưa gả, ta chưa cưới."

Thanh Phong lắc đầu, đầu óc nàng đều là hình ảnh năm đó dưới ánh trăng, mình nghĩ lầm Lan Thương muốn hôn mình. Thế nào rồi mà tới lúc này hắn lại nhảy ra quấy rôi! Thanh Phong lắc đầu, mặt đỏ hồng: "Quá vội vàng rồi."

"Ồ." Tuân Cẩm cười cười, buông tay ra: "Là ta đường đột, ta tiểu thư chớ trách."

Thanh Phong vội lắc đầu: "Sao có thể trách ngài? Là ta vừa rồi lơ đễnh, khiến ngài hiểu lầm."

Hai người xấu hổ đứng đó hồi lâu, Tiểu Thất cùng Tuyết Diên thở hổn hển chạy tới, Tuyết Diên ngẩng cổ nói: "Tiểu thư của ta ơi! Thể lực của người thật ta tốt, đường xá như vậy mà lòng bàn chân người như có gió ấy!"

Thanh Phong cười thành tiếng: "Là nhờ lực cánh tay của Tuân công tử lớn đó! Cũng phải nói lai, Tuyết Diên thể lực không tốt, Tiểu Thất cũng không tốt luôn sao? Hai người các người làm cái gì vậy?"

Tiểu Thất dựa lên cây thở dốc: "Trên đường thấy một con thỏ, Tuyết Diên nói muốn bắt nướng ăn, tiểu nhân đuổi theo con thỏ một lúc lâu, con thỏ kia lại chạy quá nhanh rồi biến mất!"

"Muốn ăn thỏ nướng sao?" Tuân Cẩm hỏi bọn hắn, Tuyết Diên vội gật đầu: "Muốn!"

"Vậy phiền các ngươi đợi chút." Tuân Cẩm đưa xiêm y cho Thanh Phong, từ thắt lưng lấy ra một con dao ngắn, xoay người chạy. Tuyết Diên nhìn bóng dang của hắn ta chỉ thấy mạnh mẽ oai phong, nhỏ giọng tấm tắc hai tiếng: "Thân thể này nếu là ở trên giường chẳng phải là muốn mạng người hay sao?"

Thanh Phong nghe được câu này của nàng ta thì quay đầu lại nhìn: "Ngươi còn chưa thành thân đâu, mấy chuyện này là ai dạy cho ngươi?"

Tuyết Diên che miệng: "Chuyện này người đứng nói ra ngoài, cô gia chúng ta... không phải, Âu Dương đại nhân kia có một quyển sách."

"Quyển sách gì?"

"Tĩnh Niệm nói là quyển sách mấy năm trước Mục lão tướng quân đưa cho ngài ấy, chính là vẽ mấy cái này... Tĩnh Niệm có một hôm trộm được đưa cho Tiểu Thất xem thì bị tiểu nhân thấy được, thuận tay đoạt lấy đọc vài lần..."

"Chỉ vài lần thôi sao?" Tiểu Thất ở một bên chen vào.

"Mấy chục lần..."

Thanh Phong nghe hiểu, ý của Tuyết Diên là Lan Thương kia có một quyển sách vẽ chuyện phòng the, mấy ngày nay hắn đọc nó? Hắn đọc cái này làm cái gì? Trước giờ không thấy hắn để bụng mấy chuyện này, bây giờ vì tức giận nên phấn đấu sao? Nghĩ lại chắc là Lục tiểu thư kia đã làm hắn thông suốt rồi! Nghĩ thế, trong lòng nàng có chút hụt hẫng. Cho dù hắn có xem cũng không tiến bộ chút nào sao? Có thể tiến bộ thế nào được? Nhưng hắn lại không phải không nhấc nổi thương, không biết tước vũ khí, hắn chỉ là không có hứng thú mà thôi. Có lẽ nếu đồng hành với một người khác thì sẽ có hứng thú.

Trong đầu Thanh Phong diễn ra một quyển thoải bản, diễn xong thì Tuân Cẩm đã trở lại. Hắn ta một thân mồ hôi, trong tay xách hai con thỏ, lại không biết từ nơi nào lấy được đá lửa và muối ăn rồi tìm một ít nhánh cây bật lửa, để con thỏ lên trên ngọn lửa nước. Xiêm y hắn dính sát vào người, lộ ra vòng eo cường kiện, Tuyết Diên liếc mắt trộm ngắm, rõ ràng là mong muốn hắn. Thanh Phong trừng mắt nhìn nàng ta vài lần nàng ta cũng không biết, còn chỉ chỉ vào sau lứng hắn, ý là muốn Thanh Phong cùng xem.

Đầu óc của Thanh Phong toàn là tập tranh của Lan Thương, tất nhiên không thể bình tĩnh xuống nhìn thân thể của Tuân Cẩm, hắn có thử chưa nhỉ? Với Lục tiểu thư chăng? Không thể, hai người nhìn đều không phải người tùy tiện. Loại thiên nhân giao chiến này, quả thực muốn mạng. Cho đến khi Tuân Cẩm đem chân thỏ đưa tới trước mặt nàng, nàng mới khôi phục tinh thần lại. Tuân Cẩm quả thực không gì làm không được, bắt được thỏ còn nướng để ăn, Thanh Phong vừa ăn vừa khen hắn ta.

"Tam tiểu thư vẫn luôn khách khí như vậy, chúng ta khó xử." Tuân Cẩm không chịu nổi Thanh Phong cứ khen hắn như vậy.

Thanh Phong vội vàng xua tay: "Không khen không khen!"


Tuân Cẩm lúc này mới cười ra tiếng.


Mấy người ăn xong thỏ rồi dùng túi múc nước suối rồi mới chậm rãi xuống núi. Lúc trở về khách điếm đã là hoàng hôn. Lan Thương đang ngồi phía trước cửa sổ vẽ tranh, ở xa xa nhìn hai người đi tới, Thanh Phong nghiêng đầu nhìn Tuân Cẩm cười, bọn họ không biết đang nói cái gì. Tuân Cẩm tay thỉnh thoảng lại đặt ở sau eo nàng, tránh nàng té ngã. Lan Thương mực ở bút tịch trên giấy, loang cả một vùng mà còn không biết. Mắt vẫn còn đang gắt gao nhìn chằm chằm hình ảnh kia.


Mắt thấy bọn họ đi đến dưới lầu, mắt thấy Thanh Phong cùng Tuân Cẩm lưu luyến chia tay, mắt thấy Thanh Phong nhìn theo hắn ta rời đi... Trong lòng thật sự không dễ chịu. Hắn chậm ra ra cửa nghênh đón Thanh Phong, đến thang lâu thì đụng phải nàng: "Chơi vui không?"


Thanh Phong gật đầu: "Rất vui." Đột nhiên nàng nhớ tới thoại bản Tuyết Diên từng đề cập, vì thế hỏi hắn: "Tiểu Thất nói Âu Dương đại nhân có một quyển thoại bản chuyên vẽ chuyện phòng the nam nữ, nghĩ đến phương diện này ta cũng chưa được tinh thông, không biết có thể mượn xem được không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK