Chương 69: Ngoại Truyện 8
Chuyện bất ngờ xảy ra vào hôm thứ Hai, Dịch Chí Duy đột nhiên hẹn anh đi ăn tối, lòng anh lập tức trầm xuống. Không có lí do gì nhanh như thế, không có khả năng gì nhanh như thế ông ta đã phát hiện ra. Thị trường gió yên sóng lặng, tất cả dấu vết đã được bọn họ xử lí sạch sẽ, ông ta không có khả năng nhanh thế đã phát hiện ra điều khác thường.
Anh vẫn đi đến nơi hẹn.
Cuộc hẹn ở một câu lạc bộ nổi tiếng tại nhà hàng phương Tây, ở đây luôn có chế độ hội viên, nhưng ngày hôm đó khách đến rất ít, cả nhà hàng gần như chỉ có hai người họ.
Dịch Chí Duy đến sớm hơn anh, đứng trước cửa sổ thủy tinh nhìn xuống phía dưới, ở ngoài cửa sổ trong suốt là một sân đua ngựa hình bầu dục rất lớn, như là sao chép ra từ một cái sa bàn [1], nhưng lại không có núi non sông ngòi, cũng không có cao thấp lên xuống, ở trên sa bàn bằng phẳng, người cưỡi ngựa chăm sóc huấn luyện những chú ngựa khỏe khoắn. Ngựa thuần chủng ở Hannover, da lông màu nâu như gấm vóc, giữa ráng chiều tỏa sáng lấp lánh, người cưỡi ngựa chạy chậm vòng quanh, bốn vó trong sân đá tung lên đất cát, đạp vỡ ánh tà dương.
Nắng chiều xuyên qua thủy tinh rơi trên người ông, cả người được mạ thêm một lớp màu vàng, ông nhìn ngựa chạy băng băng giữa sân, hình như đang suy nghĩ gì đó.
“Dịch tiên sinh.”
Ông quay sang, bất ngờ như chưa phục hồi tinh thần lại, hơi hoảng hốt nhìn vào người thanh niên trước mặt.
“Xin chào.”
Anh bắt tay cùng ông ta, anh chưa từng đối mặt với ông ta gần thế này, có một cảm giác quen thuộc đến ngỡ ngàng, giống như đã từng gặp mặt. Không sai, anh đã sớm gặp qua ông ấy, nhiều năm vậy rồi, tất cả mọi thứ về ông, anh lúc nào cũng đặc biệt chú ý. Bất kể là tin tức mới trên TV, hay là phỏng vấn trên các tờ báo và tạp chí.
Nụ cười của Dịch Chí Duy nhẹ nhàng, giọng nói cũng rất ung dung: “Vẫn chưa có cơ hội nói lời cảm ơn với cậu Triệu, cảm ơn cậu ngày đó ở sân bóng đã cứu tôi.”
Anh đáp: “Đó là lẽ đương nhiên.”
Đơn giản là xuất phát từ đạo nghĩa, người xa lạ cũng có thể vươn tay giúp đỡ. Hơn nữa anh đã nỗ lực tiếp cận ông ta gần chục năm, cuối cùng một ngày có chiến lược, sao lại không chiến đấu với ông ta một lần chứ?
Trên bàn có hai cốc nước suối, vô số những bọt nước dọc theo thân cốc trong suốt chầm chậm nổi lên, từng hạt nhỏ trong suốt long lanh, giống như châm cứu, dày đặc, một đống chồng chất lên nhau nổi lên miệng chén, lặng lẽ vỡ tan, thế nhưng vỡ hạt này lại có hạt khác lên, từng hạt nối tiếp từng hạt chậm chạp nổi lên, lại nổi lên…
Giọng nói của Dịch Chí Duy liền một mạch: “Cậu Triệu năm ngoái chủ trì việc thu mua “J&A”, thành tích rạng rỡ, khiến kẻ khác vừa tức vừa sợ, thật sự đã nâng cộng đồng doanh nghiệp Trung Quốc lên một tầng cao mới.”
“Dịch tiên sinh có chuyện gì xin nói thẳng.”
Dịch Chí Duy cười nhàn nhạt: “Cậu Triệu hôm nay yêu mến Đông Cù, nhưng đáng tiếc đây là sản nghiệp của tổ tiên để lại, thứ cho tôi không thể vứt bỏ. Nếu như cậu cứ khăng khăng làm theo ý mình, tôi chỉ có thể tiếp cậu đến cùng thôi.”
Lòng Thừa Hiên chìm xuống, anh không biết ông ta bằng phương pháp gì mà biết được, không biết ông ta nhìn ra sơ hở ở chỗ nào, anh chưa từng gặp qua đối thủ như thế, xem ra cuộc chiến này, so với tưởng tượng của anh còn gian khổ gấp bội.
Anh đúng mực đáp: “Việc mua bán công ty Đông Cù, tất cả đều là hành động tài chính hợp pháp trong ngành thị trường.”
Dịch Chí Duy hơi nheo nheo mắt, đôi mắt một mí hẹp dài, ánh mắt thâm sâu sắc bén, dừng trên người anh, giọng nói khẽ như thở dài: “Tiếc thật.”
Ánh mặt trời chiếu lên mặt Thừa Hiên, tia sáng xuyên qua cửa sổ thủy tinh, vẫn hơi có cảm giác nóng nóng, tiếng ngựa hí mơ hồ trong sân, như thể từ một nơi rất xa truyền đến. Theo lý thuyết thì nói đến nước này, không cần thiết phải nói chuyện với nhau nữa. Nhưng Dịch Chí Duy lại quay sang hỏi anh: “Biết cưỡi ngựa chứ?”
Đây không giống như lời mời, cũng không giống như thương lượng, chẳng có lý do, thế mà anh lại gật đầu đồng ý.Trong chuồng ngựa rất yên lặng, trừ vài con ngựa vểnh tai, thẳng cổ thò ra khỏi cửa gỗ nhìn chằm chằm bọn họ. Ông ấy dẫn anh tới chỗ một con ngựa to khỏe, gốc cực thuần, lông toàn thân màu nâu, trên trán có một nhúm lông nhỏ màu trắng. Dịch Chí Duy cho ngựa ăn đường, con ngựa kia chúi đầu vào lòng bàn tay ông, cuốn đầu lưỡi ăn một viên đường. Ông vỗ trán ngựa, trên mặt sơ ý lộ ra vẻ dịu dàng: “Tôi còn có hai con ngựa ở Anh Quốc, thỉnh thoảng hứng thú muốn đến cưỡi một con, nhưng ngẫm lại ngồi máy bay mười mấy giờ đồng hồ, lại thấy lười.” Ông cầm một nắm to viên đường đưa cho Thừa Hiên: “Cậu thử xem.”
Đầu lưỡi ngựa mềm mềm liếm lên lòng bàn tay thô ráp, có xúc cảm kỳ lạ, anh cảm thấy mình cũng là viên đường, cuốn một cái, sẽ bị cuốn đến thịt nát xương tan, thế nhưng nếu cuốn thật lâu trong lòng bàn tay, sẽ lặng lẽ tan chảy. Ngựa ăn xong đường, cũng đứng dậy thân thiết với anh, cổ dài cúi xuống, liên tục ngửi ngửi anh. Lòng bàn tay vẫn ẩm ướt, nhưng không thấy bẩn, cũng không thấy ghét, chỉ cảm thấy có thứ gì đó dâng lên, ngay cả bầu không khí cũng dâng lên nồng đậm.
Họ dẫn ngựa của mình đi ra sân đua, nối tiếp nhau lên ngựa, hai con ngựa chạy nước kiệu nhỏ, nhẹ nhàng di chuyển có quy luật, ngựa của anh dần lao đi nhanh, chạy hơn quá nửa vòng tròn, đằng sau là Dịch Chí Duy đang đuổi tới. Nhìn lại phía sau, ông ấy một người một ngựa như đang ở rất xa, xa hơn cả chim khổng tước xanh trên bầu trời bao la rộng lớn, nhìn vào màu xanh tinh khiết ấy, tựa như chiếc bát lưu ly lớn không gì sánh được, cầm đập xuống, cách độ dày và nặng của ngọc lưu ly, thấy rõ phần dưới có màu xanh thẫm lắng đọng. Còn anh cưỡi ngựa đứng ở nơi này, màu sắc lại dần dần tan ra, gộp cả người cả ngựa vào, mới tan được thành hình dạng ngọc lưu ly trong bầu trời ấy.
Thừa Hiên lái xe quay về công ty, sắc trời ngày một tối, từ xanh thẫm biến thành xanh tím, từ xanh tím lại trầm xuống thành màu tro tím, cuối cùng màn đêm dần buông xuống, những ánh đèn mỏng manh sáng lên trong đêm đen xuyên qua khung cảnh, càng đi lên trên, ánh đèn cũng càng nhạt, hé ra một ngôi sao lớn mờ mờ, như cây đinh, đóng vào trong trời đêm. Anh nhớ đến tiêu bản con bướm trên bản thảo đen như nhung, cũng là một cây đinh thế này đóng sâu xuống, ghim trái tim con bướm đó, để đôi cánh xinh đẹp kia mãi mãi mở rộng.
Anh không nghĩ công ty vẫn có người, đã sớm qua giờ tan tầm, cửa ban công khép hờ, phát ra nửa ánh đèn sáng trắng, giống như là ánh trăng, thế nhưng ánh trăng sẽ không sáng rực thế này. Anh bước vào trong ánh sáng kia, khẽ đẩy cửa.
Thì ra là Chỉ San, đang ghi chép vào tấm bảng hiển thị trên màn hình máy tính, cô cầm một cái sandwich, vừa gặm vừa nhìn.
Hình như là bị nghẹn, bèn vội vàng uống một ngụm cà phê lớn, ngẩng đầu lên, chợt trông thấy anh.
Miệng cô còn dính vài giọt, hơi nhếch khóe miệng, có vẻ giống một đứa trẻ bướng bỉnh, anh ra vẻ thần bí, giơ ngón tay định giúp cô lau đi vết bọt sữa trắng, nhưng chẳng hiểu sao lại thuận thế trượt xuống phía dưới, trượt xuống cái cằm đầy đặn của cô, nâng lên khuôn mặt.
Nụ hôn sâu vội vã, cô tha thiết bám chặt anh, anh gần như muốn trói cô vào trong cơ thế mình, lý trí rốt cuộc không ngăn chặn được hứng thú đang dâng trào. Hơi thở riêng của cô mát lạnh, hòa lẫn với hương vị cà phê và đồ ăn, lưng cô miễn cưỡng chống vào mép bàn làm việc, không thể lùi, bọn họ đều không thể lùi, chỉ tuyệt vọng mà dây dưa, không chịu buông ra, không thể buông ra.
“Choang” một tiếng, tách cà phê bị va phải rơi xuống đất, từng giọt bắn ra tung tóe, nhìn thấy mà giật mình.
Anh vẫn ôm cô chặt chẽ, hai người không biết làm sao nhìn chiếc tách sứ đã vỡ. Những mảnh nhỏ trắng như tuyết, sắc bén, dưới ánh đèn phản chiếu tia sáng lạnh lẽo.
Cuối cùng cô nói: “Để em quét dọn.”
Lòng anh ngổn ngang, khẽ nói bên tai cô: “Kệ nó đi.”
Kệ nó đi, kệ nó đi, kệ nó đi…
Nếu ông trời đã định, vậy kệ nó đi.
Trước đó, việc làm tùy ý duy nhất trong cuộc đời của anh, cùng lắm là tốt nghiệp trung học cứ khăng khăng theo ý mình đi học MIT.
Chị cả hi vọng anh học HBS, nhưng anh biết, nếu mình học Trường kinh doanh Harvard, mọi thứ trong tương lai chỉ sợ chả khác nào ngồi mát ăn bát vàng. (làm ít công to)
Anh thật không muốn, nên đó là lần duy nhất anh buông thả mình, tự đi đến đại học, học không liên quan tí gì đến chuyên môn – biết rằng có lẽ là lần cuối cùng, vì khi đó đã nhận thức sâu sắc cuộc sống của anh dường như giống với con bướm kia, bị đóng trên bản thảo đen như nhung, đau thương đẹp đẽ, mà lại không thể động đậy. Những cây đinh dài vô hình màu bạc kia, đâm xuyên thật sâu vào cuộc đời anh. Ý nghĩa của cả đời anh đã sớm định trước, anh không được phép đấu tranh dù chỉ nửa phần.
Ngày hôm sau anh đến bệnh viện thăm chị cả, không ngờ chị ba cũng tới.
Chị em họ rất hiếm khi gặp nhau, phần lớn nguyên do là vì Giản Tử Tuấn. Triệu Quân Mỹ mua hoa quả và tổ yến đến, còn có một bó hoa tươi to, mỉm cười nói: “Nhìn sắc mặt chị cả đã khá hơn nhiều.” Trông thấy Thừa Hiên, khẽ “A” một tiếng: “Thằng nhóc xấu xa, hình như lại cao thêm rồi.” Cô tuy có bất hòa với chị cả, nhưng từ nhỏ đã yêu mến Thừa Hiên, coi anh như cậu nhóc, kiễng chân ôm lấy bờ vai anh, cười nói: “Thừa dịp không có ai tranh giành với chị, mau mau ôm một cái nào.”
“Chị ba ngày càng trẻ đẹp.”
Triệu Quân Mỹ hé môi cười: “Lắm lời.” Chăm chú ngắm anh: “Làm sao lại gầy thế này, đúng là càng lớn càng giống em tư. Thảo nào nhà người ta nói…” Cô nói đến đây, đột nhiên cười ha ha: “Quên mất không mang sách cho Thánh Hiền rồi.” Thừa Hiên ngạc nhiên nói: “Anh tư muốn chị mang sách cho anh ấy? Mặt trời mọc ngược ở đâu ư?” Quân Mỹ vỗ lên lưng anh: “Không cao không thấp, nó vẫn là anh tư của em.” Còn cười cười tố cáo anh ấy: “Nó nào có nghiêm chỉnh đọc sách đâu, lớn tướng thế rồi còn muốn chị mang cho nó truyện tranh mới xuất bản, vẫn còn trẻ con lắm.”
Chị cả lúc này mới hỏi: “Thánh Hiền ở Úc có khỏe không?”
Quân Mỹ nói: “Tính khí nó sinh ra thế, sao có thể yếu ớt mà đi đến nơi nào được.”
Thừa Hiên nói: “Anh tư sống lạc quan, sẽ được hưởng hạnh phúc.”
Quân Mỹ đánh giá anh: “Thằng nhóc xấu xa, sao tự nhiên lại vác cái bản mặt cụ non thế, có tâm sự gì chồng chất hở?”
Anh kể qua loa: “Công việc không như ý thôi.”
Tình hình thu mua còn kém hơn anh nghĩ, tuy rằng đã dự liệu trước, nhưng không ngờ Dịch Chí Duy lại phản công nhanh chóng mãnh liệt đến vậy. Gần như ở khắp vùng trời cuối đất, khiến người ta không tài nào thở được.
Chương 70: Ngoại Truyện 9
Lần đầu tiên sau khi chính thức bị lật bài, ngay lập tức trên thị trường phản ứng rất mạnh mẽ về việc Đông Cù tuyên bố ngừng bán ra. Dịch Chí Duy ra tay nhanh chóng, khôn ngoan, chuẩn xác, tuyên bố mua lại cổ phiếu ngắn hạn với mục đích sử dụng nguồn vốn rất lớn để đẩy lùi anh, tốc chiến tốc thắng. Giá cả cổ phiếu hai ngày nay thuận lợi tăng cao ngoài dự kiến, thế nhưng có rất nhiều cổ đông nhỏ vẫn còn đang theo dõi và do dự. Đã cầm trên tay cổ phiếu, nhưng chỉ chiếm khoảng 5% cổ phần Đông Cù.
Đông Cù có lượng vốn hùng mạnh, anh tất nhiên không thể chính diện nghênh địch, mà chỉ tận dụng sức mạnh, tứ lưỡng bát thiên cân [1]. Cứ như thế, áp lực sẽ được san bằng rồi càng lúc càng lớn.
Chỉ San nhắc nhở anh: “Chúng ta trước mắt đã quá mạo hiểm rồi, sợ rằng lỡ dở xuất hiện việc ngoài ý muốn, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị ngân hàng bức bách cưỡng đoạt.”
Anh sao lại không biết, nhưng việc đã đến nước này thì đành phát động tinh thần, chờ đợi điều phía trước thôi. Anh và Giản Tử Tuấn không gặp lại nhau, nhưng thông qua điện thoại, thái độ của Giản Tử Tuấn vẫn rất vui vẻ: “Giá mua lại gần như không trùng khớp với giá cũ, Dịch Chí Duy rất khó bảo vệ một cổ phiếu mở cửa với giá 42 đồng.” (Đơn vị tiền tệ)
Tuy nói vậy, nhưng tranh giành gần như cực kỳ căng thẳng, đôi bên không ít lần chống đỡ, giới tài chính kinh tế đã chấn động từ lâu. Trên báo và tạp chí những chữ tiêu đề to oành nổi lên ào ào, mỗi bài đều gom góp rất nhiều, đào bới ra hợp đồng năm anh thu mua và tiếp quản công ty “J&A”, tiết lộ anh là tỷ phú trẻ tuổi, anh bỗng trở nên nổi tiếng, vang dội khắp nơi. Kênh tài chính kinh tế nỗ lực mời anh tham gia phỏng vấn, ngẫu nhiên chụp được ảnh anh ra khỏi nhà, sẽ lập tức được đăng lên bìa tạp chí, danh hiệu của anh là “Người đàn ông độc thân hoàng kim có giá trị nhất.”
Tấm ảnh tuy chụp trộm, nhưng trên ống kính khuôn mặt anh rất khôi ngô, ánh mắt kiên định, bước chân nghiêm chỉnh đi xuống từ cầu thang khu nhà, gió thu thổi lên áo khoác, giống như lông chim bồ câu, cố tình bay trong gió. Bối cảnh xung quanh ống kính đều trở nên trống rỗng, chỉ có cả người anh là rõ nét. Chỉ San thấy thế, đùa anh: “Hình ảnh này của anh, có tố chất làm thần tượng bên phái thương nhân đấy.”
Anh dở khóc dở cười, cô lại không chịu bỏ qua, bắt chước phóng viên phỏng vấn: “Bây giờ bản thân là người của công chúng, Triệu tiên sinh có cảm tưởng gì không?”
Anh cười mỉm: “Thảm như ngồi tù.”
Hai người nhìn nhau cười, chuông điện thoại vang lên, sau khi anh nghe máy, suy nghĩ một lát rồi nói với cô: “Chủ tịch Đông Cù vừa tuyên bố mua lại mỗi cổ phiếu B với mức giá 100 đồng nhưng đổi lại mua khá nhiều cổ phiếu khác mức giá 93 đồng.”
Cô nghĩ một lát, khi Đông Cù tuyên bố kế hoạch làm bọn họ đối phó rất vất vả, bây giờ lại thu cổ phiếu B mua cổ phiếu A, duy trí ý định đó là muốn tăng thêm gánh nặng, bức bách bọn họ. Giữa hai lông mày anh nhăn lại thật sâu, cô cho rằng anh đang lo lắng, vì thế an ủi anh: “Số tiền từ đợt thu mua thành công đến giờ vẫn hơn 90%, chúng ta không thua.”
Anh bỗng cười tủm tỉm: “Ai nói chúng ta thất bại, anh lại thấy chúng ta sẽ thắng nhanh.” Cô lờ mờ đoán được, quay sang nhìn anh, đáp án đã rõ ràng rồi.
Y rằng, anh nói: “Em không cảm thấy, Đông Cù đến bây giờ dùng cách thu mua lại, giống như đang cố nhanh chóng thành công ư?”
Cô trước nay luôn nhanh nhạy, lúc này “A” lên, thì ra đã bị anh nhìn thấu rồi.
Giọng nói anh từ tốn: “Tài chính Đông Cù có khả năng đang tồn tại vấn đề nghiêm trọng. Đông Cù tiến hành thu mua thế này, đúng là điều kiện tốt nhất để đánh nhanh thắng nhanh. Dịch Chí Duy luôn không lề mề, ông ấy biết chúng ta tuyên bố số tiền hiện có khi thu mua, có ưu thế nào trội. Nếu như tình trạng tài chính Đông Cù hoạt động tốt, chỉ cần tuyên bố giá mua lại càng cao, có thể lộ liễu chèn ép chúng ta, nhưng ông không làm thế, ông ấy dùng cách không huy động các khoản tài chính lớn đổ vào cổ phiếu, đây là thủ, không phải công, chẳng giống với tác phong xưa nay của ông ấy. Nếu mà chi vào cổ phiếu thì cũng khá ổn định, nhưng lần mua lại này hơi có phần giấu đầu hở đuôi. Cổ phiếu B Đông Cù luôn nằm trong tay những cổ đông lớn họ Dịch, nhìn kỹ sẽ thấy được thủ đoạn khống chế của Dịch gia với Đông Cù rất mạnh mẽ, Dịch Chí Duy trong gia tộc có tư tưởng mạnh mẽ, thế nhưng ông ấy lại quyết định thu cổ phiếu B mua cổ phiếu A, rõ ràng trái với lẽ thường, mà những nơi không theo lẽ thường, ắt là nơi bất thường.”
Anh đoán chắc tám chín phần, vì có một đêm, Giản Tử Tuấn gọi điện thoại cho anh, giọng điệu nhàn nhạt nói rằng: “Có người bạn muốn gặp cậu một lần.”
Anh cho rằng Giản Tử Tuấn vội vàng muốn thừa hưởng áp lực tài chính vững mạnh của ngân hàng Hoa Vũ, nên sắp xếp vị chủ ngân hàng gặp anh, để trao đổi về việc chia sẻ các vấn đề cho vay thế chấp.
Trăm ngàn lần không ngờ đó là phó chủ tịch điều hành Đông Cù Dịch Truyền Đông.
Ông ta và anh trai bề ngoài không quá giống nhau, tính tình cũng mỗi người một hướng, so với Dịch Chí Duy xuất sắc hơn người, bên trong ông ta có vẻ ôn hòa, gần như tầm thường. Năm ấy khi ông ta chính thức gia nhập làm việc ở Đông Cù, tuần san tin đồn trên tạp chí tài chính kinh tế lúc nào cũng so sánh hai anh em họ, nhưng thời gian qua đi, thiếu điều kể lể, lâu dần nên chả nhắc lại nữa. Vì không thể sánh được với ánh hào quang chói lóa của anh trai, ông ta luôn im lặng ẩn mình trong bóng tối, ngay cả nụ cười cũng hờ hững như có như không: “Nghe nói rất nhiều về cậu Triệu đây tuổi trẻ tài cao, ngày hôm nay mới có may mắn được gặp.”Thừa Hiên cực kỳ nhạy cảm đoán được hết thảy, mỉm cười nói: “Đâu có, được gặp Dịch tiên sinh, tôi phải vinh hạnh mới đúng.”
Dịch Truyền Đông nói: “Tôi và Giản tiên sinh là đối tác nhiều năm, hiện nay ngân hoàng Hoa Vũ hết sức hỗ trợ quý công ty, cũng có hơn nửa vốn tài chính thuộc về tôi.”
Thừa Hiên “Ồ” một tiếng, im lặng nhìn chăm chăm người trước mặt, mỉm cười hỏi: “Dịch tiên sinh định bảo tôi ngừng kế hoạch thu mua Đông Cù sao?”
Dịch Truyền Đông cười: “Cậu Triệu thật biết nói đùa.”
Ba người trong lòng đều thầm cười, Dịch Truyền Đông mở lời: “Nói vậy chắc hẳn cậu Triệu đã nhìn ra, trước mắt tài chính Đông Cù đang có vấn đề lớn nghiêm trọng. Đông Cù ở nước ngoài đầu tư gặp khó khăn, số tiền lỗ vượt hơn 20%. Kế hoạch đầu tư vào khu công viên công nghiệp Đại Vũ đến hơn 12 tỷ, kết quả cuộc đàm phán với chính phủ thất bại, một dự án nhất định phải hoàn thành trong vòng sáu tháng. Vì vậy hiện nay Đông Cù trên dưới đều bị thiếu hụt.”
Anh quả thật dự đoán không sai, Dịch Truyền Đông nói tiếp: “Kế hoạch của cậu Triệu là thu mua thành công sau khi Đông Cù phá sản, thế nên tôi hi vọng đến lúc này có thể ra mức giá hợp lý, thấp hơn khoảng 2% với giá thị trường, mua vào công ty bảo hiểm Đông Cù, công ty đầu tư và công ty viễn thông.”
Đó là xí nghiệp kiếm lời nhất ở Đông Cù, giá trị rất cao, hơn nữa còn thấp hơn giá thị trường 2%, anh không thể nghi ngờ đây là công phu sư tử ngoạm (muốn đề ra điều kiện rất cao), Thừa Hiên cười mỉm: “Dịch tiên sinh, cái gọi là giá cả hợp lý, e là nên bàn bạc thêm?”
Dịch Truyền Đông hơi nhướn mày, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt nhanh nhẹn tập trung, giống như con báo đột nhiên phát hiện thấy con mồi, toàn thân sung mãn vận sức chờ phát động – Trong lúc này, nét mặt của anh ta cực kỳ giống anh trai mình, chủ tịch điều hành Đông Cù nổi tiếng Dịch Chí Duy. Nhưng chỉ sau gần 1 giây, anh ta đã thả lỏng lười nhác, lại trở về bình thường: “Đương nhiên rồi, cậu Triệu có thể yêu cầu tôi cậu sẽ không từ chối tôi đâu nhỉ.”
Thừa Hiên suy nghĩ chốc lát, gật đầu: “Được, quân tử nhất ngôn.”
“Khoái mã nhất tiên.” [2]Giản Tử Tuấn đích thân đi rót ba chén rượu đến, Dịch Truyền Đông nâng chén, ý vị sâu xa cười: ‘Vì Đông Cù.”
“Cheers!”
Ba chén rượu va vào một nơi, vang lên tiếng “Đinh” giòn tan, ba người uống một hơi cạn sạch rồi nhìn nhau cười.
Triệu Thừa Hiên không ở lại lâu, anh đưa chén cho ông ta, Giản Tử Tuấn lại đi rót thêm chén rượu nữa, cạn chén cùng Dịch Truyền Đông, bỗng dưng hỏi: “Thế nào?”
“Hiếm khi thấy một người thông minh, anh xem cậu ta vừa gặp tôi một lát, đã đoán ngay được nguyên nhân kết quả, đứa trẻ này đúng là khiến người ta sợ hãi mà.”
“Tôi đã xem chiến tích của cậu ấy bao năm qua, thật kinh người, trên báo chí còn nói cậu ấy là ‘thư kích chi thần’ cơ đấy.”
Dịch Truyền Đông cười nhạo: “Người mới hai mươi lăm tuổi, vậy mà đã tôn làm ‘thần’, tuổi trẻ cứ đắc ý thế, cũng chẳng sợ từ tú hóa tồi.”
“Anh trai cậu năm ấy hai mươi lăm tuổi đảm nhiệm chức chủ tịch Đông Cù, mọi người đều coi đấy là trò cười. Đến khi ông ấy ba mươi tuổi, hội đồng quản trị từ trong ra ngoài, gộp cả đám lão già thích ăn tươi nuốt sống, cũng chả dám coi khinh dò xét ông ấy lấy nửa phần.”
Dịch Truyền Đông im lặng phút chốc, trong chuyện này liên quan đến quá nhiều thứ, mà tất cả những cái đó không thể thay thế được bằng lời nói, anh biết bản thân căm ghét điều này, như thể một nồi dầu sôi, chỉ cần nước bắn tung tóe vào một ít, sẽ nổ tung ầm ầm. Anh khinh thường tính bộp chộp của mình, vì vậy chỉ nói: “Tôi biết rồi.”
“Anh trai cậu dạo này thế nào?”
“Bác sĩ nói việc phẫu thuật quá mạo hiểm, lo lắng không có tim để cấy ghép, nên anh ấy bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể phát bệnh. Ngộ nhỡ cấp cứu chậm trễ, sẽ mất mạng. Hồi trước bác sĩ yêu cầu anh ấy nằm viện, anh ấy bèn ngoảnh mặt làm ngơ.” Dịch Truyền Đông mặt không biểu cảm: “Đám lão già trong hội đồng quản trị kia không chịu nổi lo sợ một ngày, tâm lý thấp thỏm, nói cách khác, tôi không thể nghĩ biện pháp để thuận lợi đầu tư lên Đại Vũ.”
“Thực ra nếu ông ấy chết, thì tất cả sẽ là của cậu, cớ gì phải hao tổn sức lực.”
Dịch Truyền Đông một hơi uống cạn chén rượu, chắc là quá cay, mi nhăn lại, trên khóe miệng ẩn dấu một tia cười nhạt: “Cho dù anh ta chết, Đông Cù cũng là do một tay anh sáng lập nên, cho dù anh ta chết, anh ta cũng cho tôi tất cả, tất cả đều là là anh ta bố thí cho tôi, tôi vẫn phải sống trong cái bóng của anh ta! Giản Tử Tuấn, anh vĩnh viễn không biết cảm giác này, tôi cả đời này chưa bao giờ nguyện đứng ở phía sau anh ta, trợn tròn mắt đứng ở phía sau anh ta!”
_________________________________
[1] Tứ lưỡng bát thiên cân: Bốn lạng đỡ ngàn cân, một nguyên lý của Thái Cực Quyền, lấy tiểu lực thắng đại lực, dẫn dụ đối phương ra ngoài và ép đối phương rơi vào thế hạ phong, mượn sức phản kích phản công vào.
[2] Quân tử nhất ngôn, khoái mã nhất tiên: một lời nói của người quân tử, đi nhanh như ngựa bị roi. Đây là một câu thề độc mà các giới giang hồ quen sử dụng.