Chương 29: Kế Hoạch Này Quá Đáng Sợ
Cô rùng mình, bởi vì kế hoạch này quá đáng sợ, bản thân mình đã chìm vào quá sâu, nếu anh tiến hành báo thù, cả thế giới của cô sẽ bị hủy diệt!
Thánh Khi nói: “Chị cả, chị thông minh nhất….”
Cô biết! Cô gần như muốn bịt tai lại, như vậy những lời nói đâm vào tim một câu cô cũng không muốn nghe, cô vội vàng nói: “Thánh Khi, cảm ơn em, chị biết rồi, chị sẽ nghĩ lại. Em vào đi, chị có cách, chị nhất định sẽ có cách.”
Cô thúc em gái, Thánh Khi liền đi vào, cô ngồi lên taxi đi về, tinh thần hốt hoảng, lời của Thánh Khi giống như là vọng lại quanh quẩn bên tai, cô vô cùng bực bội, lái xe hỏi: “Tiểu thư, rốt cuộc cô muốn đi đâu?” Hỏi mấy lần cô mới nghe thấy, cô liền buột miệng nói: “Quảng trường Đông Cù.”
Xe chạy về phía quảng trường Đông Cù, dừng ở chính trước đài phun nước của quảng trường, cô vừa xuống xe, hơi nắng kèm theo hơi nước ập vào người, vừa khó chịu vừa ẩm ướt, khiến người ta khó thở. Cô chưa từng đến đây, trước đây cũng chỉ đi qua, liếc nhìn từ trên xe mà thôi. Bây giờ dừng bước, mới biết hóa ra là được xây bằng đá trắng, ánh mặt trời phản chiếu hơi chói mắt, càng trở nên mênh mông, dưới ánh mặt trời gay gắt như thế, chỉ cảm thấy nóng bức khó chịu. Bên rề quảng trường trồng cây, nhìn từ xa xa, một màu xanh mềm mại. Cô ngẩng đầu lên, ánh mặt trời khiến người ta không mở nổi mắt.
Cô lưỡng lự một lát, vốn dĩ chạy đến đây là nhất thời nông nổi, đi vào như vậy quả thật không có đạo lý, hay là quay về thôi. Nhưng trên quảng trường không thấy một ai, chỉ nghe thấy tiếng nước ào ào của đài phun nước ở sau lưng, ngay cả tiếng phố xá náo nhiệt cũng trở nên xa vời. Taxi đều ở ngoài quảng trường, bảo cô đi lại gọi xe, cô thật sự nghi ngờ bản thân mình sẽ bị cảm nắng. Hơn nữa thời tiết quá nóng, mồ hôi đã chảy đầy mặt, không phải nói đến là khó chịu nhường nào. Thôi vậy, cô thuyết phục bản thân mình, đi vào thổi chút gió lạnh, vào phòng vệ sinh trang điểm lại rồi đi.
Cô hơi nghi ngờ là tự mình viện cớ thuyết phục bản thân đi vào, nhưng lập tức liền nghĩ, đến rồi không vào, chẳng lẽ đứng như con ngốc ở bên ngoài tắm nắng hay sao, hơn nữa cứ đứng ở đây cũng sẽ khiến người khác nghi ngờ, chẳng may nhân viên bảo vệ đi lại hỏi, vậy càng khó xử hơn. Cô quay người liền nước lên bậc thềm đá đen đó, cửa tự động chầm chậm mở ra, không khí lạnh trong tòa nhà ập đến, cô muốn hối hận cũng không kịp.
Tầng một là đại sảnh, đâu đâu cũng là cây cối xanh mướt, ngay cả tường cũng trông cây leo, giống như là đi vào vườn thực vật, khí nóng đằng sau lưng biến mất trong chốc lát, từng nhóm người ra vào thang máy, yên tĩnh đến mức chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng bước chân. Cô gái ở bàn tư vấn ngẩng đầu lên, khuôn mặt nghiêm túc cười: “Chào cô, có thể giúp cô việc gì không?”
“Xin hỏi phòng vệ sinh ở đâu?”
“Bên phải cuối cùng đi về phía sau, cô có thể nhìn biển chỉ dẫn.” Mỉm cười trả lời, đẹp ngang với phục vụ ở khách sạn lớn, cô đang muốn cảm ơn, nụ cười của đối phương cứng đờ trên mặt, thay vào đó là sự kinh ngạc, “Cô Phó? Cô là Phó Thánh Hâm!”
Phiền phức đến rồi! Cô đang muốn bảo cô ấy không cần quá kinh ngạc, cô ấy đã nhấc điện thoại nội bộ lên: “Phòng thư ký? Tôi ở bàn tư vấn đại sảnh, cô Phó Thánh Hâm bây giờ đang ở đây, đúng, là cô Phó.” Phiền phức càng ngày càng lớn, cô không thể quay đầu bỏ đi rồi, cô gái đó đặt điện thoại xuống, lại mỉm cười với cô, chỉ là trong nụ cười đó, đã thêm chút ý nghĩ sâu sa, nói với cô: “Thư ký Hoàng sẽ xuống ngay.”
Cô đành trả lời bằng mỉm cười, một lát sau Hoàng Mẫn Kiệt vội vã đi thang máy xuống. Lịch sự nói: “Mời cô Phó theo tôi.” Thánh Hâm theo anh ta lên tầng trên cùng, anh ta dẫn cô vào phòng tiếp khách, vừa mới ngồi xuống, liền có người đến pha trà. Đợi lúc chỉ còn lại hai người bọn họ. Hoàng Mẫn Kiệt mới hỏi: “Cô Phó có việc gì sao?”
Trong lòng cô bất an, đã điều động binh lực như vậy rồi, cô cười nói: “Không có việc gì, tôi đi qua quảng trường Đông Cù, liền tiện thể đến xem xem.” Lời nói chưa dứt, trợ lý của Dịch Chí Duy Phan Học An cũng đi vào, cười nói: “Cô Phó thật sự là khách quý của Đông Cù chúng tôi.” Ngừng lại một lát, “Ngài Dịch đang họp, còn mười mấy phút nữa sẽ tan họp, ngài ấy dã biết cô Phó đến rồi.”
Trong lòng cô càng bất an hơn, cười nói: “Thật ra tôi chẳng có việc gấp gì, anh ấy đang bận, tôi không làm phiền anh ấy, có lẽ tôi nên về trước thôi.” Cô không hẹn trước liền một mình chạy đến đây như vậy, nói thế hai người đều không chịu tin, chỉ sợ cô đi thật, lúc nữa ông chủ tan họp đi ra, hỏi một tiếng: “Mấy người không phải nói là cô Phó đến sao, người đâu? ” Vẫn là họ sai. Phan Học An liền cười: “Đã đến rồi, ngài Dịch cũng đã biết, đừng ngại đợi một lát, ngài ấy nói lập tức đến ngay.”
Cô cũng nghĩ nếu bản thân minh bỏ đi, Dịch Chí Duy vẫn sẽ gọi điện hỏi cô, dù gì đã kinh động rồi, dứt khoát đợi một lát thôi. Đợi hơn 10 phút, Dịch Chí Duy quả nhiên đến, vừa thấy anh, hai người Phan, Hoàng đều đứng lên, không đợi anh dặn dò, lui ra đóng cửa lại.
Dịch Chí Duy giờ mới cười cười: “Việc gì thế?”
Cô nói: “Không có gì.” Dừng lại một lúc, hỏi: “Phiền anh làm việc không?”
Anh nói: “Không sao, anh đúng lúc có chút thời gian.” Quan sát cô tỉ mỉ: “Rốt cuộc sao vậy?”
Cô cúi thấp đầu, giọng nói cũng nho nhỏ: “Không sao—–chỉ là bỗng nhiên thấy sợ hãi, cho nên liều lĩnh chạy đến đây.”
Anh nói: “Nha đầu ngốc.” Ôm ôm cô vào lòng, hôn lên mặt, giống như là dỗ dành một đứa bé khóc đêm vậy.
Bản thân cô cũng cảm thấy bản thân mình buồn cười, miễn cưỡng nói: “Có lẽ em về thôi, anh bận như vậy. Em về làm cơm rang Dương Châu, tối qua không phải là anh nói muốn ăn sao?”
Anh nhìn đồng hồ đeo tay một lát, anh nhất định vẫn còn việc khác, cho nên nói: “Anh bảo người đưa em về.”
“Không, không cần đâu, em còn phải mua chút đồ.” Cô hơi thẹn thùng cười, “Đến đây đã đủ kinh động rồi.”
Anh cũng cười, cô quá khiến người khác chú ý, cấp dưới nhìn trừng trừng, nhìn cô thành kẻ địch, cho nên cũng cười cười: “Vậy cũng tốt.”
Chương 30
Sau khi anh dẫn cô về phòng tiếp khách, mở một cánh cửa, xuyên qua một đường đi ngắn ngắn, đằng sau tấm bình phong kính lớn chính là thang máy. Một bên của đường đi là một tấm bình phong gỗ tử đàn, bên trong lờ mờ là một căn phòng rất rộng rãi, có người đi lại nói chuyện. Cô biết người khác lắm chuyện thế nào, một câu cũng không nói, âm thầm cười, anh lại chẳng để ý chút nào, cho cô một goodbye kiss rất dài, cô sợ kinh động người khác, không dám vùng ra cũng không dám lên tiếng, đành đợi sau khi anh hôn xong trừng mắt nhìn anh, anh chỉ là cười không nói, cô cũng không kìm được mỉm cười, quay người đi vào thang máy.
Lúc thang máy đến lầu 34 một người thanh niên đi vào, ôm một tập văn kiện lớn, che một nửa mặt, khó khăn đưa tay ra ấn số lầu, cô không muốn tiếp xúc nhiều với nhân viên Đông Cù, đành trơ mắt nhìn cậu ta nỗ lực giữ cân bằng hai vai, kết quả lúc sau lỡ tay, văn kiện rầm một tiếng rơi xuống nền đất, lập tức trải đầy đất. Cô không lên tiếng nữa sẽ không tốt, mỉm cười nói: “Tôi giúp cậu nhé.” Cúi xuống giúp cậu ta nhặt.