• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 33: Cửu Liên Hoàn Phỉ Thúy

Sau khi một chuỗi dây chuyền kim cương vật đấu giá số 14 được bán ra, nhà đấu giá lấy ra sản phẩm đấu giá số 15: “Cửu liên hoàn phỉ thúy”

Cô giật mình, ngẩng đầu lên, quả nhiên là cửu liên hoàn, từng vòng nối với nhau, ngọc xanh lấp lánh, tuy không phải là ngọc thủy tinh già quý hiếm, nhưng đã là loại ngọc băng hiếm thấy rồi, từng vòng ngọc phỉ thúy nối với nhau, bỗng chốc khiến cô nhớ lại những chuyện hồi nhỏ, lúc nhỏ cô thích nghịch thứ đồ này nhất, tháo ra, lắp vào, qua quá trình rắc rối mới có thể lấy hết 9 chiếc vòng xuống, cô chơi rất quen, nhắm mắt cũng có thể lất hết 9 vòng xuống rồi lại lắp vào, cô đã từng có một cửu liên hoàn yêu quý, sau đó bị mất, cô còn lo đến phát khóc, lúc đó Giản Tử Tuấn dỗ dành cô: “Hâm Hâm em đừng khóc, mấy ngày nữa anh mua cho em một chiếc y hệt.”

Thứ đồ thế này coi như là đồ cổ lỗi thời rồi, người bình thường ít thất, cũng không có nơi bán, qua mấy ngày, cô cũng sẽ quên đi—–trẻ con……..chỉ có chút ký ức đó.

Chiếc này thì sao?

Cô hơi ngẩn ngơ nhìn cửu liên hoàn trên tay người đấu giá, chiếc này đương nhiên là quý hơn nhiều so với chiếc của cô lúc nhỏ, nhưng rốt cuộc vẫn là cửu liên hoàn, chỉ là đồ chơi các khuê tú cổ đại Trung Quốc dùng để giết thời gian nhàn hạ trong khuê các, phức tạp thì phức tạp, qua vô số bước lấy xuống, cuối cùng lại qua vô số bước lắp lại, sinh mệnh hoa lệ mà vô vị…..

Người đấu giá dùng ngón tay nhẹ nhàng gạt chiếc móc nối 9 chiếc vòng lại với nhau đó, phát ra âm thanh leng keng vui tai, anh ta cho rằng đây là nhạc cụ sao? Cô hơi phì cười, trong buổi đấu giá có một số người không hề biết đó là đồ ngọc dùng làm gì, nhưng đây là ngọc phỉ thúy tốt hiếm thấy, giá khởi điểm liền đưa đến 20 vạn.

Cô cũng giơ biển lên, người đấu giá lập tức nói: “Được, 21 vạn, cô Phó trả 21 vạn, 22 vạn, ngài này trả 22 vạn.”

Cô lại giơ biển lên, người đấu giá nói: “23 vạn, cô Phó trả 23 vạn.” Có người lập tức trả 24 vạn, cô chần chừ một lát, vẫn giơ biển.

“25 vạn!”

“26 vạn!”

Cô hơi dao động, dù gì chỉ là một thứ đồ chơi nhỏ, Phan Hiểu Ngọc lại xúi giục bên cạnh: “Bỏ lỡ sẽ không có nữa đâu, thích sao không mua về?”

Cô lại ra giá, đối phương lại cũng nâng giá, xem ra nhất định phải có được, hai bên nâng giá lên 30 vạn, cô báo 31 vạn, đối phương lại không sốt ruột: “35 vạn!”

Xem ra nhất định phải đạt được, cô mỉm cười, không giơ biển nữa, người đấu giá hét giá: “35 vạn! Có ai trả hơn 35 vạn không?” Phan Hiểu Ngọc giục cô: “Ra giá nữa đi, chỉ cần thích thì sợ gì chứ, mua về hãy nói, về gặp Dịch Chí Duy, nũng nịu với anh ấy, bảo anh ấy trả số tiền này là được.”

Cô cười lắc lắc đầu, người đấu giá lặp lại: “35 vạn lần thứ nhất! 35 vạn lần thứ 2…….”

“40 vạn!”

Giọng nói quen thuộc vang lên, cô hơi hoảng hốt quay mặt lại, là anh!

“Được! Ngài Giản ra giá 40 vạn, 40 vạn, có ai trả hơn 40 vạn không?”

Trong buổi đầu giá vang lên tiếng rì rầm, Phan Hiểu Ngọ cũng cười với cô: “Giản Tử Tuấn quả nhiên mạnh, vừa mở miệng đã áp cả buổi đấu giá.” Cô cũng cười, trong lòng lại rối loạn. Anh mua thứ đồ này làm cái gì chứ? Chẳng lẽ câu nói đùa lúc nhỏ đó anh cũng vẫn nhớ sao?

“40 vạn lần thứ nhất! 40 vạn lần thứ 2! 40 vạn lần thứ 3!” Người đấu giá đập chùi gỗ, “Bán! Chúc mừng ngài Giản mua được cửu liên hoàn phỉ thúy này!”

Cô quay đầu lại nhìn anh, cách xa như vậy, chỉ nhìn thấy anh gật nhẹ đầu một lát.

Khuôn mặt cô lập tức trắng bệch—–anh quả thật là mua cho cô, anh vẫn nhớ câu nói đó!

Chương 34: Truyền Đông Đang Yêu

Buổi đấu giá kết thúc, cô đứng trước bãi đỗ xe đợi, xe cô bị hỏng trong cơn bão, vẫn chưa mua xe mới, ngày ngày lái chiếc xe Lotus hơi cũ của Dịch Chí Duy, tối nay trong trường hợp long trọng như vậy, không thích hợp tự mình lái xe đến, là lái xe của Dịch Chí Duy lái chiếc Lincoln của anh đưa cô đến. Hẹn sẽ đến đón, cô cũng sớm gọi điện thông báo cho lái xe, chỉ là vẫn chưa kịp đến mà thôi.

Không ngờ lái xe của Giản Tử Tuấn đi đến hỏi cô: “Cô Phó, ngài Giản hỏi có thể để tôi đưa cô không?” Anh biết cô sẽ không ngồi cùng xe với anh, cho nên bảo lái xe đến hỏi như vậy.

Lái xe nhà họ Giản cũng là người rất quen, do đó cô cười cười: “Không cần, Bác Phúc, bác đưa ngài Giản về đi, cháu có xe đến đón.”

Bác Phúc dường như sớm đã đoán được cô sẽ nói như vậy, lấy ra chiếc hộp gấm: “Vậy cũng được, cô Phó, ngài Giản nói đưa đồ này cho cô.”

Không ngờ là chiếc cửu liên hoàn, trong chốc lát cô sững sờ ở đó, lúc lâu mới phản ứng lại được, nói: “Cháu không thể nhận.”

Bác Phúc nói: “Ngài Giản nói là đưa cô, mong cô nhất định nhận lấy, nếu cô không cầm, tôi không có cách nào báo cáo công việc được.” Vừa nói liền cố nhét vào tay cô, lúc này người tham gia buổi đấu giá vẫn còn đang liên tục đi ra, dưới ánh đèn đường, cô cũng không thể kéo kéo lôi lôi với người dưới được, đành cầm trong tay, bác Phúc thở phào, dường như sợ cô đổi ý, quay người liền bỏ đi.

Cô lại tự nhiên thấy sợ hại, Giản Tử Tuấn làm như vậy, rốt cuộc là vì sao? Anh tất nhiên là định lại giá của cô, mới chịu bỏ công sức muốn nối lại duyên cũ. Bản thân mình còn có gì để anh lợi dụng, hay là đơn thuần muốn gây khó dễ với Dịch Chí Duy.

Chiếc cửu liên hoàn này giữ lại cũng không được, vứt đi cũng không được, nghĩ đi nghĩ lại chỉ cảm thấy không bằng cứ điềm nhiền để đó, cho nên tiện tay vứt vào ngăn kéo. Cho dù Dịch Chí Duy biết, cũng có thể hiểu được lập trường của cô.

Việc kinh doanh hiện tại của Hoa Vũ đã dần dần vào quỹ đạo, cuộc sống của cô tốt hơn nhiều, bây giờ cô có thể nói là hạnh phúc được rồi chứ, có một tờ báo nói cô “tình yêu sự nghiệp đều đã có thành tựu”, có thể có không ít người phụ nữ ngương mộ cô, ngay cả mẹ kế cũng hỏi cô: “Đã nghĩ đến lúc nào thì kết hôn chưa?”

Câu hỏi khiến cô ngỡ ngàng: “Kết hôn? Với ai?”

Mẹ kế quỏ mắng: “Con bé này thật là!” Tươi cười niềm nở nói: “Đương nhiên và cô với anh Dịch rồi.” Mẹ kế tuy không hiểu Dịch Chí Duy, cũng không có cơ hội gặp anh, nhưng xem nhiều cuộc phóng vấn của anh, tràn đầy hứng thú nói: “Anh Dịch không tồi, có bản lĩnh nhân phẩm cũng tốt, không cần kén cá chọn canh nữa, tuổi của cô sớm đã nên kết hôn rồi đó!”

Dịch Chí Duy chịu kết hôn với cô không? Hoặc là, cô chịu kết hôn với Dịch Chí Duy không?

Có lẽ nếu anh chịu bản thân mình sẽ không hề phản đối—-ít nhất bây giờ họ ở bên nhau đã chứng minh rằng, họ có thể sống cùng nhau. Vấn đề là—-anh có ý định thế nào?

Nếu làm người tình, bây giờ họ cũng coi như là tình nhân không tồi, anh từng nói yêu cô—–lần uống say đó, không biết có được tính hay không. Cô yêu anh, nhưng anh sớm đã nói, bảo cô đừng yêu anh. Họ ngày ngày ở bên nhau, quan hệ liệu có thể tiến thêm một bước rõ ràng đều nằm trong sự khống chế của anh. Anh chưa chắc đã chịu kết hôn, kết hôn đối với anh sẽ không có lợi hơn so với bây giờ, hễ có sự thừa nhận của pháp luật, có danh phận người vợ, anh sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm mọi thứ với cô, bây giờ tốt biết bao, hợp thì ở lại, không hợp thì tan.

Cô cũng không muốn nhắc đến trước mặt anh, giống như là cô muốn gả cho anh vậy, anh từng nói không cần người khác yêu anh, lại nói sẽ không nuôi cô, tuy đều là nửa đùa nửa thật, cũng có thể là thật, cô đâu có thích gả cho anh, không có việc gì không tự đi khiến mình mất hứng.

Mẹ kế lại cười nói: “Thánh Khi đang yêu đó.”

Cô vui vẻ hỏi:”Ồ, thế sao? Ai vậy?”

Mẹ kế lắc lắc đầu: “Không biết, hỏi nó cũng không chịu thừa nhận, nhưng nhìn nó cứ thần thần bí bí gọi điện thoại, lại thường thường ra ngoài ăn cơm, luôn nhận được hoa. Ồ, hôm nay sáng sớm đã nhận điện thoại lại ra ngoài rồi.”

Cô cười: “Đó chắc chắn là đang yêu, Thánh Khi cũng không còn là trẻ con nữa, năm nay đã 18 tuổi rồi.”

Mẹ kế than một tiếng: “Tôi cứ không yên tâm, nó lại không nói với tôi, Thánh Hâm, cô có thời gian hỏi nó chút nhé.”

Thánh Hâm đồng ý, đúng lúc này người làm nói: “Cô hai đã về.”

Thánh Khi đi vào, hôm nay con bé mặc một bộ váy sa tanh màu hồng, trên tay cầm một bó hoa hồng lớn, con bé vốn dĩ đã trắng, cơ thể trắng ngần, tuổi thanh xuân dạt dào đó, khiến Thánh Hâm âm thầm ngưỡng mộ.

Thánh Khi vỗn dĩ khuôn mặt tươi cười vui vẻ gọi nhỏ: “Mẹ, con về rồi.” Thấy Thánh Hâm, khuôn mặt bất giác sững lại: “Chị cả.”

Thánh Hâm cười hỏi: “Đi chơi cùng bạn à?”

“Vâng.” Con bé hơi lo lắng không yên, nói, “Em lên thay quần áo.”

Thánh Hâm đoán nó ngại, mỉm cười gật đầu, Thánh Khi chắc cũng biết mẹ và Thánh Hâm nói gì, do đó sau khi lên lầu liền không xuống nữa, một lúc sau Thánh Hâm không thấy con bé xuống, biết nó ngại trốn mình, trong lòng nghĩ mầy ngày nữa hỏi nó sau, do đó liền nói với mẹ kế: “Tôi còn có việc, phải đi rồi.”

Mẹ kế rất khách sáo giữ lại: “Ăn cơm rồi hãy đi chứ.”

“Không ăn,” Cô cười một lát. “Anh ấy hẹn tôi ăn cơm”.

Cô đi đến cuộc hẹn, đúng lúc gặp tắc đường, đến muộn mấy phút. Vội vàng đi vào nhà hàng, từ xa đã thấy Dịch Chí Duy một mình ngồi ở đó xem thực đơn, hơi chau mày, khóe môi hơi trùng xuống, dường như tâm trạng không tốt. Cô biết dáng vẻ đó của anh là đang không vui, vội vàng cười nói: “Thật ngại quá, tắc đường, để anh đợi một lúc rồi phải không?”

Anh nói: “Anh cũng mới đến.”

Cô dò xét sắc mặt anh một lát, hỏi: “Sao vậy?”

“Không sao—Truyền Đông đang yêu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK