• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Bắc bĩu môi nhìn Lộ Nam:

"Lộ Tổng không nhìn ra anh cũng mạnh miệng đó nhỉ, đấu khẩu cũng khá ổn đấy!”

Lộ Nam nói xong lập tức cảm thấy

hối hận, hành động vừa xong của anh chẳng khác nào một đứa trẻ đang giận hờn cả. Nhưng khi nghe Tô Bắc nói ra như vậy anh không kìm được tức giận, đối mặt với cục diện trước mặt như vậy, Lộ Nam vừa bối rối vừa khó xử, anh mim chặt môi không nói gì thêm. Tô Bắc thật sự đã tác động tới cảm xúc của anh quá dễ dàng, anh nhất định phải kiềm chế lại, dù sao cũng không thể để cô khiến bản thân tức giận tới mức sống dở chết dở như thế được.

Cổ Niên Thành lên tiếng phá tan bầu không khi đang nóng rực lúc này

“Được rồi, đã đến lúc chúng ta nên dùng bữa rồi. Cô xem tôi và Lộ Tổng đang hợp tác với nhau, những chuyện như chọc gậy bánh xe chúng ta vẫn nên ít nói tới thì tốt hơn, kéo gây ảnh hưởng tới không khí chung của hai bên sẽ không tốt chút nào!" Nói xong anh khẽ cười.

Tô Bắc cười một tiếng:

“Cổ Niên Thành, anh nói rất có lý, chúng ta mau ăn thôi

Từ đầu tới cuối, Nghiêm Nghệ Đình vẫn chưa nói ra câu nào, trong lòng đã hận Tô Bắc tới tận xương tủy. Tô Bắc Tô Bắc, đều tại Tô Bắc, chỗ nào có cô thì tôi mãi mãi sẽ chỉ là một con bù nhìn ở đó! Rõ ràng cô mới là minh tinh quyền lực nổi tiếng, trước đám đông cô mới chính là ngôi sao tỏa sáng nhất, nhưng tại sao mỗi khi nơi nào có Tô Bắc ở đó. thì sẽ đều cướp đi mọi thứ thuộc về cô vậy. Cả ba người nói chuyện đều vậy quanh Tô Bắc, cô muốn chen vào một câu thôi cũng không có cơ hội. Nghiêm Nghệ Đình hận lòng, hai bàn tay cuộn tròn thành năm đấm đặt dưới gầm bàn, ánh mắt cay độc nhìn về phía Tô Bắc. Tô Bắc, nhất định sẽ có một ngày tôi vùi đập được cô!

Trong lúc dùng bữa.

Lộ Nam đột nhiên đứng phắt dậy ngồi xuống vị trí đối diện với Tô Bắc. Vì bàn có tổng cộng ba chiếc ghế sofa hợp lại, từ đầu anh và Nghiêm Nghệ Đình ngồi cùng với nhau, mỗi khi nhìn sang Tô Bắc đều phải ngoảnh mặt. Nhưng ngược lại thì Cổ Niên Thành chỉ cần nhấc nhẹ đầu lên là đã có thể nhìn thấy Tô Bắc, anh đổi chỗ như vậy là để di chuyển tới ngồi cạnh Cổ Niên Thành. Còn Nghiêm Nghệ Đình và Tô Bắc thì phân nhau mỗi người ngồi một ghế

Cổ Niên Thành đang ăn liền bất ngờ

nói một câu:

“Món đậu phụ này khẩu vị không tồi, mềm mềm ngậy ngậy, rất vừa miệng.

Tô Bắc nhìn anh: “Thật sao? Để tôi thử xem!" Dứt câu có liền nhanh chóng gặp một miếng đậu phụ

Ai ngờ rằng cô vừa mới gặp lên thì chợt cảm thấy phía dưới bàn như có ai đó vừa đá vào người, cánh tay cô run lên, đậu phụ vì thế mà rơi lên bàn. Lộ Nam ngẩng đầu, thờ ơ nhìn Tô Bắc, xỉa xói cô:

“Ngốc thật, đến miếng đậu phụ còn gặp không xong.

Anh vừa nói vừa gắp ra vài miếng đậu phụ đặt lên một chiếc đĩa trống khác, Lộ Nam vốn dĩ là có lòng tốt muốn chọn ra vài miếng cho Tô Bắc, nhưng không ngờ Tô Bắc lại cảm thấy khó chịu với điều đó, có cau có nói:

"Lộ Nam anh không cần đậu phụ thì bảo luôn với nhân viên phục vụ ngay từ đầu đi, anh cứ chọn đi chọn lại như thế ai dám ăn nữa chứ, anh không ăn người khác còn ăn

Lộ Nam sững người, anh quay sang nhìn mọi người, có vẻ như quả nhiên chỉ có một mình anh là đang chọn như vậy. Cổ Niên Thành thấy hành động của anh cũng vô cùng khó hiểu, Lộ Nam gượng gạo hằng giọng một tiếng. Anh đặt đũa sang một bên rồi nhìn Tô Bắc:

"Ai bảo tôi không thích đậu phụ thể”

Tô Bắc phẫn nộ :

“Thế anh còn gặp hết ra như vậy để làm gì?”

Lộ Nam buột miệng nói: "Đó là vì tôi không muốn ăn đậu phụ của cô!”

Tô Bắc ngạc nhiên, cô cong cong tại sao cô cứ cảm thấy những lời này của anh rất dễ khiến bản thân miền man bất định cơ chứ! Lộ Nam trừng nhìn Tô Bắc, đưa đĩa đậu phụ mà anh đã chọn ra tới trước mặt cô

"Này, đậu phụ của cô đấy, ăn đi!”

Sắc mặt Tô Bắc ngay lập tức liên thay đổi, anh làm như vậy là muốn chọn đậu phụ cô ư? Không biết tại sao cô đột nhiên cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, phải trong lòng Lộ Nam đang âm mưu gì đó, muốn chỉnh cô không đây. Tô Bắc nheo mắt nhìn anh không đụng đũa, Lộ Nam có chút gấp gáp, ở phía dưới bàn anh đá nhẹ vào chân Tô Bắc:

“Mau ăn đi ơ kia!"

Tô Bắc nổi giận, tối nay anh hít phải gió gì mà cứ hơi tỉ lại đả chân cô làm gì thể. Tô Bắc nhấc chân, không chút do dự mà đá lại. Đột nhiên sắc mặt Cổ Niên Thành nhăn nhỏ, anh cần rằng, nhìn vào cả Tô Bắc và Nghiêm Đình Nghệ

"Hai người, ai đá vào chân tôi làm gì vậy?”

Tô Bắc vội vàng xua tay: "Không phải tôi, không phải tôi!”

Rõ rằng người cô muốn đá là Lộ Nam, sao lại đã phải chân của Cổ Niên Thành Tô Bắc nói xong liền cảm thấy trong người có một cảm giác giống như đang lạy ông tôi ở bụi này vậy, cô là người ngồi đối diện với Cổ Niên Thành, kẻ ngốc cũng có thể đoán được ra nhất định đó chính là cô. Cô ngại ngùng cúi đầu, ấp ủng nói:

"Cổ Niên Thành, xin lỗi anh, tôi hơi mỏi chân nên vừa rồi mới duỗi ra, ai ngờ lại đá phải chân anh, thật sự xin lỗi!

Cổ Niên Thành đành chịu nhìn cô, anh cười:

"Không sao, tôi chỉ là hơi đau một chút nên mới hỏi vậy mà thôi!

Lộ Nam cố tình thêm dầu vào lửa:

“Tôi chỉ nghe nói con lừa mới tùy tiện đá người, chứ chưa hề nghe ai nói con người cũng tùy tiện đá người như

vậy!”

Tô Bắc tức giận, trừng mắt nhìn Lộ

Nam:

"Lộ Nam, anh không nói thì cũng không ai bảo anh cầm đầu!”

Lộ Nam tỏ vẻ vô tội nói:

“Lỡ như cô coi tôi là kẻ câm thì sao! Tôi phải đề phòng trước chứ!”

Tô Bắc tức tới mức bốc cả khỏi đầu nếu ai có thể làm anh biến mất khỏi mắt cô ngay lúc này, cô nhất định sẽ tặng cho người đó một phần quà thật lớn. Tôi Bắc trừng mắt nhìn Lộ Nam một hồi lâu rồi mới nén lại mà nói ra một câu:

“Anh mồm miệng ác độc như vậy, cẩn thận đi đêm nhiều có ngày gặp ma

đấy!”

Lộ Nam nhất định không tha cho cô

“Thực ra nếu không được thì tôi có thể kéo cô đi đêm cùng với tôi, có gì cùng nhau gặp ma cũng được mà!”

Tô Bắc nghiến răng kèn kẹt, Lộ Nam bất lực lắc đầu, sao vừa mới dừng lại ăn cơm đã lại tiếp tục chiến tranh rồi thế này, anh chán nản nói:

“Mau ăn đi rồi còn về, ngày mai vẫn phải đi làm đấy!”

Tô Bắc lườm Lộ Nam một cái, há to miệng nhét salad vào trong miệng, dường như đang muốn căn nát Lộ Nam giống như vậy. Lộ Nam lại lắc đầu "Đúng là phụ nữ thật khó chiều mát

Tô Bắc vừa uống một ngụm nước liên phun ra, không lệch đi đâu mà phun thẳng lên người Lộ Nam ở đối diện. Trong nháy mắt sắc mặt Lộ Nam liền tối sầm lại, anh căm phần nhìn vào Tô Bắc, đáy mắt như nổi lửa. Tô Bắc giương đối mắt vô tội nhìn Lộ Nam:

"Aiza, thật sự xin lỗi, cũng may tôi đã kịp nuốt hết thức ăn trong miệng xuống bụng rồi, nếu không thì bây giờ mặt anh nhất định sẽ dính đầy rau mất.”

Lộ Nam nghiến răng. "Nói như vậy thì tôi phải cảm ơn cô rồi!”

Tô Bắc tặc lưỡi, cô bật cười một

tiếng “Nếu như anh thật sự muốn cảm ơn tôi, vậy thì tôi cũng không từ chối đâu!”

Lộ Nam đột nhiên đứng dậy, chỉ tay

về phía Tô Bắc:

“Tô Bắc! Cô!”

Tô Bắc ngước mắt nhìn lại anh, cố ý chọc ghẹo: "Tôi làm sao?"

Nghiêm Nghệ Đình tức giận nhìn Tô Bắc, vội vàng đứng dậy lấy khăn ướt lau quần áo cho Lộ Nam. Lộ Nam cũng nhìn chăm chăm vào Tô Bắc, anh rút một tờ giấy ăn trên bàn đưa lên lau mặt. Anh lau qua lau lại thì đột nhiên phát hiện ra có thứ gì đang dính ở trên đó, vẻ mặt anh lúc này như vừa có con ruồi bay vào miệng anh vậy, một di rau xanh được lấy ra. Trong nháy mắt, Lộ Nam như biển thành một người khác, anh bốc hóa muốn xông tới bóp cổ Tô Bắc ngay lập tức. Tô Bắc thấy vậy vội vàng co rụt người lại

"Lộ Tổng à, xin anh đừng quá kích động, thật sự không phải do tôi cố ý mà Nếu như không được thì anh có thể phun lại tôi, tôi không để bụng đâu!”

Nói xong, như sợ Lộ Nam không tin vậy, cô nhanh chóng đưa cốc nước tới trước mặt anh, thảnh khẩn tiếp tục nói:

“Thật mà, lời tôi nói đều là thật, anh uống nước đi!”

Lộ Nam hất bay chiếc cốc trong tay cô đi, tiếng đổ vỡ được phát ra, Lộ Nam tức giận quay người rời đi. Tô Bắc thấy anh đi khỏi, cô đành bất lực nhún vai, người mắc bệnh sạch sẽ mà, nhưng dầu sao tất cả đều là do anh tự tìm tới. Chỉ cần nghĩ tới biểu cảm ban nãy của Lộ Nam cô không nhịn được mà chỉ muốn cười phá lên.

Thấy bộ dạng vui mừng của Tô Bắc, Cổ Niên Thành đành lắc đầu, đáy mắt

ảnh lên ý muốn cười:

“Lúc nãy là cô cố ý à!”

Tô Bắc đặc ý cười:

“Tôi nói không phải cố ý thì liệu anh có tin không?”

Cổ Niên Thành cũng phi cười theo cô, Tô Bắc giả bộ nghiêm chỉnh.

“Cổ Niên Thành, chấn tĩnh, chấn tĩnh, chuyện nhỏ mà thôi đừng vui mừng quá nhé!"

Cổ Niên Thành vẫn chưa thể dừng

cười.

"Lẽ nào cô không nhìn thấy sắc mặt ban nãy của Lộ Tổng đã đen tới mức không thể đen hơn nữa rồi sao?"

Tô Bắc bật cười, cười tới nỗi đau cả bụng, cô vừa ôm bụng vừa nói:

“Đấy chính là những gì tôi cần, ai bảo anh ta độc mồm độc miệng như vậy cơ chứ! Cho anh ta về trước tôi mới có thể ăn ngon miệng được, bằng không bữa tối nay tôi thật sự không ăn nổi nữa!” Tô Bắc nói xong liền vui vẻ ăn tiếp.

Nhìn điệu bộ thỏa mãn của cô, đáy mắt Cổ Niên Thành chợt ánh lên một cảm xúc rất khó tả. Người phụ nữ này vừa đáng yêu vừa thú vị, hơn nữa lại dễ dàng thỏa mãn như vậy thật khiến anh ngày càng cảm thấy tò mò hơn về cô.

Tô Bắc ăn chưa tới mười phút thì đột nhiên có một đôi mắt đang chăm thẳng lên người cô ở phía trước xuất hiện khiến miệng cô cũng chẳng dám động đậy nữa. Cổ Niên Thành thắc mắc nhìn CÔ:

“Cô sao vậy?”

Anh vừa nói xong liên cảm thấy như có một cơn gió lạnh vừa thổi qua vậy, trước sự kinh ngạc của anh, Lộ Nam đã đi tới kéo Tô Bắc ra ngoài. Tô Bắc lo lắng, bối rối khó xử quay người nhìn Cổ Niên Thành, vừa đi vừa ngoảnh đầu nói: "Cổ Niên Thành, thành thật xin lỗi hôm khác tôi sẽ mời anh sau

Vừa dứt câu cô đã bị Lộ Nam kéo ra khỏi nhà hàng, đẩy cô lên xe. Cổ Niên Thành nhìn theo bóng lưng Tô Bắc, bất lực lắc đầu, khó có thể đoán được anh đang suy nghĩ gì. Dựa vào quan sát của anh thì mối quan hệ giữa Tô Bắc và Lộ Nam hoàn toàn không đơn thuần chỉ là mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới. Thái độ nói chuyện của Tô Bắc với Lộ Nam không hề có chút kiêng nể nào cả, còn Lộ Nam thì cho dù có tức giận tới đầu cũng không làm ra bất cứ hành động nào đi quá giới hạn, nếu đổi lại là người bình thường thì chắc chắn đã bị anh ăn tươi nuốt sống ngay tại chỗ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang