Cùng một lúc mà trong đầu Cổ Niên Thành hiện lên không biết bao nhiêu là ý nghĩ, nhưng cuối cùng đều bị anh kim lại. Cho dù Lộ Nam và nhà họ Cổ không có xung đột gì xảy ra, chỉ cần là chuyện liên quan tới lợi ích hợp tác cũng sẽ khiến anh phải suy xét. Niên Thành đột nhiên bật cười, sau đó từ từ nói:
“Không xét tới chuyện đó nữa, hôm nay tôi tới tìm Lộ tổng mục đích chủ yếu chính là muốn biết Lộ tổng đối với tập đoàn Thiên Hồng có hứng thú gì hay Lộ Nam nhìn Cổ Trạch, hóa ra mục đích hôm nay hắn ta tới đây là năm ở đây! Nói thực ra, vì chuyện của Tô Bắc, thêm cả chuyện Cổ Thăng Trạch đã tìm Lộ Tây Tây gây phức, anh vốn đã muốn ra tay với Thiên Hồng từ lâu rồi. Chỉ là không ngờ rằng hôm nay lại có thêm một đồng minh mà thôi. Nếu đã như vậy, anh hà cớ sao không tham gia cuộc chơi này cơ chứ, Lộ Nam nhàn nhạt cười:
tổng nói cười rồi, tập đoàn Thiên Hồng cũng là một tập đoàn lớn ở Nam Hi này, một miếng ăn luôn nói không ngừng lại nghẹn chết
cười của Cổ Niên Thành mang
đầy ẩn ý: "Do vậy tôi mới mời Lộ tổng đây cùng ăn chứ!”
Lộ Nam nhìn hắn, cong cong môi:
"Lẽ nào Cổ tổng không biết tới đạo lý một ngọn núi không thể tồn tại hai con hổ được sao? Nếu như chúng ta cùng kết hợp đánh đổ Thiên Hồng, anh cho rằng thương trường kinh tế ở Nam Hi liệu có thể vững chắc mà tiếp tục không?
Cổ Niên Thành nghiêm túc nhìn Lộ
Nam:
“Nếu như Lộ tổng đã nói như vậy thì tôi cũng xin được nói thẳng, với cái hình thức phát triển của Thiên Hồng như hiện nay thì sớm muộn cũng sẽ bị đào thải. Nhân lúc vẫn còn chút giá trị thương nghiệp chúng ta sao không ra tay sớm hơn?" Hắn hơi dừng một chút rồi lại tiếp tục nói: "Đối với vấn đề mà Lộ tổng lo lăng thực ra cũng chẳng phải là vấn đề lớn lao gì. Tập đoàn Thịnh Thế là tập đoàn đa quốc gia, chúng tôi là những tập đoàn nhỏ, có thể làm gì được sao Mà hơn nữa theo như tôi được biết thì năm sau, tập đoàn Lăng Phong của Cận Đông cũng sẽ tiến vào Nam Hi, tới lúc đó các thương nghiệp ở Nam Hi sẽ lấy lại được thăng bằng ngay thôi. Do vậy chúng ta bây giờ ra tay sẽ là thời điểm thích hợp nhất.
Ánh mắt của Lộ Nam không rời đi mà vẫn đối diện vào Cổ Niên Thành, chẳng trách sao hắn có thể tay trắng khởi nghiệp, đưa Vận Thành phát triển lớn mạnh tới thế. Xem ra hắn trước khi làm chuyện gì đó đều đã có chuẩn bị sản, anh cười nhẹ:
"Nghe phân tích của Cổ tổng tôi dường như cảm thấy có chút kích động Nhưng hôm nay thời gian hơi gấp gáp, sắp tới giờ tan làm rồi, chúng ta hẹn hôm khách có thời gian sẽ bàn kế hoạch sao, được không?"
Cổ Niên Thành bật cười thành tiếng
“Lời của Lộ tổng vừa hợp với ý tôi, vậy chúng ta hẹn lần sau rồi bàn, tôi xin cáo từ trước!”
Lộ Nam “ừ một tiếng rồi ra hiệu cho
Văn Phàm:
“Vân Phàm, tiền Cổ tổng
Vân Phàm gật đầu, đi theo Cổ Niên Thành về phía thang máy. Vừa bước được vài bước, Vân Phàm đột nhiên chau mày, bụng anh bằng quân quại khó chịu, hình như trưa nay đã ăn phải đồ ăn hỏng. Vân Phằm ôm bụng, vẻ mặt khó chịu nói:
"Cổ tổng, bụng tôi có vẻ không được thoải mái, hay là anh đi trước đợi tôi một lát, tôi lập tức sẽ tới ngay!"
Cổ Niên Thành điểm đạm cười.
“Không sao, cậu cứ đi đi, không cần quản tôi, tôi tự xuống tầng cũng được!"
Vân Phảm cảm kích nhìn một cái rồi chạy về phía phòng vệ sinh. Cổ Niên Thành lắc đầu cười rồi đi vào trong thang máy, Tại phòng làm việc của Tô Bắc.
Tôn Lệ Lê vừa rời đi không lâu thì tiếng chuông điện thoại của Tô Bắc điện cuồng vang lên. Tô Bắc đưa mắt nhìn là một dãy số lạ, sắc mặt cô có chút kỳ lạ, nhưng cuối cùng Tô Bắc vẫn quyết định nhận điện thoại. Vừa ấn nút nhận thì giọng nói gấp gáp của Diệp Đình Lạc lập tức truyền tới, cô nói:
"Cô Bắc Bắc, cuối cùng cô cũng nhận điện thoại. Không hay rồi, Tiểu Hàn không biết đã ăn phải thứ gì mà bây giờ bụng đau quán quại. Tôi đang trên đường đưa cậu bé tới bệnh viện thành phố, tôi sợ có vấn đề gì lớn xảy ra nên vội vàng gọi điện cho cô!"
Trong nháy mắt sắc mặt Tô Bắc liền thay đổi, cô nhấc túi lên rồi lo lang đứng dậy đi về phía cửa phòng làm việc, cô lo lăng nói:
“Đinh Lạc, cô đưa tiểu Hàn tới bệnh viện trước đi, có chuyện gì thì lập tức gọi điện thoại cho tôi. Nếu như bệnh tình nghiêm trọng thì có thể để bác sĩ quyết định! Có vấn đề gì tôi chịu trách nhiệm, tôi lập tức sẽ tới ngay!
Diệp Đình Lạc lo lắng tới sắp khóc:
“Ừ ừ, cô nhanh lên nhé, sắc mặt của tiểu Hàn bây giờ đang tái nhợt cả rồi, tôi SO....
Tô Bắc gật gật đầu: "Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng nhanh nhất có thể để tới kịp.
Tô Bắc ngắt máy rồi ấn thang máy. Diệp Đình Lạc dẫu sao cũng mới chỉ là một sinh viên đại học, không có kinh nghiệm xã hội, gặp những chuyện như vậy sợ hãi là điều bình thường. Tô Bắc sốt sắng nhìn vào thang máy, cuối cùng cũng đã tới tầng sáu, cô vội vàng đi vào.
Nhìn thấy người đàn ông đứng ở bên trong, Tô Bắc hơi sững người. Cô chưa hề gặp qua Cổ Niên Thành, lần đầu tiền được gặp chỉ cảm thấy rất đẹp, tựa như từ trong tranh bước ra vậy. Nhưng nghĩ tới Tô Hàn đang phải chịu đựng đau đớn, cô không nghĩ gì hơn cúi đầu, trong lòng vô cùng hoang mang lo lắng
Đột nhiên thang máy bỗng rung lên, "Rầm” một tiếng thì mắc kẹt lại ở tầng ba, không lên cũng không xuống. Trong nháy mắt, bên trong thang máy tối đen lại, Tô Bắc hoảng sợ, là do ngắt điện sao? Vào lúc nước sôi lửa bỏng như vậy, Tiểu Hàn còn đang chờ cô tới chăm sóc, tại sao lại có thể mất điện vào đúng lúc quan trọng như vậy được! Tô Bắc lo sợ, cô sắp khóc tới nơi rồi, lỡ như có chuyện gì xảy ra với Tô Hàn thì cả cuộc đời này cô sẽ hận chết bản thân mình mất.
Trong bóng tối, Tô Bắc hoảng sợ đập lên cửa thang máy, cô gào lớn
“Có ai không? Mất điện rồi, thang máy có vấn đề rồi, mau tới cứu người đi
Cô đã gào rất lâu mà không hề có bất cứ tiếng người nào từ bên ngoài vọng vào. Cô vừa dừng tay thì nghe thấy một âm thanh yếu ớt phát ra từ trong góc:
“Mau gọi cứu hộ
Thứ âm thanh yếu ớt ấy khiến Tô Bắc cảm thấy có chút gì đó không chân thực, nhưng quả nhiên đã nhắc nhở cô kịp thời. Cô thật sự đã quá lo lắng mà quên mất rằng cách cầu cứu cơ bản nhất. Sau khi chuông cứu hộ vang lên, Tô Bắc gấp gáp nói:
“Thang máy hỏng rồi, chúng tôi bị nhốt ở bên trong rồi, mau tới đây cứu chúng tôi đi ra!!
Đối phương lập tức nhanh chóng trả lời:
“Chúng tôi lập tức đi kiểm tra ngay đây, mọi người đừng vội, kiên nhẫn chờ đợi!”
Tô Bắc lo lắng, cô đi đi lại lại trong thang máy, trong lòng hoảng loạn. Đúng lúc này giọng nói kia lại vang lên, anh ta nói:
“Cô đừng lo lắng nữa, ngồi xuống đợi chút, một chút nữa sẽ có người tới cứu chúng ta ngay thôi!”
Tô Bắc lắc lắc đầu, không biết phải nói gì. Tình cảnh của đối phương với cô lúc này không giống nhau, tiểu Hàn xảy ra chuyện rồi, cô còn đang chờ để tới bệnh viện nữa!
Thấy Tô Bắc không có dấu hiệu dừng lại, đối phương cũng không nói thêm gì nữa. Chỉ có điều, một lúc sau đó, Tô Bắc liền nghe thấy một tiếng thở gấp, chỉ có người bệnh lúc nguy kịch mới phát ra thứ âm thanh đó. Tô Bắc sững sờ, lúc nãy do cô quá lo lắng nên không hề chủ ý tới. Cô nhớ rằng lúc cô vào trong thang máy thì còn có một người đàn ông khác cũng ở đây, nhưng nhìn anh ta không hề có vẻ gì là yếu đuối như vậy cả. Cô lên tiếng hỏi:
“Anh gì ơi, anh vẫn ổn đó chứ?"
Đối phương dường như đang nỗ lực kiềm chế lại cơn đau, từ từ đáp:
“Trong thang máy không khí bí quá, tôi mắc bệnh hen suyễn.
Tuy đối phương chưa nói xong nhưng Tô Bắc đã kịp hiểu ra ý của anh ta. Anh ta mắc bệnh hen suyễn, chẳng trách nghe giọng anh ta lại yếu ớt như vậy. Tô Bắc suy nghĩ một lát, sau đó rút điện thoại ra mở đèn flash, cô lấy ra một bình xịt mũi ở trong túi rồi nhanh chóng đi tới bên cạnh người đàn ông kia. Thông qua ảnh sáng từ điện thoại, Tô Bắc có thể nhìn thấy rằng sắc mặt người kia đã tái nhợt, mỗi đã trắng bệch. Tôi Bắc đột nhiên cảm thấy có chút hổ thẹn, anh ta mắc bệnh trong người mà vẫn không quên an ủi cô. Cô nhanh chóng xịt quanh người đàn ông kia một vòng, vừa xịt vừa nói:
“Xịt cái này sẽ làm cho không khí trở nên sẽ thở hơn, có lẽ sẽ giúp anh dễ chịu hơn chút. Tôi nghĩ cứu hộ cũng sắp tới rồi, anh cố gắng một chút.
Cố Niên Thành gật gật đầu, rồi cũng không nói thêm. Tốc độ của đội cứu hộ rất nhanh, khoảng năm phút sau đó Tô Bắc đã liên nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài vọng tới. Cô nghe thấy có người ở bên ngoài cửa hỏi vào trong
"Mọi người ở bên trong có nghe thấy tôi nói gì không?”
Tô Bắc lập tức đứng dậy, đi tới cửa thang máy.
"Nghe thấy, còn bao nhiêu lâu nữa chúng tôi mới có thể ra được đây, chúng tôi ở đây có một người bị...
Tô Bắc chưa nói xong thì người đàn ông ở trong góc đã vội lên tiếng: "Đừng
Tô Bắc im bặt, quay về phía bên cạnh anh ta, cô nhẹ nhàng hỏi: “Anh sao thế? Có phải có chỗ nào không thoải mái
Cổ Niên Thành lắc lắc đầu: cho họ có bệnh!”
nói
Tuy anh không phải là người của công chúng, nhưng ở trong cái thành phố Nam Hi ảnh hưởng cũng như tiếng tăm không nhỏ, anh không muốn người bên ngoài biết được anh mắc chứng bệnh hen suyễn.
Tô Bắc sững sở, chỉ có điều nếu như đối phương đã yêu cầu như vậy thì cô cũng sẽ không nói ra. Người ở bên ngoài không nghe thấy tiếng từ bên trong phát ra nữa, đột nhiên lo
“Cô gì ơi, các cô còn ổn không? Tại sao lại không nói gì nữa vậy?"
Tô Bắc lên tiếng
"Không có gì, các anh mau nhanh lên, trong này rất tối khiến chúng tôi cảm thấy không thoải mái.
Đối phương gật đầu.” Chúng tôi sẽ nhanh hết mức có thể
Tô Bắc ngồi xuống bên cạnh Cổ Niên Thành, một bên quan sát tình hình của anh ta, một bên lo lắng chờ đợi đội cứu hộ. Cô không biết chờ tới lúc cô được thoát ra khỏi đây thì Tiểu Hàn đã sao rồi nữa.
Cổ Niên Thành tuy không biết Tô Bắc làm sao, nhưng anh có thể cảm nhận thấy cô đang vô cùng sốt sắng. Anh rất muốn an ủi cô, nhưng nghĩ tới thể lực của bản thân lúc này anh chỉ còn cách bất lực dựa người vào góc thang máy.
Khoảng mười phút sau, ánh đèn trong thay máy đột nhiên sáng lên, cửa thang máy được mở ra. Tô Bắc kích động muốn chạy ngay ra ngoài, nhưng vừa đứng dậy, cô chợt nhớ tới người đàn ông mắc bệnh hen suyễn ở trong góc. Cô liền quay người đỡ Cổ Niên Thành đứng dậy, cả hai người cùng đi ra ngoài.
Một nhân viên cứu hộ hỏi Tô Bắc
“Xin hỏi hai người vẫn ổn chứ, có cần chúng tôi đưa tới bệnh viện không?”
Tuy trong lòng Tô Bắc lúc này như đang muốn lập tức bay tới bệnh viện, nhưng nghĩ tới chuyện để họ đưa tới có
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK