Hai lớn một nhỏ cùng lái xe tới một vùng ven biển cách thành phố họ đang sống không xa.
Ở đây cũng phát triển du lịch nhưng chưa bị thương mại hoá quá nhiều, vẫn giữ được bản sắc văn hoá đặc trưng của địa phương.
Trúc Linh đã tìm trên mạng và thuê một homestay nhỏ ấm cúng có view nhìn ra đảo xa xa.
Kim Dạ bế con, Trúc Linh đi bên cạnh, họ còn không cần đeo khẩu trang vì nơi đây không ai làm phiền, thậm chí người ta còn không biết hai người khá nổi tiếng. Cảm giác này có chút không chân thực, họ không nhớ lần gần nhất được bên nhau thoải mái như vậy là từ khi nào. Có vẻ đã lâu lắm rồi, không nhớ chính xác được nữa.
Bánh Mì Nhỏ vẫn chưa ăn được như người lớn, Trúc Linh đặt cho cậu bé cháo tôm. Vốn không thích ăn hải sản, cậu bé thích ăn cháo thịt hơn, vậy mà nay ăn rất ngon lành. Kim Dạ cũng tấm tắc khen đồ ăn ở đây tươi ngon, thậm chí mua đắt tiền ở thành phố cũng không giống vị như nơi đây. Ba người đã có bữa ăn vui vẻ, ngon miệng.
Buổi tối khi con đã ngủ, cả hai ra ghế gỗ dài ở hành lang ngắm cảnh. Hàng đèn màu vàng nhạt dọc ven bờ biển, nghe được tiếng sóng rì rào và cả tiếng còi của những con tàu gần bờ. Gió se lạnh, Kim Dạ quàng chiếc chăn nhỏ rồi ôm trọn Trúc Linh đang ngồi trong lòng mình.
- Chồng ơi?
- Em gọi anh hả?
- Ở đâu thật thích, nhìn con chạy trên bãi cát, sóng thi thoảng táp vào chân mà cười giòn tan. Em nhận ra, bình yên vốn luôn gần chúng ta. Em đã mong giây phút ấy ngưng lại. Em có anh, có con, tưởng chừng cả đời này không cần gì thêm nữa.
Rồi cô lấy điện thoại ra mở cho Kim Dạ xem.
- Anh nhìn này, hoàng hôn đẹp biết bao. Ngắm rồi mà em vẫn chụp lại kỉ niệm, đây là chuyến đi đầu tiên của Bánh Mì Nhỏ.
Trúc Linh mở ảnh lần lượt từng cái cho chồng xem, anh thi thoảng ghé nhìn. Sự chú ý của anh đã va phải vào hình bóng của nàng.
- Em thích nơi này lắm sao?
Trúc Linh không nghĩ ngợi gì, gật gật đầu:
- Ừm, cứ nghĩ mai về lại thành phố lại có chút luyến tiếc thời gian ở đây. Có chút lười biếng chưa muốn trở lại nơi đô thị tấp nập. Em còn nghĩ lúc mình già, sẽ nắm tay anh đi dọc con đê kia, một bên hoa cải vàng rực, một bên nước biển trong xanh, thật là lãng mạn quá đi.
Kim Dạ không ngờ vợ mình vẫn có tâm hồn thiếu nữ mộng mơ. Anh cưng chiều vuốt tóc cô, rồi cúi đầu hôn cô một cái.
Trúc Linh trong không gian này cũng dịu dàng đáp lại anh. Họ hôn nhau chậm rãi như để nhấm nháp dư vị của đối phương, không mạnh bạo hay quyết liệt như mọi lần. Anh đứng dậy bế cô vào nhà, cô thì nũng nịu quàng tay qua cổ anh mà ôm lấy.
Homestay này chỉ có một phòng ngủ, mà Bánh Mì Nhỏ đang ngủ trong đó rồi.
Kim Dạ đặt cô lên chiếc bàn bếp, rồi khom người hôn cô. Anh vùi đầu vào cổ vợ mình, hít hà mùi hương dịu nhẹ từ mái tóc. Bao năm qua, tóc Trúc Linh vẫn luôn một màu đen nhánh, đã dài hơn và rất mềm mại.
Trúc Linh bẽn lẽn cởi áo Kim Dạ, anh ấy vẫn vậy, vẫn luôn phong độ và nâng niu cô. Hai người rón rén vì sợ làm con tỉnh giấc, Trúc Linh còn cười khúc khích sờ sờ bụng chồng mình. Kim Dạ nhìn vợ háo sắc, không nhịn được cắn môi cô một cái.
- Đáng ghét.
- Dám bảo anh đáng ghét hả!
Kim Dạ quyết làm cho cô hối hận, mỗi lần anh nhích vào thân dưới của cô làm Trúc Linh điếng người. Kim Dạ còn phải dùng tay bịt miệng cô lại vì sợ cô làm ồn.
Họ đứng ở bếp làm đủ trò nghịch ngợm, không gian nhỏ hẹp, lại phải kiềm chế vì có con ở phòng bên làm cho hai người thấy có chút thú vị.
Ở đây cũng phát triển du lịch nhưng chưa bị thương mại hoá quá nhiều, vẫn giữ được bản sắc văn hoá đặc trưng của địa phương.
Trúc Linh đã tìm trên mạng và thuê một homestay nhỏ ấm cúng có view nhìn ra đảo xa xa.
Kim Dạ bế con, Trúc Linh đi bên cạnh, họ còn không cần đeo khẩu trang vì nơi đây không ai làm phiền, thậm chí người ta còn không biết hai người khá nổi tiếng. Cảm giác này có chút không chân thực, họ không nhớ lần gần nhất được bên nhau thoải mái như vậy là từ khi nào. Có vẻ đã lâu lắm rồi, không nhớ chính xác được nữa.
Bánh Mì Nhỏ vẫn chưa ăn được như người lớn, Trúc Linh đặt cho cậu bé cháo tôm. Vốn không thích ăn hải sản, cậu bé thích ăn cháo thịt hơn, vậy mà nay ăn rất ngon lành. Kim Dạ cũng tấm tắc khen đồ ăn ở đây tươi ngon, thậm chí mua đắt tiền ở thành phố cũng không giống vị như nơi đây. Ba người đã có bữa ăn vui vẻ, ngon miệng.
Buổi tối khi con đã ngủ, cả hai ra ghế gỗ dài ở hành lang ngắm cảnh. Hàng đèn màu vàng nhạt dọc ven bờ biển, nghe được tiếng sóng rì rào và cả tiếng còi của những con tàu gần bờ. Gió se lạnh, Kim Dạ quàng chiếc chăn nhỏ rồi ôm trọn Trúc Linh đang ngồi trong lòng mình.
- Chồng ơi?
- Em gọi anh hả?
- Ở đâu thật thích, nhìn con chạy trên bãi cát, sóng thi thoảng táp vào chân mà cười giòn tan. Em nhận ra, bình yên vốn luôn gần chúng ta. Em đã mong giây phút ấy ngưng lại. Em có anh, có con, tưởng chừng cả đời này không cần gì thêm nữa.
Rồi cô lấy điện thoại ra mở cho Kim Dạ xem.
- Anh nhìn này, hoàng hôn đẹp biết bao. Ngắm rồi mà em vẫn chụp lại kỉ niệm, đây là chuyến đi đầu tiên của Bánh Mì Nhỏ.
Trúc Linh mở ảnh lần lượt từng cái cho chồng xem, anh thi thoảng ghé nhìn. Sự chú ý của anh đã va phải vào hình bóng của nàng.
- Em thích nơi này lắm sao?
Trúc Linh không nghĩ ngợi gì, gật gật đầu:
- Ừm, cứ nghĩ mai về lại thành phố lại có chút luyến tiếc thời gian ở đây. Có chút lười biếng chưa muốn trở lại nơi đô thị tấp nập. Em còn nghĩ lúc mình già, sẽ nắm tay anh đi dọc con đê kia, một bên hoa cải vàng rực, một bên nước biển trong xanh, thật là lãng mạn quá đi.
Kim Dạ không ngờ vợ mình vẫn có tâm hồn thiếu nữ mộng mơ. Anh cưng chiều vuốt tóc cô, rồi cúi đầu hôn cô một cái.
Trúc Linh trong không gian này cũng dịu dàng đáp lại anh. Họ hôn nhau chậm rãi như để nhấm nháp dư vị của đối phương, không mạnh bạo hay quyết liệt như mọi lần. Anh đứng dậy bế cô vào nhà, cô thì nũng nịu quàng tay qua cổ anh mà ôm lấy.
Homestay này chỉ có một phòng ngủ, mà Bánh Mì Nhỏ đang ngủ trong đó rồi.
Kim Dạ đặt cô lên chiếc bàn bếp, rồi khom người hôn cô. Anh vùi đầu vào cổ vợ mình, hít hà mùi hương dịu nhẹ từ mái tóc. Bao năm qua, tóc Trúc Linh vẫn luôn một màu đen nhánh, đã dài hơn và rất mềm mại.
Trúc Linh bẽn lẽn cởi áo Kim Dạ, anh ấy vẫn vậy, vẫn luôn phong độ và nâng niu cô. Hai người rón rén vì sợ làm con tỉnh giấc, Trúc Linh còn cười khúc khích sờ sờ bụng chồng mình. Kim Dạ nhìn vợ háo sắc, không nhịn được cắn môi cô một cái.
- Đáng ghét.
- Dám bảo anh đáng ghét hả!
Kim Dạ quyết làm cho cô hối hận, mỗi lần anh nhích vào thân dưới của cô làm Trúc Linh điếng người. Kim Dạ còn phải dùng tay bịt miệng cô lại vì sợ cô làm ồn.
Họ đứng ở bếp làm đủ trò nghịch ngợm, không gian nhỏ hẹp, lại phải kiềm chế vì có con ở phòng bên làm cho hai người thấy có chút thú vị.