Khi mà nghĩ về một người thật nhiều, vũ trụ sẽ có tín hiệu đưa họ lại gần nhau chăng? Ai mà biết được, mẹ của Minh Tú là giáo viên cấp 2 của em trai Trúc Linh. Hải Minh mải chơi, học kém luôn đội sổ, cô giáo bất lực bắt sau tan học phải tới nhà cô tự học 2 tiếng dưới sự hướng dẫn của cô ấy.
Một ngày mưa, em trai nhắn tin cầu cứu chị:
- Tới đón em, mưa quá em không đi xe.
Trúc Linh dừng chiếc xe điện của mình trước cổng một ngôi nhà khá khang trang và đẹp. Nhà cô giáo em mình có vẻ khá giả. Cô mặc áo mưa đứng khép nép đợi cậu, trước cổng trồng rất nhiều hoa hồng đỏ đang nở rộ.
Minh Tú thấy cậu nhóc định đội cặp che đầu để chạy ra cổng, bèn lấy ô của mình che cho cậu ấy.
- Em cảm ơn anh, chị em đang đón em ở ngoài rồi.
Minh Tú ra tới cổng gặp trúng cô bé mình thích, anh cười thầm, nhất định phải cưa đổ cô bé này thôi. Cô mặc chiếc áo mưa xanh nước biển, trùm kín người nhìn thấp thấp như cây nấm, cũng hơi hơi đáng yêu. Trong lúc đợi cậu nhóc mặc áo mưa chị đưa cho, Minh Tú vẫn đứng cầm ô che cho cả ba người, vai anh còn bị mưa hắt vào ươn ướt.
- Ồ, chúng ta đã gặp nhau ở tiết thể dục!
- Ừm, anh là Minh Tú.
- Em là Trúc Linh ạ.
- Anh biết!
Minh Tú cười tủm, anh là con trai nhưng nét cười rất duyên. Trúc Linh ngại ngùng cảm ơn rồi đèo em trai trên chiếc xe điện nhỏ đi về.
Noel năm ấy, em trai được cô giáo cho về sớm buổi tự học để đi chơi. Cậu để quên điện thoại ở nhà cô ấy. Minh Tú ngay lập tức bắt cơ hội:
- Mẹ để con mang qua nhà cho em ấy đi. Đằng nào con đi chơi cũng đi qua đó.
- Có cần không, nếu thằng nhóc biết nó quên có thể cũng tự quay lại tìm mà.
- Không sao, con đi liền bây giờ.
Vậy là Minh Tú có một cái cớ hoàn hảo để ngồi trong phòng khách nhà Trúc Linh. Anh đang đưa điện thoại cho Hải Minh. Cô không biết nhà có khách, gội đầu xong tóc còn chưa sấy, mặc chiếc áo len đỏ rộng thùng thình đi ra. Nhìn thấy Minh Tú ngồi đó nhìn mình cười, cô xấu hổ vội vã cào cào mái tóc lộn xộn của mình.
- Em chào anh!
- Noel mà em không đi chơi à?
- Không ạ, em không theo đạo Thiên chúa giáo.
- Noel đâu chỉ theo đạo mới đi chơi. Anh cũng không theo đạo mà vẫn đi chơi này.
Hải Minh cũng hùa theo:
- Em cũng muốn đi chơi mà rủ chị ấy không đi, bạn em tụi nó có kèo hết rồi.
- Thế đi cùng anh, anh cũng chưa có kèo nào hết!
Trúc Linh lườm cho Hải Minh một cái, chỉ chơi là nhanh:
- Thế hai người đi đi ạ.
- Em đi cùng cho vui, nhà thờ cạnh trường mình trang trí rất đẹp mà.
Trúc Linh nhớ mấy ngày nay tan học chiều tối qua nhà thờ đèn sáng rất lung linh. Nghĩ một lát, cô thấy cũng được, có Hải Minh nên cô cũng đỡ ngại. Với cả chưa bao giờ cô tới nhà thờ cả.
Thế là ba người cùng nhau đi tới nhà thờ. Noel nên rất đông, những cây thông to treo những chùm đèn đủ màu sắc, nhiều tiết mục múa hát, thổi kèn rất vui vẻ. Trúc Linh híp mắt cười vui, không ngờ không khí Noel dưới tiết trời lạnh lạnh cuối năm lại thú vị như vậy.
Thực ra Minh Tú có cả tá bạn rủ đi chơi. Nhưng anh chối hết để đi cùng cô gái mình thích. Đám bạn xa xa nhìn thấy Minh Tú, bèn gọi í ới:
- Tú, sao bảo không đi?
Đúng lúc có một đám trẻ con chạy ầm ĩ, Minh Tú nhanh tay đỡ lấy Trúc Linh, sợ cô bị xô đẩy. Trần Tuân thấy vậy, cười cười hỏi:
- Ủa, cậu đi với ai đây?
Minh Tú không đáp, chỉ cười ẩn ý. Trần Tuân là bạn thân, dĩ nhiên hiểu. Anh luôn đi cùng Minh Tú trên trường, cậu bạn tia em nào sao lọt được qua mắt anh.
Trúc Linh ngơ ngác nhìn một nhóm 5-6 anh trai đang nhìn mình, rồi lúng túng nhìn Trần Tuân:
- Em chào anh ạ!
Trần Tuân lần đầu gặp trực tiếp cô gái này, ấn tượng là có chút nhút nhát và lễ phép:
- Chào em, anh là Tuân. Bạn thằng Tú. ngôn tình sủng
Trần Tuân ra hiệu cho mấy người bạn kia đi trước, rồi anh quay sang rủ bạn:
- Lạnh này ăn kem đi, mới có kem mới đó!
Họ tới một quán kem nhỏ sau trường cấp 3, không gian trang trí toát lên vẻ ấm cúng, trước cửa còn treo một chiếc chuông đặc trưng mùa lễ hội.
Trúc Linh ấn tượng với Minh Tú là một anh chàng ôn nhu, đeo kính điển trai, cao hơn cô rất nhiều. Cô có biết anh rất nổi tiếng trong trường, học cũng khá. Hai người cứ thi thoảng gặp nhau rồi tới quán kem cũ. Một lần trước kì thi đội tuyển Văn lớp 10, Trúc Linh lần đầu thi đội tuyển ở cấp 3 nên khá lo lắng và áp lực, Minh Tú đã viết một lá thư tay rồi gửi tận nhà cho cô. Trúc Linh sợ mẹ nhìn thấy nên chui vào nhà tắm đóng kín cửa, cẩn thận mở ra đọc từng câu từng chữ. Nét bút của con trai nhưng khá gọn gàng và dễ nhìn. Anh căn dặn, quan tâm và khích lệ làm Trúc Linh đứng trong nhà tắm oà khóc. Thế là cô đồng ý sự theo đuổi của anh, họ chính là một cặp gà bông khi cô đang độ thanh xuân vườn trường.
Một ngày mưa, em trai nhắn tin cầu cứu chị:
- Tới đón em, mưa quá em không đi xe.
Trúc Linh dừng chiếc xe điện của mình trước cổng một ngôi nhà khá khang trang và đẹp. Nhà cô giáo em mình có vẻ khá giả. Cô mặc áo mưa đứng khép nép đợi cậu, trước cổng trồng rất nhiều hoa hồng đỏ đang nở rộ.
Minh Tú thấy cậu nhóc định đội cặp che đầu để chạy ra cổng, bèn lấy ô của mình che cho cậu ấy.
- Em cảm ơn anh, chị em đang đón em ở ngoài rồi.
Minh Tú ra tới cổng gặp trúng cô bé mình thích, anh cười thầm, nhất định phải cưa đổ cô bé này thôi. Cô mặc chiếc áo mưa xanh nước biển, trùm kín người nhìn thấp thấp như cây nấm, cũng hơi hơi đáng yêu. Trong lúc đợi cậu nhóc mặc áo mưa chị đưa cho, Minh Tú vẫn đứng cầm ô che cho cả ba người, vai anh còn bị mưa hắt vào ươn ướt.
- Ồ, chúng ta đã gặp nhau ở tiết thể dục!
- Ừm, anh là Minh Tú.
- Em là Trúc Linh ạ.
- Anh biết!
Minh Tú cười tủm, anh là con trai nhưng nét cười rất duyên. Trúc Linh ngại ngùng cảm ơn rồi đèo em trai trên chiếc xe điện nhỏ đi về.
Noel năm ấy, em trai được cô giáo cho về sớm buổi tự học để đi chơi. Cậu để quên điện thoại ở nhà cô ấy. Minh Tú ngay lập tức bắt cơ hội:
- Mẹ để con mang qua nhà cho em ấy đi. Đằng nào con đi chơi cũng đi qua đó.
- Có cần không, nếu thằng nhóc biết nó quên có thể cũng tự quay lại tìm mà.
- Không sao, con đi liền bây giờ.
Vậy là Minh Tú có một cái cớ hoàn hảo để ngồi trong phòng khách nhà Trúc Linh. Anh đang đưa điện thoại cho Hải Minh. Cô không biết nhà có khách, gội đầu xong tóc còn chưa sấy, mặc chiếc áo len đỏ rộng thùng thình đi ra. Nhìn thấy Minh Tú ngồi đó nhìn mình cười, cô xấu hổ vội vã cào cào mái tóc lộn xộn của mình.
- Em chào anh!
- Noel mà em không đi chơi à?
- Không ạ, em không theo đạo Thiên chúa giáo.
- Noel đâu chỉ theo đạo mới đi chơi. Anh cũng không theo đạo mà vẫn đi chơi này.
Hải Minh cũng hùa theo:
- Em cũng muốn đi chơi mà rủ chị ấy không đi, bạn em tụi nó có kèo hết rồi.
- Thế đi cùng anh, anh cũng chưa có kèo nào hết!
Trúc Linh lườm cho Hải Minh một cái, chỉ chơi là nhanh:
- Thế hai người đi đi ạ.
- Em đi cùng cho vui, nhà thờ cạnh trường mình trang trí rất đẹp mà.
Trúc Linh nhớ mấy ngày nay tan học chiều tối qua nhà thờ đèn sáng rất lung linh. Nghĩ một lát, cô thấy cũng được, có Hải Minh nên cô cũng đỡ ngại. Với cả chưa bao giờ cô tới nhà thờ cả.
Thế là ba người cùng nhau đi tới nhà thờ. Noel nên rất đông, những cây thông to treo những chùm đèn đủ màu sắc, nhiều tiết mục múa hát, thổi kèn rất vui vẻ. Trúc Linh híp mắt cười vui, không ngờ không khí Noel dưới tiết trời lạnh lạnh cuối năm lại thú vị như vậy.
Thực ra Minh Tú có cả tá bạn rủ đi chơi. Nhưng anh chối hết để đi cùng cô gái mình thích. Đám bạn xa xa nhìn thấy Minh Tú, bèn gọi í ới:
- Tú, sao bảo không đi?
Đúng lúc có một đám trẻ con chạy ầm ĩ, Minh Tú nhanh tay đỡ lấy Trúc Linh, sợ cô bị xô đẩy. Trần Tuân thấy vậy, cười cười hỏi:
- Ủa, cậu đi với ai đây?
Minh Tú không đáp, chỉ cười ẩn ý. Trần Tuân là bạn thân, dĩ nhiên hiểu. Anh luôn đi cùng Minh Tú trên trường, cậu bạn tia em nào sao lọt được qua mắt anh.
Trúc Linh ngơ ngác nhìn một nhóm 5-6 anh trai đang nhìn mình, rồi lúng túng nhìn Trần Tuân:
- Em chào anh ạ!
Trần Tuân lần đầu gặp trực tiếp cô gái này, ấn tượng là có chút nhút nhát và lễ phép:
- Chào em, anh là Tuân. Bạn thằng Tú. ngôn tình sủng
Trần Tuân ra hiệu cho mấy người bạn kia đi trước, rồi anh quay sang rủ bạn:
- Lạnh này ăn kem đi, mới có kem mới đó!
Họ tới một quán kem nhỏ sau trường cấp 3, không gian trang trí toát lên vẻ ấm cúng, trước cửa còn treo một chiếc chuông đặc trưng mùa lễ hội.
Trúc Linh ấn tượng với Minh Tú là một anh chàng ôn nhu, đeo kính điển trai, cao hơn cô rất nhiều. Cô có biết anh rất nổi tiếng trong trường, học cũng khá. Hai người cứ thi thoảng gặp nhau rồi tới quán kem cũ. Một lần trước kì thi đội tuyển Văn lớp 10, Trúc Linh lần đầu thi đội tuyển ở cấp 3 nên khá lo lắng và áp lực, Minh Tú đã viết một lá thư tay rồi gửi tận nhà cho cô. Trúc Linh sợ mẹ nhìn thấy nên chui vào nhà tắm đóng kín cửa, cẩn thận mở ra đọc từng câu từng chữ. Nét bút của con trai nhưng khá gọn gàng và dễ nhìn. Anh căn dặn, quan tâm và khích lệ làm Trúc Linh đứng trong nhà tắm oà khóc. Thế là cô đồng ý sự theo đuổi của anh, họ chính là một cặp gà bông khi cô đang độ thanh xuân vườn trường.