Tề Tuấn vò nát tờ báo trên tay sau đó thì bắt đầu đập phá đồ đạc, miệng thì liên tục mắng chửi, quần áo xuề xòa, chân bị thương không thể đứng vững. Đám thuộc hạ cũng chỉ biết cúi đầu, không dám can ngăn.
Hắn túm lấy áo tên thuộc hạ, đôi mắt đỏ ngầu: "Điều tra được cái gì rồi? Thẩm gia tại sao lại ngã ngựa? Còn có vụ án năm đó, vì cái gì mà bị lôi ra?"
Mấy câu hỏi liên tục, tên thuộc hạ run rẩy lắp bắp: "Phía Thẩm gia nghe nói là Mộ lão thái gia đích thân đến hỏi thăm. Còn về vụ án năm đó, Ngạn gia tìm được tên hung thủ mà lão gia thuê để gây án... cộng thêm bằng chứng ở chỗ Lục gia..."
"Mộ lão thái gia?"
"Chính là Mộ gia ở An Thành."
Tề Tuấn quăng tên thuộc hạ sang một bên, miệng lẩm bẩm: "Mộ gia, Ngạn gia, được lắm. Tao phải bắt tất cả tụi bây trả giá."
Thật ra so về thế hệ và tuổi tác, Tề Tuấn cũng không hình dung được Mộ gia này là thế lực nào mà có thể khiến đường đường Thẩm gia lâm vào thế khó. Nhưng mà điều đó cũng không còn quan trọng nữa, dù là kẻ nào hắn cũng sẽ chơi cho chết thì thôi.
Tên thuộc hạ bò dậy, chạy lại lấy lòng: "Tề tổng, chỗ tiền kia vẫn còn ở đây."
Trong mắt Tề Tuấn lóe lên một tia nham hiểm, hắn nở nụ cười quỷ dị: "Ngạn Bách Hàm không muốn bẩn tay vậy thì tao sẽ giúp nó một tay, kéo Ngạn gia xuống vũng bùn này."
Hắn kề tai tên thuộc hạ phân phó gì đó, ánh mắt kích động không thôi, nói xong lại tiếp tục cười lớn, vô cùng đắc ý.
—
Biệt thự Ngạn gia,
Lâu lắm rồi mới được thoải mái ôm nhau ngủ nên hai người nào đó cứ như vậy mà nằm mãi đến trưa. Ngạn Bách Hàm lấy tay uốn lọn tóc của Tần Hàm Yên, thỉnh thoảng lại đổi trò bắt đầu chơi đùa cùng chiếc bụng mà nàng yêu thích. Tần Hàm Yên vẫn nhắm nghiền đôi mắt nhưng trên miệng vẽ nên một độ cong đầy ngọt ngào.
"Tần tổng, dậy chơi với em."
Bình thường Tần Hàm Yên toàn dậy trước, vậy mà hôm nay cứ cố tình nằm đó khiến Ngạn Bách Hàm vô cùng bất mãn.
Khi Tần Hàm Yên đến công ty thì đồng hồ cũng đã chỉ 2 giờ, cô lập tức gọi Cảnh Huy đến bàn bạc công việc. Tuy nói Hạ Di Bình không trực tiếp liên quan đến buôn bán ma túy nhưng miệng đời đáng sợ. Là một doanh nhân cô không thể để chuyện cá nhân một người làm ảnh hưởng đến lợi ích công ty và rất nhiều người khác.
Cảnh Huy rất nhanh chạy đến văn phòng của Tần Hàm Yên: "Tần tổng, cô đến rồi."
Tần Hàm Yên đang nghiêm nghị ngồi trước bàn làm việc, nghe Cảnh Huy vào mới chuyển tầm mắt từ đống tài liệu đến Cảnh Huy: "Mọi chuyện giải quyết thế nào?"
"Tôi đã cho bộ phận quan hệ công chúng ra mặt áp xuống thông tin, chuẩn bị tổ chức họp báo tung ra chứng cứ Hạ Di Bình không liên quan đến chuyện làm ăn của nhà họ Lục. Cũng nhờ bên phía Thịnh Thế hỗ trợ điều hướng, nhất định sẽ có thể giúp ích rất nhiều."
Tần Hàm Yên nghe Cảnh Huy nói xong thì gật đầu, thần sắc có phần dịu đi đôi chút. Thật ra nếu Hạ Di Bình thực sự có liên quan cô cũng không ngại đổi diễn viên, lần nữa quay lại. Dù sao Tần Hàm Yên cô cũng không thiếu tiền, mất thêm một chút cũng không sao nhưng danh tiếng thì vẫn phải đảm bảo. Sở dĩ Hải Tinh có được ngày hôm nay cũng chính là dựa vào chất lượng tác phẩm cùng cách đối nhân xử thế chứ không phải là những thủ đoạn dơ bẩn trên thương trường.
"Phải rồi Tần tổng, Hạ Di Bình đã đợi cô cả buổi sáng, bây giờ vẫn còn ở bên dưới."
Tần Hàm Yên có hơi bất ngờ, Hạ Di Bình từ khi nào lại trở lại như ngày xưa biết chịu khó chờ đợi mà không phải là tự ý xông vào như vậy. Cô vốn không muốn gặp Hạ Di Bình nhưng xem ra hôm nay vẫn nên gặp một chút.
"Cảnh Huy, anh ra ngoài sẵn tiện gọi cô ấy lên giúp tôi."
Cảnh Huy gật đầu rồi ra ngoài, 10 phút sau mới nghe Tiểu Yến gõ cửa thông báo Hạ Di Bình đã đến, Tần Hàm Yên nhẹ nhàng nói hai chữ: "Mời vào." trong giọng nói không nghe ra mấy phần cảm xúc.
Ngẩng đầu thấy Hạ Di Bình vẫn còn đang đứng đó, Tần Hàm Yên mới đứng dậy đi đến: "Ngồi đi."
Hạ Di Bình từ từ ngồi xuống, hai bàn tay cuộn vào nhau, thần sắc phức tạp: "Yên Yên, tôi..."
"Nói trọng điểm." Lời ít ý nhiều, cũng không cho Hạ Di Bình một ánh mắt.
"Tôi không biết chuyện Lục Nghị làm, cậu phải tin tôi."
Hạ Di Bình rối rắm, giờ phút này làm gì còn một Hạ Di Bình tâm cơ, thủ đoạn. Sự sụp đổ nhanh chóng của nhà họ Lục đã khiến cho Hạ Di Bình giống như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, hoảng sợ đến rối tinh rối mù.
"Tôi biết. Nhưng mà Di Bình, việc cố ý chia rẽ tôi và tiểu Hàm cũng không phải cậu sao?"
Tần Hàm Yên đúng là thực sự được nhìn thấy một bộ mặt khác của Hạ Di Bình, cũng không biết nên có tâm trạng gì. Đối diện với một người mà bản thân từng rung động trong quá khứ giờ đây cũng giống như một người xa lạ không hơn không kém. Mà người xa lạ này lại từng không biết buông bỏ mà còn cố chia rẽ chuyện tình cảm của cô, cô nên đáp lễ như thế nào mới phải?
Mặt Hạ Di Bình lúc xanh lúc trắng, vành mắt cũng đỏ lên: "Yên Yên, cậu nghe tôi giải thích, tôi không phải cố ý. Tôi..."
"Hạ Di Bình. Đủ rồi."
"Đừng để chút tôn trọng cuối cùng mà tôi dành cho cậu cũng không còn."
Tần Hàm Yên vì tình nghĩa năm xưa mà chịu ra mặt phá vỡ nguyên tắc cho Hạ Di Bình vai diễn. Cũng chính vì tình nghĩa năm xưa, vì lời hứa giữa bạn bè mà nhiều lần không muốn trở mặt. Vậy mà Hạ Di Bình cứ không biết đủ. Cô đã cho Hạ Di Bình một bậc thang, mà Hạ Di Bình lại không muốn đi xuống, cứ phải làm đến mức này.
Hạ Di Bình lúc này cũng không giữ được bình tĩnh: "Tần Hàm Yên, vì cái gì mà Ngạn Bách Hàm có còn tôi không thể có? Vì cái gì mà cậu lại yêu cô ta, bảo vệ cô ta như vậy?"
"Vì em ấy không giống cậu."
"Hạ Di Bình, nếu cậu chịu yên ổn đóng phim thì thử hỏi trong giới này địa vị có thua ai? Cậu cũng đã có được hào quang mà cậu muốn, chỉ vì không biết đủ mà phải giở những thủ đoạn bẩn thỉu, cậu xem có đáng không?"
Hạ Di Bình vừa cười vừa khóc, từng tiếng từng tiếng nức nở. Cuối cùng thì vẫn là như vậy, Tần Hàm Yên nói quả không sai. Cô chính là lòng tham không đáy.
"Chuyện của cậu công ty đã ra mặt giải quyết, sẽ không có vấn đề gì. Cậu về yên ổn lo đóng phim của cậu. Nên nhớ, đây là sự nhân nhượng cuối cùng của tôi. Đừng để tôi thất vọng thêm lần nữa."
"Tiểu Yến, tiễn khách."
Tần Hàm Yên ra lệnh, Tiểu Yến nhanh chóng tiến vào mời Hạ Di Bình ra ngoài, cũng không cho phép cô kháng cự. Hạ Di Bình lê thân thể không còn sức lực ra khỏi cửa, nước mắt rơi lã chã, vô cùng chật vật.
Tần Hàm Yên xoa xoa mi tâm, trở về bàn làm việc tiếp tục xử lý những thứ còn tồn đọng. Một lúc sau, điện thoại vang lên. Là một dãy số lạ.
"Alô?"
"Tần Hàm Yên đúng không? Ngạn Bách Hàm đang ở trong tay tao, nếu muốn cứu nó lập tức đến địa chỉ trong tin nhắn."
"Anh là ai?"
"Mày nghĩ tao là ai?"
Sau đó là tiếng tút tút vang lên. Tần Hàm Yên nhìn điện thoại, đúng là có một tin nhắn gửi đến, cô lập tức nhíu mày, tim như co thắt lại.
Tần Hàm Yên tìm tìm gọi cho Ngạn Bách Hàm, nhưng đầu dây bên kia báo không liên lạc được, trái tim cô lập tức như bị treo lơ lửng. Liên tục gọi nhiều lần vẫn không được, Tần Hàm Yên liền quăng hết mọi việc sau đầu cầm lấy chìa khóa chạy xuống hầm xe.
Vừa xuống hầm xe như nhớ ra gì đó. Bên cạnh Ngạn Bách Hàm có rất nhiều vệ sĩ tinh nhuệ làm sao dễ dàng bị bắt như vậy, thế là liền gọi cho A Hổ.
"A Hổ, tiểu Hàm đâu rồi?"
"Tiểu thư sao? Chẳng phải cô ấy đến công ty mở họp sao?"
"Có người gọi điện đến nói em ấy bị bắt cóc."
"Không thể nào, nếu tiểu thư bị bắt thì Ngạn gia sớm đã nháo nhào lên."
Tần Hàm Yên nghe vậy liền cảm thấy có gì đó không đúng, muốn gọi đến công ty Ngạn Bách Hàm xác minh lại, chỉ là ngay lập tức trước mắt tối đen, bản thân cô cũng lâm vào hôn mê.