• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Di Bình bên này không biết đang mang tâm trạng gì ngồi thưởng thức cà phê. Không biết "món quà sinh nhật" mà cô gửi tặng có khiến Ngạn Bách Hàm thích thú hay không mà đến hiện tại vẫn chưa nghe thấy tin tức gì, đúng là có chút sốt ruột.

Thật ra những thứ mà cô gửi cho Ngạn Bách Tùng đều là bề nổi của tảng băng trôi, có trời mới biết cô đã phải bỏ ra biết bao nhiêu công sức mới có thể phù phép đống chứng cứ đó. Nói ra thì cũng phải cảm ơn Lục Nghị, nếu không có hắn cho cô biết câu chuyện năm xưa thì mọi chuyện cũng không diễn ra dễ dàng như vậy.

Nhưng cái khó của Hạ Di Bình chính là việc này đυ.ng chạm đến quá nhiều người, lỡ không may có sơ hở sẽ kéo theo rất nhiều chuyện phiền phức, mà Lục gia cũng không tránh khỏi. Chỉ là Hạ Di Bình cũng không muốn quan tâm quá nhiều, cái cô muốn chính là chia rẽ Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm, để họ không thể nào hạnh phúc. Cái Hạ Di Bình cô không có, người khác cũng không được có.

Bên này Tần Hàm Yên tức tốc bay đến M quốc, cũng không có nghỉ ngơi, tinh thần trở nên kiệt quệ. Triệu Ái Chân vừa nhìn thấy cô đầu tiên là vui mừng sau đó là đau lòng không thôi. Bà không biết tại sao Tần Hàm Yên đột ngột về M quốc, nhưng với tính cách và biểu hiện này chắc chắn là có chuyện quan trọng.

"Dì, ba con đâu?" Tần Hàm Yên hỏi.

Triệu Ái Chân đau lòng nhìn Tần Hàm Yên: "Ông ấy ở công ty, lát nữa mới về."


"Con đến công ty tìm ông ấy." Tần Hàm Yên cũng không đợi được nữa, càng tốn thêm thời gian cô sẽ càng gây thêm khó khăn cho Ngạn Bách Hàm.

Triệu Ái Chân giữ tay Tần Hàm Yên: "Hàm Yên, con trước tiên rửa mặt, tắm rửa một lát. Con xem nhìn con như thế này ta, ta sẽ đau lòng."

Tuy Tần Hàm Yên không phải do bà sinh ra nhưng Triệu Ái Chân trước nay luôn thật lòng đối đãi, từ lâu đã xem cô là con gái thân sinh.

"Con mệt mỏi thế này cũng không giải quyết được gì, tắm rửa xong ăn chút gì đó. Ba con sẽ sớm trở về." Triệu Ái Chân nói thêm mấy câu, cố gắng thuyết phục Tần Hàm Yên.


Tần Hàm Yên cũng không miễn cưỡng bản thân, quả thực cô sắp không chống chịu nổi. Vả lại thời gian tan làm cũng sắp đến, cô sẽ đợi Tần Chính trở về, không phụ sự quan tâm của Triệu Ái Chân.

Tần Hàm Yên gật đầu, tự mình lên lầu tắm rửa.

Sau khi Tần Hàm Yên tắm rửa xong thì Tần Chính cũng vừa vặn trở về, nghe nói Tần Hàm Yên quay trở lại hắn có hơi bất ngờ, sau đó cũng không nói gì. Tần Hàm Yên đi xuống lầu, đυ.ng phải Tần Chính đang đi lên, cô mím môi: "Ba, con có vài chuyện muốn hỏi ba."

Tần Hàm Yên gật đầu. Tần Chính cũng vì cái gật đầu này mà bàng hoàng.

Năm xưa hắn vì ham mê lợi ích nhất thời mà phản bội Ngạn Bách Tùng, cuối cùng chẳng những không có được thứ mình muốn mà mất đi tình nghĩa nhiều năm, lại bị người khác truy đuổi đến lâm vào đường cùng. Cũng chính lúc đó hắn gặp Khương Huệ, đem lòng yêu thương, định sẽ sống yên ổn qua ngày. Nhưng mà cuối cùng hắn phải lần nữa bỏ lại Khương Huệ sang M quốc, tránh khỏi sự truy đuổi của kẻ thù.

"Ta có lỗi với Ngạn gia." Tần Chính nghẹn ngào nói ra.

"Ba, mọi chuyện đều đã qua. Nhưng con khẩn cầu ba giúp con một việc." Tần Hàm Yên cũng nghe Ngạn Bách Hàm kể về vụ việc khiến Ngạn Bách Tùng một mực cho rằng Tần Chính vì thù riêng. Chắc chắn chuyện này không đơn giản, ít nhiều có thể sẽ giúp được Ngạn Bách Hàm.

"Chuyện gì?" Tần Chính hỏi.

"Con muốn biết rõ sự việc năm xưa." Tần Hàm Yên nói ra.

Tần Chính cũng đoán được điều Tần Hàm Yên muốn biết, hắn lẳng lặng thở dài, im lặng một lúc lâu mới từ từ đem câu chuyện năm xưa kể lại.

Kim đồng hồ vẫn lẳng lặng quay, mùi trầm hương vẫn thoang thoảng, âm thanh của Tần Chính trầm ổn đem nỗi khổ tâm mấy mươi năm một lượt kể lại với Tần Hàm Yên.

"...Là ta có lỗi với Ngạn đại ca. Tề Hưng nói sẽ cho ta cổ phần Tề thị nếu lấy được tài liệu mật của Ngạn thị, gài bẫy Liên Hoa bang. Cuối cùng hại vô số anh em trong Liên Hoa bang bỏ mạng, cũng may là Ngạn thị không ảnh hưởng gì. Bản thân ta thì bị Tề gia truy đuổi, xém nữa bỏ mạng."
"Ta không có mặt mũi gặp lại người của Ngạn gia."

Tần Hàm Yên nhận ra được nỗi day dứt của Tần Chính, nhưng chuyện cũng đã xảy ra, chỉ trách con người lòng tham không đáy: "Ba, con nghĩ chú Ngạn vẫn đang đợi một câu xin lỗi từ ba."

Tần Chính không trả lời, hắn đăm chiêu như có điều đang suy nghĩ. Đã nhiều năm như vậy rồi, không phải hắn không muốn, chỉ là vẫn sợ, sợ phải đối diện với sự bỉ ổi của bản thân.

Chuyện xưa như một vết nhơ trong cuộc đời, hắn cũng chưa từng đề cập qua với ai. Đây là lần đầu tiên hắn trải lòng, mà người đó không ai khác chính là đứa con gái hắn từng không biết đến sự tồn tại. Câu nói của Tần Hàm Yên như có như không đánh bại tia sợ hãi còn sót lại trong lòng hắn.

Hắn nhìn Tần Hàm Yên: "Không nhắc chuyện đó nữa. Kể ta nghe về cô bé đó đi."
Nghe Tần Chính nhắc tới Ngạn Bách Hàm, đôi mắt Tần Hàm Yên dần trở nên mềm mại, gương mặt cũng nhu hòa đầy ý cười: "Em ấy là một cô gái rất tốt. Tuy tính tình có hơi kiêu ngạo, tùy hứng nhưng đối với con lại săn sóc, dịu dàng. Em ấy trẻ tuổi nhưng kiên định, lại dũng cảm, luôn cho con cảm giác an tâm cùng tin tưởng. Ngày tháng cạnh bên không lâu nhưng con đã hiểu được như thế nào là có thể vì một người không màng tất cả. Em ấy chính là mảnh ghép còn thiếu của cuộc đời con."

Tần Chính chưa bao giờ nhìn thấy một Tần Hàm Yên như vậy. Cả người tràn đầy sinh khí, sự ngọt ngào tỏa ra từ ánh mắt, nụ cười. Hắn cũng hiểu con gái hắn là thật lòng đối với Ngạn Bách Hàm. Người làm cha như hắn thất bại nửa cuộc đời, cuối cùng cũng coi như có thể an lòng.

Sau khi hiểu rõ sự việc, Tần Hàm Yên cũng không trò chuyện với Tần Chính quá lâu mà nhanh chóng trở về phòng gọi điện thoại thông báo cho Ngạn Bách Hàm. Ngạn Bách Hàm tuy bận rộn nhiều việc nhưng rất nhanh đã tiếp yêu cầu video của Tần Hàm Yên. Tần Hàm Yên nhìn thấy thần sắc của Ngạn Bách Hàm, tuy tươi cười nhưng không thể giấu đi mệt mỏi, cô lập tức đau lòng, muốn ôm lấy người kia ngay lập tức.
"Tiểu Hàm, chị nhớ em." Tần Hàm Yên cất giọng.

Ngạn Bách Hàm cũng đáp lại nỗi nhớ mong: "Em cũng nhớ chị. Chờ xong chuyện chúng ta có thể ở bên nhau."

Tần Hàm Yên gật đầu: "Tiểu Hàm, chị đã hỏi ba về sự việc năm đó. Ông ấy nói đúng là có trở về A quốc và đến An Thành nhưng không có gây tai nạn. Vả lại năm đó xe ông ấy mua bị mất trộm. Chị sẽ nhanh chóng liên hệ người từng giúp ông ấy xử lý giấy tờ vụ trộm, có thể sẽ giúp được em. Em cũng có thể dựa trên điểm này để điều tra."

"Đúng như em suy đoán, quả thực trong chuyện này có vấn đề." Ngạn Bách Hàm suy tư, đôi mắt bắt đầu lóe lên tia tinh tường.

"Em cũng điều tra được một ít chuyện. Cái chết của mẹ em không đơn giản chỉ là tai nạn. Nó có thể là một âm mưu."

Tần Hàm Yên nghĩ đến chuyện gì đó: "Tiểu Hàm, còn có chuyện này. Ba chị nói năm đó phản bội ba em là do Tề Hưng sai khiến."
"Tề Hưng?" Ngạn Bách Hàm đập bàn, một tia lửa lóe qua. Nếu nàng đoán không lầm những sự việc này có mối liên hệ với nhau. Nàng nhất định sẽ tra rõ.

"Chị nhờ ba điều tra thêm ít việc bên này sau đó sẽ lập tức trở về. Tiểu Hàm, em nhất định phải cẩn thận." Tần Hàm Yên nói.

Ngạn Bách Hàm gật đầu, tâm tình cũng tốt lên mà lại giở thói trêu chọc Tần Hàm Yên: "Tần tổng, người ta muốn a ~"

Mặt Tần Hàm Yên theo câu nói đó của Ngạn Bách Hàm mà đỏ lên, cô quở trách: "Tiểu Hàm, lo chính sự."

Ngạn Bách Hàm mỉm cười, sắc mặt cũng tươi tỉnh hơn. Nàng nói với cô: "Được rồi, em biết rồi. Chị cũng nhớ chăm sóc tốt bản thân. Không em sẽ không khách sáo mà thượng chị."

Tần Hàm Yên bất lực nhìn gương mặt Ngạn Bách Hàm trong màn hình thu nhỏ, tâm như bị ai đó gãi, vô cùng ngứa ngáy.

Hai người tán dốc thêm vài câu rồi mới chịu cúp máy. Ánh sáng cuối đường hầm đang chờ đợi cả hai.




Tác giả có lời muốn nói

Tiểu ngược chắc chưa đủ khiến các ngươi đau lòng? Đừng nóng vội, sẽ còn màn kịch hay.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK