Ngạn Bách Hàm nói xin nghỉ phép một tháng thì chính là thực sự biến mất không thấy tăm hơi, đến một tin nhắn cũng không có.
Tần Hàm Yên cầm điện thoại trên tay đến thất thần. Cô mở hộp thoại, nhìn vào cái tên Ngạn Bách Hàm, không tự chủ mà nhấn vào sau đó từng chút từng chút đọc lại tin nhắn giữa hai người.
Ngạn Bách Hàm nhắn mười tin thì thỉnh thoảng cô mới đáp lại một tin, cuộc trò chuyện nhàm chán vô vị. Vậy mà vị Tần tổng nào đó vừa đọc vừa cong khóe môi.
Kể từ ngày Ngạn Bách Hàm xin nghỉ phép, cô ăn cơm cũng không thấy ngon, thỉnh thoảng lại thất thần, phiền chán hơn là thỉnh thoảng Hạ Di Bình lại chạy đến làm phiền khiến cô vô cùng đau đầu.
Tần Hàm Yên đứng dậy xách túi xách tan tầm, Triệu ca đã dừng xe chờ sẵn, thấy Tần Hàm Yên anh ta bước xuống mở cửa xe.
"Triệu ca, anh về trước đi, tôi tự lái về." Tần Hàm Yên ra lệnh, Triệu ca dừng lại động tác, vâng một tiếng rồi rời đi.
Tần Hàm Yên ngồi vào buồng lái, bốn bánh xe lăn đều trên con đường quen thuộc dưới ánh đèn đô thị lấp lánh. Tòa nhà Hải Tinh dần khuất dạng ở phía sau. Lái mãi lái mãi lại lái thẳng đến chung cư của Ngạn Bách Hàm. Nơi này lần trước cô từng đưa Ngạn Bách Hàm về.
Dừng xe bên vệ đường, Tần Hàm Yên mở cửa xe bước xuống, khoanh tay tựa vào cửa xe nhìn thẳng về phía những ô cửa sổ.
Một tiếng rồi hai tiếng đồng hồ trôi qua, từng ngọn đèn tắt dần, cho đến khi tất cả mọi người đều chìm vào giấc ngủ cũng không đợi được cái cô muốn đợi. Tần Hàm Yên lắc đầu lên xe trở về biệt thự Sơn Hải.
Tần Hàm Yên nào ngờ vốn chỗ này làm gì có Ngạn Bách Hàm.
—
J quốc,
Sang J quốc đã được 20 ngày, Ngạn Bách Hàm đẩy nhanh tốc lực giải quyết hết thảy những công việc trong tay. Nàng muốn quay về Hải Thành, thực sự rất nhớ Tần Hàm Yên. Hơn nửa tháng nay nàng không chủ động nhắn tin thì người kia cũng im hơi lặng tiếng. Có lúc Ngạn Bách Hàm thực sự nghi ngờ cái trò lạt mềm buộc chặt này có thực sự hữu dụng hay không.
Ngạn Bách Hàm ngồi trên ghế, tư thế gác chân lên bàn quen thuộc, xoay xoay cây bút trong tay: "Ngạn Kỳ, anh có người mình thích chưa?"
Ngạn Kỳ bị câu hỏi bất chợt này dọa giật mình, nghiêm túc đưa ra đáp án: "Vẫn chưa, thưa tiểu thư."
"Quên đi, nói anh cũng không hiểu. Công việc xong xuôi hết chưa?" Ngạn Bách Hàm đổi tư thế, giọng điệu vẫn vô cùng lười biếng.
"Như tiểu thư phân phó, mọi việc đã xong." Ngạn Kỳ cung kính trả lời.
"Chuẩn bị trực thăng, tôi muốn trở về trong đêm nay." Ngạn Bách Hàm đúng là không thể nào chờ nổi nữa, công việc coi như ổn thỏa, còn lại cứ giao cho Ngạn Kỳ là xong.
Không biết tiểu thư vội vàng cái gì mà cũng không thể đợi thêm mấy ngày, hắn chỉ có thể tuân lệnh: "Vâng tiểu thư, tôi đi sắp xếp."
Tần Hàm Yên ơi Tần Hàm Yên, bao giờ em mới có thể theo đuổi được chị đây.
—
Biệt thự Sơn Hải,
Sáng sớm, Tần Hàm Yên bị đang ăn bữa sáng do má Lưu chuẩn bị thì bị tiếng chuông cửa làm ồn. Cô tiện tay bước ra mở cửa, vừa mở ra đã bị người trước mắt làm cho hoảng hồn. Hương hoa hồng dụ hoặc xông vào lỗ mũi. Ngạn Bách Hàm nhào tới ôm chầm lấy Tần Hàm Yên: "Tần tổng, tôi nhớ chị muốn chết."
Tần Hàm Yên bị động tác thân mật này làm cho kinh sợ, nhưng nhận ra người đến là ai thì trong lòng bỗng sinh ra một chút dung túng. Cô đứng yên đó cho Ngạn Bách Hàm ôm một lúc lâu, đến khi thỏa mãn mới buông ra.
Sau khi Ngạn Bách Hàm buông ra, Tần Hàm Yên mới nhìn ngắm kỹ gương mặt mà cô trông đợi suốt cả tháng nay: "Sao cô có thể vào đây?"
Phải nói Sơn Hải là nơi bảo mật hàng đầu, việc để một người chạy lung tung thế này trước nay chưa từng xảy ra.
Ngạn Bách Hàm thong thả đi vào, tiện thể ngồi xuống: "Bí mật."
Đối với cái bí mật này của Ngạn Bách Hàm, Tần Hàm Yên cũng không tiện hỏi thêm, cô chỉ ân cần hỏi: "Đã ăn sáng chưa? Nếu chưa thì vào đây ăn cùng tôi."
Ngạn Bách Hàm được mời đương nhiên vui vẻ, dù sao mới sáng sớm đã chạy đến đây nàng cũng chưa ăn gì. Tần Hàm Yên dặn dò má Lưu chuẩn bị thêm một phần ăn sáng rồi mới ngồi về vị trí cũ.
"Cả tháng nay chạy đi đâu?" Tần Hàm Yên hiếm khi hỏi chuyện cá nhân của người khác, nhưng vẫn không nhịn được tò mò.
"J quốc đó, lần sau dẫn chị cùng đi." Ngạn Bách Hàm nói ra xong cũng không cảm thấy mình đã nói sai chỗ nào.
"Ngạn tiểu thư, mời dùng bữa sáng." Má Lưu dọn một phần bánh mì, trứng ốp la và sữa nóng cho Ngạn Bách Hàm, đối với nàng má Lưu cũng coi như nhớ mặt, người xinh đẹp thế này ai mà không có hảo cảm cơ chứ.
"Định chừng nào thì về công ty?" Tần Hàm Yên hỏi vì Ngạn Bách Hàm xin nghỉ tận 1 tháng nhưng hình như cũng chưa đến hạn.
"Ngày mai đó, tôi sợ còn đi lâu nữa chị sẽ nhớ tôi chết mất." Ngạn Bách Hàm vừa nhai bánh mì vừa trả lời.
"Tôi định cuối tuần này trở về An Thành, cô cũng không cần phải vội..." Tần Hàm Yên còn chưa dứt lời, Ngạn Bách Hàm đã chen vào: "An Thành? Tôi đi cùng chị."
"Không cần, tôi chỉ về thăm mẹ ít ngày." Đã lâu rồi cô cũng không về thăm Khương Huệ, lần này muốn đi một chuyến, sẵn tiện thắp hương cho ông bà ngoại.
"Vậy tôi cũng đi thăm mẹ, mẹ tôi cũng ở đó." Ngạn Bách Hàm nhanh chóng quơ đại một cái cớ, tuy nói là vậy nhưng vẫn nên ghé qua chỗ đó, nàng thầm nghĩ.
Tần Hàm Yên thấy Ngạn Bách Hàm kiên quyết cũng không nói thêm gì nữa, dùng xong bữa sáng rồi thay đồ đến công ty. Ngạn Bách Hàm không đi theo Tần Hàm Yên mà quay trở về biệt thự Ngạn gia, nàng có ít việc cần bàn bạc với Ngạn Bách Tùng, sẵn tiện xin phép ba đến An Thành một chuyến.
—
Biệt thự Ngạn gia,
"Cho nên, con là từ chối rồi?" Ngạn Bách Tùng vừa hỏi vừa lau chùi gậy ngọc như ý trong tay.
"Đúng vậy, chuyện này cứ nhường cho bọn người kia, chuyện làm ăn Ngạn gia chúng ta không thiếu." Ngạn Bách Hàm ngồi xuống chiếc ghế của Ngạn Bách Tùng.
"Con đó, không tệ, rất có chí khí." Ngạn Bách Tùng không nhịn được khen con gái, nguyên tắc mà hắn đem dạy cho nàng, nàng không hề quên.
"Phải rồi ba, cuối tuần này con đi An Thành một chuyến, sẵn tiện đến thăm mẹ." Ngạn Bách Hàm xoay chiếc ghế sang đối diện Ngạn Bách Tùng, thông báo một tiếng.
Ngạn Bách Tùng nhất thời trầm mặc, đã bao nhiêu năm rồi, con gái cũng lớn thế này nhưng hắn vẫn không thể nào quên được chuyện năm xưa: "Đi đi, mẹ con chắc cũng nhớ con rồi."
Ngạn Bách Hàm trở về phòng, cầm điện thoại lên nhắn tin cho Tần Hàm Yên: [Tần tổng đã dùng cơm trưa chưa?]
Lần này rất nhanh đã nhận được câu trả lời.
Yên Yên: [Vẫn chưa.]
Ngạn Bách Hàm: [Tôi mang qua cho chị nha?]
Yên Yên: [Không cần phiền phức.]
Ngạn Bách Hàm không nhắn lại, vẫn là chạy qua đó một chuyến. Nàng lập tức chạy xuống tìm dì Từ, còn không thèm nói lời tạm biệt Ngạn Bách Tùng đã xách theo cà men chạy đến Hải Tinh.
"Tần tổng, xem tôi mang gì đến cho chị nè." Ngạn Bách Hàm nhìn cũng không nhìn, vui vẻ đẩy cửa bước vào, chỉ là vừa vào mới nhận ra trong đây còn có người. Nàng nhận ra đây không phải cái minh tinh gì gì đó thì còn là ai nữa.
Không biết họ ở đây làm gì, Ngạn Bách Hàm vừa nghĩ máu đã xông tới não, trực tiếp phớt lờ: "Tần tổng, ăn cơm trưa."
"Đã bảo không cần đến rồi mà." Tần Hàm Yên tỏ ra vô cùng bất lực nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng lên đi lại sô pha ngồi xuống, bỏ Hạ Di Bình trở thành vật trang trí.
Hạ Di Bình nhìn Tần Hàm Yên rồi lại nhìn Ngạn Bách Hàm, tại sao lại nhìn ra giữa hai người có sự ăn ý ngầm như vậy chứ. Lần trước cô cho đó là ảo giác, nhưng lần này lại có thể chắc chắn hơn chín phần.
"Vậy tôi không làm phiền nữa. Yên Yên, đừng quên chuyện tôi nói với cậu." Hạ Di Bình đến là muốn Tần Hàm Yên cho cô vị trí nữ chính bộ phim điện ảnh sắp tới Hải Tinh đầu tư. Cô đã thích kịch bản này từ lâu, đợi mãi đến hôm nay cũng có cơ hội, đương nhiên phải tìm Tần Hàm Yên nhờ vả. Không phải đã hứa sẽ ủng hộ cô sao.
Hạ Di Bình đi rồi, Ngạn Bách Hàm mới giở tính khí trẻ con khoanh tay ngồi một góc nhìn Tần Hàm Yên ăn, trên mặt viết rõ là không vui. Đối với cái xưng hô Yên Yên vừa rồi nàng rất không hài lòng, thầm nghĩ một lát phải đổi lại biệt danh của Tần Hàm Yên trong điện thoại.
Tần Hàm Yên cúi đầu ăn nhưng vẫn chú ý đến chút tính khí này của Ngạn Bách Hàm: "Tại sao lại không vui?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. TruyenHD
2. TruyenHD
3. TruyenHD
4. TruyenHD
=====================================
"Không vui chính là không vui, không có tại sao hết." Ngạn Bách Hàm bỗng chốc quăng thân phận thư ký gì đó ra sau đầu.
Tần Hàm Yên cười cười lắc đầu, tiếp tục thưởng thức bữa trưa hấp dẫn Ngạn Bách Hàm mang tới. Ăn xong cô mới móc trong túi ra một viên kẹo: "Cho cô."
Hôm trước thấy má Lưu mua một ít về cho mấy đứa cháu nên tiện tay lấy một viên, bây giờ lại có chỗ dùng. Ngạn Bách Hàm nhận lấy, lẩm bẩm: "Xem như chị có lương tâm."