Tiếng bánh xe chuyển động không lớn, xe ngựa cũng chạy thong thả, bên ngoài nắng chói chang, nhưng không phải khí nóng hầm hập như một tháng trước, Thanh Phong khẽ vén rèm xe lên, lộ ra gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của người phụ nữ ở bên trong.
Xe ngựa của bọn họ không có gì nổi bật, một đường chạy qua hai con phố sầm uất nhất, yên lặng xuyên qua giữa dòng người, sau đó dừng lại trước cửa một tòa nhà đổ nát cũ kỹ ở cuối con ngõ nhỏ hẻo lánh.
Trần Loan khom người ra khỏi xe ngựa, Lưu Nguyệt đang muốn tiến lên đỡ nàng, đã thấy Thanh Phong nhanh hơn một bước nắm lấy bàn tay trắng nõn như ngọc dưới ánh mặt trời, động tác không khỏi cứng ngắc, nàng ấy vội cụp mắt đứng bên cạnh Trần Loan.
Trần Loan như phát hiện ra, mắt hạnh chúm chím cười liếc nhìn Lưu Nguyệt, nhưng cũng không nói gì.
Hai nha hoàn bên cạnh nàng đã theo hầu hạ bên người từ nhỏ, hiện giờ trong cung không có việc lớn, nhưng việc vụn vặt thì không ngừng, hai người Lưu Nguyệt và Bồ Đào tóm lại không có lúc nào rảnh rỗi, vì thế nàng đã cất nhắc cung nữ hầu hạ nhị đẳng Thanh Phong lên, mấy ngày nay nhìn cũng yên phận chịu khó, không phải người lắm lời nhiều chuyện.
Như vậy rất tốt, dù sao phần lớn chuyện bên cạnh nàng vẫn do Lưu Nguyệt và Bồ Đào quản lý.
Tô phủ bỏ trống rất nhiều năm, nhưng vì vẫn luôn có người ở lại nhà trông nom quét dọn, nên cũng không có vẻ bẩn thỉu bừa bãi, nhìn là nơi bình yên tĩnh lặng, mà trên cánh cửa đồng đóng kín, hai chữ Tô phủ sơn son thếp vàng mạnh mẽ có lực, khác với vẻ vênh váo hung hăng ở phủ Quốc công, mà là vẻ ôn hòa nhã nhặn.
Đây chắc là chữ viết tay của Tô Kỳ.
Hôm nay Kỷ Hoán mặc trường bào màu trắng bạc như vầng trăng non, chỗ cổ tay và cổ áo đều viền chỉ bạc, ánh mặt trời vừa chiếu xuống đã tỏa ra ánh sáng lấp lánh, cởi bỏ bộ long bào, vẻ sắc bén uy nghiêm trên người hắn cũng giảm theo không ít, lộ rõ vẻ trong trẻo lạnh lùng và nhã nhặn của thư sinh, tóc đen đeo ngọc quan, ôn tồn lễ độ.
Lão quản gia đã được Tô Kỳ dặn canh ở cửa từ sớm, lúc này quỳ xuống đất hành đại lễ sau đó mới ra mở cửa mời bọn họ vào, vừa nghiêng người dẫn đường vừa nói: “Lão gia đã sớm căn dặn không được lộ ra ngoài, cho nên cũng không tiện đi ra nghênh đón, xin hai vị khách quý thứ tội.”
“Không sao.” Kỷ Hoán thu chiếc quạt xếp bằng ngọc trong tay lại, tua rua rơi xuống, hắn nắm tay Trần Loan, trang phục hôm nay hai người mặc là một đôi, lại đều có ngoại hình xinh đẹp, nhìn giống như thần tiên quyến lữ bước ra từ trong tranh, nhàn nhã đi dạo trong sân sau lưng lão quản gia.
Trong lòng Trần Loan đủ thứ cảm xúc lẫn lộn, ánh mắt nàng liếc qua những con đường nhỏ chằng chịt và hành lang dài cùng thủy đình trong phủ, mũi chân giống như giẫm trên đám mây, mỗi một bước đều mềm nhũn.
Những người ở nơi này, đều là ruột thịt thân nhất của mẫu thân.
Đây là nhà ngoại tổ phụ nàng!
Cảm giác gần gũi dâng lên từ đáy lòng, nàng không biểu hiện ra ngoài mặt, nhưng trong lòng có chút kích động phấn khởi. Hôm qua ở Ngự Thư Phòng là lần đầu tiên nàng gặp Tô Kỳ, nhưng vì e ngại thân phận, nên cũng không nói được mấy câu, hôm nay đặc biệt tới, đương nhiên không cần chú ý những thứ này.
Kỷ Hoán tùy ý liếc mắt một cái đã nhìn thấu ý nghĩ của nàng, hắn siết đầu ngón tay mảnh khảnh của nàng ở chỗ khúc ngoặt trong vườn hoa, con ngươi lạnh lùng trong trẻo nhìn về nơi khác, nhưng lời nói ra lại là nói với nàng: “Sao lúc gặp trẫm cũng chưa từng thấy nàng vui vẻ như vậy?”
Trần Loan kinh ngạc, chợt khẽ cười: “Nói linh tinh, mỗi lần thần thiếp gặp bệ hạ đều cười cực kỳ vui vẻ.”
Cười cực kỳ vui vẻ, ai biết trong lòng nàng có mấy phần vui vẻ.
Trong tiềm thức của Kỷ Hoán, Trần Loan xem như vô dục vô cầu, vài năm trước ngoài bản thân mình ra thì nhìn ai cũng không vừa mắt, cho dù là đồ vật quý giá đắt tiền đi nữa bày trước mặt nàng, cũng chỉ thuộc về loại liếc mắt nhìn một cái rồi thôi.
Chỉ khi nhìn thấy hắn xuất hiện, cặp mắt hạnh chứa ngân hà rực rỡ kia mới có thể lóe lên từng luồng sáng nhỏ, đó là đãi ngộ dành riêng cho hắn, hiện giờ đã bị một gia đình khác cướp đi.
Trong lòng Nguyên Thành Đế hơi ngột ngạt, khóe miệng hắn khẽ nhúc nhích, nếu lại nói tiếp, chính mình cũng có thể cảm nhận được có chút trẻ con.
Thôi, lần đầu tiên gặp mặt luôn khác.
Tô phủ bách phế đãi hưng(*), nha hoàn và bà tử hầu hạ đều theo từ địa phương nhỏ tới, nhưng có người cố ý dạy dỗ nên hành vi cử chỉ đâu ra đấy, cũng không có ai lén nhìn bọn họ.
(*) Bách phế đãi hưng: hoang tàn, suy bại trăm năm chờ ngày vực dậy
Trong sảnh chính, Tô Kỳ và Lan lão phu nhân nghe thấy tiếng động bèn dẫn tiểu bối cùng về kinh thành ra nghênh đón. Trong ánh nắng rực rỡ, một đôi người ngọc nắm tay nhau đi tới, nhưng vào giờ phút này, ánh mắt của tất cả mọi người trong Tô gia đều đổ dồn lên người nữ tử có nụ cười nhàn nhạt kia.
Chỉ nhìn một cái như vậy, hơi thở của Lan lão phu nhân đã nặng nề hơn mấy phần, cả người như lảo đảo, hơn nửa trọng lượng đều đè trên người Tứ cô nương.
“Tổ mẫu, người không sao chứ?” Tứ cô nương Tô Chúc lo lắng sốt ruột hỏi.
Tô Kỳ cau mày cầm tay lão thái thái, dịu giọng nói: “Cơ thể bà không tốt, đợi lát nữa gặp người rồi thì về phòng nghỉ ngơi đi, bôn ba trên đường nhiều ngày như vậy, bà cũng vất vả rồi.”
Lan lão phu nhân lắc đầu, ánh mắt dính trên người Trần Loan, đứa nhỏ này trẻ trung xinh đẹp như vậy, cực kỳ giống mẫu thân nàng.
“Ta tự hiểu rõ cơ thể mình, mọi người đừng lo lắng, ta chỉ nhìn Hoàng Hậu nương nương mà nhớ tới con bé thôi.” Lão phu nhân khàn giọng nói, khó khăn phát ra tiếng.
Còn “con bé” kia là ai, trong lòng mọi người đều biết rõ.
Tô Viện, từ sau khi bà qua đời, cái tên này đã trở thành một nỗi đau ở Tô phủ, không nhắc tới được, lão thái thái vì thế mà khóc ngất lên ngất xuống rất nhiều lần.
“Tham kiến bệ hạ, tham kiến Hoàng Hậu nương nương.”
Con cháu Tô phủ đông đúc, thư hương thế gia trăm năm, Trần Loan nhìn một cái, ngoài Tô Kỳ ra, tất cả đều là những gương mặt lạ lẫm.
“Tất cả đứng lên đi, hôm nay trẫm và Hoàng Hậu cải trang đến đây, không cần chú ý quá nhiều quy củ.” Giọng Kỷ Hoán ôn hòa, một tay đỡ Tô Kỳ lên.
Tất cả mọi người đứng lên, ánh mắt Trần Loan lập tức rơi trên người Lan lão phu nhân, lão thái thái mặc bộ đồ màu đỏ tía, trên búi tóc chải gọn gàng chủ yếu là tóc bạc, có lẽ là lặn lội đường xa hơn một tháng, trông tinh thần không được tốt lắm, chỉ có ánh mắt hết sức hiền hòa từ ái.
Đứng sau lưng Tô Kỳ là hai người đàn ông cao to lực lưỡng, nhìn tuổi tác xấp xỉ Trần Thân, mặt mũi thô kệch, lúc sầm mặt thì tràn đầy vẻ uy nghiêm, ánh mắt nhìn nàng vừa nóng bỏng vừa kích động. Trần Loan nghĩ thầm trong đầu, đây chắc là hai cữu cữu của nàng.
Năm đó Tô Viện là con út của Tô gia, lại là nữ tử duy nhất, tiểu thư nhận trăm ngàn sủng ái của Tô phủ, đến tuổi cập kê, người đến cầu hôn đạp vỡ ngưỡng cửa, nhưng bà lại không vừa mắt người nào, cuối cùng tự mình chọn một mối hôn nhân như vậy và rơi vào kết cục không được chết già.
Giữa lúc tuổi mới xuân thì, cuộc sống cũng vừa mới bắt đầu, thì người lại ra đi một cách khó hiểu.
Tai bay vạ gió từ trên trời giáng xuống, khiến cho bọn họ người đầu bạc tiễn người đầu xanh, chưa kể trong phủ Trấn Quốc Công còn để lại một bé gái chưa hiểu chuyện, không có mẹ đẻ chăm sóc, ở trong hậu viện sâu xa khó lường, một người nho nhỏ như thế, chết thế nào cũng không biết.
Nhiều năm như vậy, người Tô phủ đều không ra ngoài.
Bọn họ tránh trong một trấn nhỏ nơi thâm sơn cùng cốc, bắt đầu kinh doanh buôn bán, qua nhiều năm như vậy, Tô gia có danh tiếng hiển hách ở địa phương, tích lũy được khá nhiều tài sản, đến thời điểm phải lựa chọn hôn sự cho đám con cháu trong phủ, một bức mật chỉ đã được đưa đến bàn sách của Tô Kỳ.
Không ai biết bên trên viết điều gì.
Chỉ biết được Tô gia đã xảy ra những thay đổi nghiêng trời lệch đất, những thôn trang và cửa hàng ở nông thôn đều được bán hết để lấy tiền mặt, ngay cả nha hoàn bà tử hầu hạ và thị vệ trong phủ cũng được thả đi rất nhiều, một trận này đã khiến bọn họ hoang mang rối loạn, thậm chí cho rằng Tô gia đã xảy ra vấn đề lớn gì đó.
Mãi cho đến trước khi tới kinh thành, Tô Kỳ mới nghiêm túc nói tình hình cho bọn họ. Phủ Trấn Quốc Công bị người ta báo thù tàn sát đẫm máu, hiện giờ Hoàng Hậu ở trong cung không có ai giúp đỡ, ông nhấn mạnh hỏi quan điểm của hai nhi tử.
Ông già rồi, sau này người có thể làm chủ Tô gia chính là bọn họ.
Câu trả lời là điều không cần phải nghi ngờ.
Tiểu bối Tô gia chí khí cao, cho dù không xảy ra chuyện như vậy, bọn họ cũng đang chuẩn bị vào kinh tham gia thi cử làm quan chống lên một khoảng đất trời, hậu bối Tô Kỳ đích thân dạy dỗ, không có người nào cam tâm làm người bình thường.
Lúc này chẳng qua là sớm hơn gần nửa năm mà thôi.
Mặt trời giữa trưa hơi gắt, tuy không nóng đến mức làm người ta không chịu được như tháng trước, nhưng làn da Trần Loan và các vị tiểu thư Tô phủ nõn nà mềm mại, trên mặt cũng ửng hồng, Lan lão phu nhân nhìn đau lòng, luôn miệng nói: “Mời bệ hạ và nương nương đến sảnh chính nói chuyện.”
Vì thế mọi người lùi sang hai bên, Kỷ Hoán mang dáng vẻ thư sinh nho nhã lịch sự, trong tay phe phẩy chiếc quạt chuôi ngọc, không nhanh không chậm đi ở đằng trước, Trần Loan đi sau hai bước, cũng theo vào sảnh chính.
Mọi người chen chúc trong phòng, nhìn Trần Loan bằng ánh mắt hoặc tò mò, hoặc từ ái, hoặc kích động, náo nhiệt, khiến Trần Loan không khỏi mím môi cười.
Cuối cùng vẫn là Tô Kỳ cảm thấy ầm ĩ, ánh mắt quét một vòng trên người những tiểu bối đó, mở miệng nói: “Người cũng gặp rồi, nên làm cái gì thì làm đi, đợi lát nữa kiểm tra bài học, nếu ai không trả lời được…”
Ông không nói gì thêm, Trần Loan nhìn thấy mấy nam tử trạc tuổi mình run rẩy lui ra ngoài, thì biết ngay ý tứ chưa nói hết kia không phải lời hay gì.
Hai cữu cữu Tô Diệu và Tô Ninh của Trần Loan không rời đi, tiểu bối còn ở lại, cũng chỉ còn mình tứ cô nương. Nàng ta lặng lẽ đứng bên cạnh lão thái thái, không nhịn được lén nhìn người đàn ông ở vị trí chính chủ vài lần.
Đây là người đàn ông khôi ngô tuấn tú nhất nàng ta từng gặp, khí chất cao quý trên người không cách nào che giấu được, so ra, những tài tử tuấn kiệt ở Nguyên Thành thật sự bị giẫm xuống bùn.
Nàng ta thản nhiên cụp mắt xuống, lặng lẽ đỡ cánh tay lão phu nhân.
Có thể đứng bên cạnh người đàn ông như vậy, làm Hoàng Hậu của hắn, biểu tỷ này của nàng ta nào có đáng thương như trong miệng phụ mẫu nàng ta nói chứ?
Trần Loan không phát hiện ra động tác nhỏ và tâm tư của nàng ta, bởi vì lão phu nhân đứng trước mặt nàng nước mắt lưng tròng, kích động đến mức toàn thân run rẩy, muốn vươn tay chạm vào nàng nhưng lại kiêng dè quy củ nên do dự không quyết.
Kỷ Hoán ngắm nghía quạt ngọc trong tay, thấy thế thì như cười híp mắt lại, đẩy chén sứ trắng có hoa văn con cá về chỗ cũ, đứng dậy nói với Tô Kỳ: “Hôm nay trẫm dẫn Hoàng Hậu về nhà mẹ đẻ, cứ cẩn thận như vậy lại mất đi ý tứ ban đầu.”
Bởi vì câu nhà mẹ đẻ này, tất cả mọi người đều ngớ người một lát, kể cả Tô Kỳ như cá gặp nước trên triều đình.
Tất cả mọi người đều biết, nhà ngoại và nhà mẹ đẻ dù sao cũng khác nhau, một chữ ngoại đã lôi khoảng cách ra xa ngàn vạn dặm, nhưng chính miệng Hoàng Đế đã nói ra lời này.
Tô Kỳ và Lan lão phu nhân liếc nhìn nhau, người trước hít sâu một hơi, kích động chắp tay hành lễ với Kỷ Hoán: “Thần tạ ơn bệ hạ ân điển.”
…
Kỷ Hoán im lặng ba giây, không nói gì thêm.
Trần Loan hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, không nhịn được cười thành tiếng, sau đó đi đến trước mặt Tô Kỳ, nghiêm túc cúi người, nở nụ cười dịu dàng nhàn nhạt: “Chào ngoại tổ phụ ạ.”
Tô Kỳ lập tức xua tay, giọng ồm ồm đến kỳ cục: “Nương nương làm gì vậy? Lão thần chịu sao nổi đại lễ như vậy?”
Có thể khiến trung cung Hoàng Hậu cúi người quỳ lạy, ngoài Hoàng Thượng và Thái Hậu ra thì không còn ai khác, một ngoại tổ phụ mới gặp mặt lần đầu như ông, sao có thể nhận lễ như vậy trước mặt đế vương?
Chuyện này tuyệt đối không được.
Tô Kỳ vội vàng duỗi hai tay đỡ nàng, lại thấy một đôi ủng mềm thêu chỉ vàng chỉ bạc dừng ở trước mặt, chủ nhân đôi ủng mềm kia ban ngày ngồi trên điện Kim Loan ra lệnh, lúc này lại hơi khom người chắp tay hành lễ với ông, gọi theo một tiếng ngoại tổ phụ.
Nếu không phải giọng điệu vẫn cực kỳ lạnh nhạt, Tô Kỳ thật sự nghi ngờ rằng người trước mắt đã bị đánh tráo đặc biệt tới trêu đùa ông.
Tình huống gì vậy? Tô Kỳ sống nhiều năm như thế, lần đầu tiên cảm thấy mắt và tai mình đều có vấn đề.
Thật sự già rồi sao?
Mọi người trong phòng đều đứng ngẩn ra không nhúc nhích như bị phù thủy yểm bùa, ngay cả Tô Kỳ cũng vô cùng do dự nhìn đôi người ngọc ở trước mặt, hai mắt trợn to giống như nhìn thấy quỷ.
Trần Loan không ngờ hắn sẽ làm ra hành động như vậy, nàng chớp chớp mắt để đè ép nỗi chua xót đang xông thẳng lên hốc mắt, quay lại mỉm cười hành lễ với Lan lão phu nhân đang sững sờ, rồi gọi một tiếng ngoại tổ mẫu.
Lan lão phu nhân “ừ” một tiếng theo bản năng, nhưng khi người đàn ông có phong thái cao quý cũng gọi theo một tiếng “ngoại tổ mẫu”, bà chớp mắt, không biết nên làm thế nào cho phải.
Ai dám trả lời đây?
Xe ngựa của bọn họ không có gì nổi bật, một đường chạy qua hai con phố sầm uất nhất, yên lặng xuyên qua giữa dòng người, sau đó dừng lại trước cửa một tòa nhà đổ nát cũ kỹ ở cuối con ngõ nhỏ hẻo lánh.
Trần Loan khom người ra khỏi xe ngựa, Lưu Nguyệt đang muốn tiến lên đỡ nàng, đã thấy Thanh Phong nhanh hơn một bước nắm lấy bàn tay trắng nõn như ngọc dưới ánh mặt trời, động tác không khỏi cứng ngắc, nàng ấy vội cụp mắt đứng bên cạnh Trần Loan.
Trần Loan như phát hiện ra, mắt hạnh chúm chím cười liếc nhìn Lưu Nguyệt, nhưng cũng không nói gì.
Hai nha hoàn bên cạnh nàng đã theo hầu hạ bên người từ nhỏ, hiện giờ trong cung không có việc lớn, nhưng việc vụn vặt thì không ngừng, hai người Lưu Nguyệt và Bồ Đào tóm lại không có lúc nào rảnh rỗi, vì thế nàng đã cất nhắc cung nữ hầu hạ nhị đẳng Thanh Phong lên, mấy ngày nay nhìn cũng yên phận chịu khó, không phải người lắm lời nhiều chuyện.
Như vậy rất tốt, dù sao phần lớn chuyện bên cạnh nàng vẫn do Lưu Nguyệt và Bồ Đào quản lý.
Tô phủ bỏ trống rất nhiều năm, nhưng vì vẫn luôn có người ở lại nhà trông nom quét dọn, nên cũng không có vẻ bẩn thỉu bừa bãi, nhìn là nơi bình yên tĩnh lặng, mà trên cánh cửa đồng đóng kín, hai chữ Tô phủ sơn son thếp vàng mạnh mẽ có lực, khác với vẻ vênh váo hung hăng ở phủ Quốc công, mà là vẻ ôn hòa nhã nhặn.
Đây chắc là chữ viết tay của Tô Kỳ.
Hôm nay Kỷ Hoán mặc trường bào màu trắng bạc như vầng trăng non, chỗ cổ tay và cổ áo đều viền chỉ bạc, ánh mặt trời vừa chiếu xuống đã tỏa ra ánh sáng lấp lánh, cởi bỏ bộ long bào, vẻ sắc bén uy nghiêm trên người hắn cũng giảm theo không ít, lộ rõ vẻ trong trẻo lạnh lùng và nhã nhặn của thư sinh, tóc đen đeo ngọc quan, ôn tồn lễ độ.
Lão quản gia đã được Tô Kỳ dặn canh ở cửa từ sớm, lúc này quỳ xuống đất hành đại lễ sau đó mới ra mở cửa mời bọn họ vào, vừa nghiêng người dẫn đường vừa nói: “Lão gia đã sớm căn dặn không được lộ ra ngoài, cho nên cũng không tiện đi ra nghênh đón, xin hai vị khách quý thứ tội.”
“Không sao.” Kỷ Hoán thu chiếc quạt xếp bằng ngọc trong tay lại, tua rua rơi xuống, hắn nắm tay Trần Loan, trang phục hôm nay hai người mặc là một đôi, lại đều có ngoại hình xinh đẹp, nhìn giống như thần tiên quyến lữ bước ra từ trong tranh, nhàn nhã đi dạo trong sân sau lưng lão quản gia.
Trong lòng Trần Loan đủ thứ cảm xúc lẫn lộn, ánh mắt nàng liếc qua những con đường nhỏ chằng chịt và hành lang dài cùng thủy đình trong phủ, mũi chân giống như giẫm trên đám mây, mỗi một bước đều mềm nhũn.
Những người ở nơi này, đều là ruột thịt thân nhất của mẫu thân.
Đây là nhà ngoại tổ phụ nàng!
Cảm giác gần gũi dâng lên từ đáy lòng, nàng không biểu hiện ra ngoài mặt, nhưng trong lòng có chút kích động phấn khởi. Hôm qua ở Ngự Thư Phòng là lần đầu tiên nàng gặp Tô Kỳ, nhưng vì e ngại thân phận, nên cũng không nói được mấy câu, hôm nay đặc biệt tới, đương nhiên không cần chú ý những thứ này.
Kỷ Hoán tùy ý liếc mắt một cái đã nhìn thấu ý nghĩ của nàng, hắn siết đầu ngón tay mảnh khảnh của nàng ở chỗ khúc ngoặt trong vườn hoa, con ngươi lạnh lùng trong trẻo nhìn về nơi khác, nhưng lời nói ra lại là nói với nàng: “Sao lúc gặp trẫm cũng chưa từng thấy nàng vui vẻ như vậy?”
Trần Loan kinh ngạc, chợt khẽ cười: “Nói linh tinh, mỗi lần thần thiếp gặp bệ hạ đều cười cực kỳ vui vẻ.”
Cười cực kỳ vui vẻ, ai biết trong lòng nàng có mấy phần vui vẻ.
Trong tiềm thức của Kỷ Hoán, Trần Loan xem như vô dục vô cầu, vài năm trước ngoài bản thân mình ra thì nhìn ai cũng không vừa mắt, cho dù là đồ vật quý giá đắt tiền đi nữa bày trước mặt nàng, cũng chỉ thuộc về loại liếc mắt nhìn một cái rồi thôi.
Chỉ khi nhìn thấy hắn xuất hiện, cặp mắt hạnh chứa ngân hà rực rỡ kia mới có thể lóe lên từng luồng sáng nhỏ, đó là đãi ngộ dành riêng cho hắn, hiện giờ đã bị một gia đình khác cướp đi.
Trong lòng Nguyên Thành Đế hơi ngột ngạt, khóe miệng hắn khẽ nhúc nhích, nếu lại nói tiếp, chính mình cũng có thể cảm nhận được có chút trẻ con.
Thôi, lần đầu tiên gặp mặt luôn khác.
Tô phủ bách phế đãi hưng(*), nha hoàn và bà tử hầu hạ đều theo từ địa phương nhỏ tới, nhưng có người cố ý dạy dỗ nên hành vi cử chỉ đâu ra đấy, cũng không có ai lén nhìn bọn họ.
(*) Bách phế đãi hưng: hoang tàn, suy bại trăm năm chờ ngày vực dậy
Trong sảnh chính, Tô Kỳ và Lan lão phu nhân nghe thấy tiếng động bèn dẫn tiểu bối cùng về kinh thành ra nghênh đón. Trong ánh nắng rực rỡ, một đôi người ngọc nắm tay nhau đi tới, nhưng vào giờ phút này, ánh mắt của tất cả mọi người trong Tô gia đều đổ dồn lên người nữ tử có nụ cười nhàn nhạt kia.
Chỉ nhìn một cái như vậy, hơi thở của Lan lão phu nhân đã nặng nề hơn mấy phần, cả người như lảo đảo, hơn nửa trọng lượng đều đè trên người Tứ cô nương.
“Tổ mẫu, người không sao chứ?” Tứ cô nương Tô Chúc lo lắng sốt ruột hỏi.
Tô Kỳ cau mày cầm tay lão thái thái, dịu giọng nói: “Cơ thể bà không tốt, đợi lát nữa gặp người rồi thì về phòng nghỉ ngơi đi, bôn ba trên đường nhiều ngày như vậy, bà cũng vất vả rồi.”
Lan lão phu nhân lắc đầu, ánh mắt dính trên người Trần Loan, đứa nhỏ này trẻ trung xinh đẹp như vậy, cực kỳ giống mẫu thân nàng.
“Ta tự hiểu rõ cơ thể mình, mọi người đừng lo lắng, ta chỉ nhìn Hoàng Hậu nương nương mà nhớ tới con bé thôi.” Lão phu nhân khàn giọng nói, khó khăn phát ra tiếng.
Còn “con bé” kia là ai, trong lòng mọi người đều biết rõ.
Tô Viện, từ sau khi bà qua đời, cái tên này đã trở thành một nỗi đau ở Tô phủ, không nhắc tới được, lão thái thái vì thế mà khóc ngất lên ngất xuống rất nhiều lần.
“Tham kiến bệ hạ, tham kiến Hoàng Hậu nương nương.”
Con cháu Tô phủ đông đúc, thư hương thế gia trăm năm, Trần Loan nhìn một cái, ngoài Tô Kỳ ra, tất cả đều là những gương mặt lạ lẫm.
“Tất cả đứng lên đi, hôm nay trẫm và Hoàng Hậu cải trang đến đây, không cần chú ý quá nhiều quy củ.” Giọng Kỷ Hoán ôn hòa, một tay đỡ Tô Kỳ lên.
Tất cả mọi người đứng lên, ánh mắt Trần Loan lập tức rơi trên người Lan lão phu nhân, lão thái thái mặc bộ đồ màu đỏ tía, trên búi tóc chải gọn gàng chủ yếu là tóc bạc, có lẽ là lặn lội đường xa hơn một tháng, trông tinh thần không được tốt lắm, chỉ có ánh mắt hết sức hiền hòa từ ái.
Đứng sau lưng Tô Kỳ là hai người đàn ông cao to lực lưỡng, nhìn tuổi tác xấp xỉ Trần Thân, mặt mũi thô kệch, lúc sầm mặt thì tràn đầy vẻ uy nghiêm, ánh mắt nhìn nàng vừa nóng bỏng vừa kích động. Trần Loan nghĩ thầm trong đầu, đây chắc là hai cữu cữu của nàng.
Năm đó Tô Viện là con út của Tô gia, lại là nữ tử duy nhất, tiểu thư nhận trăm ngàn sủng ái của Tô phủ, đến tuổi cập kê, người đến cầu hôn đạp vỡ ngưỡng cửa, nhưng bà lại không vừa mắt người nào, cuối cùng tự mình chọn một mối hôn nhân như vậy và rơi vào kết cục không được chết già.
Giữa lúc tuổi mới xuân thì, cuộc sống cũng vừa mới bắt đầu, thì người lại ra đi một cách khó hiểu.
Tai bay vạ gió từ trên trời giáng xuống, khiến cho bọn họ người đầu bạc tiễn người đầu xanh, chưa kể trong phủ Trấn Quốc Công còn để lại một bé gái chưa hiểu chuyện, không có mẹ đẻ chăm sóc, ở trong hậu viện sâu xa khó lường, một người nho nhỏ như thế, chết thế nào cũng không biết.
Nhiều năm như vậy, người Tô phủ đều không ra ngoài.
Bọn họ tránh trong một trấn nhỏ nơi thâm sơn cùng cốc, bắt đầu kinh doanh buôn bán, qua nhiều năm như vậy, Tô gia có danh tiếng hiển hách ở địa phương, tích lũy được khá nhiều tài sản, đến thời điểm phải lựa chọn hôn sự cho đám con cháu trong phủ, một bức mật chỉ đã được đưa đến bàn sách của Tô Kỳ.
Không ai biết bên trên viết điều gì.
Chỉ biết được Tô gia đã xảy ra những thay đổi nghiêng trời lệch đất, những thôn trang và cửa hàng ở nông thôn đều được bán hết để lấy tiền mặt, ngay cả nha hoàn bà tử hầu hạ và thị vệ trong phủ cũng được thả đi rất nhiều, một trận này đã khiến bọn họ hoang mang rối loạn, thậm chí cho rằng Tô gia đã xảy ra vấn đề lớn gì đó.
Mãi cho đến trước khi tới kinh thành, Tô Kỳ mới nghiêm túc nói tình hình cho bọn họ. Phủ Trấn Quốc Công bị người ta báo thù tàn sát đẫm máu, hiện giờ Hoàng Hậu ở trong cung không có ai giúp đỡ, ông nhấn mạnh hỏi quan điểm của hai nhi tử.
Ông già rồi, sau này người có thể làm chủ Tô gia chính là bọn họ.
Câu trả lời là điều không cần phải nghi ngờ.
Tiểu bối Tô gia chí khí cao, cho dù không xảy ra chuyện như vậy, bọn họ cũng đang chuẩn bị vào kinh tham gia thi cử làm quan chống lên một khoảng đất trời, hậu bối Tô Kỳ đích thân dạy dỗ, không có người nào cam tâm làm người bình thường.
Lúc này chẳng qua là sớm hơn gần nửa năm mà thôi.
Mặt trời giữa trưa hơi gắt, tuy không nóng đến mức làm người ta không chịu được như tháng trước, nhưng làn da Trần Loan và các vị tiểu thư Tô phủ nõn nà mềm mại, trên mặt cũng ửng hồng, Lan lão phu nhân nhìn đau lòng, luôn miệng nói: “Mời bệ hạ và nương nương đến sảnh chính nói chuyện.”
Vì thế mọi người lùi sang hai bên, Kỷ Hoán mang dáng vẻ thư sinh nho nhã lịch sự, trong tay phe phẩy chiếc quạt chuôi ngọc, không nhanh không chậm đi ở đằng trước, Trần Loan đi sau hai bước, cũng theo vào sảnh chính.
Mọi người chen chúc trong phòng, nhìn Trần Loan bằng ánh mắt hoặc tò mò, hoặc từ ái, hoặc kích động, náo nhiệt, khiến Trần Loan không khỏi mím môi cười.
Cuối cùng vẫn là Tô Kỳ cảm thấy ầm ĩ, ánh mắt quét một vòng trên người những tiểu bối đó, mở miệng nói: “Người cũng gặp rồi, nên làm cái gì thì làm đi, đợi lát nữa kiểm tra bài học, nếu ai không trả lời được…”
Ông không nói gì thêm, Trần Loan nhìn thấy mấy nam tử trạc tuổi mình run rẩy lui ra ngoài, thì biết ngay ý tứ chưa nói hết kia không phải lời hay gì.
Hai cữu cữu Tô Diệu và Tô Ninh của Trần Loan không rời đi, tiểu bối còn ở lại, cũng chỉ còn mình tứ cô nương. Nàng ta lặng lẽ đứng bên cạnh lão thái thái, không nhịn được lén nhìn người đàn ông ở vị trí chính chủ vài lần.
Đây là người đàn ông khôi ngô tuấn tú nhất nàng ta từng gặp, khí chất cao quý trên người không cách nào che giấu được, so ra, những tài tử tuấn kiệt ở Nguyên Thành thật sự bị giẫm xuống bùn.
Nàng ta thản nhiên cụp mắt xuống, lặng lẽ đỡ cánh tay lão phu nhân.
Có thể đứng bên cạnh người đàn ông như vậy, làm Hoàng Hậu của hắn, biểu tỷ này của nàng ta nào có đáng thương như trong miệng phụ mẫu nàng ta nói chứ?
Trần Loan không phát hiện ra động tác nhỏ và tâm tư của nàng ta, bởi vì lão phu nhân đứng trước mặt nàng nước mắt lưng tròng, kích động đến mức toàn thân run rẩy, muốn vươn tay chạm vào nàng nhưng lại kiêng dè quy củ nên do dự không quyết.
Kỷ Hoán ngắm nghía quạt ngọc trong tay, thấy thế thì như cười híp mắt lại, đẩy chén sứ trắng có hoa văn con cá về chỗ cũ, đứng dậy nói với Tô Kỳ: “Hôm nay trẫm dẫn Hoàng Hậu về nhà mẹ đẻ, cứ cẩn thận như vậy lại mất đi ý tứ ban đầu.”
Bởi vì câu nhà mẹ đẻ này, tất cả mọi người đều ngớ người một lát, kể cả Tô Kỳ như cá gặp nước trên triều đình.
Tất cả mọi người đều biết, nhà ngoại và nhà mẹ đẻ dù sao cũng khác nhau, một chữ ngoại đã lôi khoảng cách ra xa ngàn vạn dặm, nhưng chính miệng Hoàng Đế đã nói ra lời này.
Tô Kỳ và Lan lão phu nhân liếc nhìn nhau, người trước hít sâu một hơi, kích động chắp tay hành lễ với Kỷ Hoán: “Thần tạ ơn bệ hạ ân điển.”
…
Kỷ Hoán im lặng ba giây, không nói gì thêm.
Trần Loan hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, không nhịn được cười thành tiếng, sau đó đi đến trước mặt Tô Kỳ, nghiêm túc cúi người, nở nụ cười dịu dàng nhàn nhạt: “Chào ngoại tổ phụ ạ.”
Tô Kỳ lập tức xua tay, giọng ồm ồm đến kỳ cục: “Nương nương làm gì vậy? Lão thần chịu sao nổi đại lễ như vậy?”
Có thể khiến trung cung Hoàng Hậu cúi người quỳ lạy, ngoài Hoàng Thượng và Thái Hậu ra thì không còn ai khác, một ngoại tổ phụ mới gặp mặt lần đầu như ông, sao có thể nhận lễ như vậy trước mặt đế vương?
Chuyện này tuyệt đối không được.
Tô Kỳ vội vàng duỗi hai tay đỡ nàng, lại thấy một đôi ủng mềm thêu chỉ vàng chỉ bạc dừng ở trước mặt, chủ nhân đôi ủng mềm kia ban ngày ngồi trên điện Kim Loan ra lệnh, lúc này lại hơi khom người chắp tay hành lễ với ông, gọi theo một tiếng ngoại tổ phụ.
Nếu không phải giọng điệu vẫn cực kỳ lạnh nhạt, Tô Kỳ thật sự nghi ngờ rằng người trước mắt đã bị đánh tráo đặc biệt tới trêu đùa ông.
Tình huống gì vậy? Tô Kỳ sống nhiều năm như thế, lần đầu tiên cảm thấy mắt và tai mình đều có vấn đề.
Thật sự già rồi sao?
Mọi người trong phòng đều đứng ngẩn ra không nhúc nhích như bị phù thủy yểm bùa, ngay cả Tô Kỳ cũng vô cùng do dự nhìn đôi người ngọc ở trước mặt, hai mắt trợn to giống như nhìn thấy quỷ.
Trần Loan không ngờ hắn sẽ làm ra hành động như vậy, nàng chớp chớp mắt để đè ép nỗi chua xót đang xông thẳng lên hốc mắt, quay lại mỉm cười hành lễ với Lan lão phu nhân đang sững sờ, rồi gọi một tiếng ngoại tổ mẫu.
Lan lão phu nhân “ừ” một tiếng theo bản năng, nhưng khi người đàn ông có phong thái cao quý cũng gọi theo một tiếng “ngoại tổ mẫu”, bà chớp mắt, không biết nên làm thế nào cho phải.
Ai dám trả lời đây?