• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng ông không thể nói ra sự nghi ngờ vô căn cứ này. Đến cả bản thân ông còn cảm thấy vô lý, huống chi là Hoàng Đế và văn võ bá quan trong triều.

Bởi vì phủ Tả Tướng sẽ không làm bất cứ chuyện gì không có lợi. Chỉ để giải tỏa sự khó chịu nhất thời mà kéo theo vinh quang của cả gia tộc Tư Mã, người nào không biết nhưng ông biết Tư Mã Nam tuyệt đối không phải là người nông cạn như vậy.

Lùi vạn bước mà nói, cho dù cả nhà phủ Quốc Công đều mất mạng, chỉ cần Trần Loan còn sống, Tư Mã Nguyệt sẽ không thể nào ngồi lên ngôi vị Hoàng Hậu được.

Nhưng ngoại trừ ông, toàn bộ văn võ trong triều, ông thực sự không ra được ai kết thù hận với ông như vậy, nhất định phải diệt toàn tộc.

Nếu không phải hôm qua ông ra ngoài không về, sợ là lúc này cũng dữ nhiều lành ít...

Tất nhiên một vài nữ quyến không thể nào chọc phải kẻ thù như vậy. Kết cục này, rõ ràng nhắm về phía ông.

Trần Thân hung hăng nắm chặt tay, hốc mắt đỏ bừng, một luồng khí lạnh âm u toát ra từ sống lưng.

Lúc Trần Loan bước vào trong sân viện Phúc Thọ, trong phòng vẫn còn nồng nặc mùi thảo dược, thỉnh thoảng lại xen lẫn một mùi chua chua thối rữa. Cửa sổ lớn hai phía nam bắc đều mở toang, dưới ánh mặt trời sáng sủa, người nằm trên giường được đắp một lớp tấm vải trắng, không nhúc nhích, không hề có một chút sức sống.

Sắc mặt nàng tĩnh lặng như nước, môi mím chặt, không hề nhìn Trần Thân đang từ dưới đất đứng dậy hành lễ vấn an nàng và Kỷ Hoán, mà là bước từng bước đi về phía trước chiếc giường trầm hương chạm khắc, thậm chí khi đến gần, những ngón tay đưa ra của nàng cũng không ngừng run rẩy.

Hai tay hơi nắm chặt, dưới tấm vải trắng, bà lão tóc bạc phơ, sắc mặt xanh đen, mắt nhắm chặt, có lẽ bởi vì chết quá đau đớn nên dung nhan vốn hiền từ lại biến thành vặn vẹo dữ tợn. Trần Loan nhìn thấy, một loại cảm giác chua xót xông lên mũi.

Sắc mặt Trần Thân tĩnh lặng như nước, không hề kích động giống như trong tưởng tượng, chỉ ôm quyền, khàn giọng nói với Kỷ Hoán: "Tạ ơn Hoàng Thượng và nương nương quan tâm. Nhưng người cũng đã chết, việc cấp bách trước mắt là tăng lực lượng, nhanh chóng cứu quận chúa trở về."

"Trẫm đã phái Vũ Lâm Quân tìm kiếm khắp kinh đô, phong tỏa các trạm kiểm soát ra khỏi thành, chắc chắn tối nay sẽ có kết quả." Kỷ Hoán một thân áo bào trắng như tuyết, dáng vẻ thư sinh, giọng nói nho nhã hiền hòa, cùng với người đàn ông ngồi từ trên cao nhìn xuống trong điện Kim Loan mỗi lúc triều sớm, giống như hai người khác nhau.

Vẻ mặt Trần Thân trịnh trọng gật đầu, lại nói tượng trưng mấy câu tất nhiên sẽ gặp dữ hóa lành, cả người giống như già đi mười tuổi. Ngay cả lưng thẳng tắp cũng không chịu được gánh nặng cong lại, lộ ra sự thất vọng chán nản.

Dáng người Trần Loan mảnh mai, giống như một đóa mẫu đơn xinh đẹp đang nở rộ. Nàng phủ lại tấm vải trắng lên, sau đó quỳ trên tấm ván giường, cung kính dập đầu mấy cái.

Dù thế nào đi nữa thì phủ Quốc Công cũng là nơi nàng sinh ra và lớn lên. Nếu nói rằng nàng không có một chút tình cảm nào là điều không thể. Từ trước đến nay, đối với phủ Quốc Công, trong lòng nàng luôn tồn tại hai loại cảm giác thù hận và nhớ mong, duy trì bình đẳng đến quỷ dị, thứ cảm xúc này cũng không có cách nào áp chế thứ còn lại.

Vào ngày đó, nàng bỏ lại những lời tàn nhẫn rời đi, quả thật đời này nàng thực sự không muốn liên quan gì đến Trần Thân nữa. Chỉ là hôm nay lão thái thái chết không rõ ràng, ngay cả Khang di nương và Trần Diên - người mà nàng căm ghét nhất - cũng chết một cách thê thảm, trong lòng nàng lại không hề cảm thấy nhẹ nhõm.

“Nương nương nén bi thương.” Trần Thân nhìn chằm chằm bóng lưng đích nữ này của mình với vẻ mặt vô cùng phức tạp, cuối cùng vẫn nói một câu.

Từ trước đến nay ông vẫn luôn không thích đích nữ này, bởi vì nàng thật sự quá giống Tô Viện đã chết. Mỗi lần nhớ đến người kia, ông lại nghĩ đến sự hèn nhát của bản thân, cùng sự khinh thường, khinh bỉ của những quan viên trong triều chứng kiến sự thật.

Thân là tướng quân khai quốc, được Hoàng Đế phong là Trấn Quốc, tuổi còn trẻ đã là người có địa vị cao nhất, nhưng đến thời khắc mấu chốt lại mất đi sự bình tĩnh. Cuối cùng phải dựa vào một nữ nhân dũng cảm chặn mũi tên xuyên tim.

Tô Viện biểu hiện anh dũng bao nhiêu thì càng làm tôn lên sự hèn nhát của ông bấy nhiêu.

Thật ra khoảng thời gian Tô Viện mới mất mấy tháng, cũng không phải ông không có chút động tâm nào. Chỉ là trong khoảng thời gian đó bị chế nhạo quá nhiều, oán hận trong lòng cũng tăng lên, dần dần không nhắc tới nữa.

Sau đó, tiên đế hạ lệnh không được nói về chuyện này nữa, ông mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Khang di nương sinh hạ Diên nhi và Xương nhi cho ông, ông cũng dần dần lạnh nhạt chuyện nam nữ. Phủ Quốc Công lớn như vậy, hậu viện chỉ còn lại một mình Khang di nương, ngoài mặt thì được sủng ái, nhưng trên thực tế ông không còn chạm vào bà ta nữa.

Mồng một và mười lăm mỗi tháng đều ngủ lại chính viện.

Trong chính viện có mùi vị của một người phụ khác.

Tô Viện, đó là chính thê cưới hỏi đàng hoàng của ông, là người bên gối ông. Bọn họ cũng từng là một cặp thần tiên quyến lữ được mọi người hâm mộ.

Nhưng cho dù vậy, mỗi khi nhìn thấy gương mặt của Trần Loan càng ngày càng giống bà, trái tim ông giống như đột nhiên bị một chiếc gai nhọn đâm vào, vừa đau vừa tê.

Cảm giác như thế ngày càng nhiều, chất thành một chỗ, ông ngày càng không quan tâm đến đích nữ này, ngược lại đối với ba mẫu tử Khang di nương càng ban ơn yêu thương chăm sóc. Dần dần Trần Loan nhìn ông càng lạnh nhạt. Lúc này đáy lòng ông mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa u sầu lại vừa cảm thấy đây là chuyện đương nhiên. Đúng vậy, nàng chính là cốt nhục do Tô Viện mang thai mười tháng, nên đối xử với lạnh lùng như nước với lửa với người sủng thê quên thiếp là ông, như vậy bà ở dưới cửu tuyền mới có thể an ủi.

Nhưng hiện tại ông đã qua tuổi bốn mươi, con nối dõi dưới gối chỉ còn lại một mình Trần Loan. Mà đích nữ này đến bây giờ đã là quốc mẫu có thể sát cánh cùng Hoàng Thượng, đoan trang nghiêm nghị, cực kỳ giống bà.

Trần Loan không hề phát hiện ra tâm trạng của ông, nàng mím môi không nói lời nào, đi theo sau Kỷ Hoán bước vào phòng bên cạnh.

Thi thể của Khang di nương và Trần Diên được đặt ở đây. Tấm vải trắng dính đầy vết máu đỏ đen. Mùi vị xộc vào mũi khiến sắc mặt nàng lập tức trở nên trắng bệch. Kỷ Hoán ôm lấy eo nàng, lòng bàn tay to như kìm sắt, ôm người xoay nửa vòng, rời khỏi căn phòng ngột ngạt đè nén.

Nhưng chỉ với vài cái nhìn thoáng qua, Trần Loan đã có thể nhìn ra được trạng thái chết của hai người bọn họ. Khóe miệng bị cắn đến độ rách da lộ thịt, cổ thì đầy các vết xanh tím. Người tinh mắt sẽ biết được điều gì gây ra thương tích này.

Rốt cuộc là hung thủ này hận thù phủ Quốc Công đến mức nào?

"Trẫm đã phái đi không ít Vũ Lâm Quân. Người kia dường như không còn ở kinh đô, để lại rất ít manh mối, cho nên sẽ tra ra kết quả chậm một chút." Đôi mắt của người đàn ông đen tối u ám, đôi mắt sắc bén lộ qua sự quả quyết.

Một lúc lâu sau, Trần Loan mới khó khăn lắm lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía viện Phúc Thọ của lão thái thái không rời: "Có thể tìm ra nguyên nhân cái chết của tổ mẫu không?"

Hồ Nguyên khiêm tốn lễ độ, nhanh chóng đáp: "Nương nương, người của Đại Lý Tự đã đến điều tra. Là bị một dải lụa dài siết cổ, ngạt thở mà chết."

Đồng tử Trần Loan đột nhiên co lại, lập tức mím môi, không hỏi thêm câu nào nữa.

Dưới tình huống như vậy, lão thái thái đương nhiên không thể hai tay buông xuôi. Trong lòng nàng sớm có dự đoán.

Kỷ Hoán một thân áo trắng nho nhã, tóc mai theo động tác của hắn rủ xuống bờ vai gầy. Trắng đen rõ ràng, đặc biệt nổi bật. Hắn đưa tay ôm lấy bờ vai của tiểu cô nương, nói: "Loan Loan, đừng sợ."

Những buồn phiền và uất ức mà Trần Loan tích tụ suốt một ngày nay có lối thoát, nàng dựa vào vai người đàn nhìn chằm chằm vào cột nhà đỏ thẫm trên hành lang đến xuất thần. Cúi đầu xuống, những giọt nước mắt lớn đã rơi lách tách trên bộ quần áo màu trắng như tuyết.

Nàng không ngờ có một ngày nàng lại rơi nước mắt vì phủ Quốc Công.

Rốt cuộc vẫn là máu mủ tình thâm. Nàng có thể không quan tâm phủ Quốc Công, nhưng khi nhìn thấy từng người thân thuộc cùng huyết thống chết đi, lòng nàng không thể nào hoàn toàn thờ ơ được.

Cảm xúc ấm áp truyền đến trên vai khiến gương mặt người đàn ông có chút căng thẳng. Hắn khẽ nghiêng người, nhìn tiểu cô nương hơi cụp mi. Theo đó, bầu không khí tự dưng đèn nén bảy tám phần.

Kỷ Hoán lấy chiếc khăn tay thêu hoa mẫu đơn mà Trần Loan đang nắm chặt trong tay, nhìn cũng không thèm nhìn ánh mắt kinh ngạc và tinh tế của Trần Thân, chỉ nhíu mày tỉ mỉ lau khóe mắt khóc đến đỏ bừng của tiểu cô nương. Hoa văn trên chiếc khăn tay càng tôn lên làn da trắng nõn như tuyết, giống như một bông hoa mẫu đơn lộng lẫy nở rộ ngay đuôi mắt, cực kỳ quyến rũ.

Sau khi bầu trời hoàn toàn tối đen, phủ Trấn Quốc Công đèn đuốc sáng trưng. Lúc Kỷ Hoán và Trần Loan lên xe ngựa hồi cung, Trần Thân đi ra tiễn, thừa dịp Kỷ Hoán đang căn dặn kẻ dưới làm việc, ông bước tới bên cạnh Trần Loan, hạ giọng cảnh cáo: "Nương nương chớ kích động. Lúc sự việc chưa tra ra manh mối, đừng vội kết luận xằng bậy, khiến bệ hạ không vui."

Chỉ cần Trần Loan còn ở đây, thì vinh quang của phủ Trấn Quốc Công vẫn sẽ còn. Hương khói của Trần thị cũng có thể kéo dài không ngừng.

Trần Loan cong môi, ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc, giọng nói trôi theo gió, lạnh lùng xa lánh: "Trấn Quốc Công sợ là quý nhân quên nhiều chuyện, những lời bổn cung đã nói vào ngày lại mặt kia ngài quên hết rồi sao? Hôm nay bổn cung bước vào cổng lớn của phủ này, đều là để nhìn mặt tổ mẫu lần cuối. Những lời nhắc nhở này, ngài vẫn là nên nói với người khác đi."

Đến bây giờ, sự quan tâm và nhắc nhở đạo đức giả của ông, ai quan tâm?

Trần Thân nhìn gương mặt giống Tô Viện đến năm sáu phần, lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn. Sau khi ngước mắt lên nhìn một lần nữa, xe ngựa chỉ còn lại bóng lưng, trong bóng đêm truyền đến tiếng bánh xe lọc cọc lăn trên đường.

Đích nữ này của ông vốn là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia với phủ Trấn Quốc Công, cuối cùng lại bị ông từng bước đẩy ra xa, cho đến hiện tại mỗi người một ngả.

Sau khi xảy ra một loạt chuyện như vậy, đầu óc Trần Loan hơi choáng váng, ngược lại là người đàn ông bình tĩnh thoải mái, nho nhã dịu dàng, ngón trỏ mảnh khảnh với những đốt ngón tay rõ ràng, xung quanh có một hai sợi tóc đen.

“Bệ hạ...” Trần Loan ngước mắt lên nhìn hắn một cái, muốn nói lại thôi.

"Loan Loan muốn hỏi cái gì?"

Giọng nói của người đàn ông trầm khàn, giống như vầng trăng sáng trên bầu trời ban ngày. Trần Loan dừng một chút, sau đó nhỏ giọng nói: "Tóc hơi đau."

Kỷ Hoán cười khẽ, lực giữa ngón tay hơi thả lỏng. Hai lọn tóc đen giống như cây bìm bìm không có nơi dựa vào, rơi xuống nằm trong lòng bàn tay rộng lớn của người đàn ông.

Trong lòng thà rằng trăm mối nghi ngờ, cũng không dám mở miệng hỏi hắn.

Loan Loan của hắn, vẫn là nhát gan, không dám tiếp tục tin tưởng hắn.

Thậm chí không dám toàn tâm toàn ý dựa vào hắn.

==

Đêm đó, Trần Loan ngủ rất muộn. Đang lúc nửa mê nửa tỉnh, đèn lồng bên ngoài đong đưa qua lại, ánh sáng lay động khiến người hoa mắt. Lưu Nguyệt vội vàng bước vào điện, nói nhỏ bên tai nàng bẩm báo: "Nương nương, Hồ công công đến. Nói là Hoàng Thượng gọi thống lĩnh Vũ Lâm Quân và Thiếu Khanh Đại Lý Tự tiến cung suốt đêm, lúc này hai vị đại thần mới xuất cung. Hoàng Thượng gọi nương nương đến điện Dưỡng Tâm."

Trần Loan nghe xong lời này, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan. Sau khi rửa mặt, mặc quần áo xong vội vàng bước vào bóng đêm đi đến điện Dưỡng Tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK