Sau đêm hôm đó, hai người không nhắc tới chuyện này nữa, cung Minh Lan lại khôi phục dáng vẻ như ban đầu, ngay cả chiếc bình sứ cổ của tiền triều mà Kỷ Hoán đập vỡ ngày hôm đó cũng được đích thân Hồ Nguyên vui vẻ đến tặng lại một cặp vào sáng sớm hôm sau.
Vì vậy, người hầu hạ của cả hai bên đều rất vui vẻ.
Thật ra nút thắt lớn của kiếp trước kiếp này, chỉ cần vài câu nói là có thể giải quyết được ư? Nhưng những câu nói của người đàn ông rất chân thành, ầm ĩ đến bước này, hắn vẫn sẵn lòng giải thích rõ ràng chuyện này, đã đủ để chứng minh một vài điều.
Hắn thân là đế vương, căn bản không cần giải thích điều gì với bất kỳ ai, cho dù là Hoàng Hậu, bị đối xử lạnh nhạt thì là bị đối đãi lạnh nhạt, người hoàng thất từ trước đến nay chưa bao giờ nói đạo lý.
Từ trong cái chết sống lại, cái cúi đầu của người đàn ông đã vượt quá dự tính tốt nhất của nàng.
Chớp mắt một cái đã vài ngày trôi qua, hoàng cung yên tĩnh không gợn sóng. Ban đêm Kỷ Hoán ngủ lại ở cung Minh Lan, ngay cả bữa trưa bữa tối cũng đến ăn với Trần Loan.
Trong khoảng thời gian ngắn, tin tức Hoàng Hậu chiếm được trái tim Hoàng đế lan truyền khắp hậu cung tiền triều, tin đồn vô căn cứ nói tình cảm của hai người không hòa thuận chưa đánh đã tan.
Ngày mùng bảy tháng bảy, giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt.
Trần Loan ngồi trước gương đồng tô son, Lưu Nguyệt đứng phía đang chuẩn bị đi ra truyền lệnh, thì nhìn thấy Hồ Nguyên đang vẩy phất trần bước vào điện, mặt mày tươi cười hớn hở, trên tay bưng một cái khay nhỏ đang được phủ một tấm vải màu đen.
“Hồ công công.” Lưu Nguyệt và Hồ Nguyên coi như là người quen cũ, cho nên không cung kính sợ hãi như những người khác: “Lúc sáng sớm, công công mới đích thân mang đồ trang sức phỉ thúy và trâm ngọc đến, lúc này lại có gì làm phiền công công đến thêm một chuyến vậy?"
Nụ cười của Hồ Nguyên càng sâu, giọng nói lanh lảnh: "Hoàng Thượng quan tâm nương nương, chúng ta là nô tài đi vài chuyến nữa cũng cảm thấy rất vui vẻ."
Tấm vải đen vén lên một nửa các góc, lộ ra một chuỗi vòng tay màu đỏ sậm bên trong, trong hạt châu san hô trên vòng tay ánh lên những sợi tơ máu, giống như vô số râu sâm chìm nổi rậm rạp chằng chịt, lập tức dẫn đến sự chú ý của mọi người.
Hai mắt Trần Loan đờ đẫn, mím môi, nở một nụ cười cực nhạt, nói: "Công công có lòng."
Hồ Nguyên cười càng tươi, nói tiếp: "Không phải nô tài có lòng, là Hoàng Thượng quan tâm nương nương."
Không nói đến mặt khác, chỉ là vòng tay san hô này, đích thân chủ tử gia lựa chọn nửa ngày, chọn ra bảo vật quý giá nhất trong kho, vật phẩm cống nạp, mỗi một viên đều có hoa văn độc nhất vô nhị.
San hô là vật dưới đáy biển, không quý giá, nhưng tâm ý của đế vương lại quang minh chính đại chân thật đến vậy.
Trần Loan liếc nhìn chiếc vòng ngọc bích đang đeo trên cổ tay mình, lòng chùng xuống. Chiếc vòng tay san hô kia bị nàng ném ra ngoài cửa sổ không thấy tung tích, không biết Kỷ Hoán có biết chuyện đó hay không. Mấy ngày nay sai người đưa đến không ít trâm cài tóc, vòng tay. Chỉ đồ trang sức bảo thạch đã có ba bộ, mỗi món đều là vật không tầm thường có giá trị liên thành.
Lưu Nguyệt đi tới nhận lấy hộp đựng vòng tay.
Bên này chân trước của Hồ Nguyên vừa bước ra khỏi cung Minh Lan, chân sau vẫn còn đang bên ngoài cổng đồng tường đỏ ngói xanh thì đã nhìn thấy nghi trượng của đế vương.
“Hoàng Thượng.” Bước chân y dừng lại, sau đó đi vòng ra phía sau Kỷ Hoán, cười nói: “Chuyện ngài giao, nô tài đã làm xong rồi.”
“Hoàng Hậu nói thế nào?” Kỷ Hoán khẽ nhíu mày, hai tay chắp sau lưng, chỉ vàng rực rỡ trên góc áo dưới ánh mặt trời lấp lánh bảy sắc cầu vồng rực rỡ, giữa hai hàng lông mày sắc bén.
"Nương nương tất nhiên vui vẻ, đã sai người cất đi."
Con ngươi đen của Kỷ Hoán hơi co lại, ánh mắt nhìn về dòng chữ Cung Minh Lan trên tấm bảng mạ vàng, sau đó sải bước đi vào cửa điện, Hồ Nguyên lập tức đi theo sau.
Khi hắn vừa vén rèm bước vào nội điện, Trần Loan mới lau tay sạch sẽ chuẩn bị dùng cơm, một bàn đồ ăn bốc lên mùi thơm tỏa ra bốn phía. Tiểu cô nương đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế mềm mại, đôi mắt hạnh ướt át, đáy mắt giống như chứa vô số vì sao, chiếc váy dài màu đỏ hồng kéo lê trên mặt đất, làm cho khóe mắt đều ngâm trong ánh sáng dịu dàng.
Trong phòng đặt một chậu nước đá, gió nóng thổi vào cũng mát đi hai ba phần. Kỷ Hoán dựa vào cạnh tấm rèm châu, trong đôi mắt kiếm hẹp dài có một tia mềm mại quyến luyến khó có thể nhận ra. Tiểu cô nương hoạt bát tràn đầy sức sống của hắn đã hoàn toàn biến mất rồi.
Có một vài người và một số chuyện, chỉ khi nào biến mất không trở lại mới biết trân quý và biết ơn. Đây mãi mãi là sự thật không bao giờ thay đổi.
Mặc dù từ nhỏ Kỷ Hoán đã khác hẳn với người thường, nhưng cuối cùng hắn cũng vẫn chỉ là một người phàm tục trên thế gian.
Hắn yêu Trần Loan, hắn đã từng hoàn toàn mất đi Trần Loan.
Bây giờ thời gian quay trở lại, từ một người đàn ông lạnh lùng cứng rắn, quyết đoán sát phạt, lần đầu tiên sinh ra cảm giác sợ hãi. Loại cảm giác này không hiểu sao chiếm giữ trong lòng hắn, càng ngày càng sâu.
Hắn rất sợ sẽ mất đi nàng một lần nữa.
Rèm châu vang lên tiếng đinh đang, Trần Loan lơ đãng quay đầu nhìn lại, phát hiện một người đàn ông cao lớn đang dựa vào rèm cửa, vẻ mặt thản nhiên, im lặng không lên tiếng, nhìn dáng vẻ kia cũng không biết đã đứng ở đó bao lâu rồi.
Nàng im lặng, đứng dậy phúc thân với hắn, hỏi: "Sao Hoàng Thượng lại đứng ở đó không lên tiếng?"
Giọng nói của nàng vừa mềm mại vừa nhỏ, giống như móng mèo cào vào trái tim người, ngứa ngứa mang theo mấy phần oán niệm hờn dỗi. Kỷ Hoán bước lên mấy bước, đi đến phía sau nàng rồi ôm lấy nàng, trong giọng nói ẩn chứa mấy phần tình cảm khác biệt: "Sao không chờ ta?"
Trần Loan hơi sửng sốt, lúc nhìn thấy đồ ăn trên bàn mới hiểu ra, sau đó dở khóc dở cười hỏi: "Đồ ăn ở cung Minh Lan không thể so sánh với điện Dưỡng Tâm được. Nếu Hoàng Thượng không chê, vậy cùng nhau dùng bữa đi."
Kỷ Hoán gật đầu, mấy sợi râu cứng ghim vào cái cổ như ngọc của Trần Loan. Nàng không nhịn được đưa tay đẩy hắn ra. Nhưng không ngờ lại nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cùng với vẻ mệt mỏi không che dấu được, không khỏi hỏi: "Tối hôm qua Hoàng Thượng nghỉ ngơi không tốt à?"
Trả lời nàng là một tiếng thở dài kiềm chế: "Loan Loan, phủ Trấn Quốc Công xảy ra chuyện rồi."
Thân thể Trần Loan đột nhiên cứng đờ, theo bản năng thốt ra: "Xảy ra chuyện gì?"
Bọn họ đều có ký ức kiếp trước, nhưng chuyện xảy ra lần này rõ ràng đã đi ra ngoài quỹ đạo lịch sử, vì vậy mới dẫn đến tiếng thở dài của Kỷ Hoán.
"Sáng sớm nay, lão thái thái của phủ Trấn Quốc Công tắt thở rồi, mà tiểu thiếp đang tĩnh dưỡng chờ sinh ở thôn trang cũng bị một mũi tên đâm xuyên tim phổi. Trần Diên được phát hiện treo cổ trong phòng. Ngày hôm qua Trấn Quốc Công đi ra ngoài, ngược lại tránh được một kiếp. Mà quận chúa Cẩm Tú trước đó ghé thăm phủ Trấn Quốc Công cũng mất tích không rõ tung tích."
Giọng nói của người đàn ông đều đều, sắc mặt cũng không quá khó coi.
Trong mắt hắn phủ Trấn Quốc Công chẳng là gì cả, đặc biệt là sau khi hắn có ký ức về kiếp trước, càng thêm chán ghét. Nhưng nếu chuyện như vậy xảy ra dưới mắt hắn, không khác nào khiêu khích uy nghi hoàng gia. khiến các triều thần hoảng sợ. Tất nhiên hắn phải điều ra rõ ràng chuyện này.
Dưới chân thiên tử, không được làm càn.
Lời nói này rơi vào tai Trần Loan, không khác gì trời long đất lở, giống như tiếng sấm sét nổ tung trên mặt đất. Nàng vẫn không dám tin, khóe miệng run rẩy, cuối cùng hoảng hốt mím môi, đối diện với đôi mắt đen không thấy đáy của hắn: "Thiếp muốn trở về nhìn tổ mẫu một chút."
Tình cảm mười mấy năm, tốt xấu gì nàng cũng do một tay lão thái thái nuôi dưỡng. Những gì đích nữ phủ Quốc Công nên có, cho dù Trần Thân không tình nguyện, lão thái thái vẫn sẽ cho nàng. Đối với Trần Loan từ nhỏ không có mẫu thân chăm sóc, chắc chắn đây là một chiếc ô bảo vệ mạnh mẽ.
Mặc dù trong lòng lão thái thái, vinh hoa phú quý và sự hưng thịnh của phủ Quốc Công được xếp hàng đầu, nhưng đây vẫn là thứ duy nhất trong phủ khiến nàng cảm nhận được tình thân, có sức nặng nhất định trong lòng Trần Loan.
Mà theo lời Kỷ Hoán nói, lão thái thái có lẽ là chết bất đắc kỳ tử.
Nếu nàng không đi xem, cả đời sau này của nàng sẽ khó an ổn.
Theo lý thuyết, Hoàng Hậu không thể rời cung.
Nhưng phủ Quốc Công gặp phải tai ương, nếu Hoàng Đế ân chuẩn đến lễ truy điệu cũng là chuyện bình thường, sẽ không có người bắt bẻ.
Tiểu cô nương lo lắng đến nỗi trong mắt đều là nước mắt, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nàng nắm chặt tay áo hắn, môi cắn đỏ như máu. Trái tim Kỷ Hoán có cứng rắn đến đâu cũng mềm nhũn thành một vũng nước. Hắn đưa tay lên vuốt ve mái tóc mềm mại của tiểu cô nương, giọng nói thành thật truyền vào tai: "Được rồi, ta đi với nàng."
"Đừng sợ, có ta ở đây."
Làm sao không hoảng sợ được? Trần Loan ngồi trơ trong điện Dưỡng Tâm vặn xoắn khăn cả một buổi chiều, cuối cùng mặt trời cũng xuống núi. Lúc chân trời hiện lên ánh chiều tà, một cái kiệu nhỏ đi ra cửa cung.
Cánh cổng lớn đỏ rực giống như một người lính canh trường tồn cùng với bầu trời, âm thầm bảo vệ những bí mật bên trong tòa thành khổng lồ này. Đồng thời cũng là bức tường ngăn cách giữa con người với con người, bên ngoài là những người bình thường, còn bên trong là vương công quý tộc.
Phủ Trấn Quốc Công bị quan binh triều đình bao vây xung quanh. Ngay cả bên trong viện, cũng được Vũ Lâm Quân canh phòng nghiêm ngặt, chứ đừng nói đến những ảnh vệ của đế vương đang ẩn trong bóng tối theo dõi.
Lối vào của con hẻm đã bị chặn, nhưng xe ngựa của bọn họ vẫn không bị cản trở dừng lại trước cổng lớn của phủ Quốc Công. Trần Loan nhìn tấm hoành phi (*) treo trên cửa lớn, ấn đường khẽ nhíu.
(*) Hoành phi: Là tấm biển gỗ có hình chữ Nhật được trưng bày ngang và treo trên cao, bên ngoài các gian thờ tại đình chùa, gia tiên từ đường.
Chỉ khi đích thân đứng trước cửa phủ Quốc Công, mới có thể cảm nhận được hung thủ căm thù người của phủ Quốc Công đến mức nào. Thậm chí đến cả giây phút bỏ trốn cũng không quên ra tay chém hai nhát kiếm lên hai chữ Trấn Quốc do đích thân tiên đế viết.
Tấm hoành phi lung lay sắp đổ, những ký tự lớn trên đó đã mơ hồ không nhìn rõ. Thứ duy nhất có thể nhìn thấy là nét chấm trên đầu chữ "Phủ"(*), cực kỳ lạnh lẽo.
(*) Chữ phủ trong tiếng trung là 府, nét chấm là cái nét nhỏ nhất phía trên.
Trần Loan đứng ở cửa một lúc lâu, cho đến khi ánh nắng chói chang làm da đầu nàng hơi nóng lên, nàng mới khó khăn lắm xê dịch bước, hỏi người đàn ông bên cạnh: "Hoàng Thượng có biết phủ Trấn Quốc Công có kẻ thù công khai nào không?"
Nếu không phải cực kỳ oán hận và bất mãn, làm sao có thể ở dưới chân thiên tử diệt môn cả nhà như vậy được? Tiểu thiếp đang mang thai sáu tháng ở thôn trang xa xôi không buông tha, thậm chí cả quận chúa Cẩm Tú có quan hệ nhưng chưa qua cửa cũng không tha, đến bây giờ Vũ Lâm Quân vẫn chưa tìm thấy tung tích.
Đoán chừng tình hình không mấy khả quan.
Nếu đêm qua Trần Thân ở lại phủ, sợ rằng cũng sẽ cùng chung một số phận.
Người đàn ông đầu đội mão ngọc, tóc đen như lụa, dung mạo thư sinh áo trắng trẻo nho nhã, khí chất lạnh như băng đã được thu lại rất nhiều, lúc này đang nhìn chằm chằm tấm hoành phi một lúc lâu mà không nói lời nào, trong ánh mắt thờ ơ lóe lên một tia quỷ dị.
Phong cách sắc bén như vậy, có chút quen thuộc.
"Kẻ thù trong triều không ít, nhưng kẻ thù sinh tử thì chưa tìm ra."
Trong triều có không ít người bất đồng quan điểm, nhưng cũng chỉ giới hạn trong việc cãi nhau ở điện Kim Loan, tức giận thì mắng trong lòng một trận. Nếu nói bởi vì nguyên nhân đó mà ra tay giết hại cả nhà, thì quả thật không đến mức đó.
Một khi làm ra chuyện này, nhất định sẽ bị các thế lực khắp nơi điều tra. Nếu có chứng cứ, thì sẽ dẫn đến kết cục tước vị tịch thu gia sản.
Để giải trừ tức giận trong lòng mà đưa cả gia tộc vào chỗ chết, rõ ràng đây là hành động của một kẻ ngu ngốc.
Lông mi Trần Loan rung lên xuống vài cái, trong mắt hiện lên những sợi tơ máu, nguyên nhân là do nghi ngờ cả ngày.
Nàng không nói gì, chỉ siết chặt chiếc khăn trong tay, đi theo phía sau Kỷ Hoán, nhấc chân bước vào phủ Quốc Công.
Trần Thân quỳ trước giường của lão thái thái ở viện Phúc Thọ, hai mắt đỏ hoe như máu. Người khác không hiểu tại sao bọn họ lại gặp phải tai họa này. Ông quỳ gối ở đây lâu như vậy, tinh thần hỗn loạn, cũng nghĩ không ra nguyên nhân.
Dường như ai cũng đều có lý do ra tay với phủ Quốc Công, nhưng hình như ai cũng không có.
Thấy ai cũng đáng nghi, nhưng mà chiếm giữ trong lòng Trần Thân, trong đầu ông vô thức xuất hiện người kia.
Phủ Tả Tướng, Tư Mã Nam.
Vì vậy, người hầu hạ của cả hai bên đều rất vui vẻ.
Thật ra nút thắt lớn của kiếp trước kiếp này, chỉ cần vài câu nói là có thể giải quyết được ư? Nhưng những câu nói của người đàn ông rất chân thành, ầm ĩ đến bước này, hắn vẫn sẵn lòng giải thích rõ ràng chuyện này, đã đủ để chứng minh một vài điều.
Hắn thân là đế vương, căn bản không cần giải thích điều gì với bất kỳ ai, cho dù là Hoàng Hậu, bị đối xử lạnh nhạt thì là bị đối đãi lạnh nhạt, người hoàng thất từ trước đến nay chưa bao giờ nói đạo lý.
Từ trong cái chết sống lại, cái cúi đầu của người đàn ông đã vượt quá dự tính tốt nhất của nàng.
Chớp mắt một cái đã vài ngày trôi qua, hoàng cung yên tĩnh không gợn sóng. Ban đêm Kỷ Hoán ngủ lại ở cung Minh Lan, ngay cả bữa trưa bữa tối cũng đến ăn với Trần Loan.
Trong khoảng thời gian ngắn, tin tức Hoàng Hậu chiếm được trái tim Hoàng đế lan truyền khắp hậu cung tiền triều, tin đồn vô căn cứ nói tình cảm của hai người không hòa thuận chưa đánh đã tan.
Ngày mùng bảy tháng bảy, giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt.
Trần Loan ngồi trước gương đồng tô son, Lưu Nguyệt đứng phía đang chuẩn bị đi ra truyền lệnh, thì nhìn thấy Hồ Nguyên đang vẩy phất trần bước vào điện, mặt mày tươi cười hớn hở, trên tay bưng một cái khay nhỏ đang được phủ một tấm vải màu đen.
“Hồ công công.” Lưu Nguyệt và Hồ Nguyên coi như là người quen cũ, cho nên không cung kính sợ hãi như những người khác: “Lúc sáng sớm, công công mới đích thân mang đồ trang sức phỉ thúy và trâm ngọc đến, lúc này lại có gì làm phiền công công đến thêm một chuyến vậy?"
Nụ cười của Hồ Nguyên càng sâu, giọng nói lanh lảnh: "Hoàng Thượng quan tâm nương nương, chúng ta là nô tài đi vài chuyến nữa cũng cảm thấy rất vui vẻ."
Tấm vải đen vén lên một nửa các góc, lộ ra một chuỗi vòng tay màu đỏ sậm bên trong, trong hạt châu san hô trên vòng tay ánh lên những sợi tơ máu, giống như vô số râu sâm chìm nổi rậm rạp chằng chịt, lập tức dẫn đến sự chú ý của mọi người.
Hai mắt Trần Loan đờ đẫn, mím môi, nở một nụ cười cực nhạt, nói: "Công công có lòng."
Hồ Nguyên cười càng tươi, nói tiếp: "Không phải nô tài có lòng, là Hoàng Thượng quan tâm nương nương."
Không nói đến mặt khác, chỉ là vòng tay san hô này, đích thân chủ tử gia lựa chọn nửa ngày, chọn ra bảo vật quý giá nhất trong kho, vật phẩm cống nạp, mỗi một viên đều có hoa văn độc nhất vô nhị.
San hô là vật dưới đáy biển, không quý giá, nhưng tâm ý của đế vương lại quang minh chính đại chân thật đến vậy.
Trần Loan liếc nhìn chiếc vòng ngọc bích đang đeo trên cổ tay mình, lòng chùng xuống. Chiếc vòng tay san hô kia bị nàng ném ra ngoài cửa sổ không thấy tung tích, không biết Kỷ Hoán có biết chuyện đó hay không. Mấy ngày nay sai người đưa đến không ít trâm cài tóc, vòng tay. Chỉ đồ trang sức bảo thạch đã có ba bộ, mỗi món đều là vật không tầm thường có giá trị liên thành.
Lưu Nguyệt đi tới nhận lấy hộp đựng vòng tay.
Bên này chân trước của Hồ Nguyên vừa bước ra khỏi cung Minh Lan, chân sau vẫn còn đang bên ngoài cổng đồng tường đỏ ngói xanh thì đã nhìn thấy nghi trượng của đế vương.
“Hoàng Thượng.” Bước chân y dừng lại, sau đó đi vòng ra phía sau Kỷ Hoán, cười nói: “Chuyện ngài giao, nô tài đã làm xong rồi.”
“Hoàng Hậu nói thế nào?” Kỷ Hoán khẽ nhíu mày, hai tay chắp sau lưng, chỉ vàng rực rỡ trên góc áo dưới ánh mặt trời lấp lánh bảy sắc cầu vồng rực rỡ, giữa hai hàng lông mày sắc bén.
"Nương nương tất nhiên vui vẻ, đã sai người cất đi."
Con ngươi đen của Kỷ Hoán hơi co lại, ánh mắt nhìn về dòng chữ Cung Minh Lan trên tấm bảng mạ vàng, sau đó sải bước đi vào cửa điện, Hồ Nguyên lập tức đi theo sau.
Khi hắn vừa vén rèm bước vào nội điện, Trần Loan mới lau tay sạch sẽ chuẩn bị dùng cơm, một bàn đồ ăn bốc lên mùi thơm tỏa ra bốn phía. Tiểu cô nương đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế mềm mại, đôi mắt hạnh ướt át, đáy mắt giống như chứa vô số vì sao, chiếc váy dài màu đỏ hồng kéo lê trên mặt đất, làm cho khóe mắt đều ngâm trong ánh sáng dịu dàng.
Trong phòng đặt một chậu nước đá, gió nóng thổi vào cũng mát đi hai ba phần. Kỷ Hoán dựa vào cạnh tấm rèm châu, trong đôi mắt kiếm hẹp dài có một tia mềm mại quyến luyến khó có thể nhận ra. Tiểu cô nương hoạt bát tràn đầy sức sống của hắn đã hoàn toàn biến mất rồi.
Có một vài người và một số chuyện, chỉ khi nào biến mất không trở lại mới biết trân quý và biết ơn. Đây mãi mãi là sự thật không bao giờ thay đổi.
Mặc dù từ nhỏ Kỷ Hoán đã khác hẳn với người thường, nhưng cuối cùng hắn cũng vẫn chỉ là một người phàm tục trên thế gian.
Hắn yêu Trần Loan, hắn đã từng hoàn toàn mất đi Trần Loan.
Bây giờ thời gian quay trở lại, từ một người đàn ông lạnh lùng cứng rắn, quyết đoán sát phạt, lần đầu tiên sinh ra cảm giác sợ hãi. Loại cảm giác này không hiểu sao chiếm giữ trong lòng hắn, càng ngày càng sâu.
Hắn rất sợ sẽ mất đi nàng một lần nữa.
Rèm châu vang lên tiếng đinh đang, Trần Loan lơ đãng quay đầu nhìn lại, phát hiện một người đàn ông cao lớn đang dựa vào rèm cửa, vẻ mặt thản nhiên, im lặng không lên tiếng, nhìn dáng vẻ kia cũng không biết đã đứng ở đó bao lâu rồi.
Nàng im lặng, đứng dậy phúc thân với hắn, hỏi: "Sao Hoàng Thượng lại đứng ở đó không lên tiếng?"
Giọng nói của nàng vừa mềm mại vừa nhỏ, giống như móng mèo cào vào trái tim người, ngứa ngứa mang theo mấy phần oán niệm hờn dỗi. Kỷ Hoán bước lên mấy bước, đi đến phía sau nàng rồi ôm lấy nàng, trong giọng nói ẩn chứa mấy phần tình cảm khác biệt: "Sao không chờ ta?"
Trần Loan hơi sửng sốt, lúc nhìn thấy đồ ăn trên bàn mới hiểu ra, sau đó dở khóc dở cười hỏi: "Đồ ăn ở cung Minh Lan không thể so sánh với điện Dưỡng Tâm được. Nếu Hoàng Thượng không chê, vậy cùng nhau dùng bữa đi."
Kỷ Hoán gật đầu, mấy sợi râu cứng ghim vào cái cổ như ngọc của Trần Loan. Nàng không nhịn được đưa tay đẩy hắn ra. Nhưng không ngờ lại nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cùng với vẻ mệt mỏi không che dấu được, không khỏi hỏi: "Tối hôm qua Hoàng Thượng nghỉ ngơi không tốt à?"
Trả lời nàng là một tiếng thở dài kiềm chế: "Loan Loan, phủ Trấn Quốc Công xảy ra chuyện rồi."
Thân thể Trần Loan đột nhiên cứng đờ, theo bản năng thốt ra: "Xảy ra chuyện gì?"
Bọn họ đều có ký ức kiếp trước, nhưng chuyện xảy ra lần này rõ ràng đã đi ra ngoài quỹ đạo lịch sử, vì vậy mới dẫn đến tiếng thở dài của Kỷ Hoán.
"Sáng sớm nay, lão thái thái của phủ Trấn Quốc Công tắt thở rồi, mà tiểu thiếp đang tĩnh dưỡng chờ sinh ở thôn trang cũng bị một mũi tên đâm xuyên tim phổi. Trần Diên được phát hiện treo cổ trong phòng. Ngày hôm qua Trấn Quốc Công đi ra ngoài, ngược lại tránh được một kiếp. Mà quận chúa Cẩm Tú trước đó ghé thăm phủ Trấn Quốc Công cũng mất tích không rõ tung tích."
Giọng nói của người đàn ông đều đều, sắc mặt cũng không quá khó coi.
Trong mắt hắn phủ Trấn Quốc Công chẳng là gì cả, đặc biệt là sau khi hắn có ký ức về kiếp trước, càng thêm chán ghét. Nhưng nếu chuyện như vậy xảy ra dưới mắt hắn, không khác nào khiêu khích uy nghi hoàng gia. khiến các triều thần hoảng sợ. Tất nhiên hắn phải điều ra rõ ràng chuyện này.
Dưới chân thiên tử, không được làm càn.
Lời nói này rơi vào tai Trần Loan, không khác gì trời long đất lở, giống như tiếng sấm sét nổ tung trên mặt đất. Nàng vẫn không dám tin, khóe miệng run rẩy, cuối cùng hoảng hốt mím môi, đối diện với đôi mắt đen không thấy đáy của hắn: "Thiếp muốn trở về nhìn tổ mẫu một chút."
Tình cảm mười mấy năm, tốt xấu gì nàng cũng do một tay lão thái thái nuôi dưỡng. Những gì đích nữ phủ Quốc Công nên có, cho dù Trần Thân không tình nguyện, lão thái thái vẫn sẽ cho nàng. Đối với Trần Loan từ nhỏ không có mẫu thân chăm sóc, chắc chắn đây là một chiếc ô bảo vệ mạnh mẽ.
Mặc dù trong lòng lão thái thái, vinh hoa phú quý và sự hưng thịnh của phủ Quốc Công được xếp hàng đầu, nhưng đây vẫn là thứ duy nhất trong phủ khiến nàng cảm nhận được tình thân, có sức nặng nhất định trong lòng Trần Loan.
Mà theo lời Kỷ Hoán nói, lão thái thái có lẽ là chết bất đắc kỳ tử.
Nếu nàng không đi xem, cả đời sau này của nàng sẽ khó an ổn.
Theo lý thuyết, Hoàng Hậu không thể rời cung.
Nhưng phủ Quốc Công gặp phải tai ương, nếu Hoàng Đế ân chuẩn đến lễ truy điệu cũng là chuyện bình thường, sẽ không có người bắt bẻ.
Tiểu cô nương lo lắng đến nỗi trong mắt đều là nước mắt, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nàng nắm chặt tay áo hắn, môi cắn đỏ như máu. Trái tim Kỷ Hoán có cứng rắn đến đâu cũng mềm nhũn thành một vũng nước. Hắn đưa tay lên vuốt ve mái tóc mềm mại của tiểu cô nương, giọng nói thành thật truyền vào tai: "Được rồi, ta đi với nàng."
"Đừng sợ, có ta ở đây."
Làm sao không hoảng sợ được? Trần Loan ngồi trơ trong điện Dưỡng Tâm vặn xoắn khăn cả một buổi chiều, cuối cùng mặt trời cũng xuống núi. Lúc chân trời hiện lên ánh chiều tà, một cái kiệu nhỏ đi ra cửa cung.
Cánh cổng lớn đỏ rực giống như một người lính canh trường tồn cùng với bầu trời, âm thầm bảo vệ những bí mật bên trong tòa thành khổng lồ này. Đồng thời cũng là bức tường ngăn cách giữa con người với con người, bên ngoài là những người bình thường, còn bên trong là vương công quý tộc.
Phủ Trấn Quốc Công bị quan binh triều đình bao vây xung quanh. Ngay cả bên trong viện, cũng được Vũ Lâm Quân canh phòng nghiêm ngặt, chứ đừng nói đến những ảnh vệ của đế vương đang ẩn trong bóng tối theo dõi.
Lối vào của con hẻm đã bị chặn, nhưng xe ngựa của bọn họ vẫn không bị cản trở dừng lại trước cổng lớn của phủ Quốc Công. Trần Loan nhìn tấm hoành phi (*) treo trên cửa lớn, ấn đường khẽ nhíu.
(*) Hoành phi: Là tấm biển gỗ có hình chữ Nhật được trưng bày ngang và treo trên cao, bên ngoài các gian thờ tại đình chùa, gia tiên từ đường.
Chỉ khi đích thân đứng trước cửa phủ Quốc Công, mới có thể cảm nhận được hung thủ căm thù người của phủ Quốc Công đến mức nào. Thậm chí đến cả giây phút bỏ trốn cũng không quên ra tay chém hai nhát kiếm lên hai chữ Trấn Quốc do đích thân tiên đế viết.
Tấm hoành phi lung lay sắp đổ, những ký tự lớn trên đó đã mơ hồ không nhìn rõ. Thứ duy nhất có thể nhìn thấy là nét chấm trên đầu chữ "Phủ"(*), cực kỳ lạnh lẽo.
(*) Chữ phủ trong tiếng trung là 府, nét chấm là cái nét nhỏ nhất phía trên.
Trần Loan đứng ở cửa một lúc lâu, cho đến khi ánh nắng chói chang làm da đầu nàng hơi nóng lên, nàng mới khó khăn lắm xê dịch bước, hỏi người đàn ông bên cạnh: "Hoàng Thượng có biết phủ Trấn Quốc Công có kẻ thù công khai nào không?"
Nếu không phải cực kỳ oán hận và bất mãn, làm sao có thể ở dưới chân thiên tử diệt môn cả nhà như vậy được? Tiểu thiếp đang mang thai sáu tháng ở thôn trang xa xôi không buông tha, thậm chí cả quận chúa Cẩm Tú có quan hệ nhưng chưa qua cửa cũng không tha, đến bây giờ Vũ Lâm Quân vẫn chưa tìm thấy tung tích.
Đoán chừng tình hình không mấy khả quan.
Nếu đêm qua Trần Thân ở lại phủ, sợ rằng cũng sẽ cùng chung một số phận.
Người đàn ông đầu đội mão ngọc, tóc đen như lụa, dung mạo thư sinh áo trắng trẻo nho nhã, khí chất lạnh như băng đã được thu lại rất nhiều, lúc này đang nhìn chằm chằm tấm hoành phi một lúc lâu mà không nói lời nào, trong ánh mắt thờ ơ lóe lên một tia quỷ dị.
Phong cách sắc bén như vậy, có chút quen thuộc.
"Kẻ thù trong triều không ít, nhưng kẻ thù sinh tử thì chưa tìm ra."
Trong triều có không ít người bất đồng quan điểm, nhưng cũng chỉ giới hạn trong việc cãi nhau ở điện Kim Loan, tức giận thì mắng trong lòng một trận. Nếu nói bởi vì nguyên nhân đó mà ra tay giết hại cả nhà, thì quả thật không đến mức đó.
Một khi làm ra chuyện này, nhất định sẽ bị các thế lực khắp nơi điều tra. Nếu có chứng cứ, thì sẽ dẫn đến kết cục tước vị tịch thu gia sản.
Để giải trừ tức giận trong lòng mà đưa cả gia tộc vào chỗ chết, rõ ràng đây là hành động của một kẻ ngu ngốc.
Lông mi Trần Loan rung lên xuống vài cái, trong mắt hiện lên những sợi tơ máu, nguyên nhân là do nghi ngờ cả ngày.
Nàng không nói gì, chỉ siết chặt chiếc khăn trong tay, đi theo phía sau Kỷ Hoán, nhấc chân bước vào phủ Quốc Công.
Trần Thân quỳ trước giường của lão thái thái ở viện Phúc Thọ, hai mắt đỏ hoe như máu. Người khác không hiểu tại sao bọn họ lại gặp phải tai họa này. Ông quỳ gối ở đây lâu như vậy, tinh thần hỗn loạn, cũng nghĩ không ra nguyên nhân.
Dường như ai cũng đều có lý do ra tay với phủ Quốc Công, nhưng hình như ai cũng không có.
Thấy ai cũng đáng nghi, nhưng mà chiếm giữ trong lòng Trần Thân, trong đầu ông vô thức xuất hiện người kia.
Phủ Tả Tướng, Tư Mã Nam.