"Cầm Thư, giữa trưa Bạch Liêm lại không ăn cơm?" Tiêu Ảnh Nguyệt từ bên ngoài trở lại thư phòng, mới ngồi xuống liền nhìn vào Cầm Thư đang vẻ mặt ưu sầu hỏi.
"Vâng, tiểu thư, vừa rồi Cầm Thư đi vào, cô gia còn đang bận việc, giữa trưa đồ ăn đưa vào phòng còn nguyên đem ra." Cầm Thư lo lắng trả lời.
"Cầm Thư đi phòng bếp hâm nóng chút đồ ăn đi." Tiêu Ảnh Nguyệt nhíu mày, xoay người rời đi thư phòng, đi đến hướng sân viện của mình.
Tiêu Ảnh Nguyệt đẩy cửa ra đi vào phòng, nhìn đến là một người gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, hai tay phân biệt cầm hai cái chén ngọc lưu ly bỏ thêm cái gì đó sau đó nhẹ nhàng lay động. Tiêu Ảnh Nguyệt chậm rãi tới gần, lẳng lặng nhìn người làm việc quên hết thời gian.
Bạch Liêm nhìn màu sắc của chất lỏng trong cái chén ngọc lưu ly trên tay biến hóa, khóe miệng chậm rãi giơ lên, thần kinh buộc chặt rốt cục được thả lỏng. Vẻ mặt thả lỏng một hồi, Bạch Liêm rốt cục phát giác một đạo tầm mắt nóng cháy bên cạnh, giật mình quay đầu vừa thấy, chống lại là ánh mắt mang theo nhu tình của Tiêu Ảnh Nguyệt, hiểu ý cười, buông mấy thứ trên tay che dấu trái tim bắt đầu đập gia tốc của mình, vui vẻ hỏi:"Ảnh Nguyệt, sao ngươi lại tới đây?"
"Nghe Cầm Thư nói có người hôm nay lại quên ăn cơm, cho nên ta đến xem là ai làm cho phu quân đói gầy." Tiêu Ảnh Nguyệt ôn nhu nhìn người trước mắt tươi cười đầy mặt, càng nhìn đến người trước mắt bất phàm, trong lòng nàng lại càng phát ra bất an, đặc biệt nhớ tới vẻ mặt thật sâu tưởng niệm khi người trước mắt nói về cố hương của nàng.
"Ân, hình như quên mất, không cảm thấy đói." Bạch Liêm nghe được đối phương nói, ngây ngô cười, thời điểm cảm giác được đối phương tới gần, hơi hơi lui ra phía sau từng bước nói:"Đợi đã, trên người ta không được sạch, ta đi rửa trước. Ân, ta còn là muốn đem mấy thứ này xử lý sạch sẽ trước." Bạch Liêm trong lòng vì chính mình lui ra phía sau từng bước cảm thấy đáng tiếc, nhưng để không đem bột phấn thuốc thử rơi vào trên người mình dính tới trên người đại lão bản, vẫn là nhịn đau đẩy ra.
"Ân." Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn thấy đối phương đẩy ra từng bước, trong lòng căng thẳng, sau lại nghe được Bạch Liêm giải thích, tâm mới hơi hơi thả lỏng, nhưng bất an trong lòng lại càng sâu.
Nhìn Bạch Liêm xoay người thu thập, Tiêu Ảnh Nguyệt nhẹ nhàng nói:"Ta trở về phòng chờ ngươi."
Bạch Liêm cũng không quay đầu lại gật đầu nói:"Ân, tốt!"
Tiêu Ảnh Nguyệt liếc mắt thật sâu nhìn người đưa lưng về phía nàng bận rộn một cái, xoay người đi ra ngoài.
Đợi Bạch Liêm đem mấy thứ này nọ nhanh chóng thu thập xong, thay đổi quần áo sạch sẽ trở lại trong phòng ngủ, nhìn đến là Tiêu Ảnh Nguyệt đang cầm một quyển sách nửa tựa vào trên tháp quý phi mà xuất thần.
Bạch Liêm vốn nên là vui mừng nhưng tươi cười trên mặt lại cứng đờ, lo lắng bước nhanh tiến lên, ngồi ở bên cạnh Tiêu Ảnh Nguyệt đang xuất thần lo lắng hỏi:"Ảnh Nguyệt, làm sao vậy?" Trong lòng lo lắng suy nghĩ có phải bởi vì sự tình trà sơn cùng với hai nhà Hiệp - Lâm lại làm chuyện không ra người gì đối với Tiêu gia hại đại lão bản không khống chế được như thế, trong lòng tự trách chính mình tốc độ chậm như vậy, nhanh hơn một chút chuẩn bị cho tốt việc phân tích thổ nhưỡng này thì sẽ không như vậy.
"Ân?" Tiêu Ảnh Nguyệt hoàn hồn nhìn đến Bạch Liêm vẻ mặt lo lắng trước mắt, buông sách trong tay nói:"Bạch Liêm thu thập xong rồi sao?"
"Ân" Bạch Liêm gật gật đầu, lo lắng hỏi:"Ảnh Nguyệt có phải đang vì chuyện trà sơn mà lo lắng hay không?"
Tiêu Ảnh Nguyệt nghe xong mỉm cười lắc đầu.
"Ảnh Nguyệt, không cần lo lắng, ta đã có kết quả, khối Tây Sơn kia, chúng ta có thể vụng trộm phái người từ Lâm gia nơi đó mua lại đây. Khối trà sơn kia của Bạch gia tuy rằng khá cao, khối núi Tây Sơn kia sau khi khai phá ra sẽ so với khối núi của Bạch gia còn sản xuất được trà tốt hơn." Bạch Liêm nghĩ đến Tiêu Ảnh Nguyệt lo lắng là chuyện này, vội vàng nói cho nàng kết quả vài ngày bận rộn.
Bạch Liêm gặp Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn nàng không nói, nghĩ đến nàng còn không rõ, vì thế mở miệng giải thích:"Ảnh Nguyệt, tuy rằng ta không phải hiểu trà lắm, nhưng là gieo trồng trà không phải cao hơn so với mặt nước biển thì có thể trồng ra trà tốt, còn có nhân tố khí hậu và ánh sáng. Ở Nam Sơn thừa thải trà, chẳng những bởi vì nơi đó phần nhiều là núi cao, cũng là bởi vì thời tiết, nơi này lượng mưa phong phú đồng thời độ ẩm và thổ nhưỡng tương đối cũng có vẻ tốt, nhiệt độ vào đông chí không khí cũng có vẻ ấm áp. Như vậy, mặc kệ là Tây Sơn hay là Nam Sơn đều có điều kiện giống nhau, đồng thời đều là đất đỏ. Sau yêu cầu về khí hậu, thổ nhưỡng và độ ẩm, còn có một nhân tố là độ chua độ kiềm của đất cũng rất trọng yếu. Nơi sinh trưởng trà yêu cầu thổ nhưỡng có vẻ quảng, bất quá độ pH của đất ở khoảng 4.0-6.5 là thích hợp trồng trà nhất. Độ chua độ kiềm của thổ nhưỡng ở Tây Sơn chính là trị số tốt nhất, hơn nữa độ dốc của Tây Sơn đại khái cũng là ở 30 độ trái phải, thuộc loại địa hình núi khâu lăng, có lợi cho kiến tạo ruộng bậc thang, sắp xếp hệ thống thủy lợi cũng tốt, như vậy lá trà Tây Sơn gieo trồng đi ra không thể kém hơn trà Nam Sơn, thậm chí nếu sắp xếp hệ thống thủy lợi tốt sẽ làm cho lá trà trồng ra còn tốt hơn so với trà của Nam Sơn."
Tiêu Ảnh Nguyệt nghe xong Bạch Liêm nói, tuy rằng không quá hiểu được một số từ ngữ trong đó, nhưng nàng tin tưởng lời nàng nói, đồng thời đôi mắt nhìn người trước mặt trong lòng càng phát ra bất an, một ít này chính là trí tuệ của nàng. Nhìn ánh mắt mong đợi của đối phương, Tiêu Ảnh Nguyệt che dấu bất an trong lòng, đạm cười hỏi:"Này chính là kết quả Bạch Liêm mấy ngày nay ngoạn bùn và nghiền nát cây cỏ nghiên cứu ra phải không?" Tuy là nghi vấn, nhưng Tiêu Ảnh Nguyệt đã hiểu được đáp án, nhưng nàng vì dời đi lực chú ý của đối phương và của mình, vì thế hỏi ra một vấn đề đã biết đáp án này.
Bạch Liêm gật gật đầu, nhìn trên mặt đại lão bản khôi phục lại tươi cười mà nàng quen thuộc, sau khi thả tâm lại bắt đầu giảng giải:"Ân, bùn này là mẫu thu thập từ khối núi Tây Sơn bỏ hoang kia, thực vật này là thực vật tìm đến để thí nghiệm, vì để lấy ra cành địa y, cũng chính là bột phấn màu tím vài ngày trước Ảnh Nguyệt nhìn đến. Bột phấn này là vì mang về thí nghiệm độ chua độ kiềm của đất. Còn có một ít thực vật khác là ô mai dại trên Tây Sơn, ô mai ở thổ nhưỡng có độ pH 5.7-6.5 thì sinh trưởng khá tốt, nhưng ô mai trừ bỏ nhân tố thổ nhưỡng ra còn có vài nhân tố khác cũng có thể sinh trưởng tốt lắm, tuy rằng ta muốn dùng cành địa y thí nghiệm kiểm tra đo lường, nhưng nếu chỉ dùng cành địa y, kiểm tra đo lường đơn giản sẽ xuất hiện khác biệt khá lớn, cho nên xuất ra ô mai dại tổng hợp lại phán đoán liền chính xác hơn." Bạch Liêm nói đến đây đắc ý cười rộ lên.
"Vậy Bạch Liêm từ nơi sư phó tạo rượu lấy đến bình kia lại có tác dụng gì?" Tiêu Ảnh Nguyệt cười nhìn tươi cười đắc ý trên mặt Bạch Liêm, tiếp tục hỏi.
"Đó là ất thuần, chỉ dùng để xử lý cành địa y từ trên thực vật lấy ra, dùng ất thuần nóng có thể loại bỏ sắc tố màu đỏ hỗn loạn trong địa y." Bạch Liêm nói đến nơi này nghĩ tới khi đi lấy bình ất thuần, ánh mắt khinh bỉ của Mộc Vân Trúc đối với nàng, ngượng ngùng nở nụ cười với Tiêu Ảnh Nguyệt.
"Mấy thứ này đều là kỹ xảo ở gia hương Bạch Liêm sao?" Tiêu Ảnh Nguyệt bảo trì tươi cười hỏi.
"Ân, ở gia hương của ta đã không còn dùng biện pháp như thế này đến trắc lượng, có phương tiện càng đơn giản và công cụ càng thêm chính xác." Bạch Liêm nghe được Tiêu Ảnh Nguyệt hỏi gia hương của mình, trong lòng tuy rằng tò mò, nhưng vẫn chi tiết trả lời.
"Phải không?" Tiêu Ảnh Nguyệt gật đầu.
"Ân." Bạch Liêm tuy rằng thần kinh có điểm thô, nhưng lúc này thấy đến bộ dáng Tiêu Ảnh Nguyệt, kết hợp với lúc nãy nàng thất thần, rốt cục phát hiện ra Tiêu Ảnh Nguyệt không ổn, vì thế trong lòng bắt đầu lo lắng cùng đau lòng, thân thủ ôm lấy Tiêu Ảnh Nguyệt, kéo gần khoảng cách để cho nàng tựa vào hõm vai của mình. Không tiếng động an ủi, nếu Tiêu Ảnh Nguyệt không muốn nói với nàng, nàng sẽ không hỏi, chỉ cần nàng muốn nói thì nàng đều sẽ lắng nghe, đều sẽ chặt chẽ ghi tạc trong lòng.
Tiêu Ảnh Nguyệt thân thủ ôm lại Bạch Liêm, vùi đầu ở hõm vai của đối phương, trong lòng hơi hơi ảo não vì sự bất an vô danh trong lòng mình, đồng thời cũng thở dài, không thể tưởng được Tiêu Ảnh Nguyệt nàng cũng sẽ có một ngày không cảm thấy an tâm, mà hết thảy nguyên nhân đều là do người này mang đến, vì thế cảm thấy hơi hơi khó chịu. Vì sao chỉ có nàng một người một mình ở trong lòng bất an, người trước mắt còn cười đắc ý như thế, vì thế không chút nghĩ ngợi há miệng, hàm răng cắn vào cái cổ trắng nõn của đối phương.
"Hư..." Bạch Liêm vì đau mà hư hư hút khí, nhưng không dám lên tiếng phản kháng khi đại lão bản giống như đang tức giận.
===================================================================
Sau khi Tiêu Ảnh Nguyệt nghe được tiếng đối phương "hư hư" mới thả ra, dời đầu nhìn dấu vết thản nhiên lộ ra tơ máu. Nhìn thấy bộ dáng đối phương tùy ý chính mình phát tiết mà không dám lên tiếng, rốt cục cười thoải mái, sau đó nói:"Phu quân, về sau chớ để cho thiếp thân cảm thấy bất an, nếu không lần tới nhất định không chỉ là như thế."
"Ân?" Bạch Liêm ủy khuất nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt, trong lòng bắt đầu không ngừng kiểm điểm chính mình, làm sai ở chỗ nào???
"Người ta nói phu quân ngốc, vì sao ngày thường thiếp thân không cảm thấy như vậy, ngược lại là hôm nay bắt đầu choáng váng đầu óc?" Tiêu Ảnh Nguyệt cười nhìn Bạch Liêm vẻ mặt tích tụ.
"......" Bạch Liêm buồn bực, đối với đánh giá đột nhiên mà đến này, nàng thực khó hiểu.
Tiêu Ảnh Nguyệt chậm rãi thu hồi ý cười trên mặt, biểu tình biến thành lạnh nhạt đối với bên ngoài ngày thường, chính là trong mắt cũng che dấu không được tình ý. Lẳng lặng nhìn Bạch Liêm, cuối cùng cũng là không bỏ xuống được, mở miệng hỏi:"Bạch Liêm nhưng có tưởng niệm gia hương của mình?" Nói xong trong lòng hơi hơi thở dài, có lẽ đúng như Khởi Vũ nói, trong tình yêu người nào động lòng trước, người đó nhất định sẽ ở trong tình yêu này gánh vác càng nhiều hơn, mà chính nàng cố tình là người đi trước từng bước.
"Ân?" Bạch Liêm đối vấn đề này hơi hơi ngây người, nhưng rất nhanh đoán được vừa rồi đại lão bản nói bất an là vì sao, cũng hiểu được vì sao hôm nay đại lão bản luôn nói đến từ "gia hương" này, thì ra là vì cái này. Sau khi hơi chút hiểu được, trên mặt Bạch Liêm lộ ra tươi cười không thể khống chế, cái này không thể trách nàng, nếu đổi thành một người khác biết người mình yêu đang vì cảm tình của mình dành cho nàng mà bất an, đều sẽ có ý nghĩ như Bạch Liêm nàng. Bởi vì nàng có thể hiểu được, thì ra không chỉ có mình đang bất an, để ý, thì ra đối phương cũng giống như mình, được người mà mình để ý để ý, đây là một chuyện đáng giá hạnh phúc.
Bạch Liêm ở thời điểm Tiêu Ảnh Nguyệt sắp tức giận rốt cục nói:"Trước kia có tưởng niệm, nhưng hiện tại đã thật lâu chưa từng nghĩ tới. Ảnh Nguyệt, trước kia ta nghe người ta nói qua, nơi có người mình yêu ở mới là nhà, hiện tại nhà của ta là tại thế giới này." Nói xong, Bạch Liêm đỏ mặt, cái này giống như có chút buồn nôn.
"Phải không?" Tiêu Ảnh Nguyệt chọn mi.
"Ân, hơn nữa, Ảnh Nguyệt, sở dĩ ta đến thế giới này, là bị một đạo lôi bổ trúng, mới đến được nơi đây. Nếu phải đi về, ta nghĩ có khả năng phải bị sét đánh một lần nữa mới được, bất quá ta có vẻ nhát gan, nếu lại bị đánh trúng một lần nữa, ta không chết thì còn may, nếu không được vận mệnh tốt như lần đầu tiên, bị sét đánh thành than đen vậy mất nhiều hơn được." Bạch Liêm nghĩ đến cảm giác lần đầu tiên bị sét đánh liền nghĩ mà sợ.
"Nga, vậy nếu sét đánh không chết, Bạch Liêm có muốn đi thử xem không?" Tiêu Ảnh Nguyệt tươi cười rất đẹp, rất nhu hòa, nhưng nhìn vào trong mắt Bạch Liêm lại mang theo nguy cơ.
"Đương nhiên không, Ảnh Nguyệt ngươi xem, ta bởi vì lần đầu tiên bị sét đánh cho tới bây giờ còn có bóng ma tâm lý, vừa nghe tiếng sấm ta liền hận không thể tìm cái động tiến vào trốn tránh ngay lập tức." Bạch Liêm cười mỉa.
"Đau không?" Tiêu Ảnh Nguyệt khi nghe đến nàng nói câu người mình yêu kia thì bất an trong lòng đã muốn buông xuống, hiện tại nhìn đến dấu vết trên cổ đối phương lại bắt đầu đau lòng.
"Có điểm đau, bất quá hoàn hảo." Bạch Liêm nhìn thấy đối phương đột nhiên thay đổi đề tài, khó hiểu nhưng còn có thể đuổi kịp.
Tiêu Ảnh Nguyệt nghe được, cúi đầu khẽ hôn miệng vết thương do mình lưu lại, trong lòng áy náy. Nhưng Bạch Liêm là vì một động tác này mà cương trực thân mình, nếu một người bị người mình yêu đối đãi như vậy, nếu còn có thể bình tĩnh, nói vậy người đó đã muốn thành tiên, mà Bạch Liêm nàng không phải tiên, cũng không phải một người bình tĩnh, nàng trùng hợp là một phàm nhân, nhưng lại là một phàm nhân không đủ bình tĩnh bị người mình yêu trực tiếp cộng thêm gián tiếp dụ hoặc qua vô số lần, vì thế Bạch Liêm không bình tĩnh gạt bỏ hết mọi chuyện, sau đó dựa theo hình thức và lực đạo mà hai bên đều thích thông qua vô số lần ma hợp trong khoảng thời gian này xâm nhập giao triền. Lại có lẽ là lúc này nhờ hai người đã hơi chút cởi bỏ bất an trong lòng cộng thêm sự không bình tĩnh của Bạch Liêm, vì thế theo lẽ tự nhiên mà xảy ra sự tình càng không bình tĩnh khác. Cho nên Cầm Thư ở bên ngoài cầm đồ ăn do dự có nên gõ cửa hay không, sau khi nghe được thanh âm ái muội trong phòng, không chút nào do dự đỏ mặt xoay người rời đi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Các bạn nhỏ, dưới sự oanh tạc của ta lúc canh bốn đăng chương cộng thêm phương thức đẩy ngã hài hòa trong chương này còn có thể bình tĩnh lặn xuống nước sao?
ps: Vì theo đuổi số lượng, khó tránh khỏi không có chất lượng, trong văn có thể xuất hiện rất nhiều lỗi, nhưng là ta không có thời gian sửa đổi, các bạn xem văn chấp nhận đi.
_______Hết chương 66_______
Mình nghĩ chắc có nhiều bạn vui vẻ vào đọc khi thấy [H] lắm, mà mình cũng đâu có lừa gạt gì đâu, rõ là lần đầu tiên trong bộ này có nhắc tới "đẩy ngã" mà, chỉ là không chi tiết như mấy bạn tưởng thôi =))))))
Trong chương này có nhiều câu triết lí tình cảm qué, tiểu Bạch tự nói rồi tự phê bình bản thân luôn =)))) có điều người ta thích nghe mà, nghe xong yên lòng liền =)))
Đại lão bản làm tuôi đau tim muốn chớt, tiểu Bạch nhịn tới giờ này cũng đã là cao nhân rồi:))))