"A?" Ta nâng ánh mắt từ trong bát lên.
"Không có việc gì sao?" Đại lão bản buồn cười nhìn qua.
"Ân, không có việc gì." Ta liều mạng gật gật đầu, nói xong cúi đầu nhanh chóng uống xong một chút cháo còn trong bát, sau đó đứng lên, nói với đại lão bản một câu: "Đại lão bản, ta nhớ ra rồi, ta ngày hôm qua đã hẹn nhạc mẫu các nàng, một hồi đi qua bồi các nàng nói chuyện phiếm." Nói xong, vù vù xoay người, rất nhanh liền chạy trốn.
"Cô gia, ngươi sao vậy?" Hai người Cầm Thư cùng Mộc Vân Trúc trong tay bưng đồ ăn đến.
"A, Cầm Thư, thật trùng hợp, ta còn có chút việc." Ta giơ lên tươi cười sáng lạn.
"Chuyện gì mà gấp như vậy? Vẫn là nói ngươi lại làm sai chuyện gì với tiểu thư nhà ta sao?" Mộc Vân Trúc lại dùng ánh mắt như nhìn thấy sắc lang nhìn ta, đồng thời trong mắt hiện lên ta nếu dám gật đầu nói đúng, ta nhất định sẽ rất nguy hiểm.
"A ha ha không có, sao lại có chuyện đó được." Nắm tay hẳn là không tính đi, chúng ta đều là nữ nhân, chỉ nắm tay một chút thôi, hắc hắc.
"Cô gia, có chuyện gì, không thể trước dùng cơm với tiểu thư xong lại đi sao?" Cầm Thư có chút chờ mong nhìn qua.
"Ha ha, không được, vừa rồi ta đã ăn no, các ngươi ăn đi, ta đi trước." Nói xong, nghĩ đến chuyện vừa rồi, tiếp tục trốn.
Cầm Thư cùng Mộc Vân Trúc cùng xem bóng dáng giống như chạy trối chết kia, sau đó lại nhìn nhau một cái, xoay người nhìn sườn mặt tiểu thư đối diện với ánh mắt các nàng, không rõ cho nên tiếp tục đi đến chỗ tiểu thư nhà mình bên kia.
"Tiểu thư, cô gia hắn làm sao vậy, sao lại giống như đang chạy trối chết?" Mộc Vân Trúc buông này nọ xuống, khó hiểu hỏi tiểu thư vẻ mặt lạnh nhạt nhưng khóe miệng lại mỉm cười. Hình như đã thật lâu không nhìn thấy tiểu thư các nàng cười như vậy, tuy rằng cái tên sắc lang kia nàng không muốn thừa nhận, bất quá cũng không có biện pháp, tiểu thư đã quyết định, nàng đành phải hơi chút thừa nhận hắn là cô gia.
"Ân, phải không?" Tiêu Ảnh Nguyệt không thể ngăn khóe miệng mỉm cười, nâng chung trà lên uống một ngụm nói:"Cầm Thư, ngươi phao trà càng ngày càng tinh thông."
"Tiểu thư quá khen." Cầm Thư đem này nọ đặt xuống tốt, nhìn tiểu thư gia tươi cười, nàng cũng cười rộ lên, trên mặt tiểu thư các nàng thật lâu đã không có lộ ra tươi cười như vậy, xem ra tiểu thư nhà nàng cùng cô gia cảm tình tốt lắm.
"Các ngươi ngồi xuống cùng nhau ăn đi, ba chúng ta đã thật lâu không có cùng nhau ngồi xuống tán gẫu." Tiêu Ảnh Nguyệt buông chén trà, mỉm cười nhìn hai người trước mắt, mang danh là nha hoàn của nàng nhưng từ nhỏ đã cùng nàng lớn lên, tình như tỷ muội.
"Vâng, tiểu thư." Cầm Thư cùng Mộc Vân Trúc nhìn nhau một cái, đều ngồi xuống, trong lòng hai người đồng thời thầm nghĩ hôm nay tâm tình tiểu thư các nàng thật sự tốt lắm.
"Cầm Thư, trong khoảng thời gian này, hắn thường làm cái gì?" Tiêu Ảnh Nguyệt nghĩ đến người kia mỗi ngày nàng trở về phòng đã cuộn người nằm ở trên ghế nằm ngủ, mỗi ngày lúc nàng thức giấc còn đang ngủ hệt như heo.
"Ân, tiểu thư nói cô gia sao?" Cầm Thư khẽ cười một tiếng, gần đây từ khi tiểu thư cùng cô gia thành thân, hai người các nàng trừ lúc cùng dùng cơm với lão gia phu nhân ra hầu như không có ở một mình cùng nhau. Mỗi ngày lúc tiểu thư về phòng, cô gia đã ngủ ở trên ghế nằm, lúc nàng muốn gọi cô gia tỉnh tiểu thư cũng không đồng ý, làm cho nàng thật không rõ, mà hôm nay tiểu thư thế nhưng chủ động hỏi về cô gia, xem ra hôm nay lúc cô gia cùng tiểu thư ở chung hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó.
Tiêu Ảnh Nguyệt đối với nụ cười của Cầm Thư cũng không có bao nhiêu phản ứng.
"Tiểu thư, từ lúc ngươi cùng cô gia thành thân, trong khoảng thời gian này, cô gia mỗi ngày buổi trưa rời giường, có khi ở trong phòng dùng cơm, có khi cũng sẽ đi tìm tiểu Nhị Nguyệt dùng cơm cùng nhau, đôi khi cũng sẽ đến chỗ phu nhân bồi phu nhân dùng cơm. Sau khi dùng cơm trưa xong, cô gia có đôi khi sẽ mang theo tiểu Nhị Nguyệt tiểu thư ở hoa viên dạo chơi một hồi, hoặc là ở hoa viên cùng sửa sang lại hoa cỏ với Hoa bá, có đôi khi cũng ở trong phòng đọc sách." Cầm Thư còn thật sự đem cuộc sống của Tiêu Bạch Liêm trong một tháng này cẩn thận báo cáo.
"Đúng vậy, tiểu thư, chính là đôi khi người này đem hoa hoa cỏ cỏ tu bổ lại chẳng ra bộ dáng gì, hại Hoa bá người ta thở dài không thôi. Sách trong phòng tiểu thư, cũng không biết hắn có thể xem hiểu hay không."
Mộc Vân Trúc nói xong nhớ tới có đôi khi nàng trở về lấy này nọ cho tiểu thư nhìn thấy người nào đó thật không hình tượng nằm trên ghế nằm của tiểu thư các nàng, cầm trong tay sách của tiểu thư giả trang bộ dáng văn nhân nhã sĩ đọc sách, có đôi khi còn kêu than cái gì "Sách gì mà khó hiểu như vậy?". Không biết còn đọc sách, mỗi lần nàng nghe được đều không thể không liếc mắt khinh bỉ người kia.
"Ân, phải không." Tiêu Ảnh Nguyệt nghe xong phản ứng thật bình thản.
Cầm Thư vụng trộm kéo Mộc Vân Trúc một chút, liếc nhìn nàng một cái.
"Cầm Thư, ngươi kéo ta làm gì, sự thật chính là như vậy." Mộc Vân Trúc không để ý tới Cầm Thư ám chỉ, tiếp tục nói với Tiêu Ảnh Nguyệt: "Tiểu thư, người kia tuyệt đối là sắc lang, mỗi ngày mê đắm đi theo bên người Liên Hoa - nữ nhi Hoa đại bá, còn hoa ngôn xảo ngữ, hơn nữa Cầm Thư ngươi trước kia còn nói hắn đôn hậu, ta thấy tuyệt đối không phải. Tiểu thư, ngươi cũng không biết, người này mấy ngày trước còn làm cho biểu thiếu gia đến trêu chọc Liên Hoa phải ngậm bồ hòn, lại không thể phát tiết được."
"Ân." Tiêu Ảnh Nguyệt thản nhiên gật đầu một chút, sau đó nhớ tới vừa rồi người kia từ trước mặt nàng chạy trốn, thật sự là rất khó tưởng tượng nàng làm anh hùng cứu mỹ nhân như thế nào, hẳn là xem như anh hùng cứu mỹ nhân đi.
"Tiểu thư, ta vẫn không rõ ngươi sao lại chọn người như vậy làm cô gia." Mộc Vân Trúc vẫn thắc mắc không rõ.
"Ân!" Tiêu Ảnh Nguyệt nâng chung trà lên uống một ngụm.
"Tiểu thư, ngươi có thể nghe ta nói hay không?" Mộc Vân Trúc có chút phát điên, thái độ của tiểu thư nghiêm trọng tổn thương nàng.
"Mộc Vân Trúc, một hồi ngươi nói với quản gia, chuyện ở bố trang kêu hắn giao cho Tiêu Hổ đi xử lí, ta hôm nay nghỉ ngơi." Nói xong tiếp tục cúi đầu phẩm trà.
"A?" Mộc Vân Trúc xuất hiện biểu tình si ngốc giống như người mà nàng nói là sắc lang.
Cầm Thư cũng xuất hiện kinh ngạc ngắn ngủi, cùng Mộc Vân Trúc nhìn nhau một cái. Tiểu thư vẫn đều bận rộn không ngừng, mặc kệ các nàng khuyên như thế nào, sổ sách trên tay nếu không có xem xong, nàng sẽ không nghỉ ngơi. Nhưng tiểu thư hôm nay thật lạ, trong khoảng thời gian này bố trang có rất nhiều chuyện cần xử lý, tiểu thư hôm nay lại chủ động nói muốn nghỉ ngơi.
"Vâng, tiểu thư!" Mộc Vân Trúc thật không rõ, nhưng tiểu thư muốn nghỉ ngơi nàng vẫn thật vui vẻ gật đầu đáp ứng.
============================================================
Lúc ta thở hồng hộc thì không biết như thế nào đã đến vườn hoa phía sau hoa viên, giữa vườn hoa có hai thân ảnh đang ngồi, vừa thấy đúng là Hoa đại thúc cùng Liên Hoa.
"Hoa đại thúc!" Thấy Hoa đại thúc xoay người, ta vội vàng chạy tới.
"Ôi chao, tiểu Liêm hôm nay sao lại tới đây sớm như vậy." Hoa bá cười to.
"Ha ha, hôm nay thời tiết thật tốt, chẳng lẽ ta đến lúc này, Hoa đại thúc ngài không chào đón sao?" Nói xong, trên mặt ta lộ ra biểu tình đáng thương hề hề.
"Ha ha, tiểu Liêm, ngươi tới đại thúc cao hứng còn không kịp đây, tới đây đi." Hoa đại thúc nói xong giống như bình thường từ nhà trúc lấy ra một cái xẻng nhỏ đưa cho ta.
"Liên Hoa, gần đây trong nhà không có việc gì?" Gần đây trong khoảng thời gian này đều nhìn thấy nàng ở đây, nếu ta nhớ không lầm, Hoa đại thúc ở Tiêu phủ chăm sóc hoa cỏ đã hơn hai mươi năm, nhưng Liên Hoa cũng không phải nha hoàn Tiêu phủ, chính là lúc rãnh rỗi sẽ đi theo Hoa đại thúc cùng nhau đến Tiêu phủ hỗ trợ chăm sóc hoa cỏ.
"Ân, gần đây trong nhà cũng không có bận việc gì." Liên Hoa mỉm cười với ta, cúi đầu tiếp tục làm cỏ.
"Ân, như vậy a." Khó trách, gần đây mỗi lần lại đây đều phát hiện nàng đang ở đây.
"Hoa đại thúc, hoa lần này phải đào hố sâu mới gieo trồng được sao?"
Cuộc sống làm tiểu bạch kiểm nghe có vẻ thoải mái, chính là có chút cũng không tốt. Lâu ngày thanh nhàn sẽ rất nhàm chán, tiểu Nhị Nguyệt hiện tại ở Tiêu phủ rất được hoan nghênh, mỗi ngày đều bị nhạc mẫu đại nhân các nàng ôm chơi đùa, muốn gặp nàng một chút đều có vẻ khó. Ngủ vốn là một chủ ý không sai, nhưng hoàn cảnh không thoải mái, giường lớn của đại lão bản rất thoải mái, rất thoải mái chính là rất quý, ngủ trên giường đó tiểu dân chúng như ta trả không nổi, một lần liền mất tiền lương hai tháng, hiện tại nghĩ lại tâm vẫn còn đau.
"Ha ha, tiểu Liêm, lần này ngươi bồi thêm chút đất dưới gốc cây mẫu đơn, sau đó bón chút phân là được, hôm nay sẽ không gieo trồng loại hoa mới."
"Ân, không thành vấn đề." Cuốn ống tay áo lên. Đem đặt xuống một cái băng ghế nhỏ.
"Bạch Liêm, vì sao ngươi lại thích làm việc này?" Liên Hoa lại hỏi ra vấn đề Hoa đại thúc từng hỏi qua.
"Ân, thời điểm ở cạnh hoa hoa cỏ cỏ này, sẽ cho người ta một cảm giác thoải mái yên tĩnh nhất, nhưng là ta từ nhỏ đối với việc không có thiên phú, hoa hoa thảo thảo đến trong tay ta đều đã mất mạng." Nói xong ta có chút ngượng ngùng cười với Hoa đại thúc một cái, trong khoảng thời gian này chắc hoa hoa cỏ cỏ chết ở trong tay ta nhiều vô số kể đi.
Liên Hoa che miệng khẽ cười một tiếng, việc này nàng đều nghe nàng cha nói qua. Nhưng là nàng cùng cha nàng vẫn thực hoan nghênh vị cô gia Tiêu phủ không biết trồng cây này đến.
Ta cũng cười rộ lên theo, thời gian kế tiếp giống như mỗi khi lui tới, tâm sự nói chuyện này chuyện kia cùng Hoa đại thúc còn có Liên Hoa, thời gian rất nhanh trôi qua, sự tình phát sinh không lâu cùng đại lão bản bị ta quên đi một góc, cũng quên đại sự muốn tìm đại lão bản tranh thủ phúc lợi của mình.
"Liên Hoa, ngươi hiện tại có đang thích ai không?" Trò chuyện một lát vô tình nói tới chuyện chung thân đại sự của Liên Hoa.
"Bạch Liêm, ngươi...." Liên Hoa bắt đầu đỏ mặt.
"Hắc hắc, Liên Hoa ngươi không cần thẹn thùng, nói ta nghe một chút ta sẽ giúp ngươi tham khảo, ngươi nói có phải hay không a Hoa đại thúc?" Ta cười gian lôi kéo Hoa đại thúc vẫn bảo trì trung lập.
"Đúng vậy, Liên nhi ngươi tuổi cũng không còn nhỏ." Hoa đại thúc đột nhiên bắt đầu nghiêm túc cùng lo lắng.
"Cha, nữ nhi còn nhỏ, còn muốn ở nhà thêm vài năm bồi cha, cha không nên nghe Bạch Liêm hắn nói bậy." Liên Hoa quăng một cái xem thường lại đây.
"Ha ha đúng vậy, Hoa đại thúc, Liên Hoa muội muội lớn lên xinh đẹp như vậy, về sau nhất định tìm được phu quân tốt."
Nhớ tới Liên Hoa hình như năm nay mới mười sáu tuổi thì phải, ta lại nhìn Liên Hoa bên cạnh một cái, hiện tại bộ dáng đỏ mặt thật sự rất đáng yêu, đáng tiếc chính là sinh ra tại nơi này.
"Hoa bá!" Một thanh âm quen thuộc vang lên ở sau lưng ta.
"Tiểu thư, sao ngươi lại tới đây?" Hoa đại thúc thật vui vẻ đứng lên.
"Hoa bá, gần đây thân thể có khỏe không?" Đại lão bản trên mặt mang theo thản nhiên tươi cười.
"Nhờ hồng phúc của tiểu thư, thân thể lão nô còn rất cứng cáp." Hoa bá cười híp mắt.
"Liên nhi, một khoảng thời gian không thấy, hiện tại cũng đã trở thành đại cô nương duyên dáng yêu kiều." Đại lão bản nói chuyện đồng thời tươi cười trên mặt không thay đổi.
"Tiểu thư ngươi quá khen." Liên Hoa mặt càng đỏ hơn.
"Ha ha, Ảnh Nguyệt..." Không biết kế tiếp phải nói gì, "thật trùng hợp" hình như không đúng, nói "ngươi khỏe" giống như thật ngốc.
"Phu quân, ngươi sao lại ở đây, vừa rồi ngươi không phải nói muốn tìm ta có việc thương lượng sao?" Đại lão bản giơ lên một cái tươi cười ôn nhu.
Ta nhịn không được run lên một chút, đúng rồi chuyện buổi sáng, hiện tại bộ dáng đại lão bản ôn nhu xinh đẹp, sẽ không là tới tìm ta tính chuyện buổi sáng đi, lần này tiền lương một năm của ta hẳn là không bảo đảm ~ ô ô ~~~
"Hoa đại thúc, ta đi trước." Ta buông cái xẻng nhỏ trong tay, đi qua bên kia múc nước rửa tay, trở về nhìn thấy đại lão bản đã tán gẫu cùng Hoa đại thúc xong, xoay người ly khai.
"Liên Hoa, lần sau lại tán gẫu." Đối với hai người Hoa đại thúc phất tay, bước nhanh đuổi theo đại lão bản. Kỳ quái là đại lão bản lần này lại đi hướng phòng chúng ta ở.
Mới vào cửa, Cầm Thư liền đối với ta mỉm cười một cái rồi lui ra ngoài, còn thuận tiện đóng cửa phòng.
"Phu quân, ngươi hôm nay tìm ta có chuyện gì thương lượng?" Đại lão bản thản nhiên nhìn qua.
"Ân, kỳ thật cũng không có gì." Ta thấy đến đại lão bản cũng không nói gì đến chuyện trừ tiền lương, thở một hơi.
"Ân?" Đại lão bản không hổ là đại lão bản, rõ ràng nhìn ra ta đây đang giả ngốc.
"Kỳ thật là như thế này, ngươi xem chúng ta cũng dựa theo hiệp nghị thành thân, bất quá vì không quấy rầy đến ngươi, đồng thời cũng không xâm phạm đến riêng tư của ngươi, ta cảm thấy ta nên đến phòng bên cạnh ngủ đi, ngươi thấy thế nào?" Nếu bị nhìn thấu, vẫn là trực tiếp nói thẳng.
"Ân, không sai, bất quá theo hiệp nghị của chúng ta mà nói, ngươi ta còn phải làm một đôi phu thê ân ái đúng không?" Đại lão bản lúc nói hai chữ "ân ái" thật nhấn mạnh.
"Ách, đúng vậy" Ta gật gật đầu.
"Vậy phu quân cảm thấy, nếu bị những người khác trong phủ biết chuyện này, sẽ thế nào đây?" Đại lão bản nói thực bình thản.
"Hẳn là sẽ là...." Xem ra việc có địa bàn của riêng ta là không thể.
"Vậy, có thể tại trong phòng này đặt thêm cái giường?" Ta không muốn tiếp tục ngủ ghế nằm.
"Trong phòng này có giường." Đại lão bản nhìn qua.
"......" Đó là giường của ngươi.
"Phu quân là muốn một cái giường của riêng ngươi?" Đại lão bản mỉm cười.
"Ân..." Không hổ là đại lão bản, ngay cả ta nghĩ cái gì đều biết.
"Phu quân, ngươi không phải rất thích ngủ ghế nằm sao?" Nhìn thấy ta lắc đầu còn nói thêm: "Nguyên lai ngươi không thích, ta còn nghĩ đến phu quân ngươi đối với ghế nằm có tình cảm, thích ngủ trên ghế nằm."
"......"
_______Hết chương 18_______
Editor: lần sau mới chân chính là đi bắt gian, tiểu Bạch ngốc ngốc nhưng mà cũng vô tình trêu hoa ghẹo nguyệt làm đại lão bản phải đi bắt về đây =))))))
thấy mình siêng không, ai khích lệ mình đi TT___TT làm việc tùy tâm trạng, trong 3 ngày mà đăng 2 chương vì có hứng edit đó =))))
một chương của bộ này edit muốn gãy tay =(((((