• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không cần trừ tiền lương của ta, ta không cố ý." Ta thật muốn khóc, vì cái gì tối qua kiên trì cả một đêm rốt cuộc cũng không kiên trì được, rõ ràng thời điểm trước khi ngủ vẫn duy trì khoảng cách an toàn với đại lão bản, tại sao vừa mở mắt ra lại phát hiện một tình huống làm cho ta hối hận chết khiếp. Không biết khi nào thì đại lão bản lại bị ta hùng ôm vào trong ngực, lúc ta định vụng trộm rút tay về, lại bị người bắt quả tang, ô ô ~~

"Phải không?" Trên mặt Tiêu Ảnh Nguyệt lộ ra tươi cười thật ôn nhu.

"Ân!!" Ta liều mạng gật đầu, hận không thể xuất ra hai giọt nước mắt để chứng minh cho nàng xem, làm cho nàng biết động tác này của ta là động tác theo thói quen mà thôi, ta thề về sau nhất định phải từ bỏ thói quen ôm gối ngủ.

"Ân!" Tiêu Ảnh Nguyệt gật đầu một chút.

"Cám ơn, ta cam đoan về sau sẽ không tái phạm!" Đại lão bản ngươi là một người tốt.

"Xét thấy ngươi có thái độ nhận sai, lần này chỉ trừ hai tháng tiền lương của ngươi." Nói xong liền đứng dậy xuống giường.

"A?" Sao lại như vậy?!!!!!

Ta không phục, ta muốn thương lượng, vội vã đứng lên, đuổi theo đi kháng nghị: "Vì cái gì, sao ngươi có thể như vậy, chúng ta đều là là nữ nhân, ôm một chút ngươi cũng sẽ không thiệt thòi gì?" Gian thương!!

"Ngươi cảm thấy, hai tháng quá ít?" Tươi cười trên mặt thu hồi, biến trở về bộ dáng lạnh băng lúc bình thường.

"Ta......" Ta không có khí thế như nàng, quên đi, chúng ta là tiểu dân chúng, đấu không lại gian thương. Xoay người, thay quần áo, sau đó ta ngồi ở một bên cắn răng trừng nàng.

"Tiểu thư?" Ngoài cửa thực đúng lúc vang lên thanh âm của Mộc Vân Trúc.

"Ân, vào đi!" Đại lão bản nhìn ta một cái mới thản nhiên trả lời một câu.


Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư đẩy cửa tiến vào, cầm trong tay đồ dùng cọ rửa, sau lưng còn có hai nha hoàn ta chưa từng thấy qua đi theo, đồng dạng cầm trong tay đồ vật này nọ.

Mộc Vân Trúc lập tức tiêu sái đến bên giường sửa sang lại giường, Cầm Thư hầu hạ đại lão bản cọ rửa, mặt khác hai cái tiểu nha hoàn thì đi đến trước mặt ta, cung kính nói:"Cô gia, thỉnh cọ rửa!"

Ta chính là khổ sở, đối với biểu tình trên mặt các nàng không để ý, đối với ánh mắt Mộc Vân Trúc trừng tới lại làm như không thấy, ngồi như rối gỗ tùy ý để cho hai nha hoàn rửa mặt.

Ta cắn răng nhìn đại lão bản ngồi ngay ngắn để Cầm Thư hỗ trợ chải đầu, "mỹ nữ so với độc xà mãnh thú càng đáng sợ hơn" những lời này nói quá đúng. Gian thương, đại gian thương, mới ngày đầu tiên đi làm đã bị trừ ba tháng tiền lương, tiếp tục như vậy, không được bao lâu, ta hoàn toàn bị trừ sạch, nói không chừng còn có thể nợ một số tiền lớn đây. TT__TT

"Ha ha ~" Hai cái tiểu nha hoàn bên cạnh đột nhiên che miệng cười khẽ.

Ta quay đầu nhìn tiểu nha hoàn cười đỏ mặt, các ngươi cười cái gì a, cười vui vẻ như vậy.

"Hì hì, chúc mừng cô gia tiểu thư ~~" Nói xong còn híp mắt cười vài tiếng.

......

"Cô gia, tiểu thư, nô tì lui ra trước." Nói xong chạy.

Ta thu hồi ánh mắt nhìn các nàng, tiếp tục trừng mắt gian thương kia.

"Tiểu thư, cô gia đối với ngươi..." Cầm Thư không biết như thế nào đột nhiên nói ra một câu như vậy.

Ta hiện tại đối với nàng là hận thấu xương.

"Hừ ~" Mộc Vân Trúc lúc đi ngang ta đắc ý trừng ta một cái, đi đến hỗ trợ bên người đại lão bản.

Hừ, không chấp nhất với các ngươi, ta chờ đám phán cùng với gian thương, muốn tranh thủ địa bàn dành cho ta - phòng ngủ, để phòng ngừa tới khi hết hiệp nghị, tiền lương của ta đã bị nàng trừ sạch sẽ. Về sau nơi có gian thương ở, kiên quyết không xuất hiện, lúc bất đắc dĩ phải xuất hiện, nhất định phải bảo trì khoảng cách ba bước, bảo đảm an toàn!!!

"Tiểu thư, tốt lắm!" Cầm Thư vừa lòng nhìn lão bản đã chuẩn bị tốt.



"Ân, cha cùng nương giờ này đang ở nơi nào?" Đại lão bản thản nhiên nhìn gương một cái.

"Lão gia cùng phu nhân giờ này đang ở đại sảnh chờ tiểu thư và cô gia đi qua." Cầm Thư vừa thu thập này nọ vừa trả lời. . Kiếm Hiệp Hay

"Ân, chúng ta đi qua đi." Đại lão bản nói xong, tầm mắt dời qua chỗ ta, thản nhiên nói:"Phu quân, ngươi thu thập xong chưa?"

Nhịn xuống thân mình rét run, nhếch môi hồi đáp một cái tươi cười còn khó coi hơn cả khóc, gật gật đầu:"Hắc hắc, nương tử chúng ta đi qua đi, đừng để cho nhạc phụ nhạc mẫu đợi lâu." Nói xong, chính ta đều có chút chịu không nổi đứng lên dẫn đầu ra ngoài.

Trên đường đi đến đại sảnh, nhìn phong cảnh bốn phía, kế tiếp phải ở nơi này ngây ngốc ba năm, hơi thở dài một hơi, quay đầu nhìn đại lão bản đi bên cạnh một cái, bỏ dở nửa chừng không phải tác phong của Bạch Liêm ta, thế nên đã như vậy, vậy chỉ có thể cố gắng đem công việc tiểu bạch kiểm này làm thật tốt. Ta vẫy vẫy đầu chống lại ánh mắt đại lão bản nhìn qua, giơ lên tươi cười sáng lạn, tiếp tục đi về phía trước.

Đi tới cửa, mỉm cười vươn tay với đại lão bản:"Ảnh Nguyệt, nhạc phụ nhạc mẫu đang ở bên trong chờ chúng ta!" Diễn trò thì phải diễn đến cùng, mặc kệ thế nào cũng phải biểu hiện vợ chồng mới cưới có chút ân ái, nhưng cũng không được đột ngột hành động, bằng không có thể lại bị trừ 1 tháng tiền lương.

Đại lão bản nhìn ta một cái, không nói gì thêm, chính là giơ khóe miệng lên một chút. Sau khi được đại lão bản ngầm đồng ý, tới gần bên cạnh nàng, đi vào đại sảnh.

Tiêu lão gia, Tiêu phu nhân còn có các phu nhân khác đều đã ngồi ở trong phòng uống trà nói chuyện phiếm, nhìn thấy hai chúng ta tiến vào, đều ngừng lại.

"Ôi, tỷ tỷ, ngươi xem, tiểu Bạch cùng Nguyệt nhi nhà ta thật là xứng đôi." Ngũ di nương vừa thấy chúng ta liền mở miệng đầu tiên.

Tiêu phu nhân nghe, không có tỏ vẻ gì, nhưng trên mặt ý cười che giấu không được.

"Cha, nương, Nguyệt nhi đến chậm, làm cho cha mẹ còn có các di nương đợi lâu." Đại lão bản nói xong khóe miệng còn nhẹ nhàng nâng lên, xem ra cảm xúc không tệ.

"Nhạc phụ, nhạc mẫu sớm an, các vị di nương sớm an, xin thứ lỗi cho Bạch Liêm đến chậm." Lễ phép là cần thiết.

"Ân" Tiêu lão gia khẽ ừ, trên mặt không còn vẻ vui mừng như tối qua, khôi phục bộ dáng uy nghiêm ngày thường, Tiêu phu nhân lộ ra vẻ mặt từ mẫu mỉm cười gật đầu.

Lúc này một tiểu nha hoàn bưng chén trà đã chuẩn bị tốt đến bên người ta: "Cô gia, nên kính trà cho lão gia phu nhân."

"A, nga!" Hình như ta nhớ rõ cổ đại sau khi thành thân lẽ ra tân nương phải kính trà cho trưởng bối, tân lang cũng phải làm vậy sao? Khó hiểu thì khó hiểu khó hiểu, ta vẫn là thành thành thật thật bưng lên chén trà, cung kính đi đến trước mặt Tiêu lão gia quỳ xuống:"Nhạc phụ, thỉnh uống trà."

Tiêu lão gia nhìn ta một cái, ân một tiếng, tiếp nhận trà trong tay ta, uống một ngụm rồi để một bên, cầm bao lì xì trong tay đại thúc quản gia đứng một bên đưa cho ta: "Đối đãi Nguyệt Nhi thật tốt."

"Vâng nhạc phụ, nhất định sẽ!" Ta vui tươi hớn hở tiếp nhận tiền lì xì.

Đem tiền lì xì thu tốt, ta lại bưng lên một ly trà, kính trà cho Tiêu phu nhân:"Nhạc mẫu, thỉnh uống trà!"

"Hảo hảo" Tiêu phu nhân nói hai tiếng mới tiếp nhận ly trà trong tay ta, uống một ngụm, đồng dạng lấy một bao lì xì hồng từ tay người bên cạnh đưa cho ta, thật hiền lành nói:"Liêm nhi, đứng lên đi, ngươi nên cùng Nguyệt nhi sớm ngày giúp Tiêu gia chúng ta khai chi tán hiệp, ta liền vui vẻ."

"Ách, ha ha, dạ dạ" Ta cười gượng, tiếp nhận tiền lì xì, lén liếc mắt nhìn lão bản bên cạnh một cái, nhớ tới một vấn đề vẫn bị ta bỏ quên, ta cùng nàng kí hiệp ước ba năm, trong thời gian ba năm sẽ không bị người khác hoài nghi sao, đặc biệt vấn đề đứa nhỏ này, nếu như bị buộc sinh đứa nhỏ thì làm sao bây giờ??

"Ân, ăn cơm đi!" Tiêu lão gia thấy ta kính trà xong, tuyên bố ăn cơm.

Mọi người trên đại sảnh mới đứng lên theo sau hắn đi đến bàn cơm, ta cũng mới hồi thần từ trong vấn đề đứa nhỏ này, đi theo đại lão bản ngồi xuống bên cạnh nàng.

Mà khi ta ngồi xuống, mới nhìn đến Nhất Nguyệt cùng tiểu Nhị Nguyệt đã ở đây, bọn họ bên cạnh còn có hai người mà ta cũng không xa lạ gì. Một cái là sư huynh ở học viện của Nhất Nguyệt - Tô Văn, một cái khác là người theo đuổi đại lão bản mà ta ảo ảo thật thật nhìn thấy ở hôn lễ hôm qua.

"Tô Văn, sao ngươi lại ở đây?" Ta kinh ngạc nhìn Tô Văn cùng Nhất Nguyệt.

"Biểu tỷ phu, ngày hôm trước thư viện chúng ta cho mấy ngày nghỉ ngơi, trùng hợp là hôn lễ của biểu tỷ cùng biểu tỷ phu, cho nên ta tới đây." Tô Văn nhã nhặn hữu lễ cười với ta.

"Nga, ha ha nguyên lai là vậy." Thì ra biểu tỷ của hắn chính là đại lão bản, vậy người theo đuổi một bên lại là ai đây?

"Liêm nhi cùng Văn nhi nhận thức?" Tiêu phu nhân có điểm nghi vấn.



"Ân, thời gian trước, ta đưa Nhất Nguyệt nhập học liền nhận thức Tô Văn." Nói xong đối với nhạc mẫu của mình cười thật tươi.

"Biểu muội phu, các ngươi thật đúng là hữu duyên." Người theo đuổi bộ dáng huynh trưởng.

"Ha ha, đúng vậy, chúng ta đều thật hữu duyên." Sáng lạn cười cúi đầu ăn cháo, ánh mắt của đại lão bản bên cạnh hình như có chút đáng sợ.

"Ha ha, phải không, không biết trước đây biểu muội phu làm nghề gì?" Người theo đuổi hư hư thực thực quan tâm nhìn ta.

"Ân?" Uống thêm một ngụm cháo, ngẩng đầu chuẩn bị trả lời.

"Phu quân." Đại lão bản ôn nhu kêu một tiếng.

"Khụ khụ..." Cháo trong miệng bởi vì hai từ này mà bị sặc.

"Liêm nhi, làm sao vậy?" Tiêu phu nhân quan tâm hỏi.

"Khụ khụ, không có việc gì, khụ khụ...không cẩn thận bị sặc mà thôi." Bị nữ nhi của ngươi dọa đó.

"Sao lại không cẩn thận như vậy, không có việc gì chứ?" Tiêu phu nhân quan tâm nhìn ta.

"Ân, không có việc gì." Ta lau khô nước mắt.

"Liêm nhi thật không có việc gì chứ, sao sắc mặt tái nhợt như vậy?" Ngũ di nương cũng mở miệng quan tâm.

"Ân, Liêm nhi, ngươi có sao không?" Tiêu phu nhân cẩn thận nhìn ta đánh giá, phi thường lo lắng.

"Biểu muội phu, sao lại yếu đuối như thế, chỉ là sặc một chút liền biến thành bộ dáng này, không phải là có vấn đề khác?" Người theo đuổi nói xong trên mặt còn lộ ra ánh mắt thực khinh thường.

"Ha ha, nhạc mẫu, không cần lo lắng, ta không sao, chính là tối hôm qua quá mệt mỏi không ngủ ngon mà thôi."

Ngày hôm qua sáng sớm liền phải thức sớm bận rộn, còn không được ăn một ngày, buổi tối mới được ăn một chút, lúc ngủ còn khẩn trương tinh thần, thân mình cứng ngắc nằm tới hừng đông, sắc mặt sao có thể không tái nhợt đây!

Nhưng sao các ngươi người người đều nhìn ta như vậy, nhạc mẫu các ngươi còn có bộ dáng xấu hổ để làm chi, quay đầu nhìn đại lão bản bên người một cái, nàng cúi đầu ăn cháo, nhìn Nhất Nguyệt, nhìn thấy hắn đáp lại một ánh mắt ta không hiểu làm sao, muốn hỏi Tô Văn bên cạnh, thế nhưng hắn còn đỏ mặt không dám nhìn ta. Ta nói sai cái gì sao?

Ngẫm lại ta lại bổ sung một câu:"Cho nên mọi người không cần lo lắng, chỉ là giấc ngủ không đủ mà thôi, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút sẽ không có việc gì."

Ta nói xong nhìn mọi người trên bàn cơm, người theo đuổi sắc mặt không được tốt, lại xuất hiện cái loại oán độc ghen ghét tối qua, mà ngũ di nương và những người còn lại là che miệng cười khẽ, Tiêu lão gia nhìn ta một cái, ho khan vài tiếng, tiếp tục ăn cháo.

"Phu quân, ta ăn no, ngươi ăn no chưa?" Đại lão bản buông bát, quyến rũ cười với ta.

"A?" Ta hơi hơi rùng mình, đại lão bản vì cái gì đột nhiên cười quyến rũ sáng lạn như vậy?? Trong lòng thấy lạnh cả người, ta sờ bụng nói: "Ân, ta ăn no." Ta chỉ mới uống mấy ngụm cháo thôi!! T___T

"Cha, nương các ngươi chậm dùng, Nguyệt Nhi cáo lui trước." Biểu tình trên mặt lại biến trở về lạnh nhạt như thường.

Nói xong nhìn ta một cái, dẫn đầu đứng dậy, ta không tình nguyện đứng lên theo, đi theo phía sau đại lão bản đi ra ngoài.


Mới đi ra trước cửa, bên trong liền truyền đến thanh âm một vị di nương: "Tỷ tỷ, không lâu sau chúng ta có thể ôm cháu...."


"......" Ta vừa rồi nói cái gì...... Aaaaa, ta như thế nào sẽ nói những lời đó... TT__TT


_______Hết chương 16_______


Lời editor: mọi người thật không trong sáng, bạn Liêm chỉ là nói sự thật thôi mà, mọi người đi xa quá =)))))]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK