• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Tâm đi theo Cố Hải tới biệt thự. Cô nhìn ngang nhìn dọc, nơi đây khá tách biệt và xa hoa, cả một biệt thự bề thế ven biển. Sở hữu bất động sản như này hẳn là cậu Vân kia cực kỳ giàu có.

Vừa bước vào cô lại thấy bóng dáng nửa lạ nửa quen.

- Cô Lam đã tới ạ!

Cố Hải thông báo, Vân Trì từ từ đi tới, vừa bước vừa nhìn cô gái đứng khép nép.

- Sao phải căng thẳng vậy?

Cố Hải đi ra ngoài, còn mỗi Lam Tâm đứng đó, không căng thẳng mới lạ:

- Anh gọi tôi lại có chuyện gì nữa?

- Cho cô một cơ hội tốt.



- Là sao?

- Cô đang khó khăn mới phải đi làm tiếp rượu. Giờ không cần làm nữa, làm quản gia ở đây cô thấy sao?

- Không, tôi không có kinh nghiệm với việc này!

Ngay lập tức Lam Tâm từ chối. Nơi này xa hoa vậy nhưng cô cảm giác gò bó sao sao ấy, tới ra vào cổng còn có người canh gác.

- Lương gấp 5 lần so với công việc hiện tại!

- Tôi....

Lam Tâm nghe tới đây sốc ngang, chưa bao giờ cô dám mơ về mức lương như vậy.

- 10 lần!

- Hả?

Lam Tâm còn chưa kịp load, Vân Trì đã tự chốt:

- Done! Cô có thể ở lại đây luôn.

- Nhưng tôi còn chưa biết mình phải làm gì cả. Anh có thể thuê người khác có kinh nghiệm mà.



- Người tôi muốn là cô! Chỉ cần làm việc tôi yêu cầu là được.

- Vậy anh yêu cầu những gì?

- Tạm thời chưa nghĩ tới, nhưng cô phải luôn có mặt ở đây khi tôi ở nhà!

Lam Tâm còn ngơ ngác, thì Vân Trì đã chỉ đạo người làm:

- Cho cô ấy một phòng.

Rồi anh nhìn sang Lam Tâm:

- Trừ phòng tôi và phòng cuối dãy. Đó là nơi cô không được vào!

- Nhưng anh phải cho tôi thời gian sắp xếp công việc.....

- Khỏi lo!

Cố Hải nhận được lệnh đã xử lý công việc đâu ra đấy để Lam Tâm có thể lập tức ở lại biệt thự.

Đi theo người làm là một phụ nữ trung tuổi, Lam Tâm còn ngỡ mình đang mơ. Lương x10, thế này thì cô sẽ thoát nghèo rồi, không phải chạy vạy làm việc điên cuồng nữa.

- Dì à, cậu Vân đó là người như nào ạ?

Dì Hứa nhìn Lam Tâm, bà rất tò mò cô gái này là sao mà lại có thể ở đây. Ở nơi này, ngoài Tịch Hy chưa từng có hình dáng người phụ nữ nào khác:


- Cậu Vân Trì sao, cậu ấy trầm tính thôi, chứ không có đáng sợ đâu. Dần cô sẽ quen. Cô gái, cháu tên gì?


- Cháu là Lam Tâm ạ.


- Ừm, cứ gọi ta là dì Hứa. Ta thi thoảng tới đây dọn dẹp nhà cửa, giờ có cháu cảm thấy nơi này cũng bớt trống trải.


- Không còn ai khác à dì, một mình người đàn ông đó ở đây thôi ạ?


- Ừ, cậu ấy cũng không phải luôn luôn ở đây.


Lam Tâm được mở mang tầm mắt, người giàu có thật kì lạ, họ có cả biệt thự đồ sộ chỉ để ở một mình, lại còn không thường xuyên. Thật là phô trương quá đi mà.


Lát sau dì Hứa xong việc bèn ra về, chỉ còn một mình Lam Tâm. Cô nhìn quanh không có ai, Vân Trì ở trong phòng anh ấy. Nhìn đã tới giờ cơm tối, Lam Tâm phân vân không biết có nên hỏi Vân Trì xem anh có muốn ăn gì không. Nhưng nghĩ nếu anh đã cho cô làm quản gia thì cô cũng nên tự giác một chút. Mở tủ lạnh ra, dì Hứa đã chuẩn bị mọi thực phẩm cần thiết. Lam Tâm lướt qua một vòng, cô thấy có cá. Nghĩ cá sẽ bảo quản ít ngày hơn thịt nên cô sẽ nấu trước, thêm một chút rong biển là có món canh bổ dưỡng rồi. Cô nấu thêm trứng, xào thêm rau, cắt thêm một chút hoa quả. Khi đang chuẩn bị này ra đĩa thì Vân Trì cũng đi ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK