Philip tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại:
- Tần tổng vừa gọi vợ sao?
- Người trước mặt cậu là vợ của tôi.
- yooooo, có phải tôi mới tới đây nên không biết tin trọng đại này không?
- Mới đây thôi. Cậu là người đầu tiên biết!
- Ồ, thật là ngại quá, chẳng trách tôi không biết cô Hy là phu nhân của Tần tổng, thất lễ rồi!
Philip nhìn chằm chằm, Tịch Hy bèn cố cười, nhẹ nhàng đặt ly xuống bàn, miệng nói nhưng mắt nhìn Tần Lãnh:
- Không có gì, công tư phân minh.
Tần Lãnh không nhìn cô, mà nhìn nhân viên nam đứng ở gần đó, ngay lập tức nhân viên đó gật đầu hiểu ý, cứ như cậu ta rất quen thuộc với vị khách vip này.
Cậu thận trọng mang cho Tịch Hy một ly vang đỏ, rồi nhận lấy ly rượu kia mang sang chỗ Tần Lãnh.
Philip chưa hiểu gì, Tần Lãnh nhàn nhạt lên tiếng:
- Ly này do cậu đích thân rót, không thể không uống. Volka này khá mạnh, tôi uống thay vợ, coi như đáp lễ. Không sao chứ Philip!
- Không sao không sao.
Nhìn thái độ đó, Tịch Hy ngỡ ngàng, Tần Lãnh quyền lực thế nào mà khiến Philip cũng phải nể nang như vậy.
Philip đưa ly sang cạch với Tần Lãnh, rồi lại chạm nhẹ với ly của Tịch Hy, ba người cùng nhau uống hết.
- Chuyện là...
Tịch Hy vẫn muốn bàn tiếp việc muốn được kí hợp đồng với Philip, thì Tần Lãnh đã cắt ngang:
- Vợ chồng tôi phải về rồi!
Philip nhìn vẫn còn sớm, nhưng Tần tổng đã có ý, anh cũng phải chiều. Cười cười, Philip gật đầu:
- Phải phải, vợ chồng son mà!
Tịch Hy từ lúc bị Tần Lãnh nhận vợ, cô á khẩu không nói được mấy câu. Nghe Philip nói thì ngượng đỏ mặt. Chưa kịp định thần, cô đã được Tần Lãnh lấy áo khoác dài của anh khoác cho, rồi nhẹ nhàng ôm vai cô đi ra ngoài.
Cả đoạn hành lang tầng 4 không ai nói gì. Chiếc áo của anh rất to và dài, dài qua cả đầu gối cô. Ra tới sảnh, cô cởi áo khoác ra trả anh:
- Cảm ơn Tần tổng... À không, cảm ơn anh, Tần Lãnh!
- Đâu có gì cần cảm ơn.
- Vì ly rượu...
- Vợ chồng với nhau, em không phải ngại.
Nói là không ngại thì Tịch Hy lại càng ngại hơn. Cô nhận áo khoác của mình từ nhân viên, không vội khoác lên mà giữ ngang trên tay.
- Rất đẹp!
Từ ngay lúc Tịch Hy vào phòng, anh đã bị cô thu hút. Chính vì cô thu hút và giỏi giang nên anh mới chọn cô. Nhưng không biết cô có thể rực rỡ như vậy.
Tịch Hy thấy anh nhìn trang phục của mình mà khen, theo bản năng cô lấy tay che ngực vì sợ lộ, bẽn lẽn nhìn ra chỗ khác:
- Có chút không quen.
Tần Lãnh cười tủm nhưng Tịch Hy không để ý.
- Uống rượu rồi, có tài xế chưa?
- Tôi sẽ gọi trợ lý tới.
- Tôi đưa em về!
Lần nữa, Tần Lãnh muốn đưa cô về. Tịch Hy cũng lần nữa đồng ý, vợ chồng rồi mà, cô cũng không khách khí.
Trên xe, Lâu Nghiêu cảm giác không khí này quen quen, vẫn im lặng và ngại ngùng.
- Về hợp tác với Philip, em không cần lo lắng. Cứ yên tâm đợi kết quả.
- Là sao, tôi còn chưa bàn được gì mà, sao yên tâm được.
Lại nhớ Philip có vẻ rất thân thiết với Tần Lãnh, cô ngờ ngợ:
- Anh sẽ giúp tôi?
- Em không muốn?
- Không, chỉ là, tôi không muốn mang danh vợ anh để được ưu ái. Tôi đã luôn tự mình...
- Chỉ cần liên quan tới tôi, mọi điều đều sẽ là ưu ái. Không phải mỗi mình em.
Sợ Tịch Hy nghĩ ngợi tự ái, Tần Lãnh nói thêm:
- Tôi bảo em yên tâm, vì tôi biết Philip là người có tầm nhìn, cậu ấy sẽ biết đâu mới là thích hợp và tiềm năng. Em nên tự tin với bản thân mình. Lại thêm ngày mai, chỉ cần tin kết hôn được đưa ra, Philip sẽ tự cân nhắc! Dĩ nhiên, vợ của anh sẽ không thể chịu thiệt được.
Tịch Hy nhìn anh, mới từ sáng mà Tần Lãnh đã gọi vợ bao nhiêu lần rồi. Nếu anh không ngại, người ngại chính là Tịch Hy.