- Tịch tổng thật biết cách làm người khác tổn thương!
Tịch Hy đã gọt xong hoa quả, cô xếp ngay ngắn trong đĩa, rồi lau tay, nhìn ấm nước đang sôi sùng sục trên bàn mà nói:
- Nước sôi 100* cũng còn phải nguội, nói gì con người 37*, sao có thể giữ mãi sự ấm áp ban đầu, đừng trách người lạnh nhạt mà trách mình quá si tình, đừng trách người vô tâm mà hãy trách mình quá để tâm mà thôi. Người đơn phương thường yêu vô tình, người lụy tình lại yêu kẻ vô tâm.
Đây chính là câu Vân Trì từng mượn lời trong sách để nói với Tịch Hy. Thật không ngờ, nay cô lại nhớ tới.
Tiêu Ngọc nhìn theo Tịch Hy, không đáp mà lòng thấm thía, ấm nước sôi đã ngắt tự động khi đủ nhiệt, nó sẽ nguội dần dần. Vài phút sau, cô mới nói:
- Sự cố chấp của tôi đã làm phiền hai người rồi!
- Phiền một chút, nhưng hi vọng cô sẽ thức tỉnh. Tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng. Duyên đến thì vui vẻ đón nhận, hết duyên thì dứt khoát buông tay, thà đau đớn một lần để cả hai có thể tìm hạnh phúc mới, không nên vì tình cảm đã cũ mà sau này nhìn nhau tới câu chào hỏi cũng thấy khó khăn. Cô còn trẻ như vậy, tài năng như vậy, sẽ có người phù hợp với cô.
- Thật không ngờ có ngày chúng ta lại ở bệnh viện hàn huyên chuyện đời như vậy.
Tiêu Ngọc cười yếu ớt, Tịch Hy đỡ cô ngồi dậy, dựa lưng vào giường:
- Uống chút nước không?
- Cảm ơn Tịch tổng.
Tịch Hy rót một cốc nước ấm đưa cho Tiêu Ngọc. Uống xong vài ngụm, cô mới nói tiếp:
- Tôi gọi cô là chị được chứ?
- Được!
- Chị là người sâu sắc, mạnh mẽ lại giỏi giang, hai người rất đẹp đôi. Chúc hai người mãi hạnh phúc.
- Cảm ơn cô, tôi cũng như bao người khác thôi, có vui, có buồn, cũng không am hiểu sự đời hay tình yêu, chỉ là hơn cô vào tuổi, nên trải nghiệm hơn vài năm. Khi đến một độ tuổi nhất định, cô sẽ nghiệm ra nhiều điều. Có những điều năm 20-25 tuổi nghĩ nó to lớn lắm, tới năm 30-40 tuổi lại thấy rất bình thường. Cô muốn níu kéo tình cảm cũ cũng không có gì là lạ. Ai cũng có một lý tưởng vào mỗi thời điểm khác nhau.
Đôi khi chúng ta không thể buông bỏ nỗi đau chỉ vì chuyện đó đã từng khiến ta rất hạnh phúc, không thể khép lại quá khứ chỉ vì ôm mãi hi vọng hạnh phúc cũ kia quay lại.
Tiêu Ngọc xúc động, lời Tịch Hy nói ra như khai sáng cô vậy. Cô ôm khư khư ý niệm mình và Tần Lãnh sẽ quay lại như xưa, rồi lại đau buồn khi anh cự tuyệt, lấy công việc để làm tê liệt nỗi nhớ, bỏ bê bản thân tới mức ốm đau. Thật là thảm hại và đáng thương. Cô ra nước ngoài, công thành danh toại đâu phải để có ngày xơ xác như hôm nay. Cố kìm nén để nước mắt không rơi, cô hít một hơi sâu mới dám nhìn thẳng vào Tịch Hy.
- Chị, cảm ơn đã giúp em thức tỉnh.
- Không có gì, dần dần cô sẽ nhận ra, chỉ là mất bao nhiêu thời gian và khi nào mà thôi.
Lúc này Tần Lãnh đã vào, thấy không khí trầm lặng rất khó tả.
- Em tỉnh rồi sao? Thấy người thế nào!
Tiêu Ngọc cười nhạt:
- Em ổn, thậm chí rất tỉnh táo.
- Ừm, mai có thể xuất viện rồi, chịu khó một đêm ở đây.
Rồi anh quay sang Tịch Hy, ngỏ ý muốn cô về nghỉ. Tiêu Ngọc hơi chạnh lòng nhưng vẫn quyết tâm:
- Mọi người về cả đi, không cần ở đây, có y tá lo rồi. Đã gây phiền phức cho hai người rồi.
Tần Lãnh không yên tâm, nhưng anh không muốn vợ mình khó xử, bèn bảo với Tiêu Ngọc.
- Trợ lý Lâu sẽ ở lại, nếu cần gì em cứ báo cậu ấy.
- Được.
Tiêu Ngọc không từ chối, coi như đây là sự quan tâm cuối cùng anh dành cho cô. Trước khi cả hai người kia ra cửa, cô nói một câu:
- Tần Lãnh!
Lần đầu tiên và có lẽ là lần cuối cô gọi thẳng tên anh, Tịch Hy cũng quay lại nhìn cô gái đang ngồi trên giường bệnh.
- Hai người rất xứng đôi!
Tần Lãnh cười không đáp, ôm vai Tịch Hy rời đi. Tiêu Ngọc buồn bã nhìn bóng lưng khuất sau cánh của, lòng tự dặn phải buông bỏ tình cảm này.