"Xấu thế! Tôi dạy mấy người làm thế à? Hai người đến cả học sinh tiểu học còn không bằng!"
⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙
Chớp mắt một cái lại trôi qua nửa tháng, chương trình truyền hình thực tế đã được ghi hình xong. Thành viên các nhóm thi nhau đặt trước vé máy bay, đường ai nấy đi.
Trong phòng chờ sân bay trống vắng.
Kỷ Tòng Kiêu lười biếng ngồi dựa lên một góc sô pha, ánh nắng rực rỡ ban trưa xuyên qua cửa sổ kính lớn của nhà ga sân bay hắt lên người cậu, mang đến độ ấm áp vừa phải. Cậu đeo tai nghe, mắt nhìn chăm chú màn hình điện thoại, xem trailer mới nhất của "Thay mận đổi đào".
Thịnh Hoài bưng ly sữa tới, ngồi bên cạnh cậu, cực kỳ tự nhiên gỡ một bên tai nghe của cậu xuống rồi nhét vào tai mình, ngón tay anh vô tình chạm lên tai cậu, thành công khiến làn da nơi ấy đỏ hồng lên. Kỷ Tòng Kiêu nhúc nhích tai, cậu không biết vì sao rõ ràng trước đây cậu và Thịnh Hoài tiếp xúc với nhau rất nhiều, nắm tay rồi ôm cũng có hết, nhưng bây giờ tim cậu lại đập nhanh hơn chỉ vì một sự đụng chạm nhỏ bé. Nhưng cậu cũng không né tránh, sau khi nhận lấy ly sữa uống một ngụm thì nhích lại gần Thịnh Hoài, tiện cho anh xem chung màn hình với mình.
Đoạn trailer rất ngắn, chỉ dài tầm hai phút, sau khi mở đầu bằng hình ảnh đen trắng thì giai điệu dân gian xa xưa từ từ vang lên, có cảnh võ lâm, giang hồ, chém giết, vung kiếm đến thiên nhai. Sau đó hoa đào nở, giống như hình ảnh người con gái xuất hiện trong đôi mắt của thiếu hiệp. Ngay sau đó, cung đình, triều chính lục đục với nhau. Hai người có gương mặt giống y như đúc đứng đối diện nhau. Tiếp theo tới cảnh hốt hoảng bỏ trốn, chiến tranh xảy ra, chém giết tán loạn. Cuối cùng là cảnh màu máu hất lên cả màn ảnh. Tiếng nhạc khuấy động dần nhỏ đi, khôi phục lại sự du dương ngân dài——
Người con gái dưới cây hoa đào nở nụ cười dịu dàng, chàng thiếu niên không biết sầu lo sở hữu gương mặt giống hệt đế vương được sư phụ cõng trên lưng, đi về phương xa.
"Chưa có đã." Kỷ Tòng Kiêu đưa ra đánh giá. Không biết Hàn Lược tìm được nhân tài từ đâu tới, khâu cắt ghép biên tập, sắc thái và âm nhạc đều phối hợp rất vừa phải, đủ để thể hiện được sự tinh xảo của bộ phim này.
Thịnh Hoài không nói gì, nhấn vào màn hình, mở phần bình luận ra. Phần bình luận toàn là một kiểu khen khiến Thịnh Hoài suýt nữa tưởng Hàn Lược thuê seeding, nhưng nếu đọc nội dung của bình luận thì rõ ràng không phải——
[Sơn Nguyệt Nguyệt: Má ôi! Đẹp vãi! Đảng nguyên tác nói một câu nhé, đúng là không hổ bộ phim do chính tác giả gốc giám chế, tạo hình trang phục được giám chế đỉnh vãi nồi! Hóng quá đi! Hi vọng nội dung cốt truyện được giữ nguyên!]
[Một chiếc bánh trung thu bé xíu: Trông màu phim dễ chịu thật, lần đầu tiên tui nhận ra cảnh sáng và cảnh tối lại có thể cắt ghép tự nhiên như thế.]
[Thi nghiên cứu không thành công thì sẽ gặp trở ngại: Xem trailer đã thấy ngược rồi, không biết cả phim ngược tới mức nào nữa QAQ.]
[Thái hậu của Trùng: Cho đạo diễn Hàn một like! Chỉ những ai không phải fan nguyên tác mới nhận ra con trai mị một mình thủ hai vai, xoa tay phấn khích.]
[Quất Sinh Hoài Nam: Cắn khăn oán niệm, chồng tui mới chỉ xuất hiện cái bóng lưng... A a a a a]
[Cửu Châu là nhà tôi: Im lặng giơ móng vuốt, mị muốn thấy A Bùi diện đồ nữ, poster siêu siêu xinh đẹp lun ó, không biết sẽ diễn như thế nào.]
[Hôm nay Cầm Tinh đã thành đôi chưa: Âu gọt! Sư phụ và A Bùi! CP tui iu nhất trên tường nhà tui! Cuộc đời viên mãn.jpg]
[Mạch thượng hoãn quy: Cả phim đâu! Nhả ra đây mau lên! Tui thích khâu biên tập ghê, chờ mọi người đó! Áu áu Cầm Tinh của tui!!!]
[Ông trùm Đại học Nghi Giang: Ồ? Bạn bên trên không phải cô bé đáng yêu nhà Lâm Hoãn sao? Bạn trèo tường hả?]
[Mạch thượng hoãn quy: Hic... chuyện này nói ra hơi dài. Tôi xem xong tin tức ở Hòa Ninh thì trúng cmn độc của Cầm Tinh luôn, không thuốc nào cứu được (:з)]
[Nước chảy cầu nhỏ: Lầu trên +1, cái ôm sau khi Cầm Tinh trở về từ cõi chết đúng là muốn chọc tui khóc!]
[Sơn thủy tương phùng: Bạn bên trên + số CCCD...]
Thịnh Hoài vốn chỉ muốn đọc bình luận của quần chúng, không ngờ về sau toàn bình luận của fan CP. Anh còn chưa kịp đọc tiếp phần sau thì một bàn tay từ phía bên cạnh đã ấn phím trở về.
"Hàn Lược gọi em quay về bắt đầu quảng bá cho 'Thay mận đổi đào'." Kỷ Tòng Kiêu tắt điện thoại, tự nhiên nhét vào túi áo, đương nhiên Thịnh Hoài muốn chọc cậu một câu cũng khó mà nói ra khỏi miệng được, chỉ có thể nghe theo lời cậu mà dặn dò.
"Sau khi về em uống cà phê và rượu ít thôi, ăn ba bữa đúng giờ, không được ăn đồ ăn vặt lót dạ, không được ăn đồ chua cay hay món gì quá kích thích khẩu vị, không được ăn cố, càng không được phép bỏ ăn."
"Anh sẽ gọi điện hỏi thăm." Anh bổ sung một câu.
Mặc dù hai người cùng ra sân bay nhưng phương hướng di chuyển không giống nhau. Kỷ Tòng Kiêu quay về thủ đô, còn anh, do tính chất chuyên môn trong "Thợ thủ công" quá cao nên cần đến Xương Nam trải nghiệm qua cuộc sống địa phương, học một vài kỹ thuật chuyên môn đơn giản.
Kỷ Tòng Kiêu nghe một loạt những điều không được phép, vẻ ngượng ngùng ban nãy quên sạch, chỉ cảm thấy nhức cái đầu, thế là cậu không thèm để ý, "Anh đã nói em chỉ cần hưởng thụ quyền lợi chứ không cần thực hiện nghĩa vụ."
Thịnh Hoài ung dung nhướng mày, "Em cảm thấy đây là nghĩa vụ à?"
Kỷ Tòng Kiêu: "..."
Cậu vô cùng mất khí thế mà thỏa hiệp, "Sự quan tâm của anh Thịnh là phúc lợi, người khác còn chẳng có."
Thịnh Hoài tủm tỉm cười, "'Trúc Mộng' sắp ra mắt rồi, anh phải đến Ma Đô, nếu không có gì phát sinh thì cuối tháng bảy anh sẽ đến Hải Thành tham gia Liên hoan phim Ngân Nhạn. 'Thợ thủ công' khai máy vào tháng sáu, theo kế hoạch thì tháng mười mới quay xong, đến lúc đó anh mới có thể quay về thủ đô."
Anh thầm thở dài, lúc trước anh không biết cậu bạn nhỏ cũng tham gia chương trình truyền hình thực tế nên mới có ý định nhờ Hà Xa tìm cơ hội đưa cậu vào đoàn làm phim 'Thợ thủ công'. Tiếc là đạo diễn nhận người nhanh quá, đoàn làm phim không còn vai nào phù hợp, chỉ đành phải từ bỏ.
Kỷ Tòng Kiêu nghe anh nói xong, suy nghĩ rồi bảo: "Bộ phim tiếp theo của em còn chưa xác định, không biết tháng mười em còn ở thủ đô không. Nếu như còn thì em sẽ ra sân bay đón anh."
Thịnh Hoài khẽ đồng ý, rồi bất đắc dĩ nhìn cậu, "Em không nhận ra anh đang báo cáo lịch trình với em sao?"
Kỷ Tòng Kiêu ngơ ngác, ngước mắt nhìn anh.
Thịnh Hoài giơ tay búng lên trán cậu, "Đây mới là quyền lợi."
Cơn đau nhẹ trên trán khiến Kỷ Tòng Kiêu hoàn hồn. Mãi đến bây giờ cậu mới hiểu được, chuyến bay này của hai người không chỉ đơn giản là chia xa, nó còn là sự đánh cược giữa cả hai, nói cách khác, bây giờ trò chơi mới chính thức bắt đầu.
Sau khi tỏ lòng ngày hôm qua, hai người lại dính lấy nhau trong chương trình, cùng ăn cùng ở, không rời nhau chút nào. Thịnh Hoài lúc nào cũng ở bên cạnh cậu, chỉ cần cậu quay đầu lại là có thể thấy anh. Đương nhiên cũng chẳng có gì kích thích được nỗi bất an và khát khao độc chiếm của cậu. Nhưng bây giờ thì...
Hai nơi xa cách, chỉ có thể dựa vào điện thoại để liên lạc. Không biết đối phương đang làm gì, không biết đối phương đang đi cùng ai, không biết lời anh nói là thật hay giả, tự dưng nỗi hoang mang này bao phủ lấy Kỷ Tòng Kiêu. Đã nhiều năm trôi qua, cái cảm giác vừa quen thuộc lại vừa đáng ghét này lại tác động mạnh vào suy nghĩ của cậu.
Cậu ngẩng đầu lên, vừa hốt hoảng vừa sợ hãi. Nhưng vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy ánh mắt quan tâm của anh, cậu há miệng thở dốc, nhìn thẳng vào Thịnh Hoài, giọng khàn khàn, "Em... hơi sợ."
Sợ quá khứ, cũng sợ tương lai.
Một câu nói không đầu không đuôi, nhưng Thịnh Hoài lại nghe hiểu được.
Anh cũng không nói gì, mặc dù phòng chờ không có ai nhưng suy cho cùng, đây vẫn là nơi công cộng, không thể quá ngang nhiên hay nhiều lời được. Anh nhớ đến quá trình quan sát lớp học thủ công khi trước, lấy một tờ giấy trên bàn, mở điện thoại ra tìm kiếm rồi gấp theo.
Kỷ Tòng Kiêu nhìn bông hồng giấy được đưa đến trước mặt, ngầm hiểu được ý anh, đó là lời mà Thịnh Hoài từng nói——
Anh muốn khiến đóa hoa này bừng nở mãi mãi.
Nhận lấy bông hoa xấu tới nỗi chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra được đường nét bề ngoài của hoa, không ngờ trái tim lại được vỗ về, nỗi hốt hoảng trong lòng dần được xua đi. Kỷ Tòng Kiêu cẩn thận nhéo một cánh hoa rồi giấu kỹ nó đi, sau đó lại nhếch mày chìa tay ra với người gấp.
"Xấu quá! Đưa đây em làm mẫu cho anh!"
Kết quả chứng minh, đừng nên quá tự tin, sẽ dễ bị vả mặt lắm.
Kỷ Tòng Kiêu chụp hai bông hồng giấy rồi đăng lên Weibo——
Chẳng bao lâu sau đã có bình luận và chia sẻ. Kỷ Tòng Kiêu nhấn mở ra thì thấy——
Ngay sau đó đến——
Kỷ Tòng Kiêu liếc qua hình ảnh của Trịnh Thường và Mạnh Huề Y, nhanh chóng tắt điện thoại đi, giả vờ như chưa nhìn thấy gì hết.