"Thời buổi này tin giả hơi nhiều."
⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙
Ngày 19 tháng 8, thủ đô trời quang dần chuyển nhiều mây, nhiệt độ 23-24°C, gió Đông Nam cấp 3, cấp 4.
Dự báo thời tiết nói thế.
Nhưng mà... không phải lúc nào dự báo thời tiết cũng chính xác.
Mây đen vần vũ khắp cả bầu trời, chớp giật nhắm thẳng vào tầng mây mà bổ xuống. Cả thành phố tối sầm lại, mới khoảng tám, chín giờ sáng nhưng quang cảnh lại như màn đêm đã buông xuống.
Các tòa cao ốc lần lượt bật đèn sáng, trái lại các khu dân cư thì dần dần trở nên ảm đạm yên tĩnh.
Hôm nay là thứ năm, là ngày làm việc. Phần lớn người vẫn cần công việc, gió mặc gió, mưa kệ mưa.
Chỉ có số ít người hiện tại vẫn đang nằm nghỉ ngơi trong ổ chăn ấm trên chiếc giường lớn.
Bọn họ là các chuyên viên quay phim, nhà văn tự do, họa sĩ truyện tranh, hộ kinh doanh đơn lẻ, một vài lãnh đạo cấp cao của công ty, hoặc là——
Diễn viên như Kỷ Tòng Kiêu.
Đương nhiên, bây giờ cậu đã không còn nằm trên giường nữa. Hôm nay vận may của cậu không ổn lắm, ba mươi phút trước cậu đã bị tràng điện thoại đoạt mệnh liên hoàn của người đại diện đánh thức.
"Vốn dĩ anh tưởng tối qua cậu vừa tới, chí ít sẽ yên ổn một buổi tối! Kết quả thì sao——Tân ảnh đế Ngân Nhạn Kỷ Tòng Kiêu nửa đêm mua say đại náo trên phố?! Nếu không phải cậu lên đầu đề thì anh cũng không biết! Trong mắt cậu còn có người đại diện là anh không?!"
"Cái giải ảnh đế Ngân Nhạn của cậu giành được danh bất chính, ngôn bất thuận(*), vốn đã đang nằm trên đầu sóng ngọn gió rồi, bao nhiêu người đang theo dõi cậu mà cậu không biết sao?"
(*) Ngược lại của câu "danh chính ngôn thuận", ý chỉ sự không chính đáng. Khi làm một việc gì mà đã có lý do đầy đủ, chính đáng, đúng lý hợp tình thì sẽ thông thuận, dễ đạt được thành công; còn không thì ngược lại.
"Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, cậu thích chơi, chỉ cần không quá giới hạn thì anh mặc kệ hết! Điều kiện tiên quyết là cậu phải nói trước với anh, để anh chuẩn bị trước, đỡ phải giống như bây giờ không ứng phó kịp! Bây giờ..."
Kỷ Tòng Kiêu ngồi trên sô pha đơn cạnh cửa sổ trong phòng khách ngáp một cái, gác cặp mắt cá chân nhỏ gầy lên chiếc bàn sắt nghệ thuật cao cao bên cạnh. Cậu đang nghe câu được câu không người đại diện Diệp Trác giận dữ rít gào, thỉnh thoảng thì đáp lại một câu để chứng tỏ mình đang nghe. Nhưng thực tế thì phần lớn tâm tư cậu đều đang dừng ngoài cửa sổ.
Từ độ cao của tầng 22, phóng tầm mắt nhìn xuống, nếu như bình thường thì có thể thu hết thành phố phồn hoa này vào mắt. Nhưng hiện tại trời đang mưa xối xả, hơi nước bốc lên che khuất hết phong cảnh, điểm dừng của tầm nhìn chỉ có khoảng sương trắng mênh mông.
Kỷ Tòng Kiêu nhìn mây đen cuồn cuộn giữa không trung, chớp xẹt ngang trời, đầu ngón tay đuổi theo những hạt mưa rơi xuống bắn lên bên ngoài cửa sổ, dường như muốn xuyên thấu qua lớp kính nặng nề tiếp xúc với những giọt nước ẩm ướt đó.
"Kỷ Tòng Kiêu! Cậu có nghe anh nói không hả?!"
Âm thanh trong điện thoại bất chợt tăng thêm vài đề-xi-ben khiến người ta giật mình, Kỷ Tòng Kiêu thu tay về, giơ ngón út lên ngoáy tai, thuận miệng đáp: "Nghe thấy rồi nghe thấy rồi, tai sắp điếc luôn đây."
Cậu híp mắt lại, dùng mười giây để chắt lọc từ đống câu từ mà Diệp Trác lải nhải ban nãy:
Lễ trao giải của giải thưởng Ngân Nhạn ngày hôm qua, Phạm Cảnh Tiếu - người vốn gần như đã chắc cốp giành được giải ảnh đế bị phanh phui gian lận hôn nhân, xen vào bê bối hôn nhân của người khác trước lễ trao giải. Từ trước đến nay, ban giám khảo giải thưởng Ngân Nhạn rất chú trọng danh tiếng của diễn viên, ngay lập tức truất tư cách đoạt giải của anh ta, trao cúp sang tay Kỷ Tòng Kiêu. Còn Kỷ Tòng Kiêu cũng không phải người vừa, đêm đó sau khi về thủ đô đã hẹn ngay bạn thân Kiều Dịch ra ngoài uống rượu, chỉ là không ngờ nửa đêm bị cánh săn ảnh chụp được. Bọn họ quy chụp cậu là tài năng không bằng người ta, thật xấu hổ với danh hiệu ảnh đế.
Kỷ Tòng Kiêu trắng trợn không kiêng nể gì đã quen rồi, antifan thì cả đống, lúc này bọn họ đang liên thủ với fan trung thành của Phạm Cảnh Tiếu, bằng mọi cách cấu véo kỹ thuật diễn, thuyết âm mưu chèn ép, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để hắt nước bẩn lên người cậu. Nhưng cậu xuất thân từ sao nhí, fan mẹ, fan bạn gái tích góp được suốt quá trình cũng không thể khinh thường. Người của hai phe xung đột, lập tức như củi khô gặp lửa lớn, khơi lên cuộc thần thương khẩu chiến, cảm xúc mãnh liệt bắn ra bốn phía.
"Cũng có phải chuyện gì to tát đâu, anh sốt sắng thế làm gì?" Kỷ · từ khi ra mắt đến nay đã gánh vô số tai tiếng · Tòng Kiêu bình thản, còn có tâm tư trấn an Diệp Trác, "Anh Diệp đừng giận, giận là dễ già đi đấy, già thì khó tìm được vợ lắm."
Diệp Trác tối sầm mặt mũi, "Anh còn chưa nói hết đâu! Còn có fan trung thành của cậu đăng bài lên Weibo tự thoát fan(*), cậu xem thử đi rồi trả lời anh."
(*) Thoát fan được dùng phổ biến trong văn hóa thần tượng, được hiểu là một cá nhân hay một tập thể rời bỏ cộng đồng fan của mình, không còn hâm mộ người đã thần tượng như trước đó.
Hắn hơi dừng lại rồi dịu giọng khuyên nhủ, "Thân phận hiện tại của cậu đã khác rồi, phải trân trọng danh dự, giữ gìn danh tiếng, nói năng tốt đẹp, đừng để fan của cậu nguội lòng."
Kỷ Tòng Kiêu nhún vai, vẫn chưa cúp điện thoại mà trở tay lấy ipad từ khe sô pha mở ra.
08:31
Quả thật thời gian vẫn còn rất sớm, khiến cậu vô thức lại ngáp một cái.
Trên WeChat có mấy tin nhắn chưa đọc, Đỗ Minh Cảnh, Kiều Dịch, một vài thanh niên bè chứ không phải bạn, đỏ lòe một hàng. Cậu đọc lướt qua, trả lời tin nhắn của Kiều Dịch rồi nhấn mở Weibo, tìm bài đăng mà Diệp Trác nhắc đến.
Người đăng bài là một fan trung thành của cậu, là kiểu có thể xuất hiện được trên trang đầu về Kỷ Tòng Kiêu.
Bài Weibo dài mấy ngàn chữ được viết lưu loát, tổng kết từng mốc một quá trình từ khi ra mắt đến nay của cậu, nhưng chủ đề chính lại là——Thoát fan.
"...Lần đầu nhìn thấy Trùng Trùng là trong một mẩu tin nhỏ của 'Ninh Khang Thịnh Thế', tôi cũng mới mười bảy mười tám tuổi, chỉ cảm thấy đứa trẻ này mỗi lần NG là mỗi lần trở nên tốt hơn, vô cùng đáng yêu, nhưng cũng chỉ đảo mắt cái là quên. Khi đó tôi không ngờ tới sẽ có một ngày đứa bé ấy lại trở thành đối tượng tôi dõi mắt theo trong suốt mười mấy năm qua."
Cậu ấy được gọi là con trai quốc dân, không chê vào đâu được, tôi và rất nhiều người khác giống nhau, coi cậu ấy là em trai mình, nhìn cậu ấy lớn lên, nhìn cậu ấy tìm tòi học hỏi, nhìn cậu ấy thành niên, nhìn cậu ấy từ một sao nhí dần dần trở thành một người nổi tiếng hàng top, dựa vào nỗ lực và mồ hôi của chính mình, không hề vênh váo mà kiên định và chân thật. Tôi đã từng cho rằng mình sẽ luôn dõi theo cậu ấy tiến về phía thành công, tôi đã từng nghĩ đến lúc đó mình sẽ nói với con mình rằng, nhìn đi bé yêu, anh trai nhỏ kia là người mẹ luôn thích, con cũng phải cố gắng giống như cậu ấy. Nhưng... cuộc đời này không gì là không thay đổi, con người cũng vậy.
Sở dĩ chọn đăng lên vào giờ này là bởi tôi đã quá thất vọng với cậu ấy rồi. Mọi người đều nói với tôi rằng cậu ấy uống rượu mua say, nhưng dựa theo tính cách của cậu ấy, đây là một bữa tiệc chúc mừng. Đối với vinh quang giành được không phải dựa vào thực lực, cậu lại có thể chúc mừng như một chuyện đương nhiên, tôi không còn nhìn thấy một chút nào bóng dáng của cậu thiếu niên nỗ lực năm đó trên người cậu nữa.
Tôi còn nhớ rõ Trùng Trùng năm đó là một bé trai trầm tĩnh ít nói, còn có chút thẹn thùng, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cậu trở nên tươi sáng hơn, đồng thời cũng trở nên buông thả liều lĩnh hơn. Hút thuốc, say rượu, đua xe, chơi hàng hiệu, giành vai, nhiều lần đổi bạn gái... Tôi thất vọng lắm. Đã không còn là một cậu thiếu niên đơn thuần nữa rồi. Bây giờ tôi đã làm mẹ, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để con mình biết đến cậu ấy. Một ngôi sao tốt sẽ dẫn dắt người hâm mộ của mình cùng trở nên tốt hơn, chứ không phải dựng lên một tấm gương xấu tiêu cực như vậy!
Mặc dù danh xưng con trai quốc dân này vẫn còn, nhưng... là một người mẹ, tôi muốn nói rằng, nếu tôi có một đứa con trai như vậy, tôi sẽ cho nó một cái tát, sau đó đuổi nó ra khỏi nhà!..."
Đôi lúc ngôn từ bình thường còn tác động vào lòng người hiệu quả hơn những cảm xúc quyết liệt. Bài Weibo dài dòng này vừa đăng lên, trong nháy mắt bình luận đủ xây nhà cao tầng luôn, phụ họa có, phản bác cũng có. Cuối cùng trong thời gian ngắn, nó còn hot hơn cả vụ của Phạm Cảnh Tiếu.
Kỷ Tòng Kiêu ngáp không ngớt, đọc lướt như gió xong thì giơ tay lên lau nước mắt sinh lý trên khóe mắt, trả lời Diệp Trác một câu qua loa——
"Thích thoát thì cứ thoát, em không dựa vào những fan này để kiếm miếng cơm."
Rồi cúp điện thoại ngay, chặn luôn người đại diện đang vô cùng nóng ruột.
Cậu vùi mình vào sô pha làm tổ, xuất thần nhìn trận mưa to ngoài cửa sổ, ngón tay vô thức thò vào vạt áo bên dưới, sờ lên vết sẹo trên xương hông——Đây là món quà mà mẹ cậu tặng đứa con trai này——Bị cả cái ghế đập vào, còn gay gắt hơn một cái tát nhiều.
Thông báo tin nhắn WeChat kịp thời cản cậu hồi tưởng lại chuyện cũ, Kỷ Tòng Kiêu nhấn mở thông báo tin nhắn, là Đỗ Minh Cảnh.
"Uống rượu say, em còn cần dạ dày của mình nữa không hả?"
Mặc dù cũng có liên quan đến tin tức đang nóng hổi hiện nay, nhưng boss Đỗ - với tư cách người điều hành toàn bộ Giải trí Cảnh Hoàn, chỉ có ngần ấy sóng gió thì đương nhiên gã vẫn chưa để vào mắt. Lúc này Đỗ Minh Cảnh hỏi thăm xen lẫn một chút uy hiếp, chẳng qua là bởi gã đang theo đuổi cậu.
Tắt ipad ném sang bên cạnh, Kỷ Tòng Kiêu hoàn toàn không muốn trả lời. Chẳng những chưa trả lời, thậm chí cái cớ qua loa lấy lệ khi Đỗ Minh Cảnh hỏi cậu cũng nghĩ xong rồi.
"Anh Kỷ, bữa sáng được rồi."
Cậu vừa tháo ốp lưng của điện thoại ra thì nghe thấy Cố Ương Ương gọi mình.
Cố Ương Ương là nữ trợ lý của cậu, không nhiều lời nhưng đáng tin, toàn năng đủ hạng mục sinh hoạt, nấu cơm dọn dẹp khuân đồ lái xe, thậm chí ngay cả sửa điện bắt trộm cũng biết luôn. Nửa đêm hôm qua Cố Ương Ương đón cậu từ quán bar về, do muộn quá rồi nên Kỷ Tòng Kiêu quyết định cho cô tá túc tạm một đêm. Lúc này cô đang bê bữa sáng lên bàn.
Cháo tôm tươi, bánh bao hấp, chả giò rế vàng... Không có món nào là không đủ màu sắc hương vị.
Kỷ Tòng Kiêu đáp một tiếng, đi xuống ngồi vào bàn. Cố Ương Ương đẩy mắt kính, đặt bữa sáng của mình sang một bên, nghiêm trang nói cho cậu biết lịch trình hôm nay, "Hai giờ chiều phỏng vấn tạp chí 'Hoa Thượng', kịch bản gốc em đã thẩm duyệt qua, không có vấn đề gì. Bốn giờ trang điểm, buổi tối tham gia đại thọ 60 tuổi của ông Đỗ, anh Diệp hỏi anh đã chuẩn bị quà cáp kỹ càng chưa. Nếu như chưa thì dùng thứ đã chuẩn bị kia."
Kỷ Tòng Kiêu chống đầu, cầm thìa khuấy cháo tôm tươi thơm ngon đẹp mắt, không có khẩu vị gì cả. Nghe Cố Ương Ương nói mấy câu xong, cậu chán ngán gật đầu.
"Ảnh sân bay tối hôm qua Reuters(*) chụp đã có rồi, nhưng bị..." Cố Ương Ương dừng lại chớp mắt một cái, ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Tòng Kiêu, đưa điện thoại đã mở sẵn trang web, hạ thấp giọng xuống, "Bị tin tức anh Kỷ say rượu dìm xuống."
(*) Một trong những hãng thông tấn lớn nhất thế giới, hoạt động từ thế kỷ 19. Reuters cung cấp bài viết, hình ảnh, đồ họa và video cho những tờ báo, đài phát thanh, đài truyền hình, Internet và các phương tiện truyền thông khác.
Kỷ Tòng Kiêu tiện tay xem ảnh chụp, ngón tay nhanh chóng di xuống, chỉ chốc lát đã kéo tới khu bình luận. Chỗ này vẫn gió tanh mưa máu y chang ban nãy.
Cậu lướt nhanh qua, từ chối cho ý kiến.
Chẳng muốn đọc lại những ngôn từ bảo vệ hay mắng chửi mình nữa, Kỷ Tòng Kiêu dứt khoát thoát khỏi trang web, định trả lại điện thoại. Nhưng một giây sau, cậu lại bị hấp dẫn bởi một tin tức bị chen ở một góc, nhướng mày ồ lên, không nói gì mà nhấn thẳng vào, nhưng chỉ một giây sau, cậu đã nhanh chóng đẩy điện thoại sang một bên, vẻ mặt ghét bỏ.
"Anh Kỷ sao thế?" Cố Ương Ương hỏi.
"Không có gì, chỉ cảm khái một chút thời buổi này hơi nhiều tin giả." Kỷ Tòng Kiêu nhún vai, đẩy bát cháo chưa động tới, tranh thủ khi Cố Ương Ương không chú ý, quơ tay lấy túi đồ ăn vặt trên khay trà rồi về phòng.
Cố Ương Ương nghi hoặc, cầm điện thoại xem thử. Ảnh chụp vẫn là ở sân bay, nhưng không liên quan gì đến Kỷ Tòng Kiêu cả, nhân vật chính của tin tức là bóng dáng mơ hồ của người đàn ông phía sau bọn họ.
Cố Ương Ương có ấn tượng với người này, lúc xuống máy bay, dạ dày Kỷ Tòng Kiêu vô cùng đau đớn, suýt thì cậu té ngã, may mà được vị này giúp đỡ. Chỉ là... đây cũng là người trong giới giải trí sao?
Cô nhanh chóng kéo đến tiêu đề——
[Ngẫu nhiên gặp được ảnh đế họ S ở sân bay, huyền thoại sắp trở về?!]
Ảnh đế họ S...
Tống (sòng)? Tô (sū)? Thẩm (shěn)?
Cố Ương Ương nhanh chóng loại trừ những người giành được giải thưởng lớn trong nước mấy năm gần đây, vẫn không phát hiện ra bất kỳ một ảnh đế nào có họ bắt đầu bằng chữ S, à thật ra ảnh hậu thì có một người. Vậy câu nói tin giả vừa xong của anh Kỷ——
Rốt cuộc là nói thân phận của người này là giả, hay việc trở về là giả?
- --------------------------------
Nghe nói hố mới phát hồng bao là thông lệ? =w=