"Tôi nhận cuộc gọi này chỉ để giữ thể diện cho Tòng Kiêu, tránh để các người nói cậu ấy không được ai yêu quý."
⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙
Kỷ Tòng Kiêu còn nhớ Diệp Trác đã nói, phong cách chương trình đang dần có xu hướng dám chơi, dám bất chấp, chủ yếu tập trung vào việc đào sâu đời tư để gây bùng nổ. Nửa phần đầu cậu không có cảm giác gì, mãi đến tiết mục gọi điện này, cậu mới cảm nhận được rõ ràng trình độ bẫy người của ê-kíp chương trình.
Dựa theo con số thì thứ tự sắp xếp là: Hứa Thất, Ngụy Giai Lâm, Hạ Minh, Kỷ Tòng Kiêu, Triệu Thanh Hà, Từ Tử Huyền.
Người Hứa Thất muốn gọi là nam diễn viên chính trong bộ phim mà cô đang diễn, hai người nói chuyện rất thân quen, còn thêm cả chút thân mật và mập mờ, điều này khiến cho khán giả tại hiện trường và khán giả đang xem livestream đều rất hào hứng. Nội dung "đùa mà thành thật" hiển thị hàng loạt trên khu bình luận. Chỉ là những người biết rõ về tiết mục gọi điện này thì đều hiểu, đây chẳng qua chỉ là hai bên cùng tạo scandal CP để đôi bên cùng có lợi mà thôi.
Hứa Thất và chương trình phối hợp rất ăn ý, gây nên sự bùng nổ rất lớn, bởi vậy cô yên ổn vượt qua phần này.
Còn Ngụy Giai Lâm, vừa mới cầm điện thoại thì có một cuộc gọi đến đúng vào lúc phát sóng. Bởi vậy, người liên hệ ở vị trí thứ ba ban đầu nay bị đẩy xuống, vị trí này đã bị một dãy số quen thuộc là ——10086(*)—— chiếm đóng. Thông thường sẽ tốt hơn khi bỏ qua lượt chơi vào lúc này, nhưng Trình Tranh lại lấy cớ dựa theo danh sách thời gian thực để tính, cho nên đây là một dãy số vô hiệu. Vì thế cô ta vẫn cứ nhấn mở nhật ký cuộc gọi của Ngụy Giai Lâm, chọn người thứ ba trong danh sách, không ngờ lại chọn trúng nữ nghệ sĩ có quan hệ không thân thiết gì với cô. Ngụy Giai Lâm bị xúc phạm một cách âm thầm, gương mặt xanh mét vì tức giận.
(*) Đây là dãy số nhà mạng China Mobile của Trung Quốc.
Trên màn hình hiển thị rất nhiều bình luận khen chê khác nhau, người tán thành cách làm của chương trình có, người phản đối cũng không ít. Nhưng chuyện này đúng như mong muốn của họ, tạo nên chủ đề mới để bàn tán, chương trình còn chưa kết thúc, sức nóng đã tăng lên ầm ầm.
Ngay sau đó đến lượt Hạ Minh, vẫn gọi đi như bình thường, kết quả không biết Hạ Minh đã không còn nói chuyện với đối phương hay có chuyện gì xảy ra, không ai bắt máy. Điều này bị Châu Trì dùng giọng điệu đùa cợt tạo chủ đề, nói chung là không tốt cho sự nổi tiếng của cậu ta.
Hiển nhiên việc này đã đắc tội với hai người Ngụy-Hạ, nhưng có vẻ ê-kíp chương trình không hề để tâm. Kỷ Tòng Kiêu đã có thể đoán qua được ý định của bọn họ——Dùng "tin hot" làm mục tiêu chính, định hình ra phong cách chủ yếu của chương trình. Bọn họ không quan tâm đắc tội với ai, chỉ cần thu hút khán giả là được. Đương nhiên, trong này còn một nguyên nhân chủ yếu nữa, địa vị trong giới của Ngụy Giai Lâm và Hạ Minh cũng không quá cao, còn đài Hương Tiêu là kênh cấp tỉnh mà cả nước đều biết, vốn dĩ chẳng đặt hai người họ vào mắt. Sức mạnh hai bên vốn đã không ngang nhau, thậm chí có thể nói là vô cùng chênh lệch, dưới thanh thế của một đài truyền hình giàu nứt đố đổ vách, hai người này chỉ có thể nén giận, nuốt răng rụng và máu chảy xuống bụng.
Nhưng đến người như Kỷ Tòng Kiêu, rõ ràng đối phương đã bớt quá trớn hẳn.
Mở khóa điện thoại, truy cập vào nhật ký cuộc gọi.
Trình Tranh cầm chiếc điện thoại mới, nháy mắt với Châu Trì, "Nói thật, vừa thấy chiếc điện thoại này vào tay mình, lòng tôi đã nhộn nhạo hết cả lên!"
Châu Trì nghe không hiểu, "Cô muốn gọi điện cho ai vậy?"
Trình Tranh liếc xéo, "Bí mật nha! Chẳng lẽ anh không tò mò trong điện thoại của Tòng Kiêu có bí mật gì sao? Ví dụ như ảnh HD trang trí trong nhà, rồi phòng ngủ, nhà hàng hay đến? A a a a nghĩ thôi đã thấy phấn khích rồi!"
Kỷ Tòng Kiêu chớp mắt, nhún vai nói: "Vậy khiến chị phải thất vọng rồi, một năm tôi đổi hai, ba cái điện thoại. Cái này vừa mới đổi không lâu, chỉ mới nhập dữ liệu danh bạ thôi."
Cậu nói thật, trước khi sang nước ngoài, cậu đã cố tình thay chiếc điện thoại có quá nhiều liên quan tới Thịnh Hoài. Cái hiện tại ngoài danh bạ và vài bức ảnh phong cảnh mới chụp ở nước ngoài, đến cả phần lịch sử tin nhắn cũng chưa đồng bộ.
"Thế thì tôi mở thử nha! Tự dưng nhảy ra bức ảnh riêng tư nào là tôi giấu riêng đi đó!" Trình Tranh thuận nước đẩy thuyền, ngón tay chỉ lên màn hình, đang định làm thật thì lập tức bị Châu Trì cản lại, "Thôi nào cô gái ơi, thích trai đẹp thì cũng không thể thích kiểu đó, việc riêng tư, riêng tư đó cô hiểu không? Chúng ta chỉ nên xem danh bạ của cậu ấy thôi, cô hiểu không?"
Trình Tranh mặc kệ, "Đây là cơ hội tốt ngàn năm có một!"
Châu Trì: "Vậy thì lùi lại một chút, xem qua danh bạ một lần rồi đặt câu hỏi, để Tòng Kiêu thỏa mãn cô!"
Kỷ Tòng Kiêu dựa lên sô pha, cười như không cười nhìn hai người này kẻ tung người hứng, không trả lời.
Mặc dù cậu không đáp nhưng Trình Tranh và Châu Trì cũng không phải người dẫn chương trình mới vào nghề, bọn họ đã xử lý những tình huống như bây giờ quá thành thạo rồi, chỉ vài ba câu nói đã coi như người ta ngầm thừa nhận, bắt đầu xem danh bạ của Kỷ Tòng Kiêu.
"Ài, danh bạ ít thật đấy, tìm đi tìm lại không được mấy người." Trình Tranh thở dài.
"Người đầu tiên là anh Diệp, à quản lý Diệp tôi biết."
"Người thứ hai là Ương Ương, nghe như tên cô gái nào vậy, lại còn là người gọi nhiều nhất!" Trình Tranh chớp mắt với Kỷ Tòng Kiêu, hỏi đùa: "Có phải bạn gái cậu không?"
"Đây chẳng phải trợ lý bên cạnh của anh Tòng Kiêu sao? Mới nãy cô ấy gửi đồ ăn cho chúng ta, tôi vừa mới hỏi kỹ tên cô ấy." Ngụy Giai Lâm nói tiếp, vờ tỏ ra hóm hỉnh chế nhạo cô ta, "Chị Trình Tranh đúng là quý nhân hay quên."
Châu Trì thuận miệng giải vây, "Đó là bởi cô ấy chỉ lo nhìn đồ ăn thôi! Mọi người có tin khi trai đẹp và đồ ăn cùng xuất hiện, trong mắt cô ấy vẫn chỉ có đồ ăn thôi không?"
Ngụy Giai Lâm không nói gì thêm.
"Được rồi, tiếp tục." Châu Trì giảng hòa, "Tiếp theo sẽ là——"
"Người ngoài giới thì không cần nhắc đến." Chính chủ thong dong lên tiếng.
Châu Trì khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Tòng Kiêu, chỉ thấy cậu đã ngồi thẳng dậy không biết từ bao giờ, hai chân bắt chéo, một tay gác lên tay vịn sô pha, một tay thoải mái đặt trước người, đôi mắt thờ ơ quét tới, đột nhiên bùng nổ khí thế khiến Châu Trì không hiểu sao thấy chột dạ. Anh ta làm theo ý cậu mà bỏ qua, đến cả mặt cũng ngoảnh đi.
"Tiếp theo——" Trình Tranh nhận điện thoại, mắt sáng bừng lên, "Thịnh Hoài! Nam thần của tôi!"
Kỷ Tòng Kiêu cau mày, cậu gọi điện cho Thịnh Hoài bao giờ?
Cậu cố gắng nhớ lại, không hề chú ý rằng Trình Tranh đang cầm điện thoại khua tay múa chân, cuối cùng còn vỗ ngực, mở to đôi mắt tròn lưu luyến nhìn về phía khán phòng, "Tôi thật sự rất muốn lén lưu lại số đó. À từ từ, sao cảm giác điện thoại có âm thanh thế nhỉ?"
Mí mắt Kỷ Tòng Kiêu run lên, trong lòng nảy sinh dự cảm không tốt.
Quả nhiên——
Cậu nhìn thấy Trình Tranh cầm điện thoại, vẻ mặt rối rắm và hoảng loạn, sau đó mới quay màn hình ra cho mọi người xem, màn hình hiển thị cuộc gọi đang kết nối.
Nhìn mặt mũi Trình Tranh thì có vẻ cô ta diễn rất thật, nhưng cậu chỉ cần liếc qua một cái là biết ngay biểu cảm đó là thật hay giả. Cậu nhếch môi, bỗng nhiên hiểu ra.
Đúng là bản thân mình ngây thơ——
Còn tưởng đặt câu hỏi xuyên suốt quá trình xem danh bạ đã là cực hạn, hóa ra đó mới chỉ là làm nền. Sau khi xem hết, chọn một người phù hợp để liên lạc nhằm gây bùng nổ, lại thêm cả thao tác thần không biết quỷ không hay này nữa, nói ai sai cũng khó.
Về phần thỏa thuận trước với người gọi, nó chỉ khiến họ mất cảnh giác và chừa lại đường lui khi không có lựa chọn phù hợp.
Đúng là một ý đồ khó đỡ.
Khi suy nghĩ cuối cùng của cậu nảy ra thì cũng là lúc cuộc gọi có người bắt máy.
Trình Tranh diễn xong, đã cầm điện thoại đợi sẵn từ trước. Giờ phút này kết nối được, dĩ nhiên cô ta phải nhấn mở loa ngoài rồi.
"Xin chào."
Giọng nói đã nhung nhớ quá lâu vang lên từ loa ngoài, Kỷ Tòng Kiêu cụp mắt xuống.
"Chào Thịnh thần! Chúng tôi gọi từ trường quay trực tiếp chương trình 'Ai trong số chúng ta mạnh hơn?', đang triển khai hoạt động kết nối với bên ngoài, anh là người ấy của Tòng Kiêu!"
Đầu bên kia có tiếng thở nhè nhẹ, nghe như đang cười, nhưng chưa kịp khiến người khác nghĩ nhiều thì Thịnh Hoài đã lên tiếng ngay, "Tôi biết."
Câu trả lời trực tiếp này khiến Trình Tranh nghẹn lời, cũng may cô ta phản ứng nhanh chóng, nói tiếp cái khác, "Nói mới nhớ, chủ đề kỳ này của chúng tôi là nam thần nữ thần trường học, vai Phương Tĩnh Tây mà anh đóng trong 'Bản sonata cuối cùng' năm xưa cũng có tỉ lệ được chọn cực kỳ cao! Chỉ tiếc là thời gian quay chương trình của chúng tôi lại xung đột với lịch trình của anh, không thể mời anh tới được."
Như bình thường thì người ta hẳn nên đáp lại một câu tương tự kiểu "Lần sau rảnh chúng ta sẽ hợp tác", nhưng Thịnh Hoài lại chỉ tiện miệng đáp hai chữ: "Thế à?"
Trình Tranh: "..."
Nghe nói ảnh đế Thịnh là người giỏi giao tiếp, vẻ trầm tĩnh ít nói này thì giỏi giao tiếp chỗ nào?
Nhưng cũng may, làm việc bao nhiêu năm qua, cô ta đã xử lý không mười ngàn thì cũng phải đến tám ngàn chương trình rồi, dựa vào cái miệng nhanh nhạy dẻo quẹo đã kéo lại chủ đề quay về Kỷ Tòng Kiêu, đã thế còn khiến Thịnh Hoài nói thêm được vài câu, nói chung là cũng trò chuyện vui vẻ được với nhau.
Ngước nhìn lên vẻ mặt khó đoán của Kỷ Tòng Kiêu cách đó không xa, Trình Tranh đảo mắt, đợi tới khi kết thúc phần đối thoại này thì lại ra vẻ tiện thể mà nói thêm: "Nghe thôi là đủ thấy quan hệ giữa Thịnh thần và Tòng Kiêu rất tốt. Tòng Kiêu ở đây có muốn nói gì với Thịnh thần không?"
Kỷ Tòng Kiêu ngước mắt nhìn cô ta, ánh mắt kia khiến Trình Tranh cảm giác dường như cậu đã biết rõ tất cả từ trước.
Còn bên kia điện thoại cũng trở nên im lặng một cách kỳ lạ. Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh một lúc lâu, cho đến khi Trình Tranh định mở miệng nhắc, từ loa ngoài vang lên tiếng cười khẽ.
Trình Tranh thả lỏng.
Nhưng vừa mới thả lỏng giữa chừng thì nghe thấy Thịnh Hoài nói một câu không liên quan——
"Tôi nhớ điện thoại di động của Tòng Kiêu có một đặc điểm. Đó là mỗi khi nhấn cuộc gọi đi hay nhận cuộc gọi đến đều rung lên để thông báo, cậu ấy từng than thở với tôi về tính năng này. Vậy thì cô Trình, xin hỏi cô một chút, khi cô bấm điện thoại gọi cho tôi, điện thoại đè lên ngực, vì sao cô không có cảm giác gì?"
"Cứ coi như cô không cảm thấy được thật đi, từ khi ấn số tới khi tín hiệu phát ra sẽ có một khoảng ngắn, sao cô không vội ngắt cuộc gọi ngay khi chưa có ai bắt máy?"
"Một lần trùng hợp đã đành, nhưng hai lần thì khó nói lắm. Đương nhiên cũng không thể phủ nhận một điều, kỹ thuật diễn của cô thật sự rất không ổn, quá lộ liễu, khiến người ta liếc mắt một cái là nhìn thấu được ngay."
"Cho nên ê-kíp chương trình không tuân theo quy tắc mà bắt nạt... bạn tôi, còn mưu đồ muốn tôi hòa hoãn quan hệ giúp mấy người sao?" Thịnh Hoài cười khẩy, "Tôi nhận cuộc gọi này chỉ để giữ thể diện cho Tòng Kiêu, tránh để các người nói cậu ấy không được ai yêu quý."
Cuộc gọi bị dập máy ngay tức khắc, tiếng tút tút kéo dài vang lên từ loa ngoài. Âm thanh báo máy bận như một cái tát vang dội vào mặt ê-kíp chương trình. Trình Tranh còn chưa kịp phản ứng, Châu Trì định nói gì đó để hòa giải, nhưng anh ta còn chưa mở lời thì đã nhìn thấy Kỷ Tòng Kiêu vẫn không nói năng gì chợt cử động.
Nét mặt cậu vui vẻ mừng rỡ, cậu còn vô tư vuốt ve ống tay áo, hai chân bắt chéo đặt xuống, đứng thẳng dậy, đi tới lấy lại điện thoại từ tay Trình Tranh.
"Ngại quá, tự dưng tôi thấy không khỏe, phần tiếp theo chắc tôi không tham gia cùng được nữa rồi."
Cậu xin lỗi mà không hề có chút thành ý nào, rời khỏi sân khấu rất dứt khoát, để lại cả nhóm người chưa kịp phản ứng, hiện trường và bình luận trên màn hình nổ tung.
"Anh Kỷ." Kỷ Tòng Kiêu vừa ra, Cố Ương Ương vẫn luôn dõi theo chạy tới ngay, "Anh Diệp đi tìm đạo diễn từ phần của Ngụy Giai Lâm rồi, bây giờ vẫn chưa về."
"Kệ anh ấy." Kỷ Tòng Kiêu thuận miệng đáp, ý cười bên khóe môi không giảm chút nào.
Với tính cách của cậu, đáng ra cậu đã bỏ đi ngay khi nhìn thấu mánh lới của Trình Tranh rồi, nhưng quả thật cậu quá tin tưởng Thịnh Hoài, cho dù chỉ là giọng nói, cho dù chỉ có thể nghe anh nói thêm vài chữ thôi, cho dù cậu biết mình không nên, nhưng vẫn ma xui quỷ khiến mà ở lại. Nhưng cậu không ngờ lại có thêm sự bất ngờ ngoài ý muốn thế này——
Từ lúc nhận điện thoại, tuy hai bên nói rất ít, nhưng cậu đã có thể nghe ra được thật ra tâm trạng Thịnh Hoài đang không tốt, hoặc phải nói là cực kỳ không tốt. Nếu không với bản chất không bao giờ biết trút giận lên người khác, sao Thịnh Hoài có thể khiến một người không quen biết bẽ mặt đến mức đó.
Cậu vốn tưởng rằng cuộc gọi này là do cậu tự gọi, nhưng không ngờ đúng là cuộc gọi từ số cậu, nhưng lại không phải do cậu gọi.
Do đó cậu nổi giận vì chương trình tự tiện thay đổi kế hoạch, lại còn dùng vài câu nói qua loa để xóa bỏ lỗi lầm. Thậm chí ngay cả những câu từ mỉa mai và giễu cợt bản thân cậu đã chuẩn bị kỹ cũng bị chặn lại hết trong đầu. Đó không phải những lời nói hoa mỹ gì, nhưng đối với cậu mà nói, đó là một kiểu minh chứng khác. Minh chứng rằng trong khoảnh khắc ngắn ngủi của cuộc đời, có một người không ngần ngại ra mặt giúp cậu khi cậu bị ức hiếp, giống như cách mà Giang Kính Tuyên đối xử với Giang Chấp Bùi.
Đây chính là lý do khiến cậu không thể nhập tâm vào vai diễn khi chụp ảnh poster nhân vật, bởi trước đây cậu chưa từng được yêu quý nên không biết phải thể hiện thế nào.
Vốn tưởng rằng cả đời này có lẽ sẽ vẫn vậy, những ước mơ tha thiết thuở niên thiếu đến cuối cùng vẫn chỉ là sự tiếc nuối khôn nguôi trong cuộc đời cậu. Chỉ là không ngờ rằng, không phải cậu không có, chẳng qua nó chỉ đến muộn một bước, sau rất nhiều năm mà cậu đã thất vọng và từ bỏ thì nó lại rơi xuống lòng bàn tay cậu một lần nữa, khiến cậu vừa thỏa mãn lại vừa xót xa.
Hơn nữa, hình như thái độ của Thịnh Hoài dành cho mình không hề thay đổi, thậm chí cậu hoài nghi nếu người nghe điện thoại là mình, người đàn ông kia còn có thể cười đáp lại một tiếng "cậu bạn nhỏ".
Nhưng suy cho cùng đây cũng chỉ là giả thiết. Cậu sẽ không nhận cuộc gọi từ Thịnh Hoài, cũng sẽ không nói chuyện với anh. Cậu và Thịnh Hoài... sẽ không còn gặp nhau nữa.
Giống như ban đầu ở quán rượu, cho dù ỷ vào men say và sự kích động để rút máy ra gọi cú điện thoại ấy, nhưng đến cuối cùng vẫn kịp cắt đứt trước khi tín hiệu vang lên. Bởi cậu vẫn còn lý trí, hoặc phải nói những chữ "không thể có kết quả với Thịnh Hoài được" đã khắc sâu vào cốt nhục của cậu, giữ khoảng cách với Thịnh Hoài đã trở thành bản năng.
Ý cười dần thu lại, khóe môi lại biến thành độ cong của nụ cười chế giễu. Bỗng nhiên cậu ngẩn ra, không biết từ bao giờ đã tìm thấy nhật ký cuộc gọi gốc.
Ban đầu cậu nhớ rất rõ, nhưng hôm đó uống nhiều, lại cố sức muốn quên hết tất cả những chuyện liên quan đến Thịnh Hoài nên trong tiềm thức đã đẩy chuyện này vào ký ức mơ hồ, mãi tới bây giờ mới nhớ ra...
"Nói xuống sân khấu là xuống luôn, cậu không sợ sau khi bị bôi đen sẽ không có gameshow nào dám mời cậu nữa à?"
Giọng nói tức đến hộc máu vang lên phía sau. Chuyện như này quả thật sẽ lan truyền khắp các đài truyền hình. Kỷ Tòng Kiêu thờ ơ nghiêng người sang, hồn nhiên chẳng quan tâm, "Không có thì thôi."
Diệp Trác bị hành động ngang nhiên hùng hồn của cậu chọc tức muốn bùng nổ, đang định nói thêm thì nghe thấy có người sau lưng gọi——
"Tiểu Kỷ."
Giọng điệu bình thản không một gợn sóng, dường như người nói không có bất kỳ tâm tình gì. Kỷ Tòng Kiêu quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông mặc vest thẳng thớm đi cùng vài trợ lý vừa ra khỏi góc ngoặt.
"Đàn anh Dung." Cậu chào hỏi vị tiền bối không liên quan gì đến mình.
Dung Vân gật đầu, đi thẳng vào vấn đề, "Chúng ta tìm một nơi uống cà phê nhé?"