Vài ngày sau tại phòng bệnh của Út Mỹ, vị đốc tờ già đang lúi húi thăm khám cho mợ nhà ta. Theo lời ông ấy nói thì rất có thể hôm nay mợ có thể ra viện về nhà, sau khi khám xong ông ấy nhìn Út Mỹ mỉm cười hiền hậu nói: ‘’ Chà, mợ có thể ra về trong hôm nay rồi đấy. Đừng có để tôi gặp lại mợ cho đến khi mợ sanh em bé đấy nhé…khà khà…’’
Út Mỹ biết ông ấy có ý tốt nên mợ cũng cười hùa theo: ‘’ Dạ, hẹn gặp lại đốc tờ vào ngày tôi sanh em bé nghen. Cảm ơn đốc tờ đã chăm nôm tôi hổm rày…’’
Theo lý bệnh nhân xuất viện thì là chuyện vui nhưng sao nhìn vị đốc tờ kia xem trông ông ấy cứ như có suy tư gì đấy nhỉ?
Trong lúc Út Mỹ đang vắng mặt thì vị đốc tờ kia lại gọi riêng Hai Thành ra nói chuyện, không biết ông ấy nói gì nhưng lúc trở về nhìn cậu có vẻ suy tư dữ lắm đa.
Út Mỹ lấy làm lạ nên bèn hỏi: ‘’ Anh sao thế kia? Ai đã chọc chồng em không vui vậy cà? ‘’
Hai Thành vừa thấy mợ Hai thì liền hơi né tránh, Út Mỹ thấy thế thì hơi khựng lại nhưng rất nhanh mợ lại làm như chưa thấy rõ hành động gì.
Hai Thành nghe mợ hỏi hồi lâu nhưng không có đáp, Út Mỹ lại càng thấy lạ hơn, bình thường chẳng bao giờ cậu như thế này đâu, ấy thế mà hôm nay còn chẳng đáp lời mợ cơ đấy!
Út Mỹ không vui nhưng vẫn cười giả lả nói: ‘’ Anh sao thế nhỉ? Nãy giờ cứ ngồi im re vậy anh?’’
Hai Thành đưa tay lên day trán, trông cậu có vẻ hơi mệt mỏi, hồi sau cậu đáp lời: ‘’ Anh không sao…chỉ hơi mệt chút thôi. Em nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai mình về nhà sớm.’’
Nói rồi cậu bỏ đi một lèo luôn, để lại mợ Hai với vẻ mặt hoang mang đến tột độ. Mợ không hiểu chuyện chi cả, sao tự dưng cái lạnh nhạt với mợ thế không biết…
Lúc sắp đi ngủ nếu là bình thường thì hẳn là cậu đã chủ động ôm mợ ngủ rồi, nhưng hôm nay lại khác. Hôm nay chẳng những ngó lơ mợ mà còn chẳng ôm mợ ngủ nữa. Út Mỹ quen hơi chồng rồi giờ không có Hai Thành ôm thì không ngủ được. Mợ nhà ta cứ nằm lăn lộn qua lại đợi, nhưng mãi chẳng thấy chồng đâu.
Út Mỹ vừa nằm vừa suy nghĩ rằng không biết mợ đã làm gì mà khiến cho Hai Thành tức giận đến độ ngó lơ mình như vậy, đàn bà có thai ấy mà dễ xúc động với suy nghĩ nhiều lắm…thế là mợ nhà ta nằm suy nghĩ đến độ nước mắt nước mũi chảy nhem nhuốc lúc nào chẳng hay…
Ở ban công hành lang nhà thương,có một người đàn ông đỉnh đạt đang đứng hút thuốc. Làn khói trắng lượn lờ quanh quẩn xung quanh khiến cho hình ảnh của người đàn ông càng thêm đặc biệt thu hút.
Út Mỹ đứng đờ người tại chỗ khi chứng kiến hình ảnh người chồng dịu dàng của mình giờ đây lại đang cô độc như thế kia…
Mợ tự hỏi là tại sao? Tại sao Hai Thành lại trở nên như vậy…?
Cái hình ảnh Hai Thành hút thuốc đã từ rất rất lâu rồi mợ mới chứng kiến lại đấy…Lúc nào ở với mợ cậu cũng không bao giờ để bản thân có mùi khói thuốc cả, có lần mợ hỏi vì sao cậu ghiền thuốc mà mợ lại không ngửi được mùi thuốc trên người cậu nhỉ? Lúc đó cậu bảo là sợ mợ khó chịu thế nên mỗi lần hút xong cậu điều len lén đi tắm trước rồi mới về với mợ. Đến khi phát hiện mợ cấn bầu thì cậu gần như là cai luôn rồi nhưng đêm nay là vì sao?
Hàng ngàn hàng vạn câu hỏi lại hiện ra trong đầu Út Mỹ, mợ uất ức khóc không thành tiếng…
Bước chân trong vô thức đi về phía người thương, Út Mỹ dang hai tay ra ôm chầm lấy Hai Thành từ đằng sau. Ngửi được mùi hương quen thuộc sau lưng cả người Hai Thành cứng đờ trong phút chốc.
Cậu hỏi: ‘’ Sao em không ngủ đi mà giờ này còn ra đây? ‘’
Út Mỹ vẫn cứ ôm khư khư chồng, mợ nghèn nghẹn đáp: ‘’ Không có anh em không ngủ được…Sao anh lại ra đây giờ này…ở trong phòng ngủ với em nhàm chán lắm sao? ‘’
Hai Thành nghe vợ nói thế thì vừa thương vừa buồn cười, cậu đáp: ‘’ Em vào trước đi, một xíu anh vào…’’
Út Mỹ nào có dễ dàng thoả hiệp như thế, mợ nói: ‘’ Không chịu, khi nào anh vào thì em và con mới ngủ được…anh nỡ để hai mẹ con em ăn không ngon ngủ không yên sao Hai Thành? ‘’
Hai Thành nào có dám như vậy, chỉ là cậu có lí do riêng nên cậu mới làm thế thôi.
Chẳng đợi Hai Thành trả lời, mợ nhà ta lại nói tiếp: ‘’ Có phải anh chán rồi không? “
Hai Thành nghe vậy thì hú vía, trời đất chứng giám cậu nào có tâm tư như vậy đâu chứ. Vợ cậu, cậu cưng như trứng cậu hứng như hoa mà sao có chuyện chán hay không chán gì ở đây.
Cậu Hai khó hiểu cùng hoang mang hỏi lại:’'Chán? ‘’
Út Mỹ nhíu mày trông mợ uất ức lung lắm, mợ nói: ‘’ Đúng, anh chán em rồi đúng không? Em mới cấn bầu không có làm ăn gì được nên anh chán chường cái thân rồi phải không, LÊ HỮU THÀNH! ‘’
Cậu Hai nghe vậy thì mở to mắt ngạc nhiên nhìn bà cô nhỏ nhà mình, chẳng biết từ bao giờ cậu lại trở nên lưu manh như vậy trong mắt mợ nhà cậu ấy nhỉ?
Không nói hai lời cậu Hai liền bế bổng mợ Hai đi ngủ sớm để tránh mợ lại suy nghĩ mấy cái chuyện linh ta linh tinh…