• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tiễn bà Lan về thì cậu Hai cũng nhanh chóng quay lại phòng bệnh.

Cậu vừa gọt trái cây vừa nói: ” Anh hỏi đốc tờ rồi, ông ấy nói mình cần ở đây vài ngày để theo dõi. À để anh kêu con Mén lấy đồ lên cho vợ tắm.”

Nói kêu chứ thiệt ra con Mén nó đã làm sẵn hết cả rồi, giờ chỉ cần cậu mợ lên tiếng một cái là nó nhảy ra đưa đồ liền luôn.

Như mong đợi, cậu Hai kêu nó vô phân phó chuyện quần áo.

Hai Thành lại chứng nào tật nấy, sau khi sai biểu người ta xong là cậu liền đá đít con Mén ra khỏi phòng.

Hai Thành nhìn mớ quần áo sạch sẽ bóng loáng trước mắt, cậu hỏi: ” Mỹ mặc cái nào em? Em mặc cái nào nói anh lấy cho em nha.”

Út Mỹ nhìn nhìn một lát rồi chỉ vào bộ bà ba màu hồng nhạt: ” Anh lấy áo màu hồng đi, quần trắng ấy.”

Hai Thành nghe lời đi lấy, Út Mỹ thì vẫn nhìn ngó cái gì đó: ” Dạo này người làm đổi xà bông giặt đồ hả anh? Đồ của anh thơm quá…”

Hai Thành nghe vậy thì nhìn sang, cậu thấy mợ nhà cậu ôm áo của cậu ngửi. Mà hình như cũng đúng, dạo gần đây đồ cậu được giặt thơm hơn hẳn lúc trước.

Sau khi dìu dắt nhau từ nhà tắm trở ra, cậu nhà ta lại tiếp tục công cuộc vừa ôm người đẹp vừa làm việc. Còn mợ nhà ta thì tìm tư thế thoải mái rồi lim dim ngủ thiếp đi.

Ngủ một giấc trong lòng chồng yêu cả tối thì mợ nhà ta cũng đã sảng khoái vươn vai đón nhận ánh nắng buổi sáng chào ngày mới.

Hai Thành thấy vợ cứ nhụi nhụi chắc định tìm chỗ ngủ tiếp, cậu cười bảo: ” Mỹ dậy đi em, dậy ăn sáng rồi ngủ tiếp hen…”

Nói đoạn cậu lại ôm mợ dậy, Út Mỹ dạo này xấu tính, bị đánh thức nên bực bội trừng mắt nhìn Hai Thành, cái mặt cau có thấy rõ luôn ấy.

Ấy thế mà người có tình yêu mà, thế nên cậu Hai nhà ta nhìn ra mợ đang làm nũng: ” Ơ…thôi nào, Mỹ ngoan anh thương…em ăn sáng thì em bé mới được ăn, em không ăn vừa hại thân vừa hại con đấy…nào anh bế vợ đi rửa mặt nha…”

Út Mỹ biết thế nhưng mà dạo này tánh mợ giở chứng giở nết, nghe Hai Thành nói vậy thì mợ chỉ “hừ hừ “rồi cũng mặc kệ bị người ta bế đi rửa mặt.

Lúc trở ra thì đã thấy trong phòng nhiều thêm ba người đó là: bà Lan, mợ Ba và mợ Tư.

Ấy chà không biết ngọn gió nào thổi mà mạnh ghê, thế mà mợ Ba lại chịu cùng mợ Tư đi chung đến đây đó đa.

Mợ Tư là người nhanh miệng nhất, thấy Út Mỹ vừa ra là mợ ấy mừng rỡ nói: ” A mợ Hai, chị khỏe chưa chị? Hôm qua nghe nói mà em bận quá không có lên thăm chị kịp, bữa nay mới có thời gian đi thăm chị này.”

Út Mỹ cười mỉm, mợ đi đến ngồi cạnh bà Lan:“Không sao đâu thím Tư, chị khoẻ nhiều rồi…cảm ơn thím lên thăm chị nghen.”

Nói rồi Út Mỹ quay sang hỏi bà Lan: ” Sao má không ở nhà nghỉ ngơi đi, con cũng khoẻ rồi mà.”

Bà Lan đang uống trà, nghe con dâu quan tâm tâm bà liền cười khà khà nói: ” Ôi chao có sao đâu mà, lên thăm con sẳn tiện dắt mợ Ba đi khám thai luôn đấy.”

Út Mỹ nghe vậy thì ngẩn ra, à thì ra người có thai không phải chỉ mình mợ.

Mợ Ba nghe má Cả nói thế thì cười, mợ Ba vừa vuốt ve cái bụng phẳng lì của mình vừa nói:“Chắc mợ Hai chưa hay, em cấn bầu rồi đa. Nay theo má Cả đi khám sẳn đường thăm chị luôn.”

Út Mỹ nghe vậy thì cười, mợ thành tâm chúc mừng:“Vậy hen thím? Vậy thì mừng cho thím quá đa. Đúng là chuyện vui mà…”

Nói đến đây mợ Tư liền cười hề hề tiếp lời:“Mợ Hai nói đúng đó, chuyện mợ Ba cấn bầu thiệt đúng là chuyện vui của Lê gia ta…”

Mợ Ba có đứa nhỏ lại như được tiếp thêm sức mà càng ghét và khinh nhờn mợ Tư hơn, mợ ấy bĩu môi nói: ” Chứ còn sao nữa thím Tư? Chuyện này không vui thì chuyện nào vui hả thím? “

Mợ Tư bị lời nói chẳng có thiện cảm của mợ Ba phản bác ấy thế mà mợ Tư lại không giận, mợ ấy cười dịu dàng nói: ” Chậc, mợ Ba là người cấn bầu đầu tiên trong ba người chúng ta, vậy tức là đứa nhỏ này sẽ là cháu đích tôn của Lê gia…em mừng thay cho chị đấy…chúc mừng chị nghen…”

Ba từ ” Cháu đích tôn ” nhẹ bâng nhưng ẩn sâu trong đó không biết sẽ là bao nhiêu máu và nước mắt đây.

Mợ Ba nghe vậy thì giật mình, mợ ấy len lén nhìn Út Mỹ, bởi lí ra người có vai vế lớn nhất trong bọn họ là mợ Hai, nhưng mợ ấy chưa cấn bầu…chuyện mợ Ba cấn bầu trước thì cũng hơi e ngại.

Út Mỹ không giận, bởi có rất nhiều lí do mợ không cần phải giận.

Thứ nhất mợ có tiền, mợ không cần phải tranh đua tài sản làm chi hết.

Thứ hai mợ là người mang trong mình đứa cháu độc đinh của dòng chính Lê gia nên mợ không cần phải lo sợ chuyện chi.

Thứ ba là mợ có chồng và má chồng bảo kê rồi hehe, nhưng Út Mỹ là người rõ ràng…những thứ thuộc quyền của Hai Thành nếu có ai dám cạnh tranh thì cũng đừng trách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK