Tuy đã lỡ hẹn với mọi người nhiều tháng rồi nhưng trước thềm năm mới vẫn cố ngoi lên chúc (trước) mọi người năm mới thuận buồm xuôi gió, ngày ngày tiến bộ, vạn sự như ý. 🎋
________________
Thủy Thời ôm sói nằm đợi bên trong hốc cây ấm áp, bên cạnh là Gấu Con vẫn ngủ ngáy say sưa. Nơi này lạnh hơn Đông Sơn, thảm tuyết trắng xóa đến giờ chưa tan hết. Chẳng trách Gấu Con lại tưởng đông chưa qua, cứ muốn đào hang ngủ đông miết. Lúc này, cái bụng mềm mại của nó đang sưởi ấm đôi chân cho Thủy Thời.
Thủy Thời vừa lo lắng vừa ủ ê, nhưng cậu hiểu mình có đi theo cũng không biết đánh trận, lỡ gặp nguy hiểm gì thì Phù Ly còn phải tốn công che chở cho mình. Cậu chỉ có thể cúi đầu cọ cọ cái mũi nhỏ ướt át rồi ôm bọn nhóc chặt hơn.
Phù Ly dẫn theo mười mấy con sói trắng đô con, vọt qua vô số bụi gai mà nhắm thẳng về hướng đông. Bộ lông và đệm thịt dày giúp bầy sói băng qua những khóm cây gai một cách thoải mái, đám thú bá vương đồng bằng này mang theo khí thế bình tĩnh mà sục sôi, kiên định mà hung hãn.
Càng gần phương đông, núi rừng càng yên tĩnh. Không khí ngập tràn một thứ mùi khó chịu, lác đác có thôn làng thì đều đóng chặt cửa nẻo hoặc chỉ hoàn toàn là một tòa thành rỗng.
Mãi đến khi Phù Ly phát hiện ra tiếng động rồi ra hiệu cho bầy sói trắng bao vây.
Đấy là một ngôi miếu thần bỏ hoang trên sườn núi, màn đêm yên tĩnh làm bật lên vẻ ma quái âm u của nó. Một nhóm "người mặc giáp mây" lặng lẽ vào trong. Chúng lần lượt khiêng những chiếc lồng tre vào chất chồng trong miếu, lồng che vải đỏ để một bên, một số khác bị đặt ngay ngoài cửa miếu. Thềm đá dẫn vào miếu đỏ lòm như dính máu tươi, mặt đất đặt vài con dao mổ thịt sáng loáng, nụ cười treo trên miệng tượng thần canh cửa ma quái như bị tà ma xâm nhập.
Phù Ly nằm rạp xuống giữa rừng, nhe răng thú, nhìn số lồng chất đống mà nghĩ, nếu Thủy Thời đi cùng hắn thì chắc chắn sẽ rất bàng hoàng.
Toàn bộ lồng đều nhốt thú non.
Từ trẻ sơ sinh loài người đến hổ con, nai con, chim con...
Linh hồn của vạn vật mà tạo hóa hun đúc nên đều ở ngay trước mắt. Mặt mày chúng suy yếu, chỉ đợi mất máu rồi qua đời.
Hoa văn thú trên mặt Phù Ly dần lan khắp khuôn mặt, hắn biến hình một phần, để lộ răng nanh. Sói canh mò mẫm tiến lên thăm dò rồi cắn chết binh sĩ gác ở chòi cao. Đàn sói còn lại, dưới sự dẫn dắt của Phù Ly, tất cả dùng cơ thể to lớn và nanh vuốt sắc nhọn bao vây miếu thần.
Phù Ly với thân người tướng sói kề móng vuốt lên một gã cấp chỉ huy loài người, sau đó đe dọa gã. Đội quân giáp mây cần một kẻ truyền lệnh và chỉ huy linh hoạt, cái gã mà Phù Ly tìm thấy là một tay đầu mục nhỏ.
"Nói! Chủ nhân mi là ai?!" Dưới ánh trăng, hoa văn thú vàng kim như phát sáng, làm lộ rõ gương mặt dính đầy máu tím từ lũ người giáp mây của Phù Ly, khiến hắn trông cực kỳ đáng sợ.
Gã đầu mục câm như hến, gã bị con "quái vật" người không ra người sói không ra sói đối diện dọa cho chết sững. Giáp mây cực bền, không thể phá hủy, ngày trước chỉ mới một tiểu đội bán thành phẩm thôi mà đã có thể khiến Tướng quân Triệu Hưng mắc kẹt ở thành Tuyên. Mà bây giờ, bản hoàn thiện trong tay gã lại dễ dàng bị chặt, bị xé tan tành như gỗ mục.
Khóe mắt gã thoáng liếc thấy những con sói trắng khổng lồ với ánh mắt âm u và hình ảnh bức tượng thần nhuốm máu phía trên đầu. Gã cho rằng mình đã thật sự gặp thần. Sau đó gã sực tỉnh giữa khung cảnh nhân gian mịt mù chướng khí. Mắt thần mở ra, bắt đầu thanh trừ, bắt đầu cái kết, bắt đầu phán quyết.
Tiếng gầm của Phù Ly vang lên làm gã mất hồn mất vía, tiếng khản đặc run rẩy ứa ra khỏi cổ họng cứng đờ của gã, "Phù... phù thủy."
Dứt lời, gan vỡ, gã nôn ra mật xanh mật tím rồi co ro chết.
Có âm thanh đao kiếm va chạm, không bao lâu sau, tuyết lả tả bay giữa không trung, gió cuốn tuyết trắng mờ tạo thành những lốc xoáy như muốn hoàn toàn che phủ mặt đất, xóa bỏ nghiệp chướng và tội ác tại nhân gian. Trong ngôi miếu tối tăm, cuối cùng cũng vang lên một tiếng trẻ con nỉ non khóc...
Thủy Thời ngồi trong hốc cây nhưng không ngủ được, chỉ đành nắm tai Sói Con mà bồn chồn suy nghĩ.
Đúng lúc này nghe cành lá xào xạc ngoài cửa hang, Thủy Thời thận trọng lấy dao găm sắc bén trong tay nải, giữ chặt trước ngực rồi trốn sang cạnh cửa, chuẩn bị bổ một đao bất ngờ cho kẻ xâm phạm. Cậu quay sang nhìn con sói nhỏ đang đực mặt ra bằng ánh mắt muốn dạy dỗ nó. Mãi đến khi cái mõm sói trắng thò vào qua lớp rào chắn bằng cành lá, Thủy Thời mới thở phào, xốc tinh thần ra dời rào cùng nó.
Bên ngoài tuyết đã lơ thơ, Phù Ly vẫn chưa có mặt. Sói trắng đưa Thủy Thời đến một khoảng đất trống trong rừng. Cậu tiến lên xem xét rồi cứ thế đứng đực ra.
Trên khoảng đất trống là một lũ "nhóc", đứa ngồi đứa bò, cực kỳ nhốn nháo. Toàn bộ thú non và trẻ sơ sinh đều thở phì phò, thậm chí Phù Ly còn đang cúi đầu dỡ giỏ trúc, để lộ một đứa bé mập mạp đeo yếm đỏ và khóc như mưa mắc kẹt bên trong.
"Mọi... mọi người ăn... ăn trộm trẻ con đấy hả? Ôi tạo nghiệp rồi!"
Phù Ly túm bé mập đi về phía Thủy Thời, mà Thủy Thời thấy hắn xách người như xách sói thì vội tiến lên đón lấy, phải đến lúc an toàn bế đứa nhỏ vào lòng rồi cậu mới thở phào.
Đứa trẻ trở nên ngoan ngoãn trong vòng tay mềm mại và ấm áp của cậu. Cuối cùng, sau bao ngày nó cũng coi như có được niềm an ủi mà một bé con nên có, vậy nên nó nín khóc, nằm ngủ say trong lòng người ta.
Bên kia, thấy Thủy Thời hoảng hốt nhìn các "thú non" lổn nhổn dưới đất, Phù Ly chỉ có thể hít sâu. Trên đường về hắn thật sự ong cả đầu vì tiếng kêu gào của đám nhóc. Hắn giết hết đám người giáp mây nhưng không tìm được chỗ thả thú non, lại sợ tay "phù thủy" kia phát hiện điều bất thường rồi lần tới.
Bản thân hắn không ngại nghênh địch, chỉ lo đám nhóc khó tránh tai bay vạ gió. Sau cùng hắn phải dùng mấy cành cây mềm nối thành võng, chọn đường nào bằng phẳng, bảo mười mấy con sói to khỏe chậm rãi kéo đống nhóc này lên núi. Phù Ly thì bọc hậu xóa dấu vết theo thói quen để tránh bị theo dõi.
Phù Ly day huyệt thái dương, thở dài, "Không trộm, là cứu, có một đội quân giáp mây, giết sạch rồi."
Qua thời gian ở chung Thủy Thời đã dễ dàng hiểu ý tứ Phù Ly, thậm chí cậu còn hiểu được chút ít tiếng sói tru luôn nữa. Vì vậy lúc nghe câu trả lời của đối phương cậu lập tức căng thẳng, nhanh chóng quan sát khắp người Phù Ly.
"Anh có bị thương không? Mau để em xem xem." Nói đoạn Thủy Thời thò tay ra khỏi người bé mập một cách khó khăn để chạm vào Phù Ly. Phù Ly nắm ngược lấy tay cậu, "Anh, khỏe."
Thủy Thời nhìn cơ thể vạm vỡ của người ta rồi lại quay qua ngó mười mấy chàng sói trắng mà bộ lông chỉ hơi hơi nhuốm bẩn, thầm nghĩ, nếu không phải không rảnh tay thì cậu đã bật ngón cái cho mọi người rồi.
Chưa kể, sói cũng đang có một phen bận bịu ra trò. Đám thú non có lông, coi như một bộ nhuyễn giáp có thể chịu lạnh, chỉ có đám nhỏ loài người là lạnh phát khóc. Quá trình tiến hóa của con người đã loại bỏ khả năng sinh tồn ngoài tự nhiên của con non. Vì vậy hiện giờ, chúng rất có tinh thần nhưng sức khỏe lại không được tốt lắm.
Bầy sói trắng cũng nhận ra điều này. Cực chẳng đã, chúng đành tha những đứa trẻ loài người sang một bên rồi dùng chính thân thể ấm áp đầy lông của mình sưởi ấm cho mấy con "thú non trọc lốc".
Thủy Thời chứng kiến mà xót xa lẫn cảm động đan xen. Đúng lúc này Sói Con chạy tới, thấy thành viên trong tộc đều nằm bao quanh mấy đứa "trụi lông", nó mới ngẩng phắt đầu, chậm rãi mò về phía đám trẻ sơ sinh một cách cực kỳ nghiêm túc.
Chỉ thấy nó kêu gừ gừ, ghé sát một bé con còn rấm rứt khóc, dúi đầu vào đứa bé rồi liếm cho một phát. Nhận ra làm vậy không dỗ được người ta, thằng nhóc liền nhanh trí nhớ lại cảnh Vua sói cái cho lũ em của nó bú.
Sau đó, Thủy Thời đang cảm động dở vì Sói Con trưởng thành rồi thì bất thình lình thấy thằng ranh ỏn ẻn kề bụng mình sát đầu đứa trẻ, đoạn nghiêng người giơ chân, hòng cho bú.
"!"
Thủy Thời lập tức dúi nhóc yếm đỏ mập mạp vào lòng Phù Ly rồi nhảy vọt vào giữa bầy sói trắng. Bé Sói Trắng là một con sói đực, mà dù nó có là sói cái đi chăng nữa thì mới nít ranh như nó lấy sữa chỗ quái nào. Thêm cả đứa nhóc, nó tiếp cận được nguồn nhiệt nên còn thật sự mò mẫm tìm ti, oái, thế có mỗi một chỗ bú được thôi!
Đối diện với người "thím" cuống cuồng lao đến, Sói Con hếch cằm nhìn Thủy Thời, và rồi cũng vui vẻ giơ chân ra hiệu cho đối phương.
Thím cũng tới ăn hở? Vậy ăn chung nha.
Cuối cùng hành động của nhãi ta đã phải chấm dứt sau khi lĩnh một cú táng vào đầu.
Thủy Thời quay lại, thấy Phù Ly đang máy móc giơ nhóc mập lên để tránh xa nước dãi của nó, trong khi đó đứa nhóc vì được ủ trong đôi bàn tay nóng hôi nổi nên hoàn toàn không khóc tiếng nào. Thủy Thời có hơi lo. Thời tiết này thú non có thể chịu được song trẻ con thì không, chưa kể cả đám đều không có sữa mẹ, hành động của Sói Con tuy ngứa đòn nhưng lại chỉ được ra rằng bọn nhóc đang đói bụng.
"Phù Ly này, bọn nhỏ không chịu đói nổi đâu, phải nghĩ cách giúp bọn nhỏ sống sót mới được. Ừm..." Thủy Thời trầm ngâm, "Nếu mấy đứa nó còn cha mẹ thì tốt nhất là đưa tất về. Đám thú con cũng thế, chỉ là không biết..."
Phù Ly cũng gật đầu. Tuy nhiên theo hắn thì bất luận người hay thú non đều có thể tồn tại được giữa bầy thú ở rừng núi, chẳng phải chính hắn đã sống tốt giữa bầy sói à?
Nhưng rõ ràng Thủy Thời không nghĩ vậy, liệu trên đời có được mấy Phù Ly? Đám trẻ sơ sinh trước mặt họ đều là người bình thường mà thôi, nếu phải sinh tồn ngoài tự nhiên thì không biết sẽ có bao nhiêu người bỏ mạng.
Sau đấy bé mập được Thủy Thời tiếp lấy, Phù Ly dũng mãnh là thế mà bấy giờ cũng phải thở phào. Hắn vận khí rồi ngửa đầu hú một tiếng dài miên man. Âm thanh hắn phát ra thật sự không lớn lắm, ấy thế nhưng nó cứ vang vọng giữa núi rừng, văng vẳng, văng vẳng vậy mãi.
Tuyết lại lớn dần. Chưa đến một canh giờ, Thủy Thời đang quẹt đá lửa nấu cơm thì nghe có tiếng sột soạt xung quanh, theo sau đó là thú hoang không ngừng ẩn hiện. Lúc là một con hổ mẹ, khi là một bầy hươu cỡ nhỏ, còn có cả con vật tới bằng đường hầm luôn.
Một con tatu thòi lên từ phiến đất gần đống lửa của Thủy Thời. Nó vác theo bộ giáp xám xịt chạy đến chỗ cả đống thú non, cắp chính xác con non của nó rồi hớn hở chui tọt trở về cái động và biến mất không thấy tăm hơi.
Chẳng mấy chốc đã liên tục có thú mẹ lạc con đến kiếm. Một số thú non thật sự được mẹ tìm thấy, một số khác thuộc nhóm động vật quần cư trực tiếp được đem đi chung, còn lại là những con non mà mẹ chúng đã bị giết trong quá trình liều chết bảo vệ chúng, số này được Phù Ly phân ra cho các thành viên trong tộc nuôi dưỡng.
Chỉ còn lại một con đại bàng ăn khỉ ngơ ngơ ngác ngác. Nó kêu khóc mất hồi lâu, thế rồi một con đại bàng khổng lồ bỗng sà xuống từ không trung, đối mặt với nó.
Giờ Thủy Thời không còn tâm trí nấu cơm gì nữa, cậu đứng bên cạnh đám thú non, vui vẻ xem từng đứa một được tha đi cho tới khi còn mỗi con chim cuối cùng này. Thủy Thời lén chọc chọc Phù Ly, "Uầy uầy, đây là mẹ nó hả anh?"
Phù Ly ngớ ra, quay đầu nhìn nhóc thú cái mặt mày phấn khích, lồng ngực rung lên, hắn trả lời với giọng điệu pha trò.
"Đấy là đại bàng đực."
"?"
Thủy Thời chưa tin lắm, có điều nghĩ tới con "ngỗng đực mẹ" tảo tần phía sau rừng Đông Sơn xong thì thấy cũng là lẽ bình thường.
Xem ra, chim đực trong thế giới các loài chim thường sở hữu ít nhiều tình mẫu tử...
________________
Thủy Thời ôm sói nằm đợi bên trong hốc cây ấm áp, bên cạnh là Gấu Con vẫn ngủ ngáy say sưa. Nơi này lạnh hơn Đông Sơn, thảm tuyết trắng xóa đến giờ chưa tan hết. Chẳng trách Gấu Con lại tưởng đông chưa qua, cứ muốn đào hang ngủ đông miết. Lúc này, cái bụng mềm mại của nó đang sưởi ấm đôi chân cho Thủy Thời.
Thủy Thời vừa lo lắng vừa ủ ê, nhưng cậu hiểu mình có đi theo cũng không biết đánh trận, lỡ gặp nguy hiểm gì thì Phù Ly còn phải tốn công che chở cho mình. Cậu chỉ có thể cúi đầu cọ cọ cái mũi nhỏ ướt át rồi ôm bọn nhóc chặt hơn.
Phù Ly dẫn theo mười mấy con sói trắng đô con, vọt qua vô số bụi gai mà nhắm thẳng về hướng đông. Bộ lông và đệm thịt dày giúp bầy sói băng qua những khóm cây gai một cách thoải mái, đám thú bá vương đồng bằng này mang theo khí thế bình tĩnh mà sục sôi, kiên định mà hung hãn.
Càng gần phương đông, núi rừng càng yên tĩnh. Không khí ngập tràn một thứ mùi khó chịu, lác đác có thôn làng thì đều đóng chặt cửa nẻo hoặc chỉ hoàn toàn là một tòa thành rỗng.
Mãi đến khi Phù Ly phát hiện ra tiếng động rồi ra hiệu cho bầy sói trắng bao vây.
Đấy là một ngôi miếu thần bỏ hoang trên sườn núi, màn đêm yên tĩnh làm bật lên vẻ ma quái âm u của nó. Một nhóm "người mặc giáp mây" lặng lẽ vào trong. Chúng lần lượt khiêng những chiếc lồng tre vào chất chồng trong miếu, lồng che vải đỏ để một bên, một số khác bị đặt ngay ngoài cửa miếu. Thềm đá dẫn vào miếu đỏ lòm như dính máu tươi, mặt đất đặt vài con dao mổ thịt sáng loáng, nụ cười treo trên miệng tượng thần canh cửa ma quái như bị tà ma xâm nhập.
Phù Ly nằm rạp xuống giữa rừng, nhe răng thú, nhìn số lồng chất đống mà nghĩ, nếu Thủy Thời đi cùng hắn thì chắc chắn sẽ rất bàng hoàng.
Toàn bộ lồng đều nhốt thú non.
Từ trẻ sơ sinh loài người đến hổ con, nai con, chim con...
Linh hồn của vạn vật mà tạo hóa hun đúc nên đều ở ngay trước mắt. Mặt mày chúng suy yếu, chỉ đợi mất máu rồi qua đời.
Hoa văn thú trên mặt Phù Ly dần lan khắp khuôn mặt, hắn biến hình một phần, để lộ răng nanh. Sói canh mò mẫm tiến lên thăm dò rồi cắn chết binh sĩ gác ở chòi cao. Đàn sói còn lại, dưới sự dẫn dắt của Phù Ly, tất cả dùng cơ thể to lớn và nanh vuốt sắc nhọn bao vây miếu thần.
Phù Ly với thân người tướng sói kề móng vuốt lên một gã cấp chỉ huy loài người, sau đó đe dọa gã. Đội quân giáp mây cần một kẻ truyền lệnh và chỉ huy linh hoạt, cái gã mà Phù Ly tìm thấy là một tay đầu mục nhỏ.
"Nói! Chủ nhân mi là ai?!" Dưới ánh trăng, hoa văn thú vàng kim như phát sáng, làm lộ rõ gương mặt dính đầy máu tím từ lũ người giáp mây của Phù Ly, khiến hắn trông cực kỳ đáng sợ.
Gã đầu mục câm như hến, gã bị con "quái vật" người không ra người sói không ra sói đối diện dọa cho chết sững. Giáp mây cực bền, không thể phá hủy, ngày trước chỉ mới một tiểu đội bán thành phẩm thôi mà đã có thể khiến Tướng quân Triệu Hưng mắc kẹt ở thành Tuyên. Mà bây giờ, bản hoàn thiện trong tay gã lại dễ dàng bị chặt, bị xé tan tành như gỗ mục.
Khóe mắt gã thoáng liếc thấy những con sói trắng khổng lồ với ánh mắt âm u và hình ảnh bức tượng thần nhuốm máu phía trên đầu. Gã cho rằng mình đã thật sự gặp thần. Sau đó gã sực tỉnh giữa khung cảnh nhân gian mịt mù chướng khí. Mắt thần mở ra, bắt đầu thanh trừ, bắt đầu cái kết, bắt đầu phán quyết.
Tiếng gầm của Phù Ly vang lên làm gã mất hồn mất vía, tiếng khản đặc run rẩy ứa ra khỏi cổ họng cứng đờ của gã, "Phù... phù thủy."
Dứt lời, gan vỡ, gã nôn ra mật xanh mật tím rồi co ro chết.
Có âm thanh đao kiếm va chạm, không bao lâu sau, tuyết lả tả bay giữa không trung, gió cuốn tuyết trắng mờ tạo thành những lốc xoáy như muốn hoàn toàn che phủ mặt đất, xóa bỏ nghiệp chướng và tội ác tại nhân gian. Trong ngôi miếu tối tăm, cuối cùng cũng vang lên một tiếng trẻ con nỉ non khóc...
Thủy Thời ngồi trong hốc cây nhưng không ngủ được, chỉ đành nắm tai Sói Con mà bồn chồn suy nghĩ.
Đúng lúc này nghe cành lá xào xạc ngoài cửa hang, Thủy Thời thận trọng lấy dao găm sắc bén trong tay nải, giữ chặt trước ngực rồi trốn sang cạnh cửa, chuẩn bị bổ một đao bất ngờ cho kẻ xâm phạm. Cậu quay sang nhìn con sói nhỏ đang đực mặt ra bằng ánh mắt muốn dạy dỗ nó. Mãi đến khi cái mõm sói trắng thò vào qua lớp rào chắn bằng cành lá, Thủy Thời mới thở phào, xốc tinh thần ra dời rào cùng nó.
Bên ngoài tuyết đã lơ thơ, Phù Ly vẫn chưa có mặt. Sói trắng đưa Thủy Thời đến một khoảng đất trống trong rừng. Cậu tiến lên xem xét rồi cứ thế đứng đực ra.
Trên khoảng đất trống là một lũ "nhóc", đứa ngồi đứa bò, cực kỳ nhốn nháo. Toàn bộ thú non và trẻ sơ sinh đều thở phì phò, thậm chí Phù Ly còn đang cúi đầu dỡ giỏ trúc, để lộ một đứa bé mập mạp đeo yếm đỏ và khóc như mưa mắc kẹt bên trong.
"Mọi... mọi người ăn... ăn trộm trẻ con đấy hả? Ôi tạo nghiệp rồi!"
Phù Ly túm bé mập đi về phía Thủy Thời, mà Thủy Thời thấy hắn xách người như xách sói thì vội tiến lên đón lấy, phải đến lúc an toàn bế đứa nhỏ vào lòng rồi cậu mới thở phào.
Đứa trẻ trở nên ngoan ngoãn trong vòng tay mềm mại và ấm áp của cậu. Cuối cùng, sau bao ngày nó cũng coi như có được niềm an ủi mà một bé con nên có, vậy nên nó nín khóc, nằm ngủ say trong lòng người ta.
Bên kia, thấy Thủy Thời hoảng hốt nhìn các "thú non" lổn nhổn dưới đất, Phù Ly chỉ có thể hít sâu. Trên đường về hắn thật sự ong cả đầu vì tiếng kêu gào của đám nhóc. Hắn giết hết đám người giáp mây nhưng không tìm được chỗ thả thú non, lại sợ tay "phù thủy" kia phát hiện điều bất thường rồi lần tới.
Bản thân hắn không ngại nghênh địch, chỉ lo đám nhóc khó tránh tai bay vạ gió. Sau cùng hắn phải dùng mấy cành cây mềm nối thành võng, chọn đường nào bằng phẳng, bảo mười mấy con sói to khỏe chậm rãi kéo đống nhóc này lên núi. Phù Ly thì bọc hậu xóa dấu vết theo thói quen để tránh bị theo dõi.
Phù Ly day huyệt thái dương, thở dài, "Không trộm, là cứu, có một đội quân giáp mây, giết sạch rồi."
Qua thời gian ở chung Thủy Thời đã dễ dàng hiểu ý tứ Phù Ly, thậm chí cậu còn hiểu được chút ít tiếng sói tru luôn nữa. Vì vậy lúc nghe câu trả lời của đối phương cậu lập tức căng thẳng, nhanh chóng quan sát khắp người Phù Ly.
"Anh có bị thương không? Mau để em xem xem." Nói đoạn Thủy Thời thò tay ra khỏi người bé mập một cách khó khăn để chạm vào Phù Ly. Phù Ly nắm ngược lấy tay cậu, "Anh, khỏe."
Thủy Thời nhìn cơ thể vạm vỡ của người ta rồi lại quay qua ngó mười mấy chàng sói trắng mà bộ lông chỉ hơi hơi nhuốm bẩn, thầm nghĩ, nếu không phải không rảnh tay thì cậu đã bật ngón cái cho mọi người rồi.
Chưa kể, sói cũng đang có một phen bận bịu ra trò. Đám thú non có lông, coi như một bộ nhuyễn giáp có thể chịu lạnh, chỉ có đám nhỏ loài người là lạnh phát khóc. Quá trình tiến hóa của con người đã loại bỏ khả năng sinh tồn ngoài tự nhiên của con non. Vì vậy hiện giờ, chúng rất có tinh thần nhưng sức khỏe lại không được tốt lắm.
Bầy sói trắng cũng nhận ra điều này. Cực chẳng đã, chúng đành tha những đứa trẻ loài người sang một bên rồi dùng chính thân thể ấm áp đầy lông của mình sưởi ấm cho mấy con "thú non trọc lốc".
Thủy Thời chứng kiến mà xót xa lẫn cảm động đan xen. Đúng lúc này Sói Con chạy tới, thấy thành viên trong tộc đều nằm bao quanh mấy đứa "trụi lông", nó mới ngẩng phắt đầu, chậm rãi mò về phía đám trẻ sơ sinh một cách cực kỳ nghiêm túc.
Chỉ thấy nó kêu gừ gừ, ghé sát một bé con còn rấm rứt khóc, dúi đầu vào đứa bé rồi liếm cho một phát. Nhận ra làm vậy không dỗ được người ta, thằng nhóc liền nhanh trí nhớ lại cảnh Vua sói cái cho lũ em của nó bú.
Sau đó, Thủy Thời đang cảm động dở vì Sói Con trưởng thành rồi thì bất thình lình thấy thằng ranh ỏn ẻn kề bụng mình sát đầu đứa trẻ, đoạn nghiêng người giơ chân, hòng cho bú.
"!"
Thủy Thời lập tức dúi nhóc yếm đỏ mập mạp vào lòng Phù Ly rồi nhảy vọt vào giữa bầy sói trắng. Bé Sói Trắng là một con sói đực, mà dù nó có là sói cái đi chăng nữa thì mới nít ranh như nó lấy sữa chỗ quái nào. Thêm cả đứa nhóc, nó tiếp cận được nguồn nhiệt nên còn thật sự mò mẫm tìm ti, oái, thế có mỗi một chỗ bú được thôi!
Đối diện với người "thím" cuống cuồng lao đến, Sói Con hếch cằm nhìn Thủy Thời, và rồi cũng vui vẻ giơ chân ra hiệu cho đối phương.
Thím cũng tới ăn hở? Vậy ăn chung nha.
Cuối cùng hành động của nhãi ta đã phải chấm dứt sau khi lĩnh một cú táng vào đầu.
Thủy Thời quay lại, thấy Phù Ly đang máy móc giơ nhóc mập lên để tránh xa nước dãi của nó, trong khi đó đứa nhóc vì được ủ trong đôi bàn tay nóng hôi nổi nên hoàn toàn không khóc tiếng nào. Thủy Thời có hơi lo. Thời tiết này thú non có thể chịu được song trẻ con thì không, chưa kể cả đám đều không có sữa mẹ, hành động của Sói Con tuy ngứa đòn nhưng lại chỉ được ra rằng bọn nhóc đang đói bụng.
"Phù Ly này, bọn nhỏ không chịu đói nổi đâu, phải nghĩ cách giúp bọn nhỏ sống sót mới được. Ừm..." Thủy Thời trầm ngâm, "Nếu mấy đứa nó còn cha mẹ thì tốt nhất là đưa tất về. Đám thú con cũng thế, chỉ là không biết..."
Phù Ly cũng gật đầu. Tuy nhiên theo hắn thì bất luận người hay thú non đều có thể tồn tại được giữa bầy thú ở rừng núi, chẳng phải chính hắn đã sống tốt giữa bầy sói à?
Nhưng rõ ràng Thủy Thời không nghĩ vậy, liệu trên đời có được mấy Phù Ly? Đám trẻ sơ sinh trước mặt họ đều là người bình thường mà thôi, nếu phải sinh tồn ngoài tự nhiên thì không biết sẽ có bao nhiêu người bỏ mạng.
Sau đấy bé mập được Thủy Thời tiếp lấy, Phù Ly dũng mãnh là thế mà bấy giờ cũng phải thở phào. Hắn vận khí rồi ngửa đầu hú một tiếng dài miên man. Âm thanh hắn phát ra thật sự không lớn lắm, ấy thế nhưng nó cứ vang vọng giữa núi rừng, văng vẳng, văng vẳng vậy mãi.
Tuyết lại lớn dần. Chưa đến một canh giờ, Thủy Thời đang quẹt đá lửa nấu cơm thì nghe có tiếng sột soạt xung quanh, theo sau đó là thú hoang không ngừng ẩn hiện. Lúc là một con hổ mẹ, khi là một bầy hươu cỡ nhỏ, còn có cả con vật tới bằng đường hầm luôn.
Một con tatu thòi lên từ phiến đất gần đống lửa của Thủy Thời. Nó vác theo bộ giáp xám xịt chạy đến chỗ cả đống thú non, cắp chính xác con non của nó rồi hớn hở chui tọt trở về cái động và biến mất không thấy tăm hơi.
Chẳng mấy chốc đã liên tục có thú mẹ lạc con đến kiếm. Một số thú non thật sự được mẹ tìm thấy, một số khác thuộc nhóm động vật quần cư trực tiếp được đem đi chung, còn lại là những con non mà mẹ chúng đã bị giết trong quá trình liều chết bảo vệ chúng, số này được Phù Ly phân ra cho các thành viên trong tộc nuôi dưỡng.
Chỉ còn lại một con đại bàng ăn khỉ ngơ ngơ ngác ngác. Nó kêu khóc mất hồi lâu, thế rồi một con đại bàng khổng lồ bỗng sà xuống từ không trung, đối mặt với nó.
Giờ Thủy Thời không còn tâm trí nấu cơm gì nữa, cậu đứng bên cạnh đám thú non, vui vẻ xem từng đứa một được tha đi cho tới khi còn mỗi con chim cuối cùng này. Thủy Thời lén chọc chọc Phù Ly, "Uầy uầy, đây là mẹ nó hả anh?"
Phù Ly ngớ ra, quay đầu nhìn nhóc thú cái mặt mày phấn khích, lồng ngực rung lên, hắn trả lời với giọng điệu pha trò.
"Đấy là đại bàng đực."
"?"
Thủy Thời chưa tin lắm, có điều nghĩ tới con "ngỗng đực mẹ" tảo tần phía sau rừng Đông Sơn xong thì thấy cũng là lẽ bình thường.
Xem ra, chim đực trong thế giới các loài chim thường sở hữu ít nhiều tình mẫu tử...