• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạo này ngày nào Sói Con cũng buồn thối ruột.

Một thằng nhóc con như nó nào được tham gia vào chiến dịch của bầy sói mấy ngày trước đâu, nhưng sự nhạy bén bẩm sinh vẫn làm nó thấy bồn chồn lo lắng. Lại nói, chống-lưng Phù Ly của nó chẳng biết đã đi đâu, hai-chân dịu dàng luôn làm đồ ăn cho nó cũng mất tăm mất tích.

Ngày nào nó cũng bị vua cha đè đầu, một cách cực kỳ bạo lực, vào đống nội tạng đẫm máu của con mồi nhằm ép nó sửa đổi chứng kén ăn.

Hôm nay, Sói Con mới dúi mỏ vào lòng bò thì đã chợt thấy gáy mình căng ra. Ngay sau đó bốn chân rời mặt đất, nó bị một chú sói to cao khỏe mạnh vừa vượt nghìn dặm trở về ngoạm lên và chạy biến.

"???" Bị sói trưởng thành tha đi, Sói Con chỉ đành ngoan ngoãn buông thõng tứ chi, chẳng qua cặp mắt bé ta lại mở rất lớn. Nào ngờ Vua Sói bên cạnh ung dung như ruồi, thế là Sói Con than thở, "lang sinh" nghiệt ngã, cuối cùng cha nó cũng bỏ nó rồi.

Vậy nên nó chỉ đành nhẫn nhịn cả đường, cho đến khi chúng dừng chân trước một vùng đất rộng lớn. Sói Con lập tức dựng thẳng đôi tai, sống rồi! Trông kìa! Xem xem nó thấy gì kìa! Lang sinh lại rực rỡ rồi!

Thủy Thời đang đứng trước cửa với tấm da cừu dày dặn khoác trên thân thì đột nhiên sững lại, bàng hoàng nhìn bầy sói tha luôn cả Sói Con đến sau khi đã đổi vô số lần quà. Cái thằng nhãi này, cặp mắt nó trông sáng quắc, bị ngậm gáy rõ chặt mà nó còn bặm môi liếm mép cho được.

Thủy Thời muốn đóng cửa ngay lập tức, để cho bầy sói tự đi trả hàng.

Nhưng Sói Con thây kệ, nó giãy khỏi miệng sói rồi phi vọt vào trong chiếc áo lông của Thủy Thời. Thủy Thời vội đỡ nó theo phản xạ, lúc ngẩng đầu đã thấy bầy sói không còn bóng dáng, lủi rõ là nhanh...

Cậu thở dài, chẳng qua cúi đầu nhìn nhãi con lông tơ trong lòng thì thấy cũng yêu thích. Thôi thì đành bịa chuyện tiếp chứ biết làm sao. Thủy Thời bèn nâng Sói Con lên ngang tầm mắt, "Bảo mày là chó con nhặt từ bãi rác nhé!"

Và vậy là cuối cùng Thủy Thời cũng được bình yên cuộn tròn trong tấm chăn đã dần lạnh và đánh giấc ngon lành.

Đầu kia, Sói Con cũng mừng rỡ vì tìm thấy Phù Ly, nó không ngừng ngửi ngửi người thân đang hôn mê của mình, sau đó rúc mình bên người hắn với vẻ nghi ngờ và dè dặt.

Sáng sớm hôm sau, Thủy Thời thấy có thứ gì ấm áp chặn đứng trước mắt, không hề giống tấm chăn lạnh lẽo mà giống một bức tường cứng rắn hơn. Cậu liền mở mắt xem thử, y như rằng...

Khả năng do hôm qua vừa nhóm ít củi dưới giường, vừa bị bầy sói quậy mãi, phải liên tục ra ngoài đón gió lạnh, nên cậu lại lần mò đến bên cạnh Phù Ly từ lúc nào không biết. Hai người họ đang nằm quá sát nhau, chóp mũi Thủy Thời cọ nhẹ lên tấm lưng màu bánh mật cứng mà ấm áp của hắn.

Thủy Thời không sợ, nhưng cũng không cử động. Phù Ly chưa tỉnh lại nên chắc chắn sẽ không biết mình xin tí nhiệt của anh ấy đâu. Mà nếu khổ chủ đã không biết, cậu còn khách khí làm gì! Khoảng thời gian giao nhau từ đêm sang sáng là thời điểm lạnh nhất trong ngày, Thủy Thời díp mắt, nhích lại gần hơn rồi dán thẳng lên lưng người nọ, chà, mới ấm áp làm sao.

Sau khi được khâu, vết thương của Phù Ly lành nhanh đến mức không ai dám tin đây là cơ thể của con người. Tất nhiên Thủy Thời không báo chuyện này với ai cho dù có là Tôn tiên sinh đi chăng nữa.

Cậu được bao bọc trong mùi hương mạnh mẽ của Phù Ly, cái mùi mà cậu hằng quen thuộc ấy hôm nay hơi phảng mùi máu tươi. Thủy Thời lại chun mũi, ngửi kỹ lưỡng một hơi, mùi chó nặng đấy, có vẻ là cần tắm rửa...

Vì vậy, đến khi run lập cập đứng dậy đun nước thì cậu mới nhận ra thằng nhãi con biến mất rồi!

Cậu lao đi tìm kiếm khắp nơi, nào ngờ lại phát hiện Bé Ngựa Đen cũng lặn đi đâu mất. Sau đó Thủy Thời ra khỏi cổng, đứng trên sườn núi nhìn xung quanh thì mới loáng thoáng thấy ngựa ta đang tác oai tác quái trong chuồng ngựa nhà ông Trịnh. Cậu liền vội vàng chạy xuống.

Đến nhà ông Trịnh, biết ngay mà, cả hai đứa đều ở đây.

Sau khi trút thức ăn ra máng cho ngựa, ông Trịnh và anh con cả vừa vây quanh Sói Con vừa suy xét, anh cả nói, "Cha! Con cún này từ đâu ra vậy, sao to mà béo dữ!"

Ông chú từng là thợ săn lành nghề, nay dù phải bỏ nghề chuyển sang làm thợ mộc nhưng mắt ông vẫn tinh tường lắm. Ông vung tay, "Đừng đến gần quá, tránh xa ra tí, trông con này không giống chó đâu."

Ông chưa nói dứt lời, Thủy Thời đã hớt hải chạy xuống, "Chú chú, chú có thấy chó của cháu đâu không? Một con chó mập màu trắng ấy ạ." Ông Trịnh nghe vậy thì vội trả lời, "Chó hả? Cháu xem có phải con này không?"

Quay đầu, Thủy Thời thấy Bé Sói Trắng đang nhởn nhơ tản bộ quanh cái ổ chỉ còn lại hai con chó săn nhà ông Trịnh. Trong khi hai anh chó nọ, nói gì đến sủa, chúng cúi đầu cụp đuôi, mình run lẩy bẩy, không dám cử động cũng không dám nhìn chủ của mình.

Thủy Thời tặc lưỡi, trông cái điệu bộ của cu cậu hoàn toàn không giống chó bình thường mà phải giống đại vương đi tuần mới đúng. Cậu sải bước lên trước, túm gáy Sói Con lên ôm vào lòng và mạnh bạo xoa bộ lông của nó. Đoạn cậu ngẩng đầu cười bảo ông Trịnh, "Vâng, chính nó chú ạ. Cháu nhặt được đấy, trông nó đáng thương nên cháu giữ lại bầu bạn với cháu luôn."

Nhìn thằng nhãi vốn có tính hoang dã lại cụp tai sáng mắt khi gặp Thủy Thời, ông Trịnh hiểu ngay Thủy Thời và nó khá là thân thiết. Cân nhắc hồi lâu, cuối cùng ông chỉ nói, "Chớ để cún con chạy linh tinh nhé cháu. Mập thế này nhỡ người ta bắt thịt thì sao."

Anh cả hùa theo, "Đúng đấy, vậy thì tiếc lắm." Thấy cha cũng nhận định nó là con chó, anh mới thò tay muốn thử vuốt ve nhưng lại bị cha đuổi phải đi làm việc, ông nói khách người ta đang giục rồi, cần làm khuôn gỗ trước.

"Chú, sao anh Đông Tử lên núi đi săn mà không mang theo chó vậy ạ?" Hai con chó săn không được cột chắc khiến Thủy Thời ôm Sói Con lùi ra xa hơn mấy bước.

"À, hôm nay nó không lên núi mà giúp chú chở gỗ cơ. Ca nhi ăn cơm chưa cháu, nhà mới hấp bánh ngô, ngon lắm đấy." Dứt lời còn chưa đợi Thủy Thời đáp lại, ông đã vào nhà mang ra một tô bánh nghi ngút hơi nóng.

Hương đồ ăn thơm lừng làm đến Bé Sói Trắng trong lồng ngực Thủy Thời cũng giật giật cái mũi. Ông Trịnh thấy thế thì cười, "Ái chà, nó còn ăn chay cơ hả?"

Thủy Thời nhoẻn miệng, để lộ cặp má lúm, "Nó gì cũng ăn hết chú ạ, dễ nuôi lắm." Nói đoạn, không khách sáo nhiều, cậu đặt Sói Con xuống đất, nhận lấy ổ bánh ngô, rồi hồ hởi hô hoán hai đứa sói và ngựa về nhà.

Phía sau lưng, hai con chó săn thở phào nhẹ nhõm, trong khi ông Trịnh thì trút tiếng thở dài.

Về đến nhà rồi Thủy Thời mới thấp tha thấp thỏm mà dạy cho đám nhóc con một trận. Hiện tại đã sang đông, mọi người thường không ló mặt ra ngoài, nhà cậu thì ở mạn khuất nên mới chưa xảy ra chuyện gì cả. Tuy nhiên khi đến đầu xuân, xét theo tình làng nghĩa xóm keo sơn nơi này thì cu cậu đúng là đáng lo ngại thật, chỉ mong nó đừng có đi cắn con cái nhà người ta.

Chẳng qua bây giờ Sói Con giở chiêu nhõng nhẽo, thế là thoát được một kiếp. Thủy Thời véo cái tai bé nhỏ của nó rồi cho nó ít thịt cừu cùng nửa cái bánh ngô, Ngựa Con không hề tiến lại, từ lúc sói đến là nó điềm đạm hơn hẳn bình thường.

Thủy Thời đi sắc thuốc cho Phù Ly, đun một nồi nước nóng lớn và tiện nhóm cả lửa dưới giường đất. Tuy sông chảy qua thôn Nhiệt Hà không đóng băng nhưng vẫn lạnh hơn nhiều so với hồ nước nóng ở Đông Sơn, do đó tắm sông sẽ khó tránh cảm lạnh.

Vậy nên Thủy Thời bưng chậu nước vào phòng rồi ngồi trên giường sưởi rửa ráy. Xong xuôi, liếc nhìn sang Phù Ly, Thủy Thời lại thấy ngại ngùng. Bất cẩn dính vào người người ta xin tí nhiệt thì cũng chưa có gì to tát, nhưng bảo cởi quần áo tắm rửa cho người ta thì cậu cứ ren rén thế nào, lòng hơi khiếp đảm, dù cho đối phương vẫn hôn mê.

Ngẫm nghĩ chốc lát cậu thấy mình phải làm nguôi hai má đỏ lựng trước đã. Cậu mang quần áo của mình và bộ da thú dính máu trên người Phù Ly ra khúc sông cách đấy không xa để giặt giũ.

Nghe chị dâu cả nhà chú Trịnh bảo dân làng cũng toàn giặt đồ ngoài sông, đông thì ít người ra hơn, chứ vào hè là bờ sông tưng bừng lắm. Nào giặt đồ, nào rửa rau, còn có cả đám trẻ con đi tắm rửa...

Thủy Thời vốn định giặt đồ thật nhanh nhân dịp không người. Cậu vừa vò quần áo vừa ngắm cảnh rừng ở bờ đối diện, nơi tầng tầng lớp lớp những giọt sương điểm xuyết giữa những nhánh cây. Bên kia sông trắng muốt một màu tuyết phủ lên những cây cối có hình dạng khác nhau, và thêm cả màu trắng mịt mờ của hơi sương bốc lên từ dòng sông ấm, cảnh tượng tổng thể vô cùng tráng lệ.

Khu vực quanh nguồn nước nóng ở Đông Sơn không kết sương do nhiệt độ quá cao, ngâm mình dưới nước nơi ấy cũng cực kỳ thư thái. Nghĩ đến đây, trước mắt Thủy Thời lại hiện ra cơ thể và cánh tay khỏe mạnh của Phù Ly, cùng với giọt nước lăn dài trên sống lưng hắn trong hồ chó sói...

Không biết vì sao mà mặt Thủy Thời còn đỏ hơn ban nãy nữa.

Lúc này, một giọng nữ khá dày bỗng cất lên phía sau lưng, "Ấy, đằng trước có phu lang nhà nào đấy, đang giặt áo quần hở?"

Dân thôn biết hết mặt nhau, do đó khi thấy khuôn mặt xa lạ của Thủy Thời, bác gái này lập tức cho rằng cậu mới về làm lẽ cho một nhà nào đấy nên phải ra sông giặt đồ giữa mùa đông.

Thủy Thời quay đầu, thấy là một bác gái có thân hình hơi "bề thế" chút. Khuôn mặt bác ta vốn rất thân thiện, chẳng qua lại có thêm một nốt ruồi bà mối to uỳnh khiến cho người ta đặc biệt ấn tượng.

(nốt ruồi ở phía trên môi)

Bác gái còn đặt sọt quần áo bên cạnh Thủy Thời và niềm nở bắt chuyện với cậu như thể rất quen thân. Mà Thủy Thời nào có kinh nghiệm trong những tình huống kiểu này, cậu líu lưỡi, ngại ngùng, nhưng vẫn thật thà trả lời mọi câu hỏi của bác. Cậu không phải là phu lang nhà ai cả!

Lúc biết gốc gác Thủy Thời rồi thì bác gái mới kinh ngạc, thợ săn Lâm là nhân vật có tiếng ở thôn, nay cháu ca nhi của ổng trở về mà ổng im thin thít không hó hé lời nào! Thế là bác gái không chỉ thân thiện mà còn rất nhiệt tình, bác ngồi bờ sông hỏi han hết tuổi của cậu đến việc cậu đã ngắm trúng ai chưa.

Thủy Thời hoa mắt chóng mặt, phải vội vàng tăng tốc độ giặt giũ. Cuối cùng, vào lúc bác gái bắt đầu giới thiệu anh con cả nhà ông Triệu nào đó vô cùng tốt tính, Thủy Thời lễ phép tạm biệt đối phương rồi phi như bay về nhà.

Cậu dám chắc không tới ba ngày nữa, tin tức cậu về thôn sẽ lan truyền khắp mọi nơi...

Cậu thở dài. Dẫu sao đây cũng là chuyện chẳng chóng thì chầy, mọi người ở thôn đều quan tâm và thương mến mình, mình nên tiếp nhận tình cảm của mọi người mới đúng. Cha mẹ Thủy ca nhi sống một đời thấu tình đạt lý, nếu không phải uất ức đi theo gã cậu thì Thủy ca nhi cũng không phải rơi vào kết cục bỏ mạng như bây giờ. Và khi ấy dĩ nhiên cũng sẽ không đến lượt Lâm Thủy Thời cậu xuất hiện ở đây.

Đáy lòng bộn bề cảm xúc, Thủy Thời không nghĩ nhiều thêm, cậu về nhà phơi quần áo rồi đi lấy nước nóng lau người giúp Phù Ly.

Khăn vải nóng hầm hập nhẹ nhàng lau chùi trên cơ thể hùng tráng. Khi lưng bị chạm tới, cơ eo của hắn khẽ giật theo phản xạ, Thủy Thời thấy thế thì còn phấn khởi dùng ngón tay bé nhỏ chọt thử xem nữa.

Chẳng qua lúc lau qua bả vai, cậu lại cẩn thận vòng qua vết thương đã kết vảy. Phù Ly quá lớn, lau mãi không xong, làm Thủy Thời vã cả mồ hôi trán.

Cuối cùng, đến phần thân dưới, Thủy Thời khe khẽ hắng giọng rồi tự động vòng qua tấm da thú thắt bên hông đã có dấu hiệu lỏng ra của Phù Ly, chỉ xoa đùi cho hắn. Phù Ly bay nhảy giữa vùng núi hoang từ nhỏ, thành ra đôi chân của hắn vừa thon dài vừa săn chắc.

Thủy Thời xụ miệng, cúi đầu nhìn cặp giò trắng nhỏ của mình rồi thở dài, thôi, có là được lắm rồi.

Rửa ráy cho Phù Ly xong xuôi, cậu bưng ra một chậu nước nóng đầy và thả tóc Phù Ly vào đó. Cậu còn kỳ cọ cái tai của người ta, tai Phù Ly khá mềm nên rất dễ rửa.

Cảm giác không vui bé nhỏ trong lòng Thủy Thời đã sớm tan thành mây khói, cậu hớn hở lau chùi chàng thú hoang mà xưa nay mình vẫn chẳng dám lại gần vì sợ. Bây giờ, cậy người ta hôn mê, cậu phải giày vò người ta cho thỏa thích!


Mái tóc đẫm nước của Phù Ly bị Thủy Thời gạt ra sau gáy, để lộ đường nét khuôn mặt sáng sủa và đẹp trai. Thủy Thời nhìn ngắm một hồi, chợt nảy ý xấu: cậu nhẹ nhàng bóp cái sống mũi cao thẳng của Phù Ly.


Bóp xong lòng còn đắc ý, hừ, cho anh ghê gớm này, ghê gớm mấy thì chẳng phải bây giờ vẫn bị Lâm Thủy Thời ta đây thoải mái nắn bóp đấy sao!


Thế là, ngay lúc Thủy Thời ghé gần đối phương hơn khiến tư thế chuyển thành mặt kề sát mặt, dễ bề cho hành động tiếp tục bóp mũi người ta, ngón tay của cái người "mặc cho người ta thoải mái nắn bóp" lại đột nhiên động đậy.


Lâm Thủy Thời đang đắc ý dán mặt lên mặt Phù Ly thì đột nhiên bắt gặp cặp mắt thú màu vàng kim vừa sâu vừa tĩnh lặng.


_____


Tác giả có lời:


Thủy Thời nằm ì: Tôi biến mất rồi, cứ để tôi hẹo luôn đi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK