Hắn lùi lại, tách ra khỏi biển thú và xoay người chạy vào sâu trong rừng.
"Phù Ly!" Thủy Thời vội hô lên, giọng nói của cậu bị nhấn chìm giữa dòng nước xiết và trong tiếng rống của muôn loài. Nhưng Phù Ly dừng lại, thở hổn hển, rồi chạy về phía thú cái của hắn.
Bầu trời mênh mang, treo trên đỉnh núi là mặt trăng bên này, mặt trời bên nọ. Phía sau Phù Ly là ánh tà dương đục và trầm của mặt trời lặn; mà sau lưng Thủy Thời lại là trăng tròn ngời sáng. Trong mắt Phù Ly, những đàn thú lao về cửa "sinh" đều là nền, chỉ có Thủy Thời ngược chiều gió, đón hoàng hôn, chạy về phía mình không hề do dự mới là sắc màu duy nhất.
Một người nhỏ bé như em ấy lại giống như bước ra từ vầng trăng to lớn, đến thuần hóa và an ủi đứa con của một bộ tộc tuyệt chủng đang lạc lối giữa nhân gian.
Thủy Thời dũng cảm vượt qua khe suối và nhào vào lòng chàng người thú đã có dấu hiệu biến thành dã thú. Phù Ly không dám ôm chặt bạn đời, hắn sợ móng vuốt sắc nhọn của mình sẽ làm đau cậu. Nhưng Thủy Thời đã ôm chặt cổ Phù Ly rồi ngẩng đầu hôn môi hắn. Thấy Phù Ly không ôm mình, cậu liền trượt xuống khỏi lồng ngực vững chãi, đáp xuống mặt đất. Chẳng qua cậu vẫn ôm eo hắn. Cậu hoảng hốt khi cảm nhận được âm thanh răng rắc cất lên theo sự thay đổi của gân cốt đối phương.
"Phù Ly, hít sâu, bình tĩnh. Nào, làm theo em!"
Thủy Thời nghển cổ nhìn Phù Ly trong trạng thái nửa người nửa thú. Phù Ly cũng nhìn xoáy vào đôi mắt Thủy Thời, sau đó hắn vô thức thở theo cậu, dần dà, lồng ngực phập phồng của hai người bắt đầu chung nhịp. Con thú hoang đáng sợ duỗi cổ, tứ chi trở về với dạng người, cuối cùng hắn cũng được ôm bạn đời – ôm mặt trăng của riêng hắn.
Nhờ sức cản của thân gỗ mà hơn nửa đàn thú đã qua sông, chúng ngửa mặt phát ra những tiếng kêu dài, chỉnh đốn đội ngũ, đẩy những con non rời rạc và đuối sức vào giữa rồi chạy về vùng đất của mình.
Xuân đã tới, chúng phải tính toán sao cho có thể sinh đẻ vào khoảng thời gian cây cỏ tươi tốt nhất.
Phù Ly đưa Thủy Thời về ổ và nằm trong lòng thú cái. Giữa mùi hương thân thuộc, hắn có thể chống lại thú tính hung tàn. Con hung thú bạo ngược để lộ khía cạnh yếu ớt và khổ sở nhất trước mặt bạn đời, giờ phút này hắn đang được đối phương bảo vệ.
Thủy Thời ôm lấy Phù Ly – vốn đang không ngừng biến dị rồi lại phục hồi. Họ cứ vậy vượt qua hết một đêm. Lưng Thủy Thời hướng về phía ánh trăng chiếu vào từ cửa động, cậu dùng cơ thể của mình bảo vệ Phù Ly trong lồng ngực.
Cơn đau nhức và nỗi giày vò của những cử chỉ vuốt ve ôn tồn không kéo dài quá lâu mà từ từ kết thúc trong ổ sói vùng cao. Thậm chí đàn sói còn không hay biết đến, chúng vẫn theo Vua Sói hết đi tuần rồi trở lại.
Thời tiết ấm dần, đồng tuyết bao la thay đổi, mùa xuân chớp mắt đã trôi qua. Dưới tác dụng của dung nham nóng bỏng dưới lòng đất, Đông Sơn như tiến thẳng vào hạ, sắc xanh rừng rực khắp núi đồi. Các thành viên trong bầy sói giảm bớt số lần rời tổ để chuẩn bị đón thú non. Mà đám sói trắng non năm ngoái đã trở thành lũ thiếu niên quậy phá, giờ chúng có thể kết nhóm thăm quan thế giới bên ngoài triền núi.
Bé Sói Trắng có máu mặt trong bọn sói nhỏ, ngày nào nó cũng dắt một đống bạn sói nghịch ngợm quấn lấy Thủy Thời. Bọn nhóc này không những không thể giúp gì mà lại còn chuyên gia ăn vụng, quấy rối.
Cuối cùng, vào một ngày nắng trời rực rỡ, chúng phá hỏng buổi trưa dập dìu xuân sắc của Phù Ly, từ đó chọc giận cái tên hậu duệ Thần Sói trưởng thành muộn và đến nay chưa gây giống thành công này. Thế là, vào thời khắc mãnh liệt như thủy triều, khi thân thể Thủy Thời đã mềm rũ rượi, chúng sói con bị tay cầm quyền hung ác ném ra khỏi triền núi, lăn thẳng đến thảo nguyên.
Nhưng, thấm nhuần tư tưởng ngã ở đâu đứng lên ở đó, chúng "chính thức" chuyển địa bàn đến thảo nguyên.
Tất cả sự vật đều mới mẻ trong mắt chúng sói con, bất kể là cánh bướm sắc màu đậu lên mũi, đám chuột đồng thậm thụt trong hang, lợn rừng con tản bộ dưới nắng, hay là bầy ong thức dậy giữa nắng ấm và đang miệt mài hút mật.
Khi Thủy Thời rốt cuộc rời khỏi ổ sói nồng nặc thứ mùi tình yêu với đôi chân nhũn nhão và cái bụng phình trướng để ra ngoài hít thở, uống nước, cậu thấy một loạt sói con cúi gằm mặt bị đội sói trắng tuần tra tha về. Lúc đặt đám sói con xuống đất, sói tuần tra còn tiện thể đạp cho lũ nhóc mấy cú đầy giận dữ.
Thủy Thời nhìn kỹ hơn, sau đó bật cười không ngớt bằng giọng khàn khàn.
Đám sói con đứa nào đứa nấy đều sưng mặt, sưng chân. Bé Sói Trắng là bi đát nhất, vì nó thò mõm vào tổ ong trộm mật nên bị đốt thảm, mặt sưng vù, thậm chí còn không mở được mắt. Lúc thấy Thủy Thời nó vẫn cố giấu bằng cách dúi mõm xuống ngực, chẳng qua sưng ghê quá, nó không che nổi...
Mà Thủy Thời cười chán rồi lại thấy xót chúng nó, cậu liền lấy một ít rễ cây dây leo được mang ra khỏi vùng đất tổ sau khi héo, giã nát thành thảo dược trong veo và thoa lên người lũ nhóc con nghịch ngợm.
Thấy kỳ diệu, đợi cái chân sưng thành trái măng cụt được bôi thuốc xong, Bé Sói Trắng lập tức dụi mõm lên mặt Thủy Thời làm nũng, râu của nó rung lên làm Thủy Thời thấy buồn cười.
Bấy giờ Phù Ly vẫn đang thở dốc, kiềm chế bản thân trong lúc chờ bạn đời quay lại mà mãi không thấy cậu về. Thế là hắn ra ngoài cửa hang, trông thấy Thủy Thời lại bị bao vây giữa một đám nhóc thì bất đắc dĩ đến mức sắp mài răng tại chỗ.
Mùa xuân là mùa phóng túng và nhiệt huyết. Thủy Thời không chịu nổi nên kiên quyết trốn khỏi hang. Cậu lấy một túi hạt giống, bắt đầu khai khẩn miếng đất bằng trước suối nước nóng, chuẩn bị dùng cho gieo trồng.
Cậu sợ mưa sẽ đến bất chợt nên mới năn nỉ Phù Ly – người đang rất thừa năng lượng – vung cuốc khai hoang giúp mình. Công việc gian nan đối với Thủy Thời lại được dễ dàng giải quyết chỉ bằng mấy cú vung tay của hắn. Trên mảnh đất này vốn có một bụi cây gai, Thủy Thời còn đang lo lắng về nó thì Phù Ly đã thản nhiên xông vào giữa bụi gai, nhổ nó lên và ném ra xa. Thủy Thời vội vàng tiến lên xem thì thấy đối phương mình đồng da sắt, không một vết xước. Thủy Thời ghen tỵ trợn trắng mắt, cuối cùng dúi cuốc cho Phù Ly với vẻ mặt đầy câm nín.
"Đào, đào tiếp cho em!"
Thủy Thời đang dạy Phù Ly xới đất thì đám sói trắng hóng hớt cũng lại gần hỗ trợ đào. Phần lớn chúng nó là sói già rảnh việc, ngâm suối nước nóng xong quay về tiện tay giúp sức. Đám sói già rất thông minh, độ sâu mỗi hố và khoảng cách giữa các hố đào gần như y hệt những gì Thủy Thời làm mẫu, Thủy Thời đã vì thế mà vô cùng kinh ngạc.
Cậu không biết trong số họ có sói sống trên ba mươi năm, có thể nói là theo dõi quá trình trưởng thành của Phù Ly. Vậy nên không qua mấy ngày số lượng hạt giống không nhiều lắm của Thủy Thời đã được gieo bằng hết. Thủy Thời trồng một thửa ruộng ớt, một thửa ruộng hành tây, ba thửa đậu đũa, năm thửa khoai tây lẫn khoai lang, hai thửa ruộng để trồng loại rau cải mà người bán rau gợi ý. Cậu từng xem thành phẩm rồi, nó là cải thảo nhưng kích cỡ hơi nhỏ, giống chưa được tối ưu. Còn thừa ít hạt lúa cậu muốn trồng ở mé nước, nhưng không thể để cạnh suối nước nóng nên cậu vẫn đang cân nhắc địa điểm.
Sau khi cậu hoàn tất công việc gieo trồng thì cơ thể đã rắn chắc hơn kha khá. Đến đêm, cuối cùng cậu cũng có thể khoe cánh tay và bờ eo đã lên một lớp cơ mỏng của mình, một phần vì muốn – một cách ngông cuồng – khiến người ta đầu hàng, kết quả là hôm sau lại không dậy nổi...
Thấm thoắt, đàn sói đã chào đón mấy ổ sói con mềm như nhung chưa mở mắt, ngay cả Sói nữ vương cũng sắp sinh. Cuối cùng Vua Sói cũng có thể hãnh diện trước người anh uy nghiêm của nó, điều này làm nó cứ phơi phới cả ngày. Thảo nguyên ngập tràn thú mẹ dẫn theo con non mới chào đời. Hôm đó Thủy Thời được tận mắt chứng kiến quá trình đẻ con của hươu mẹ, đã vậy còn là sinh đôi. Hươu con vừa rơi xuống đất đã có thể đứng dậy và loạng choạng chạy trốn, đây là bản năng sinh tồn cơ bản của chúng trên vùng thảo nguyên.
Thủy Thời đến khu vực phụ cận nhà cây – nơi cậu đi lấy muối và thuộc da - giữa bầu không khí bừng bừng sức sống. Cậu đã thuộc đường nơi này, động vật bình thường sẽ không tấn công cậu. Chưa tính đến việc người Thủy Thời có thứ mùi khiến động vật ăn cỏ gặp cậu thì ôn hòa, mà động vật ăn thịt gặp cậu thì thân thiết.
Thủy Thời ngại ngùng ngồi bên bờ suối cọ rửa mấy tấm da thú rối bù và loang lổ. Da cậu mỏng nên rất thích lót lông cừu, mà dạo này mấy tấm da cậu lót cứ hết ướt rồi khô, khô rồi lại ướt, Phù Ly phơi xong lại thu về dùng. Thủy Thời không tài nào chịu nổi, quyết chí phải giặt giũ cho thật tử tế.
Đúng lúc này cậu nghe tiếng bầy khỉ ồn ào dội lại từ đằng trước. Thủy Thời không có thiện cảm với khỉ hoang nên đã định lơ đi, mãi đến khi nghe tiếng gầm gừ và cắn xé của sói thì cậu mới qua xem xét.
Đám khỉ đu cây tiến vào rừng. Thủy Thời sợ có sói trong bầy gặp phiền phức nên vội cầm liềm vào theo. Phía trước, dưới gốc cây khô là một con sói xám ốm yếu nằm canh giữ hốc cây. Nó nhe răng đe dọa đám khỉ. Tuy nhiên chúng khỉ vừa nhanh nhẹn vừa biết giương đông kích tây, sói xám chỉ có một mình, đối đầu với lũ khỉ không khác lấy trứng chọi đá, nó bị trúng đòn nhiều lần, cơ thể bắt đầu rỉ máu.
Thủy Thời chưa gặp con sói nào gầy yếu như vậy trong lãnh địa Đông Sơn. Đây là quê hương của sói, tộc sói phát triển vô cùng lớn mạnh, chúng đồng thời còn là người bảo vệ núi rừng. Thủy Thời đang bối rối thì thấy một cái đầu nho nhỏ ló ra từ hốc cây khô. Một ổ thú non chưa mở mắt đi tìm sữa mẹ, cơn đói làm chúng rên rỉ trong vô thức. Chắc hẳn sói con mới là mục tiêu của lũ khỉ, vì da thịt non mềm luôn hợp khẩu vị chúng.
Không chần chừ thêm, Thủy Thời vừa vung liềm vừa hét lớn với bầy khỉ. Cậu tin vào bản thân mình, bầy khỉ biết thân phận cậu, chúng từng bị Phù Ly dạy dỗ nên cực e ngại Thủy Thời. Vì vậy chúng đành rời đi trong uất ức.
Sói mẹ vẫn cảnh giác trước Thủy Thời, mãi đến khi cậu cất liềm và ngồi xổm tại chỗ thì nó mới hơi thả lỏng. Nhưng, ngửi mùi trong không khí, con sói cái gầy gò với bộ lông cháy khét lại đứng sững.
Cơ thể "người" kia nồng mùi sói trắng – thứ mùi khiến nó chịu thuần phục bẩm sinh. Tuy nhiên sói cái cũng đã tận mắt chứng kiến sự tàn nhẫn của "con người". Cuối cùng nó quyết định sau khi quan sát hồi lâu – nó phải sống sót.
Thủy Thời thấy thái độ đề phòng của sói mẹ, cũng biết mình đã loại bỏ nguy hiểm cho nó nên toan đứng dậy rời đi. Chẳng qua con sói bỗng im lặng vào hốc cây rồi cà nhắc tha toàn bộ con non đến cạnh Thủy Thời. Sau đó nó mới thở hồng hộc, gắng gượng tiến vào sâu trong rừng.
Sói mẹ lặn lội đến Đông Sơn từ một dãy núi xa xôi cách đây cả nghìn dặm. Quê hương nó bị thiêu hủy, hầu hết bầy đàn bị tàn sát. Chỉ còn mình nó – thủ lĩnh đời trước – đem theo hậu duệ của cả bầy vượt qua con đường trắc trở đến Đông Sơn theo tiếng gọi của bản năng. Thời khắc bị kẻ địch bao vây trong cơn bão tuyết, nó rúc vào hốc cây và sinh hạ một ổ sói non, chẳng qua một con đã chết rét khi đêm xuống.
Bầy đàn nó đã chết, lại không có thú cái để gửi gắm thú con. Do đó để bảo vệ ổ con non chưa mở mắt, nó chỉ có thể gặm cỏ và ăn giun xung quanh hốc cây suốt ba tuần.
Nó mệt lả, đói khát và sắp chết.
Kinh nghiệm làm thủ lĩnh trước đây giúp nó nhanh chóng đưa ra phán đoán. Sói cái đánh hơi được mùi chất lỏng nồng đậm của sói đực khỏe mạnh trên người Thủy Thời. Nó quyết định cược, nó gửi gắm con non cho đối phương, sau đó kéo lê tấm thân tàn phế rời khỏi rừng đi săn. Thủy Thời nhìn đụn thú non xám ngoét và co ro vì lạnh dưới chân thì lấy làm luống cuống.
Có tiếng động trong bụi cây. Một con linh miêu ló đầu. Con mèo lớn này có ánh mắt hung hãn và cơ thể cường tráng, nó đã theo dõi con sói già cô độc mấy ngày nay, chờ con sói rời tổ kiếm ăn là nó sẽ có một bữa ngon lành. Nó là mẹ của ba con linh miêu nhỏ, cần ăn thịt liên tục để nuôi con.
Hiện Thủy Thời đã khá thành thạo trong việc đối phó thú hoang. Bắt chước Phù Ly, cậu nhe răng, bày ra tư thế và âm thanh khi đe dọa của động vật.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trùng Sinh Để Gặp Người
2. Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!
3. Chú Nhỏ
4. Con Gái Cũng Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ
=====================================
Con mèo lớn hơi hoảng, nó chậm rãi lùi về sau rồi lủi đi mất.
Tuy thở phào nhẹ nhõm nhưng Thủy Thời biết không thể nán lại lâu. Cậu không hiểu rõ ý của con sói mẹ song vẫn cúi người ôm ổ "chó con" yếu ớt, ngẩng đầu cũng khó khăn vào lòng, sau đó kiểm tra xung quanh một phen, thấy không có thú dữ theo đuôi thì mặc kệ số da thú và đi thẳng về ổ sói.
Sói xám con thoạt trông đã rất khác sói trắng: thân mình nhỏ hơn, chân ngắn hơn, mõm thô hơn, giống chú chó bà nội cậu nuôi ngày bé. Hình dung này làm Thủy Thời ân cần với chúng hơi quá mức, bởi thế cũng cố chịu cơn ngứa ngáy gây ra bởi mấy cái mõm liên tục thò đầu tìm sữa bú.
Thủy Thời tăng tốc độ, giữa đường còn quá giang một anh chàng sói trắng. Lúc đến lưng chừng núi, cậu gặp ngay Phù Ly mới đi săn trở về và hiện đang xé nội tạng bò.
Phù Ly vừa nhìn nhóc bạn đời thở hồng hộc với ánh mắt khó hiểu thì đã thấy đối phương tiến đến trước mặt mình, cẩn thận mở vạt áo mà đến mình còn chưa từng bảo em cởi ra vào buổi sáng, để lộ một đống sói xám bé con nhắm mắt tìm sữa trong lồng ngực.
Sau đó bé bạn ngẩng đầu, nhìn mình bằng đôi mắt lấp lánh.
"Phù Ly xem này! Xem em có gì này!"
Phù Ly nhướng mày, xám tro, yếu nhách. Hắn chắc chắn đây không phải nòi giống của mình...
_________
Tác giả có lời:
Phù Ly: Bạn đời ta giấu ta sinh một ổ thú tạp nham. Đã thế còn mang đến cho ta xem nữa...