• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả mọi người nhìn Thẩm Nghiệp, trong đại sảnh lâm vào không khí yên tĩnh quỷ dị.

Ngay cả mẹ Hàn cũng không hề cuồng bạo mà nhích tới nhích lui, mà là gắt gao mà nhìn chằm chằm Thẩm Nghiệp, trong mắt oán hận biến thành kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ tới Thẩm Nghiệp sẽ thay bà nói chuyện, cũng không nghĩ tới Thẩm Nghiệp có thể tính ra nguyên nhân sau lưng.

Diệp Trạch nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bả vai Thẩm Nghiệp, ôn nhu hỏi: "Có khát không?"

Thẩm Nghiệp chớp chớp mắt.

Vừa rồi nói quá nhiều, đích xác có điểm khát.

"Uống một chút." Diệp Trạch không biết từ nơi nào lấy ra một chai nước, vặn mở nắp chai đưa cho câuu.

Thẩm Nghiệp không khỏi cười rộ lên.

Nam nhân cậu cũng thật tri kỷ.

Liên tiếp uống mấy hụm, cảm giác cổ bớt khô khan, Thẩm Nghiệp lúc này mới nhìn về phía Hàn Phong: "Sự việc kế tiếp khả năng có điểm kích thích, tôi cảm thấy anh hẳn nên bảo bà Hàn tránh đi, miễn cho bà già rồi không chịu nổi."

Hàn Phong có chút mờ mịt.

Hắn hiểu được ý Thẩm đại sư, nguyên nhân mẹ hắn phản bội ba nhất định rất kinh động, Thẩm đại sư mới đề nghị đưa bà nội rời đi.

Có thể do nghe ra được ý ngoài lời, hắn cũng không biết nên làm cái gì......Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mới khiến mẹ đi hại ba?

Hiện tại đầu óc hắn đều đang ầm ầm vang lên, thậm chí còn chưa có năng lực tự hỏi.

"Tôi không đi! Tôi cũng muốn biết nàng ta vì cái gì muốn hại con trai tôi!" Bà Hàn kiên trì ở lại đại sảnh.

Thẩm Nghiệp nghĩ nghĩ, hạ một lá bùa tĩnh tâm vào người bà Hàn, trước tiên dự phòng bà Hàn bởi vì quá mức kích động mà dẫn tới té xỉu hoặc là phát sinh vấn đề nghiêm trọng.

Lúc sau Thẩm Nghiệp lại nhìn về phía Hàn Phong, trong mắt lộ ra đồng tình, nói: "Anh cũng nên chuẩn bị tốt tâm lý đi."

Mặc kệ là mẹ Hàn đã làm cái gì, ba Hàn đã làm cái gì, hay giữa đôi vợ chồng này có ân oán gì, người đáng thương nhất khẳng định vẫn là Hàn Phong. Bởi vì hắn là con trai bọn họ, đương nhiên sẽ nhận thống khổ gấp đôi.

Hàn Phong dùng sức lau mắt: "Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, ngài nói đi."

Mạc Tử Ca ở một bên vỗ vai hắn: "Có tôi ở đây mà."

Hàn Phong nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng cuối cùng cũng có chút cảm giác yên ổn.

Thẩm Nghiệp lại nhìn mắt mẹ Hàn.

Mẹ Hàn đã bình tĩnh lại, nhưng sắc mặt bà cũng không phải rất tốt, thậm chí còn lộ ra một tia do dự.

Thẩm Nghiệp biết bà đang do dự có nên ngăn cậu nói ra chuyện này hay không, nhướng mày nói: "Bà đã như vậy rồi, còn muốn giấu giếm?"

Nghe vậy, mẹ Hàn nhắm mắt lại, xem như đồng ý tùy Thẩm Nghiệp nói ra.

Hàn Phong tiến lên đỡ lấy mẹ Hàn, thấp giọng nói: "Mẹ, ngài ngồi đi."

Vừa rồi nghe thấy mẹ Hàn làm nhiều việc sai như vậy, tâm Hàn Phong có chút lạnh, nhất thời không biết nên đối mặt với mẹ của chính mình như nào. Nhưng nghe ý của Thẩm đại sư, mẹ hắn cũng là bất đắc dĩ......

Từ nhỏ mẹ rất quan tâm hắn, vẫn luôn rất ôn nhu, ở trong trí nhớ hắn, mẹ Hàn trước nay không phải người ác độc.......Trừ bỏ thái độ có chút lạnh nhạt với bà nội......Vừa rồi hắn cũng là do quá mức khiếp đảng, mới có thể bị dọa sợ.


Mẹ Hàn cũng không cự tuyệt được con trai nâng lên, đi đến ngồi xuống sô pha bên tay trái, vừa lúc đối mặt với bà Hàn.

Ánh mắt hai người mẹ chồng nàng dâu giao nhau, đều nhìn ra được hận ý trong mắt đối phương.

Trong lòng Hàn Phong đặc biệt khó chịu.

Hắn không ở lại bên cạnh mẹ Hàn, bởi vì bà nội đối với hắn rất tốt, hắn không muốn bà nội thương tâm, vì thế hắn dứt khoát trở về ngồi xuống bên cạnh Mạc Tử Ca bên.

Thẩm Nghiệp thấy người nhà Hàn đều đã chuẩn bị xong, mở miệng nói: "Việc này bắt đầu từ vài năm trước."

Gia sản Hàn gia năm đó rất nghèo, ông Hàn Phong tuổi còn trẻ liền ngoài ý muốn mà qua đời, bà Hàn một mình mang theo 3 trai 1 gái, ngày tháng sống thập phần gian nan. Ba Hàn là con cả, gánh vác lập nghiệp nặng nhọc. Người rất thông minh, thành tích đặc biệt tốt, mắt thấy ba Hàn muốn bỏ học, là ông ngoại bà ngoại Hàn Phong giúp đỡ hắn tiếp tục hoàn thành việc học, cuối cùng còn thi vào đại học.

Nhà ông ngoại bà ngoại cùng Hàn gia là hàng xóm, quan hệ hai nhà còn tính không tồi. Thấy ba Hàn thành tích tốt, ông ngoại liền nổi lên lòng trắc ẩn. Khi đó ông ngoại bà ngoại trước nay không nghĩ tới muốn gả mẹ Hàn cho ba Hàn. Bất quá khi ba Hàn học xong đại học, bà nội Hàn thúc giục con cả kết hôn, vừa lúc bạn bè thân thích nói ba Hàn cùng mẹ Hàn rất xứng đôi, sau đó ba Hàn liền cưới mẹ Hàn.

Bi kịch bắt đầu từ khi hai người kết hôn.

Sau khi kết hôn, ba Hàn chỉ chạm vào mẹ Hàn một lần, sau một lần mẹ Hàn liền mang thai Hàn Phong. Năm đó mọi người đều rất mê tín, lại thiếu giáo dục, mẹ Hàn còn tưởng rằng đây là bình thường, cũng không nghĩ nhiều. Kết quả trong thời kỳ mang thai, bà phát hiện dấu vết chồng ngoại tình.

Mẹ Hàn là cái người thông minh, cũng không vạch trần, trộm theo ba Hàn nửa năm, cuối cùng phát hiện đối tượng ba Hàn ngoại tình thế nhưng là nam nhân!

Trong nháy mắt khi biết được chân tướng, mẹ Hàn tức giận đến đầu muốn nổ tung, cảm giác trời cũng sắp sập xuống, nhưng nhiều hơn là sự vô thố, bởi vì bà chưa tiếp xúc qua việc như vậy.

Bà tự hỏi một buổi tối, quyết định ngả bài với ba Hàn, đưa ra đơn ly hôn.

Vài năm trước, tình huống ly hôn bên Giang Thị cơ hồ không có một lần, nếu ly hôn, khẳng định sẽ bị chỉ chỉ trỏ trỏ. Ba Hàn quỳ gối trước mặt mẹ Hàn, khẩn cầu bà không cần ly hôn, cũng không cần đem chuyện này nói ra, hơn nữa gã thề sẽ chấm dứt với nam nhân kia, về sau không bao giờ ngoại tình. Gã nói nếu ly hôn, mẹ gã nhất định sẽ không chịu nổi. Trước đó gã nói với bà Hàn là không muốn kết hôn, kết quả bà Hàn lấy cái chết để chèn ép, dưới sự hấp tấp nóng nảy, gã chỉ có thể lựa chọn kết hôn. Nếu như ly hôn, bà Hàn khẳng định sẽ tức chết.

Ba Hàn còn nói, mẹ Hàn là ân nhân, gã sẽ đối tốt với bà cả đời, tiền trong nhà đều cho bà, về sau bà bảo ông làm gì cũng được.

May mắn ba Hàn niệm ân tình cha vợ mẹ vợ, không có ý xấu với mẹ Hàn, cũng không nghĩ tới việc muốn giết người diệt khẩu.

Đoạn thời gian này mẹ Hàn vẫn luôn khóc lóc, bà cảm thấy sự tình không có khả năng giống như ba Hàn nói, nhưng bà ngay cả người để thương lượng cũng không có. Bà không dám nói với nhà mẹ đẻ, bởi vì bà không thể giải thích lý do vì sao muốn ly hôn!

Lúc sau ba Hàn liền an phận, vẫn luôn chiếu cố mẹ Hàn trong thời gian mang thai. Mẹ Hàn lại cảm thấy đặc biệt ghê tởm, hận ba Hàn không nguôi. Lại bởi vì ba Hàn vẫn luôn nói gã kết hôn bởi vì bị bà Hàn bức bách, mẹ Hàn cảm thấy nếu không phải do bà Hàn, bà cũng sẽ không rơi vào hố lửa, bởi vậy cũng hận bà Hàn.

Đây cũng là nguyên nhân mà trong lúc ở nhà chồng mẹ Hàn cố ý nói là bà nội Hàn cho ăn cơm canh nguội, mà ba Hàn lại không có nửa điểm biện minh thay bà Hàn. Trên thực tế, ba Hàn cũng mong bà Hàn về quê sớm một chút, gã sợ mẹ Hàn nói chân tướng sự việc cho bà Hàn.

Sau khi sinh hạ Hàn Phong, hai người vì con trai, ở bên ngoài sắm vai một đôi vợ chồng ân ái, mà mấy năm kia ba Hàn xác thật không tiếp tục tìm nam nhân. Lúc sau ba Hàn nghỉ việc thể chế, mạo hiểm kinh thương, toàn bộ tiền kiếm được đều giao cho mẹ Hàn. Mẹ Hàn nghĩ nếu ba Hàn luôn như vậy, một nhà ba người bọn họ sẽ không xảy ra việc như vậy. Chẳng sợ không có cuộc sống vợ chồng, bà vẫn có thể kiên trì.

Biến cố xảy ra khi Hàn Phong mười tuổi.

Năm ấy ba Hàn gặp gỡ một nam nhân, lại bắt đầu ngoại tình. Sau khi mẹ Hàn phát hiện, tranh khắc khẩu sảo ( cãi vã, làm ầm lên), ba Hàn vẫn không bỏ được, luôn trộm gặp mặt với đối phương. Mẹ Hàn nản lòng thoái chí, một phương diện thì lấy tiền về trong tay, một phương diện khác cũng bắt đầu ra ngoài tìm người.

Đương nhiên, hết thảy đều lừa gạt Hàn Phong. Hai người rất ăn ý mà ở trước mặt Hàn Phong sắm vai ba mẹ hiền từ, đây cũng là nguyên nhân ấn tượng về cha mẹ trong đầu Hàn Phong luôn luôn hoà thuận.

Vốn dĩ nếu ngày ấy đã như vậy, thì cả đời cũng kết thúc. Trong lòng mẹ Hàn hận nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng sẽ theo bà ly thế mà tiêu tán trên thế giới này.

Cố tình là hai năm trước, hôn nhân đồng tính hợp pháp, ba Hàn cùng nam nhân kia ở bên nhau mười mấy năm, cảm thấy thua thiệt đối phương, liền muốn cho đối phương giấy hôn thú. Dù sao hiện tại Hàn Phong đã lớn, hơn nữa tình huống ly hôn cũng đặc biệt nhiều, em ba gã mấy năm trước ly hôn lại cưới một.......Tóm lại bà nội Hàn sẽ không kêu gào muốn chết nếu gã ly hôn.

Cứ như vậy, ba Hàn liền đưa ra đơn ly hôn với mẹ Hàn.

Gã tính toán để lại đại bộ phận gia sản cho mẹ Hàn, gã chỉ mang công ty rỗnh vỏ đi, chuẩn bị cùng nam nhân kia làm lại từ đầu.

Mẹ Hàn lại không vui.

Vài năm nay, bà nuốt bao nhiêu cay đắng như vậy, nửa đêm rơi bao nhiêu nước mắt. Dựa vào cái gì lúc ấy ba Hàn lại quỳ xuống cầu bà không nên ly hôn, giờ muốn ly hôn liền trực tiếp đá bà đi?

Còn có nam nhân kia, làm tiểu tam mười mấy năm, dựa vào cái gì mà muốn làm vợ chính?!

Bà không có tình cảm với ba Hàn, nếu ba Hàn vẫn bằng mặt không bằng lòng với bà như vậy, bà cũng sẽ không hận đến nỗi ra tay với ba Hàn. Nhưng ba Hàn hiện tại muốn bứt ra liền đi, sau khi kéo bà xuống địa ngục, gã cư nhiên muốn phủi mông rời đi!

Mẹ Hàn cực kỳ tức giận, bà cùng tình nhân tính kế đối phó với công ty ba Hàn. Vì thế công ty ba Hàn phá sản, sau đấy ba Hàn lại bị tai nạn xe cộ nghiêm trọng, việc ly hôn sự vẫn luôn bị trì hoãn.

"Tướng mạo mẹ anh thể hiện ra, chân tướng của sự việc chính là như vậy. Còn tình huống cụ thể, để mẹ anh tự mình nói đi." Thẩm Nghiệp giải lá bùa trên người mẹ Hàn.

Mẹ Hàn phát hiện chính mình có thể há mồm nói chuyện, lập tức điên cuồng mà thét lên: "Tiểu phong, đại sư này nói đúng, ba con chính là súc sinh mặt người dạ thú, mẹ hận không thể giết chết gã! Chân gã què, đó là báo ứng của gã! Còn bà nội con, nếu không phải do bà già này ép buộc ba con kết hôn, ba con sẽ không tìm mẹ, mẹ cả đời này giống như một kẻ bất lực vậy......"

Bà một bên mắng, lên án hành vi phạm tội của ba Hàn cùng bà Hàn, một bên khóc giống như lệ nhân.

Nói xong lời cuối cùng, cảm xúc bà đã hỏng mất, gào khóc nói: "Tôi rốt cuộc làm sai cái gì, vì sao đời này tôi phải chịu loại khốn khổ này! Tôi trước nay không muốn ngoại tình, là gã phải xin lỗi tôi, tôi thủ thân mười mấy năm như vậy! Gã là người nhu nhược, là súc sinh, làm hủy hại cả đời too!"

Vừa rồi Thẩm Nghiệp cũng không nói kỹ càng tỉ mỉ sự việc, rốt cuộc tâm lý của ba Hàn mẹ Hàn, cậu khẳng định không đoán được.

Mà sau khi mẹ Hàn bổ sung, mọi người mới biết được, từ khi kết hôn mẹ Hàn vẫn luôn thủ sống quả.

*Người phụ nữ có danh phận là vợ nhưng không có đời sống vợ chồng thực tế

Tất cả mọi người giật mình tại chỗ, không có bất luận người nào mở miệng, thậm chí ngay cả hô hấp cũng nhẹ đi rất nhiều, trong đại sảnh chỉ có tiếng khóc thút thít cùng chửi rủa của mẹ Hàn.

Bà Hàn vốn dĩ đối với mẹ Hàn tràn ngập hận ý --- trước đó bà vô luận có nghĩ thế nào cũng không ra, vì sao mẹ Hàn muốn ngoại tình, hại con trai bà. Đặc biệt là nhiều năm như vậy, tiền con trai bà cũng bị mẹ Hàn cầm về tay! Bà cảm thấy con trai chính mình không có bất luận cái gì phải xin lỗi mẹ Hàn, mẹ Hàn chính là nữ nhân tâm địa rắn rết.

Nhưng được Thẩm Nghiệp giảng thuật một phen, còn có mẹ Hàn lên án, làm bà Hàn hiểu rõ biết được, là con trai bà sai.

Bà là người lạc hậu, đối với việc nam nhân cùng nam nhân ở bên nhau, bà thật sự chưa từng nghe thấy.

Lúc này bà bị khiếp sợ, nửa ngày cũng chưa hồi thần.

Phản ứng của chú hai Hàn cùng bà Hàn giống nhau.

Hắn chẳng thể nghĩ tới, anh cả có tiền đồ nhất trong nhà, người anh hắn kính trọng nhất, cư nhiên....Cư nhiên sẽ...

Thích nam nhân?

Hắn còn chưa có tiền lệ như vậy, căn bản chưa tiếp xúc qua thế giới đấy. Nhưng hắn biết rõ, nếu anh cả cùng nam nhân kia ở bên nhau, chị dâu thật sự rất đáng thương.....

Chú hai Hàn muốn hút thuốc.

Nhưng nghĩ đến việc đại sảnh còn có trẻ con cùng khách nhân, hắn liền dừng động tác lấy hộp thuốc trong túi quần, cuối cùng nghẹn giận, thống khổ mà ôm lấy đầu.

Tâm tình Thẩm Nghiệp cũng có chút không tốt, gắt gao mà nắm lấy ngón tay Diệp Trạch.

Diệp Trạch cảm nhận được cảm xúc của cậu, dùng một cái tay khác vuốt ve mặt cậu, không tiếng động mà trấn an.

Thẩm Nghiệp nâng mặt, nói: "Chú có thể hôn cháu không?."

Diệp Trạch không có chút do dự, lập tức hôn môi cậu.

Làm trò trước mặt mọi người, nam nhân không hề cố kỵ mà hôn cậu.

Thẩm Nghiệp cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

- - Cậu cùng Diệp Trạch, không giống ba Hàn.

Kỳ thật chuyện này, ai cũng sai.

Ba Hàn thì không cần phải nói, gã chẳng sợ có thích nam nhân, cũng không nên lừa hôn mà hủy mất cả đời mẹ Hàn. Còn mẹ Hàn, kỳ thật bà có thể ở lần phát hiện đầu tiên mà liền cắn chết muốn ly hôn, vài năm sau cũng sẽ không chịu áp lực; sau đấy bà hại ba Hàn xảy ra tai nạn xe cộ, tuy rằng về phần tình cảm thì có thể lý giải, nhưng về pháp luật thì bà đã phạm sai lầm.

Bà nội Hàn đương nhiên cũng sai.

Nếu bà không phải vì phong kiến lạc hậu ấy, nếu bà không lấy cái chết bức ba Hàn kết hôn, ba Hàn cũng sẽ không liên lụy tới mẹ Hàn vô tội.

Đây là một đề tài phi thường trầm trọng.

Ai đúng ai sai, ai sai nhiều hơn, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Nhưng......Nói đến cùng, là bởi vì lúc đó xã hội không cho phép ba Hàn cùng nam nhân ở bên nhau, mới có thể xảy ra bi kịch như vậy.

Thẩm Nghiệp là người tiêu sái, lấy tính cách cậu, nếu quay ngược lại mấy năm sau, cậu đứng ở lập trường ba Hàn, cũng không có khả năng quyết định kết hôn, càng không muốn gây tổn thương tới mẹ Hàn.

Nhưng cậu không phải người thường, mà ba Hàn chỉ là phàm nhân, cho nên không thể dùng quy tắc xử sự của cậu tới nhắc ba Hàn.

Huống hồ khi cậu đi vào thế giới này, cũng cảm nhận được sự áp bức của dư luận xã hội. Cậu đương nhiên không ủng hộ cách làm của ba Hàn, cũng không hiểu cách làm của bà Hàn, nhưng áp lực xã hội là thật, cậu cũng không thể phủ nhận.

Cậu chỉ có thể may mắn, tình huống hiện tại đã tốt hơn nhiều.

Ít nhất thì hôn nhân đồng tính đã hợp pháp.

Diệp Trạch hôn vành tai cậu một cái, ở bên tai cậu nói: "Tôi sẽ thành lập một quỹ, tuyên truyền phương diện kiến thức này, đối với nhưng nữ nhân gặp loại chuyện này như Hàn Phong, sẽ trợ giúp cho các nàng."

Có thể bớt một người vô tội cũng tốt.

Thẩm Nghiệp trong lòng nhũn ra, nhón mũi chân, hôn mặt nam nhân: "Chú Diệp, chú vẫn luôn tốt như vậy."

Diệp Trạch sờ sờ khóe mắt cậu: "Cho nên, đừng khổ sở."

Thẩm Nghiệp gật đầu thật mạnh.

Chờ cảm xúc mọi người bình ổn một chút, Thẩm Nghiệp nhìn về phía Hàn Phong, nói: "Mẹ anh là nữ nhân ôn nhu, tướng mạo bà cũng rất có phúc khí, nếu không gả cho ba anh, bà thật sự sẽ hạnh phúc."

Lời này có điểm giống mã hậu pháo, nhưng đúng là sự thật.

*Hay nói vuốt đuôi, chỉ hành động không kịp thời, không giúp được gì.

Thẩm Nghiệp không muốn Hàn Phong hận mẹ Hàn, cũng không muốn bà nội Hàn cùng chú hai Hàn ghi hận mẹ Hàn. Mẹ Hàn nếu làm sai, có thể nhận trừng phạt của pháp luật, nhưng không nên đeo lên lưng hận ý của những người này.

Nghe xong lời Thẩm Nghiệp nói, mẹ Hàn lại bụm mặt, nức nở mà khóc lên.

Nước mắt Hàn Phong cũng không ngăn được mà rơi xuống.

Bà nội Hàn và nhà chú hai Hàn cũng trầm mặc không nói gì.

Mà một vai chính khác trong câu chuyện này, ba Hàn đang nằm bên trong trong phòng ngủ, cũng không biết tất cả sự việc xảy ra bên ngoài.

Thẩm Nghiệp thở sâu, nói: "Mấy người tự tiêu hóa đi, tôi cùng vị hôn phu còn có việc, xin đi trước."

Cậu không chuẩn bị ở lại chỗ này, không khí quá áp lực.

"A, đúng rồi, khối u của mẹ anh không có trở ngại, không cần lo lắng." Thẩm Nghiệp lại nói.

Hàn Phong mời cậu tới, chính là vì xem bệnh cho mẹ Hàn, Thẩm Nghiệp cũng liền cho hắn một câu trả lời.

Nghe vậy, Hàn Phong không tự chủ được mà nhẹ nhàng thở ra.

"Cảm ơn ngài." Hắn lau nước mắt, đứng dậy nói, "Tôi tiễn ngài ra cửa."

Lúc này Mạc Tử Ca đưa cách tay ngăn hắn lại, nói: "Cậu ở lại nói chuyện với người nhà đi, tôi đi tiễn Thẩm đại sư."

Hàn Phong ngốc lăng, nhìn mẹ mình đang khóc rống, còn có bà nội đầy mặt tro tàn, chung quy không từ chối.

Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch nắm tay đi ra ngoài.

Thẳng đến khi đi ra cửa, người nhà Hàn không nhắc tới việc mời Thẩm Nghiệp trị liệu cho chân ba Hàn.

Ngay cả bà nội Hàn một lòng muốn mời Thẩm Nghiệp hỗ trợ chữa khỏi chân ba Hàn, cũng không có hé răng.

Chờ khi đi ra ngoài sân, Từ Sách mới thở dài nhẹ nhõm: "Trời ạ, đây là chuyện gì vậy a."

Hắn ở trong vòng hai mươi năm, chuyện gì mà chưa thấy qua a, việc kỳ quá hơn Hàn gia cũng có. Nhưng bản thân trong vòng tương rộng mở, mà tình huống trong nhà Hàn Phong chính là một xã hội thu nhỏ, quá áp lực quá ngược.

Còn Thẩm Nghiệp, sau khi được Diệp Trạch an ủi, đã khôi phục bình tĩnh.

"Đi thôi." Cậu chuẩn bị lôi kéo Diệp Trạch lên xe.

Mạc Tử Ca vội vàng nói: "Thẩm đại sư, tôi cùng Hàn Phong còn chưa trả tiền cho ngài."

Thẩm đại sư thay hắn giải quyết việc Quách Vân Hiên, còn thay Hàn Phong giải quyết việc bị Lưu Húc Thần quấy rối, lại đi theo tới Hàn gia, mặc kệ thế nào, hẳn nên trả thù lao cho Thẩm đại sư.

"Ồ, anh chuyển tiền qua WeChat tôi đi." Bởi vì Diệp Trạch đột nhiên tới Giang Thị với cậu, tâm tình Thẩm Nghiệp rất tốt, nhất thời cũng quên mất việc trả thù lao, "Ba việc, hai người trả sáu vạn là được."

Mạc Tử Ca rất ngoài ý muốn, này cũng quá tiện nghi a?

Nghe nói Thẩm đại sư ra tay, động một chút là có hơn trăm vạn.

Mà hắn cùng Hàn Phong gặp phải sự việc xác thật rất khó giải quyết, Quách Vân Hiên cùng Lưu Húc thần tuyệt đối là phiền toái lớn, có lẽ mấy chục vạn mấy trăm vạn cũng không trị được.....

Hắn vừa định hỏi có phải quá ít hay không, liền thấy Thẩm đại sư vẫy vẫy tay: "Đi đây."

Giây tiếp theo, Thẩm đại sư liền lôi kéo Diệp tiên sinh lên xe.

Mạc Tử Ca: "......"

Từ Sách cười cười, thay Thẩm Nghiệp giải thích: "Sư phụ thu phí tương đối tùy hứng, bảo cậu đưa sáu vạn, cậu liền đưa sáu vạn đi."

Mạc Tử Ca gật gật đầu, nhưng hắn đã hạ quyết tâm, thù lao nhất định phải thêm nhiều hơn.

Trước khi rời đi, Từ Sách lại hỏi Mạc Tử Ca: "Cậu đi cùng chúng tôi trở về, hay vẫn ở lại chỗ này?"

Mạc Tử Ca hơi do dự, nói: " Tôi ở lại bên này một đêm đi."

Hắn cùng Hàn Phong là bạn tốt, nếu đã nghe xong việc Hàn gia, hắn vẫn nên ở lại an ủi Hàn Phong.

Từ Sách gật đầu, nói: "Cậu cùng Quách Vân Hiên xảy ra xung đột, còn việc ở đoàn phim, tốt nhất nên nói với công ty một chút."

Mạc Tử Ca vội vàng đáp ứng.

Bên này Thẩm Nghiệp vừa lên xe, liền ôm lấy eo Diệp Trạch, cọ cơ ngực nam nhân, hừ nói: "Cháu mới không cùng người khác kết hôn."

Ai dám lải nha lải nhải ngăn cản cậu cùng Diệp Trạch ở bên nhau, cậu liền đánh người đó! Cho dù có một ngày cậu có cơ hội trở lại thế giới nguyên bản, cậu cũng sẽ mang Diệp Trạch đi cùng! Chết cũng không tách ra!

"Ừm." Ôn nhu ở đáy mắt Diệp Trạch như sắp tràn ra, "Đừng nghĩ nhiều, chúng ta sẽ không xuất hiện tình huống như vậy."

Lấy địa vị anh, không có người dám tới chỉ trích anh.

Huống chi hiện tại không khí xã hội đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất đồng tính có thể kết hôn, hơn nữa cũng có càng ngày càng nhiều người kết hôn.

Đây là một loại tiến bộ.

Thẩm Nghiệp gật gật đầu, dựa vào vai nam nhân, lười biếng mà nói: "Hiện tại là thời gian cơm chiều, ăn cơm phỏng chừng sẽ tới 9 giờ......Nếu không chúng ta ở chỗ này một đêm đi."

Dưới Giang Thị có vài vùng thị trấn rất có danh, Thẩm Nghiệp muốn nhân cơ hội này đi dạo một chút.

Nghe xong ý nghĩ của cậu, Diệp Trạch đương nhiên sẽ thỏa mãn đáp ứng.

"Được, đêm nay chúng ta đi lên trấn, để tôi gọi Tông Nhất Minh an bài." Nam nhân hơi nhéo mặt Thẩm Nghiệp, nói.

Thẩm Nghiệp liền cao hứng: "Chúng ta vào trong nhà trọ đi, nghe nói cảnh đêm rất đẹp."

Sở dĩ cậu biết rõ ràng như vậy, là bởi vì có vài bạn học tới nơi này quay phim, nghe nói cảnh sắc sông nước buổi tối xác thật không tồi.

Diệp Trạch lại lần nữa ôn nhu đáp: "Được."

Vì thế liền quyết định như vậy.

Bọn họ ăn cơm chiều ở quán ăn thành phố, liền xuất phát đi tới vùng sông nước.

Đến nỗi việc xảy ra ở Hàn gia, Thẩm Nghiệp sớm đã vứt ra sau đầu.

Tính tình cậu vốn rất tiêu sái, hơn nữa vừa rồi Diệp Trạch nói muốn thành lập quỹ trợ giúp những nữ nhân chịu khổ như mẹ Hàn, cũng sẽ tuyên truyền hôn nhân đồng tính, cậu cảm thấy đống phiền não này đưa Diệp Trạch chịu trách nhiệm cũng khá tốt.

Hehe, ai bảo Diệp Trạch là nam nhân của cậu đâu.

Cậu hiện tại chỉ muốn tới nhà trọ sớm một chút, đè nam nhân này xuống nha.

Từ Sách đương nhiên cũng đi theo bọn họ.

Thẩm Nghiệp vô cùng khoe khoang, nhắn qua WeChat Từ Sách: 【 Ai, trên thế giới nào có sư phụ tốt như vậy a, lần đầu tiên đi công tác liền mang chú du lịch. 】

Từ Sách âm thầm nghĩ: Sư phụ ngài đây là đi nghỉ phép với sư nương, tôi chính là nhân tiện bị mang đi, tôi rất rõ vị trí của mình!

Nhưng hắn vẫn lễ phép mà đáp lại: 【 Cảm ơn sư phụ! 】

Kỳ thật Từ Sách muốn hỏi một chút, người Hàn gia bên kia tiếp theo sẽ làm thế nào.

Hắn tuy rằng không có quan hệ gì với Hàn Phong, nhưng hắn cũng biết chuyện này, hơn nữa hắn là đồ đệ Thẩm Nghiệp, này cũng coi như là nghiệp vụ thứ nhất của hắn, cho nên hắn vẫn rất quan tâm.

Bất quá hắn cũng biết việc này rất trầm trọng, nhưng không muốn quấy rầy sư phụ cùng sư nương, vì thế quyết định khi trở về Hải Thành mới hỏi lại.

Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch xác thật rất vui vẻ.

Ở trên đường, Thẩm Nghiệp liền không nhịn được, ôm nam nhân gặm lại gặm.

Cậu còn cố ý cởi bỏ thuật pháp che mắt trên người Diệp Trạch, vết thương ở khoé miệng Diệp Trạch lộ ra.

Miệng vết thương này chính là cậu cắn, cậu kiêu ngạo!

Cậu thậm chí còn cố ý gặm nhiều lần, làm vết thương ở khoé miệng nam nhân lớn hơn.

Diệp Trạch có thể nói cái gì, đương nhiên là dung túng cậu.

Khi đến vùng sông nước, đã là buổi tối 10 giờ.

Tông Nhất Minh làm việc rất nhanh gọn, chọn nhà trọ ở trong khu phong cảnh.

Trên thực tế lúc này khu phong cảnh đã sớm đóng cửa, Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch lại không bị thời gian hạn chế, một đường thông suốt mà đi vào bên trong.

Cảnh sắc vùng sông nước xác thật rất đẹp, ánh đèn mờ nhạt chiếu trên mặt sông, phản chiếu lại kiến trúc cổ hai bên cùng bóng cây, ngẫu nhiên có một trận gió thổi qua, trên mặt nước tạo nên gợn sóng, phảng phất như thiếu nữ nhu mị Giang Nam, lay động sinh tư.

Diệp Trạch cùng Thẩm Nghiệp hai người tay trong tay, bước chậm bên bờ bờ sông.

"Có mệt không?" Diệp Trạch lôi kéo nhóc con ngồi xuống bên bờ đê.

Hôm nay chạy cả ngày, từ Hải Thành đến thành điện ảnh, lại từ thành điện ảnh đến Giang Thị, nhóc con này nhất định rất mệt.

Thẩm Nghiệp cười hì hì lắc đầu: "Cháu không mệt, chú biết cháu hạ thuật pháp mà."

Diệp Trạch hôn cánh môi cậu, không nói gì.


Bốn phía một mảnh yên tĩnh, chỉ có ánh đèn dưới mái hiên cùng ánh trăng giao hòa chiếu sáng lẫn nhau.


Thẩm Nghiệp nhìn trăng tròn trên trời, bỗng nhiên có một ý tưởng lớn mật --


Cậu liếc mắt đưa tình mà nhìn Diệp Trạch: "Chú Diệp, chúng ta đả tọa đi!"



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK