Gần đây đều là tài xế Diệp gia đưa đón Thẩm Nghiệp, Thẩm Nghiệp ý bảo Lâm Chi lên xe.
Lâm Chi không rõ nguyên do, nhưng cô rất tín nhiệm Thẩm Nghiệp, không chút suy nghĩ liền làm theo.
Sau khi lên xe, Thẩm Nghiệp giải thích cho cô: "Cuối tuần tôi cùng vị hôn phu đi chào hỏi trưởng bối trong nhà, nếu đi theo cậu đến tỉnh Nam, thời gian có chú trùng, tôi phải hỏi ý kiến một chút."
Nghe thấy Thẩm Nghiệp nói có vị hôn phu, Lâm Chi một chút cũng không ngoài ý muốn, Thái Chi Vĩ đã sớm nói qua vị hôn phu Thẩm Nghiệp rất tuấn tú, bạn học trong lớp đều biết.
Lâm Chi thật ngượng ngùng: "Xin lỗi, trì hoãn chuyện của cậu......"
Thẩm Nghiệp lắc đầu, vì tránh cho cô xấu hổ, cậu đổi đề tài hỏi: "Ba cậu khi nào xảy ra chuyện?"
Nói lên ba chính mình, Lâm Chi hốc mắt tức khắc trở nên đỏ bừng, nức nở nói: "Đã một tuần."
Một tuần này, ba Lâm vẫn luôn ở bệnh viện, tiêu tiền như nước chảy, càng muốn mạng chính là ba Lâm chân què, chức vị công việc cũng không nhất định có thể giữ được, về sau cuộc sống người một nhà không biết nên làm cái gì bây giờ.
Lần trước thấy Lâm Chi ở phòng học khóc, hình như chính là một tuần trước, phỏng chừng chính là thời điểm ba nàng xảy ra chuyện đi.
Thẩm Nghiệp nói: "Yên tâm, còn có thể giải quyết được."
Nghe tới hẳn là lãnh đạo địa phương huyện làm xằng làm bậy, cậu khẳng định là có biện pháp ứng đối, lại còn có Diệp Trạch nha. Lấy địa vị Diệp gia, không có khả năng ngay cả việc này cũng không quản được.
Lâm Chi cảm kích mà nhìn cậu: "Thật sự cảm ơn."
Cô cũng là cùng đường mới tìm Thẩm Nghiệp, vốn dĩ cô muốn thông qua sức của chính mình tìm kiếm chú ý của mọi người, lấy lại công đạo cho ba. Nhưng cô ở trên mạng đã đăng bài, ở Weibo cũng phát tin tức, nhưng không có người chú ý. Cô cũng nghĩ tới việc tìm phóng viên, nhưng vài ngày nay cô quá bận, cuối cùng như cũ không có bất luận tác dụng gì.
Sau lại nghĩ tới Thẩm Nghiệp......
Tuy rằng Thẩm Nghiệp chỉ đoán mệnh cho người ta, nhưng cô biết Thẩm Nghiệp rất lợi hại, Thạch tổng cùng ảnh đế Bạch đều chống lưng cho y, ở trên mạng cũng rất có lực ảnh hưởng.
Bất quá thì thế nào, cô cũng không nghĩ Thẩm Nghiệp một ngụm liền đáp ứng giúp cậu
Cô cảm động đến độ không biết nên nói cái gì cho được.
Trở lại Dung Viên, Diệp Trạch cùng Thẩm Thời Mộ đang ở cửa sổ sát đất nói việc, hình như là hạng mục bắt đầu khởi công, Thẩm Thời Mộ báo cáo một ít chi tiết cho Diệp Trạch.
Thấy Thẩm Nghiệp vào cửa, Diệp Trạch liền hướng cậu vẫy tay.
Thẩm Nghiệp nhìn đến Diệp Trạch liền cười, đi qua, nhẹ giọng hỏi: "Chú ơi, hai người đang bận sao?"
Diệp Trạch giương mắt, liền nhìn thấy nữ sinh phía sau Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp trước nay không mang bạn học về nhà, lần trước cũng là Thái Chi Vĩ chủ động tới.
Lâm Chi nhận thấy được tầm mắt Diệp Trạch, co quắp mà nắm chặt góc áo.
Cô biết nam nhân lớn lên đặc biệt đẹp này hẳn chính là vị hôn phu Thẩm Nghiệp, hẳn là giống Thẩm Nghiệp cũng là người tốt. Nhưng cô là lần đầu tới khi biệt thự xa hoa này, bản thân liền khẩn trương, hơn nữa Diệp Trạch có một loại không giận mà khí thế, càng làm cho cô có điểm co quắp.
"Đã kết thúc." Diệp Trạch nhàn nhạt mà thu hồi tầm mắt, ngược lại rơi trên người Thẩm Nghiệp. Anh nhìn ra Thẩm Nghiệp có chuyện muốn nói, ý bảo Thẩm Thời Mộ dừng lại.
Thẩm Thời Mộ cười tủm tỉm mà nhìn Thẩm Nghiệp: "Anh dâu à, xảy ra chuyện gì?"
"Là cái dạng này, tôi muốn đi tỉnh Nam." Thẩm Nghiệp đem tình huống trong nhà Lâm Chi nói, "Tôi biết cuối tuần qua nhà đại gia gia, kỳ thật chuyện này cũng có thể thỉnh anh Tông đi một chuyến, nhưng không biết vì cái gì, tôi chính là muốn tới nhìn."
Thời điểm Lâm Chi tới tìm cậu, vận mệnh chú định thật giống như có thanh âm, bảo cậu nhất định phải đi tỉnh Nam.
Trực giác người tu đạo phi thường chuẩn, có thể lẩn tránh không ít nguy hiểm.
Diệp Trạch không có suy xét lâu lắm, gật đầu: "Tôi liên hệ với anh họ, tuần sau thì đi bái phỏng đại gia gia."
Thẩm Nghiệp lắc đầu, có chút ngượng ngùng mà nói: "Không cần ngày khác. Cháu nghĩ tới, chúng ta hôm nay đi tỉnh Nam, thời gian một ngày cũng đủ giải quyết vấn đề, muộn nhất thì chủ nhật có thể trở về."
Đây cũng là nguyên nhân cậu mang Lâm Chi về nhà, nghĩ có thể trực tiếp đi sân bay.
"Được, tôi bảo Tông Nhất Minh đi an bài." Diệp Trạch đứng dậy.
Thẩm Nghiệp giữ chặt cánh tay anh: "Chú......Chú đi cùng cháu nha?"
Diệp Trạch rũ mắt, ánh mắt dừng ở cổ tay mảnh khảnh.
Lúc này đã tiến vào đầu mùa hạ, thời tiết càng ngày càng nóng, Thẩm Nghiệp hôm nay mặt đồ ngắn tay, cánh tay trắng nõn như sáng lên dưới ánh mặt trời.
"Ừm." Diệp Trạch đáp.
Thẩm Nghiệp nhớ tới trước đó đã có rất nhiều lần, Diệp Trạch đều ra cửa với cậu, nhưng đó là ở trong Hải Thành, lần này là đi tỉnh ngoài, Diệp Trạch đi được sao?
Diệp Trạch như nhìn ra ý nghĩ cậu, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì."
Từ lần trước Thẩm Nghiệp hôn mê hai ngày hai đêm, anh liền quyết định tận lực đi theo Thẩm Nghiệp.
Nếu ở Hải Thành cũng liền thôi, lần này là đi tỉnh Nam, còn không biết bên kia là tình huống như thế nào, anh đương nhiên không có khả năng để Thẩm Nghiệp đi một mình.
Thẩm Nghiệp lôi kéo tay anh, cái gì cũng chưa nói, đôi mắt lại sáng lấp lánh.
Diệp Trạch cười cười, sờ sờ mặt cậu.
Tông Nhất Minh bên kia thực nhanh liền mua vé máy bay, Thẩm Nghiệp bên này chỉ đơn giản thu thập vài đồ vật liền chuẩn bị xuất phát.
Thẩm Thời Mộ lần này cũng muốn đi theo.
Hắn nghe Phú Quang Lâm nói qua lần trước đi Minh Phượng Sơn bắt lão đạo sĩ làm người ta kinh tâm động phách, còn có thủ đoạn thần tiên của Thẩm Nghiệp, hắn đã sớm muốn kiến thức, thật vất vả có cơ hội, hắn như thế nào nguyện ý bỏ lỡ.
Thẩm Nghiệp cũng không sao cả, thêm một người cũng náo nhiệt.
Đoàn người xuất phát đi sân bay, Thẩm Nghiệp bảo Lâm Chi cùng cậu và Diệp Trạch ngồi một chiếc xe, Thẩm Thời Mộ cùng Tông Nhất Minh ở xe phía sau.
Thẩm Nghiệp ngồi lên xe, liền cào lòng bàn tay Diệp Trạch: "Chú ơi, chú sao có thể hại cháu chứ."
Một câu không đầu không đuôi, Diệp Trạch hơi hơi nhướng mày, lẳng lặng mà nhìn cậu.
Thẩm Nghiệp: "Hại cháu thích chú như vậy!"
Diệp Trạch: "......"
Thấy Diệp Trạch không phản ứng cậu, Thẩm Nghiệp cũng không tức giận, tiếp tục nói: "Chú chỗ nào đều tốt, chính là có một khuyết điểm."
Diệp Trạch tiếp tục lẳng lặng mà nhìn cậu.
Thẩm Nghiệp: "Khuyết điểm là cháu."
Diệp Trạch: "......"
Được, anh hoàn toàn biết đây là kịch bản của đứa nhóc này.
Thẩm Nghiệp bị Diệp Trạch mặt vô biểu tình chọc cười, ở bên tai Diệp Trạch nói: "Chú mua sách dạy yêu đương, cháu nói lời âu yếm, chúng ta có phải rất xứng đôi hay không?"
Diệp Trạch: "......"
......I don't xứng ở phương diện này.
"Cháu nghĩ, lời âu yếm ngày hôm qua, hôm nay cháu đổi mới một chút, còn có rất nhiều á." Thẩm Nghiệp đắc ý dào dạt.
Diệp Trạch: "......"
Lâm Chi ở ghế phụ, vẫn luôn rất an tĩnh.
Cô vốn dĩ đắm chìm trong đau đớn kịch liệt bởi cha ở, nghe thấy đối thoại Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch, cô không nhịn cười được.
Thẩm đại sư tuy rằng ở lớp học rất ôn hòa, nhưng thực tế Thẩm đại sư cũng không phải dễ tiếp cận như vậy, có đôi khi những đại lão giới giải trí tìm, cậu cũng không nhất định sẽ tiếp đơn. Không nghĩ tới Thẩm đại sư ở trước mặt vị hôn phu lại đáng yêu như vậy, mà vị hôn phu còn vẻ mặt sủng nịch, vừa thấy liền biết tình cảm rất tốt
Hai giờ sau, phi cơ hạ xuống đất, đoàn người đến tỉnh Nam.
Tông Nhất Minh liên hệ lãnh đạo tỉnh, sớm đã có xe chờ bọn họ.
Đứng đầu chính là một nam nhân trung niên, cười tiến lên chào hỏi: "Diệp tiên sinh, ngài đã tới."
Diệp Trạch gật đầu: "Phiền toái."
Nam nhân trung niên cười nói: "Là vinh hạnh của tôi."
Khi Lâm Chi nhìn thấy biển số xe, hốt hoảng một chút.
Cô đoán được vị hôn phu Thẩm Nghiệp rất lợi hại, nhưng cô không nghĩ tới đối phương cư nhiên có thể liên hệ với lãnh đạo tỉnh, xem ra việc cha cô càng có hy vọng được giải quyết.
Đương nhiên, cô cũng tin tưởng bản lĩnh Thẩm đại sư, chẳng sợ chỉ dùng lá bùa, Thẩm đại sư cũng có thể thay cô giải quyết chuyện này.
Nhưng có bối cảnh vị hôn phu Thẩm đại sư, liền có thêm một phần bảo đảm, cô hiện tại càng có tin tưởng cùng hy vọng.
Cha Lâm Chi ở Bệnh viện nhân dân tỉnh, một đoàn người ngựa không ngừng mà chạy tới.
"Ba tôi ở tầng 23, trên đường tôi đã gọi điện thoại cho mẹ, bọn họ ở trên lầu chờ chúng ta." Lâm Chi ngượng ngùng mà nói.
Bệnh viện người đến người đi, đặc biệt chen chúc, thang máy càng chật hơn so với tàu điện ngầm. Thang máy còn chia số lẻ, mỗi một tầng đều phải dừng một chút, bọn họ hiện tại đứng ở cửa thang máy, bị vô số người bệnh người nhà vây quanh, chờ thang máy xuống dưới.
Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch hai người vừa thấy chính là quý công tử, lại bởi vì cô, đến chịu đựng hoàn cảnh như vậy, Lâm Chi cảm thấy áy náy cực kỳ.
"Mẹ cậu vẫn luôn canh giường sao? Tôi nhìn bệnh viện này người nhà người bệnh rất nhiều, giường ngủ hẳn là rất chật đi? Tình huống ba cậu thế nào, bác sĩ nói như thế nào?" Thẩm Nghiệp nhìn ra cô quẫn bách, liền thấp giọng cùng cô nói chuyện phiếm.
Lâm Chi được đáp lời, cuối cùng thả lỏng chút, cũng thấp giọng nói: "Đúng vậy, giường ngủ phi thường chật, ngay từ đầu là ở trên hành lang......Ba tôi còn đang bó thạch cao, bác sĩ nói cuối tuần có thể xuất viện, nhưng khả năng không khôi phục được......"
Nói tới đây, cảm xúc Lâm Chi rõ ràng trở nên uể oải.
Thẩm Nghiệp ánh mắt từ trên mặt cô đảo qua.
Cung cha mẹ Lâm Chi biến thành màu đen, biểu hiện cha cô khả năng không ngừng một kiếp này.
Bất quá cậu không nói cho Lâm Chi, nếu cậu tới nơi này cùng Diệp Trạch, đương nhiên sẽ không để cha Lâm xảy ra chuyện.
Rốt cuộc chờ tới thang máy, đoàn người đông đúc đi vào, đến tầng 23, lại không nhìn thấy mẹ Lâm Chi.
Lâm Chi rất kinh ngạc: "Mẹ nói ở cửa thang máy chờ chúng ta."
Thẩm Nghiệp: "Cậu gọi điện thoại cho bà ấy đi."
Lâm Chi gật đầu, bấm một dãy số, bên kia lại hiện tắt máy.
Thẩm Nghiệp hơi hơi nhíu mày, chuyện này không đúng lắm.
Diệp Trạch: "Trước đi hỏi bác sĩ nói thế nào đã."
Lâm Chi nôn nóng, nghe vậy lập tức đi tìm bác sĩ phụ trách cha Lâm.
Bác sĩ nói cha Lâm hai mươi phút trước đã chuyển viện, xử lý thủ tục chuyển viện chính là đồng nghiệp cha Lâm, còn có đơn vị đóng dấu.
"Chuyện này không có khả năng!" Lâm Chi sắc mặt trắng bệch, "Trên đường tôi còn gọi điện thoại cho mẹ, bà nói ba tạm thời còn không thể hoạt động!"
Thẩm Nghiệp mày nhăn đến càng sâu, nhìn chằm chằm mặt Lâm Chi nhìn vài giây.
Khó trách vừa rồi nhìn cung cha mẹ Lâm Chi, cảm thấy cha Lâm không ngừng một kiếp, bởi vì hiện tại cha Lâm đang gặp kiếp nạn!
"Ba cậu ở phụ cận, chúng ta lập tức đi tìm!" Thẩm Nghiệp đã biết cha Lâm ở chỗ nào.
Không bao lâu, mọi người liền ra bệnh viện, Thẩm Nghiệp mang theo mọi người đi ra cửa sau bệnh viện.
Giữa cửa bệnh viện cùng cửa sau có một đường nhỏ không người, nơi đó trước kia hẳn là ký túc xá công nhân, sau lại vứt trở thành bãi rác. Thời điểm mọi người chạy tới nơi, liền thấy một đám người vây quanh ẩu đả cha Lâm cùng mẹ Lâm!
Đám kia người còn đặc biệt phát rồ, dùng gậy gộc dùng sức đạp vào viết thương trên đùi của cha Lâm, đây là muốn trực tiếp chặt chân ba Lâm!
Lâm Chi nhìn đến tình cảnh này, sớm đã mất lý trí, khóc lóc xông lên đi: "Mau thả ba tôi ra!"
Thẩm Nghiệp trực tiếp đánh vài lá bùa qua.
Đám kia người lập tức ném gậy gộc, a a mà thét chói tai ngã trên mặt đất.
Mà bảo tiêu Diệp gia, cùng với thủ hạ lãnh đạo khu mang đến, toàn bộ tiên lên vây quanh, khống chế những tên côn đồ.
Chân ba Lâm máu tươi đầm đìa, trên mặt đất cũng có vài vết máu. Mẹ Lâm vẫn luôn bảo hộ ba Lâm, bị đánh đến mặt mũi bầm dập, phần lưng cùng cánh tay cũng ăn mấy cú đập.
Lâm Chi ôm cha mẹ, nước mắt rơi xuống như mưa.
Thẩm Nghiệp cũng rất tức giận: "Lanh lảnh càn khôn ( cuộc sống tươi sáng, trong sạch), thiên hạ thái bình, cư nhiên còn có loại côn đồ này!"