• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành phố Duật Phong nằm yên tĩnh dưới bóng cây trên đường, nhựa đường thẳng tắp mặt đường uống lượn, hai bên đường trồng toàn cây ngô đồng của nước Pháp, cây trước nối tiếp cây sau như vảy cá.

Xây dựng một biệt thự ở chỗ này, tuyệt đối phải có rất nhiều thời gian, như vậy việc riêng tư của chủ nhân mới có thể được bảo vệ hiệu quả. d’đ/l/q’d Đồng thời cảnh quan được bố trí bên trong tiểu khu, cùng với các thiết bị an ninh, toàn bộ phạm vi được bao quát hết thảy. Phân bố các vị trí đặt camera, luôn luôn có tác dụng phòng hộ, đội bảo vệ chuyên nghiệp cùng lúc tiến hành thay phiên tuần tra.

Một ngôi biệt thự màu trắng theo phong cách Châu Âu, ở chỗ cao nhất, hai cánh cửa lớn màu đen cứng như thép được đóng chặt. Trong đình viện rộng lớn, một chiếc Mercedes-Benz McLaren màu bạc chậm rãi dừng lại, bên phía tay lái phụ, cửa mở ra, có thể thấy được lúc xuống xe người bên trong đã giãy giụa như thế nào.

Hồ bơi ngoài trời được đặt giữa sân, nước hồ trong suốt thấy tận đáy, sóng gợn lăn tăn, mặt nước yên tĩnh.

Xuyên qua sân trước, mơ hồ có thể thấy được hai bóng dáng đang dây dưa, người con gái nhỏ bé và yếu ớt, tóc tai hỗn độn, tay chân không ngừng đấm đá, lớn tiếng kêu gào: “Lăng Cận Dương, anh thật khốn kiếp, buông tôi ra, buông ra!”

Người đàn ông dùng sức nắm chặt eo của cô, không cho cô giãy giụa vây hãm cô vào trong ngực. Sắc mặt anh tái xanh, mày kiếm xinh đẹp nhíu chặt lại, mặc cho cô đánh chửi, dưới chân bước đi không ngừng, gần như là nâng cô, một mạch kéo đến biệt thự lầu hai.

Sau khi bước vào biệt thự, ánh mắt Đồng Niệm khẩn trương cực độ, tại nơi đây cả đời cô luôn gặp ác mộng tại, nửa đêm nằm mơ, cô luôn giật mình tỉnh giấc.

Ba năm trước, khi cô mất đi đước bé, sau đó bị mắc chứng bệnh trầm cảm, bị anh nhốt ở nơi đây. d’đ/l/q’d Trong ba tháng đó, cô luôn gặp ác mộng, nỗi đau sâu nhất được chôn giấu tận đáy lòng, không thể nói thành lời.

Một buổi tối nọ, là ngày giỗ của mẹ, cô trốn ở bên trong căn phòng cũ, hồi tưởng lại những ngày tốt đẹp khi còn ở bên cạnh cha mẹ. Cô khóc, khóc một cách tuyệt vọng đến tan nát cõi lòng. Những người thân bên cạnh đều bỏ lại cô, cảm giác không còn ai để đáng tin cậy, để cho cô phải đối mặt với cuộc sống trong tương lai tràn đầy sợ hãi.

Nhưng số mệnh cố tình trêu đùa cô, đêm đó Lăng Cận Dương Dương kỳ lạ tìm được cô, ôm toàn thân đang phát run của cô ôm vào trong lòng. Anh ôm lấy bả vai, xua đi nỗi lo lắng tận đáy lòng cô. Giống như khi còn bé, mỗi một lần cô rơi lệ, anh dịu dàng lau đi nước mắt, đôi mắt đầy nhu tình, làm cho cô hết sức quyến luyến.

Thật ra thì trước đây đã sớm thích anh, có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy anh đã thích, chính bản thân cô cũng không giải thích được. d’đ/l/q’d Thích chính là thích, không có bất kỳ lí do gì cả?

Mặc dù cô biết, mẹ của anh đã chọn cho anh một vị hôn thê, nhưng anh cũng không có đồng ý, cho nên cô thầm nói với bản thân: “Đồng Niệm, mày vẫn còn có cơ hội!”

Một đêm phóng túng, bất luận nước mắt của cô, anh dịu dàng chôn sâu vào tình cảm tràn đầy của cả hai. Không phải Đồng Niệm chưa từng chống cự, nhưng chỉ có điều cô thương anh. Cô muốn vì anh bất chấp tất cả, cho dù tự tìm lấy cái chết.

Em yêu anh.

Bên trong đau đớn đến tê liệt, cô dịu dàng thì thầm, trút hết toàn bộ tâm tư, nói cho anh biết, cô yêu anh.

Toàn bộ cơ thể cô, trái tim cô, tại thời điểm giao hợp, vừa đơn thuần vừa cố chấp.

Đáng tiếc, quay đầu lại, cuối cùng chỉ là một giấc chiêm bao.

Tỉnh giấc, tình cảm cũng tan biến.

Tiệc đính hôn được bao phủ bởi màu xanh da trời, hoàn toàn đánh vỡ giấc mộng đẹp mà cô đã từng kỳ vọng. Nhưng vì cô đã yêu anh, nên cũng không oán trách hay hối hận. Chẳng qua là vì cái gì, lại tàn nhẫn muốn bóp chết đứa bé trong bụng cô như vậy?

Một đứa bé đang sống tốt đẹp như thế, được tạo nên từ anh và cô, anh vô tình vứt bỏ, để cho cô không còn hy vọng. Trong đầu đầy quỷ dị, vây hãm cô lại trong một tòa thành trống không, như thế nào cô mới có thể thoát ra ngoài.

Ba năm, hơn một ngàn ngày, cho tới bây giờ Đồng Niệm cũng không thể quên được cảm giác đau đớn này. Cô hận, có đầy đủ lí do để hận, cho nên cả đời này, Lăng Cận Dương cũng đừng nghĩ đến việc nhận được sự tha thứ, vĩnh viễn không có khả năng!

Phía sau lưng là chiếc nệm mềm mại, một chấn động thật lớn va đúng ở trên bả vai Đồng Niệm, cô cắn răng ngồi dậy, nhìn thấy người đàn ông bên giường, khuôn mặt nham hiểm, nhìn cô chăm chú, đôi mắt sáng ngời, đáy mắt đỏ tươi.

“Đồng Niệm!”

Lăng Cận Dương nhíu mày nhìn cô chăm chú, gân xanh trên trán nhô ra, giọng nói lộ ra tức giận nồng đậm: “Lúc đầu anh nên nhốt em ở đây, có lẽ em cũng sẽ không như vậy mà giận anh!”

Đồng Niệm ngồi dậy, xoa bả vai đau nhức, ánh mắt đối diện anh nhuộm đầy hàn ý, lạnh lùng cười: “Anh cho rằng anh có thể giam giữ tôi?” Tạm ngừng, giọng cô đầy oán hận nói: “Cho dù có chết, tôi cũng sẽ không ở lại bên cạnh anh.”

Giơ tay lên đặt trên vai của cô, Lăng Cận Dương trầm mặt cúi người, một tay bóp chặt cổ của cô, năm ngón tay tàn nhẫn thu lại: “Vậy em sẽ chết trong tay anh.”

Trong lúc nói chuyện, ngón tay anh tàn nhẫn bóp chặt, ánh mắt điên cuồng, khuôn mặt tuấn mỹ tàn khốc làm cho người ta sợ hãi.

Cần cổ mảnh mai bị một bàn tay anh khống chế, dùng sức bóp chặt khiến Đồng Niệm cảm thấy khó thở, cô dồn dập thở dốc, khuôn mặt dần dần đỏ lên. Giơ tay lên giữ chặt lòng bàn tay anh, dùng hết sức lực cô kéo tay anh ra, giọng đầy kìm nén nói: “Lăng Cận Dương, quỷ tha ma bắt anh, anh là đồ chết tiệt ——”

Giọng nói của cô làm cho người đàn ông nhất thời mất khống chế dừng lại động tác, dần dần buông tay ra.

Cảm giác hít thở không thông dần dần biến mất, Đồng Niệm hít mạnh vào một hơi, xoa nhẹ cần cổ, không cầm được ho khan.

Hai chân Lăng Cận Dương quỳ gối xuống qua hai bên thân thể của cô, nửa người trên của anh hơi thẳng, ánh mắt giống như chim ưng nhìn cô chăm chú, giọng nói đè nén: “Thật sự hận anh đến như vậy sao?”

Giơ tay lên che mắt, cảm giác chua xót quay về trong khóe mắt Đồng NIệm, thời điểm mắt cô mở ra, đáy mắt lộ ra một tia giá lạnh: “Không nên hận anh sao? Anh đã giết con của tôi, là con của chúng ta!”

Giọng cô giận dữ gào thét truyền bên tai, ngũ quan hoàn mỹ của Lăng Cận Dương trong nháy mắt vặn vẹo, đột nhiên anh cúi người, đôi tay đè trên vai cô, đôi mắt đầy thâm thúy: “Không được đề cập đến chuyện đứa bé!”

Nhìn thấy anh nhíu mày lại, trong lòng Đồng Niệm cảm thấy vắng vẻ, cô cười một cách thảm thương, giọng nói đầy giễu cợt: “Anh cảm thấy chột dạ, đúng không?”

Trái tim Lăng Cận Dương như ngừng đập, trong thoáng chốc cảm thấy có rất nhiều cảm xúc, anh nhanh chóng cúi đầu, che lại môi của cô. Môi lưỡi hăng say dây dưa, cơ hồ điên cuồng chiếm lấy.

Đồng Niệm chưa kịp kêu lên, môi đã bị anh hôn, cánh môi mềm mại bị anh giằng xé phát đau, cô giơ tay đánh lên bờ vai anh, dùng hết sức lực giãy giụa.

Người đàn ông thoải mái giơ tay lên, d’đ/l/q’d kiềm lại đôi tay đang giãy giụa của cô, giơ cao khỏi đầu. Thân hình anh cao lớn đè ép cô, mặc cho cô lộn xộn, cuối cùng chỉ là phí công sức, muốn chạy cũng chạy không thoát được.

Động tác người đàn ông thô bạo, khoang miệng tràn đầy mùi vị của anh. Đồng Niệm toàn thân lạnh lẽo, không còn sức lực để giãy giụa, cô hung hăng cắn xuống một cái, nhất thời cảm thấy có mùi máu tanh.

Đầu lưỡi trơn bóng một mùi máu tanh, Đồng Niệm nhìn vào ánh mắt anh theo dõi, chỉ thấy anh ngẩn mặt lên, khóe miệng mơ hồ mang theo vết máu.

“Em không thể hận anh!” Lăng Cận Dương cúi đầu, đôi mắt giống như Hắc Diệu Thạch chăm chú nhìn cô, đôi môi mím chặt: “Không cho phép!”

Hai tay buông xuống bên người hung hăng nắm chặt lại, giọng Đồng Niệm khàn khàn, quát: “Cút ——”

Cắn chặt răng, cô dùng toàn bộ sức lực, đẩy người đàn ông đè trên người mình ra.

Đồng Niệm nhanh chóng lui về phía sau, cả người lui về phía chân giường, hai tay cô ôm đầu gối, cuối đầu xuống im lặng. Cô co người ngồi ở đó, đôi vai nhỏ yếu khẽ run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp trở nên nhợt nhạt.

Nhìn bộ dáng đó của cô, đáy mắt Lăng Cận Dương đột nhiên trầm lại, anh chán nản thở dài.

Nhìn thấy vết đỏ trên cổ cô, trong lòng hiện lên chút tà khí nhưng cuối cùng cũng cố kìm chế lại.

Ngoài cửa sổ, màn đêm buông xuống. Lăng Cận Dương đưa tay mở đèn bàn, trong phòng ngủ mờ tối ánh sáng nhu hòa từ ngọn đèn được phát ra. Anh nghiêng người ngồi ở cuối giường, cũng không tiến lại gần cô, ở một khoảng cách không xa, có thể nhìn thấy một bên mặt cô.

Ánh hoàng hôn mờ nhạt chiếu lên vai cô, Lăng Cận Dương mở mắt, cảm xúc phiền não an tĩnh lại. Có lẽ đối với cô, không nên dùng những thủ đoạn như vậy, dù sao chuyện năm đó cô cũng là người bị hại. Nói cho cùng, Lăng Cận Dương anh không thể không có dính líu.

Gò má cô hơi lộ ra, vẻ mặt căng thẳng, hàm răng trắng sáng như ngọc cắn chặt môi, đôi mắt đen nhánh mơ hồ lộ ra một mảnh mờ mịt. Mặc dù cô nhiều lần ngấm ngầm chịu đựng, thế nhưng anh lại nhìn thấy rõ được những đau khổ đó.

Đáy lòng sâu kín thở dài một tiếng, có một số việc chỉ trách tạo hóa trêu người, anh cố gắng bù đắp, chỉ muốn giữ cô lại bên cạnh anh. Chẳng lẽ, điều này cũng là sai lầm sao?

Một lúc lâu, Lăng Cận Dương đứng lên, đi ra khỏi phòng ngủ, nhanh chóng cất bước đi xuống lầu.

Bóng dáng của anh vừa mới biến mất, Đồng Niệm ngẩng đầu lên, ngắm nhìn bốn phía xung quanh, chỉ có một lối ra từ cửa chính. Trong lòng cô biết rằng đêm nay Lăng Cận Dương tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cô, cô nhất định phải tự cứu lấy mình.

Điện thoại di động bị anh vứt đi, Đồng Niệm nóng lòng tìm kiếm khắp nơi, nhìn thấy điện thoại phía sau tủ đầu giường, cô mở điện thoại lên, nghe thấy âm thanh kết nối, hưng phấn suýt nữa thét lên.

Cẩn thận nhìn qua cửa một chút, không nhìn thấy bóng dáng của anh, Đồng Niệm kiềm chế lại kích động trong lòng, nhưng lại cảm thấy phiền toái. Lúc này, cô không biết nên gọi điện thoại cho người nào?

Báo cảnh sát? Đối với Lăng Cận Dương mà nói, anh có trăm loại thủ đoạn, có thể giải thích chuyện đêm nay, càng có thể gạt bỏ nó đi.

Tìm người cầu cứu?

Đồng Niệm ngơ ngẩn, đôi mày thanh tú nhíu chặt, cô rất muốn gọi cho Vi Kỳ Hạo, có thể tưởng tượng đến chuyện đêm nay, ngực cô ê ẩm khó chịu, lại cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để nhìn thấy anh. Hơn nữa, nếu để cho Vi Kỳ Hạo nhìn thấy cô bị Lăng Cận Dương đối xử như vậy, không chừng lại xảy ra chuyện kinh thiên động địa!

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Đồng Niệm chỉ có thể nghĩ đến một người đáng tin cậy, đó chính là Mục Duy Hàm. Nghĩ đến đây, cô quyết định gọi điện thoại, nghe điện thoại đổ chuông, cô âm thầm cầu nguyện: “nhanh bắt máy đi, nhanh bắt máy đi”.

Rốt cuộc, bên kia điện thoại, vang lên giọng nói điềm đạm của một người đàn ông: “Cận Dương, có chuyện gì sao?”

Tay Đồng Niệm cầm điện thoại, giọng nói run run: “Duy hàm, là tôi.”

“Niệm Niệm?” Mục Duy Hàm nghe được giọng nói của cô, hiển nhiên giật mình, anh nhíu mày, dừng xe lại ở bên đường: “Làm thế nào mà em lại ở trong biệt thự vậy?”

Không có thời gian để giải thích cho anh hiểu, Đồng Niệm hít một hơi thật sâu, kêu cứu: “Mau tới cứu tôi, cứu…”

Bốp——

Điện thoại rớt xuống, Đồng Niệm quay đầu, chỉ thấy người đàn ông đứng phía sau một tay bưng sữa tươi, một cái tay khác cầm điện thoại ném xuống đất.

Lăng Cận Dương cúi đầu cười, nhìn chiếc điện thoại vỡ tan trên mặt đất, gương mặt tuấn tú đầy vẻ lo lắng: “Đồng Niệm, anh quên mất, bây giờ em đã học được cách dối gạt người khác!”

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt mép ly sữa tươi, môi anh khẽ nhếch lên, tạo thành một đường cong nhìn vô cùng tàn nhẫn: “Muốn cầu cứu đúng không? Anh nói cho em nghe, tối nay dù là ai cũng không có thể tới cứu được em!”

Dứt lời, anh cầm ly sữa tươi ở trong tay ném về phía góc tường, choảng một tiếng, những mảnh thủy tinh trong suốt rơi đầy trên mặt thảm, trông vô cùng sắc bén và lạnh lẽo.

Sắc mặt Đồng Niệm trắng bệch, nhìn sâu vào đáy mắt anh, vẻ lo lắng tản mát ra đầy lệ khí*, đáy lòng cô như chìm xuống mức thấp nhất, đôi môi hồng nhuận dần dần mất đi huyết sắc.

(*)lệ khí: sự u ám, ác độc.

Chiếc Lamborghini màu trắng nhanh chóng chạy trên đường. Sau khi Vi Kỳ Hạo nhận được điện thoại của Đồng Niệm, chỉ nghe cô dồn dập kêu lên một câu ngắn ngủi, liền sau đó bất cứ động tĩnh gì cũng biến mất. Gọi lại cho cô vô số lần, nhưng chỉ nghe được những tiếng tút tút phát ra từ điện thoại.

Ngón tay nắm chặt tay cầm lái, Vi Kỳ Hạo mắt sáng như đuốc, trong lòng mơ hồ đoán được mọi thứ. Trước tiên anh chạy đến nhà Đồng Niệm bên cạnh bờ sông Thuyên Loan nhưng cửa nhà đóng chặt. Rồi sau đó anh chạy đến Lan Uyển, các người giúp việc nói trong nhà không có ai, ông chủ và cậu chủ cũng chưa trở về nhà, như thế càng chứng minh suy đoán của anh không có sai.

Là Lăng Cận Dương, nhất định là Lăng Cận Dương mang cô đi.

Sắc mặt Vi Kỳ Hạo âm trầm, ngón tay thon dài nắm chặt thành quyền, anh vốn không hiểu được, bản thân anh đã kín đáo an bài cẩn thận nhưng không hiểu sao mẹ anh lại bỗng nhiên biết được quá khứ của Đồng Niệm? Xem ra, là nhất định có người khác đã ngầm lên kế hoạch, mục đích rất rõ ràng.

Nhớ lại giọng nói đầy sợ hãi kêu lên trong điện thoại của Đồng Niệm, trái tim Vi Kỳ Hạo căng lên, hỏi vô số người anh quen biết, nhưng từ đầu đến cuối không ai biết được Lăng Cận Dương ở chỗ nào.

Anh không thể nào từ bỏ được, bởi vì bản thân anh biết rất rõ ràng, Đồng Niệm đang bị giam giữ ở gần đây, chờ đợi anh tới dẫn cô đi. Bởi vì anh nghe ra được sự tuyệt vọng trong giọng nói của cô.

“Niệm Niệm, em đang ở đâu?”

Lái xe vòng quanh các con đường trong thành phố, Vi Kỳ Hạo vòng tới vòng lui, trong lòng anh vô cùng nôn nóng, trong lúc nhất thời nghĩ không ra manh mối. Xe lái đến ngã tư đường, khóe mắt anh chợt lóe lên, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, dồn sức đánh tay lái, mạnh mẽ quẹo trái, giẫm mạnh lên chân ga, thân xe rất nhanh biến mất không nhìn thấy gì nữa.

Mười phút sau, Vi Kỳ Hạo lái xe đến một khu chung cư bình thường, dựa vào trí nhớ anh tìm được biển số nhà trên lầu bốn, giơ tay lên dùng sức gõ cửa.

Rầm rầm rầm ——

Cửa nhà vang lên rất lớn, Đồng Tâm đứng lên đầu tiên, còn tưởng rằng là người thu tiền điện nước, vẻ mặt mất hứng: “Gõ cái gì mà gõ? Vào lúc này, chẳng phải nhà người ta đang ăn cơm sao?”

Mở cửa ra, sau khi nhìn thấy người đàn ông đứng bên ngoài, Đồng Tâm lập tức sững sờ, kinh ngạc không thôi: “Anh…Anh…”

Không có thời gian cùng cô nói chuyện, sắc mặt Vi Kỳ Hạo âm trầm, đi thẳng vào vấn đề: “Cô biết Niệm Niệm ở đâu không?”

Trong tay Đồng Tâm còn cầm đôi đũa, lúc này mím môi cười cười nói: “Chị tôi, chắc là đang ở nhà!”

Vi Kỳ Hạo cau mày, thất vọng lắc đầu nói: “Cô ấy không có ở nhà.”

“À?” Đồng Tâm kinh ngạc, đôi mắt đen khẽ chớp, lại nói: “Đúng rồi, chị ấy đã chuyển đi, không còn ở nhà họ Lăng nữa, anh không biết sao?”

Vi Kỳ Hạo hung hăng liếc mắt, nghĩ thầm cô đang nói nhảm: “Ngoại trừ những chỗ này ra thì cô ấy có thể đi đâu?”

Nghe được giọng nói ngoài cửa, thím của Đồng Niệm đi tới cười hỏi: “Tâm Tâm, con đang nói chuyện với ai đấy?” Bà đi tới nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa, lập tức cũng ngẩn người ra.

Người đàn ông này vừa nhìn thấy đã biết là một công tử nhà giàu, toàn thân điều toát lên vẻ cao quý, hiển nhiên không giống với những người dân bình thường như bọn họ!

“Tâm Tâm à, đây là bạn của con sao?” Bà đầy nhiệt tình, thân thiết mời anh vào nhà.

Chán ghét liếc nhìn bà một cái, Vi Kỳ Hạo cố kìm chế tính khí lại, nhìn Đồng Tâm nói: “Cô nói mau, biết Niệm Niệm có thể đi đến chỗ nào nữa không?”

Nghe được lời ép hỏi của anh, sắc mặt bà chợt lóe lên, trong lòng âm thầm suy nghĩ, chuyện này sao lại liên quan đến Đồng Niệm chứ? Hóa ra chuyện tốt này cũng bị nó chiếm đi.

Đồng Tâm gãi gãi đầu, nhất thời trong nửa khắc cũng không thể nhớ ra nổi: “Ôi chao, anh đừng có thúc giục, tôi đây không phải đang cố nghĩ ra sao!” Khi đang nói chuyện, cô cúi đầu, cẩn thận nhớ lại.

Nếu là lúc trước, tính khí đại thiếu gia của Vi Kỳ Hạo đã sớm tức giận, nhưng hôm nay anh có việc cầu người, tính khí chỉ có thể nhịn lại, thật sự không dám nổi giận.

“Đúng rồi!”

Trong thời điểm Vi Kỳ Hạo không thể chịu đựng được nữa, Đồng Tâm chợt nhếch mày lên, đáy mắt lóe sáng: “Ba năm trước đây, có một lần Lăng Cận Dương để cho tôi đến biệt thự thăm chị ấy, chỗ đó dường như rất hẻo lánh.”

“Ở nơi nào?” Gương mặt Vi Kỳ Hạo liền biến sắc, trực giác cảm nhận được có chỗ nào đó khác thường, anh theo bản năng nhận định rằng đó chính là chỗ Đồng Niệm đang ở hôm nay.

Giọng nói thong thả, Đồng Tâm nói địa chỉ cho anh biết, mặc dù cô chỉ đi đến đó có một lần, nhưng biệt thự sang trọng như vậy, hiển nhiên khi cô gặp qua là không thể nào quên được.

Sau khi âm thầm nhớ địa chỉ, Vì Kỳ Hạo nói tiếng cám ơn, xoay người bước đi thật nhanh. Anh mở cửa xe, nhanh chóng rời khỏi.

Từ đầu đến cuối, nghe thấy cuộc nói chuyện mẹ của Đồng Tâm như rơi vào trong sương mù, bà kéo con gái vào nhà, tò mò hỏi: “Niệm Niệm sao vậy?”

Nghe nói như thế, Đồng Chấn Thanh lập tức nhíu mày, chung rượu bưng trên tay dừng lại: “Thế nào, Niệm Niệm đã xảy ra chuyện gì sao?”

Đồng Tâm khom lưng ngồi ở bên trong ghế, bĩu môi với cha mẹ, dịu dàng nói: “Cha mẹ nghĩ cái gì thế? Vừa nhìn thấy cái người đẹp trai kia sao, đó là bạn trai của chị con, còn có anh Cận Dương che chở cho chị, chị còn có thể xảy ra chuyện gì ư! ”

Đồng Chấn Thanh cau mày, vẻ mặt có chút lo lắng, cảm thấy không yên tâm: “Tâm Tâm, con mau gọi điện thoại cho chị con hỏi một chút xem sao.”

Cúi đầu xuống ăn cơm, Đồng Tâm lau miệng ngẩng đầu lên, lấy điện thoại bên cạnh nhấn số gọi đi nhưng chỉ nghe được tiếng tắt máy, sắc mặt cô cũng chìm xuống, cau mày nói: “Tắt máy rồi.”

Đồng Chấn Thanh để ly rượu xuống, định đứng lên đi ra ngoài, lại bị vợ ông níu lại: “Ông xã, ông muốn làm gì vậy?”

“Tôi đến nhà họ Lăng xem một chút.” Mới vừa rồi ông nghe có người đến tìm Đồng Niệm cảm giác được có cái gì đó không đúng, bây giờ trời đã tối tại sao lại không có nhà chứ?

“Ôi chao!” Bà vội vàng kéo ông vào nhà, đặt ông ngồi trên ghế, chân mày dựng đứng lên: “Ông bị điên à, tự nhiên chạy đến nhà họ Lăng? Ông đi làm cái gì, ông nghĩ ông là nhân vật quan trọng sao?”

“Tôi…”

Bà hung hăng trừng mắt liếc nhìn ông một cái, lạnh lùng nói: “Làm sao ông lại hồ đồ như thế chứ? Niệm Niệm mười mấy năm qua ở nhà họ Lăng, ăn mặc, chi tiêu đều do người ta lo, chẳng lẽ ông còn sợ họ hại nó hay sao? Có lẽ do nó ham chơi một chút thôi, ông đến hỏi như vậy chẳng khác gì đi trách cứ người ta sao?”

Mặt Đồng Chấn Thanh cúi thấp, cảm thấy lời của vợ ông cũng có một chút đạo lý. Mười mấy năm qua Đồng Niệm sống ở nhà họ Lăng cuộc sống không có nhiều lo nghĩ, quả thật họ không có bạc đãi nó, cũng không để cho bất cứ ai trong nhà họ Lăng khinh bỉ nó!

Hồi lâu, Đồng Tâm cũng để đũa xuống, lại gần nói: “Cha, cha hãy yên tâm đi, chị con không có chuyện gì đâu. Hơn nữa có Vi Kỳ Hạo ở đây nữa, nhất định có thể tìm được chị!”

Cô nhíu mày, trầm giọng nói: “Có lẽ điện thoại hết pin rồi, cha yên tâm, sáng sớm ngày mai con sẽ gọi lại cho chị!”

Mặc dù trong lòng còn nghi ngờ, nhưng Đồng Chấn Thanh ruốt cuộc vẫn phải nghe theo lời khuyên của vợ con ông, không có truy cứu đến cùng. Ông suy nghĩ, Đồng Niệm là đứa trẻ biết cách cư xử ổn thỏa nên sẽ không để xảy ra chuyện gì, có lẽ là do ham chơi nên để điện thoại di động hết pin.

Vi Kỳ Hạo lái xe hết tốc độ tiến về phía trước, anh bảo người kiểm tra chủ sở hữu khu biệt thự, trong đó có một biệt thự ký tên Lăng Cận Dương. Đến đây, anh đã hoàn toàn khẳng định, Đồng Niệm là ở chỗ đó.

Dưới chân đạp mạnh chân ga, gương mặt tuấn tú của anh đầy căng thẳng, lòng ngực to lớn phập phồng đầy bất an. Lăng Cận Dương, tốt nhất anh đừng làm tổn thương đến cô ấy nếu không thì tôi sẽ sống chết đấu với anh!

………

Trong biệt thự, yên lặng không một tiếng động. Phòng ngủ trên lầu 2, ngọn đèn tỏa ra ánh sáng mờ nhạt xuyên qua ban công rơi xuống đất.

Đồng Niệm nắm chặt hai tay, toàn thân đề phòng nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt, cô từng bước một lùi về phía sau đến cửa sổ sát đất, phía sau lưng bị ngăn lại bởi tấm kính lạnh lẽo.

“Tới đây!”

Người đàn ông kìm nén giọng nói nguội lạnh, truyền đến mệnh lệnh không cho phép kháng cự.

Trái tim mạnh mẽ co rút lại, đáy mắt anh hiện ra vẻ lo lắng, hàn ý lạnh lẽo này như phát ra từ trong tận xương tủy làm cho sắc mặt cô đại biến, trong nháy mắt tay chân như lạnh xuống, mất đi độ ấm.

Khóe miệng Đồng Niệm hiện ra một nụ cười chua xót, khóe mắt cô ê ẩm khó chịu. Chuyện cho tới bây giờ, tất cả đều không thể vãn hồi, mặc dù cô thống hận, vẫn còn muốn cho cả hai lưu lại một con đường sống, cũng không muốn phá hủy tình cảm sâu nặng mà cả hai từng gắn bó lẫn nhau.

Mười hai năm, mười hai năm không muốn xa rời, cô đã trải qua những năm tháng vui buồn của đời người, sao có thể nói quên là quên không hề nhớ lại chứ? Cô chặt đứt đi những tháng ngày tốt đẹp đã qua chỉ muốn lần nữa có một cuộc sống đơn giản, nhưng vì sao anh lại muốn từng bước từng bước mà trói buột cô?

“Lăng Cận Dương, anh đừng bức tôi!”

Nhìn vẻ mặt hung ác của anh, tim Đồng Niệm căng lên, cô không còn đường để lui, quay đầu lại liếc nhìn ban công, cũng không có chỗ trốn tránh. Tầm mắt nhìn xuyên qua lan can, có thể nhìn thấy sắc bạc lấp lánh trong hồ bơi hiện ra trước sân.

“Bức em?” Sắc mặt Lăng Cận Dương đầy phẫn nộ, gân xanh trên trán nổi lên, môi anh lạnh nhạt nhếch lên, lạnh lùng nói: “ Đúng là anh đã bức em, nhưng cũng là do em ép anh?”

Nhớ tới cô vừa gọi điện thoại cầu cứu, lửa giận trong lòng anh như thế nào cũng không thể kiềm chế lại được. Chẳng lẽ trong lòng cô, anh giống như con quái thú hung ác sao? Nhìn bộ dáng kinh hãi kia của cô thật sự làm cho anh cảm thấy đau lòng!

Mười hai năm tâm đầu ý hợp, quả thật một đi không còn muốn trở lại sao? Hiện giờ, cô đối với chính anh, từ đầu đến cuối một chút tin tưởng cũng không có.

Cảnh cáo của cô cũng không làm cho anh dừng bước, thấy anh từng chút tiến tới gần, Đồng Niệm tay chân luống cuống, cảm thấy sợ hãi. Cô cố gắng để có một cuộc sống tự do, hướng về cuộc sống mai sau, kiên quyết không thể lần nữa bị phá hủy trong tay của anh.

Cô có tư cách làm lại từ đầu, sống thật tốt hơn nữa.

“Đừng tới đây!”

Đồng Niệm trầm giọng, đôi mắt chăm chú nhìn anh, đáy mắt lạnh lẽo như nói rõ cho anh biết cô sẽ không thỏa hiệp, càng không cho phép bản thân mình dẫm lên vết xe đổ.

Lui từng bước về phía sau, Đồng Niệm bất giác di chuyển cơ thể mình đến bên ngoài ban công, cô nắm chặt tay, toàn thân khẽ phát run. Cô phải tự bảo vệ mình, dùng hết mọi thủ đoạn bất chấp tất cả hậu quả.

Đột nhiên, nghe tiếng động cơ xe phát ra sau lưng, ngay sau đó “két” một tiếng, tiếng động cơ dừng lại ngay lập tức, phá vỡ sự yên tĩnh của bầu trời đêm.

Đồng Niệm nghe tiếng thắng xe, đáy lòng run lên dữ dội, theo bản năng cô quay đầu lại, từ trên cao trong tầm mắt có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của một người đàn ông ở phía xa.

Đáy mắt phản chiếu gương mặt tuấn tú của anh, Đồng Niệm cố kìm nén nước mắt nhưng nhìn thấy anh đang loay hoay lo lắng tìm kiếm, nước mắt lặng lẽ rơi.

“Kỳ Hạo —— ”

Toàn thân dồn hết sức lực, đôi tay Đồng Niệm vịn lan can, nhấc mũi chân lên nhoài người ra ngoài hướng về phía cửa chính gọi anh.

Cách đó không xa truyền đến tiếng gọi của cô, Vi Kỳ Hạo ngẩng đầu lên, ánh mắt tinh tường rơi trên gương mặt cô, trong nháy mắt tầm mắt cả hai giao nhau, đáy mắt anh sáng ngời.

“Đồng Niệm!” ánh mắt Vi Kỳ Hạo rạng rỡ, làm cho cô cảm thấy trong lòng an tâm hơn, tầm mắt anh quét qua, nhìn thấy người đàn ông phía sau cô đi tới, vẻ mặt lập tức thay đổi, nóng lòng sốt ruột đến nỗi muốn phá tung cửa để vào. d’đ/l/q’d

Cổng chính của ngôi biệt thự đóng chặt. Vi Kỳ Hạo tìm cả buổi cũng không thấy khóa cửa, anh giơ chân lên, đạp một cái, dứt khoát leo vào.

Trong lúc Đồng Niệm nhìn Vi Kỳ Hạo leo vào đến mất hồn thì người đàn ông phía sau tức giận đến tím mặt bước tới gần, anh giữ chặt bả vai cô, muốn kéo cô trở về. Tức thời cô giật mình, nhanh chóng trốn về phía sau, nhưng không nghĩ rằng vừa nghiêng người một cái, lưng đụng vào thành lan can, trong nháy mắt cả người ngã xuống.

“A —— ”

Một tiếng thét chói tai từ cổ họng phát ra, đôi tay Đồng Niệm không kịp bắt được bất cứ cái gì, cả người đã ngã ra bên ngoài lan can, rơi xuống lầu.

Tay Lăng Cận Dương trượt qua bả vai của cô, còn chưa kịp nắm chặt liền bị cô né tránh, ngón tay vừa trợt ra, nhìn thấy cô ngã xuống. Trong lòng anh căng thẳng, theo bản năng giang hai cánh tay ra, nhảy về phía trước, nắm chặt eo của cô, ôm cô bảo vệ thật chặt vào trong ngực.

Hai người lao xuống với tốc độ rất nhanh, Lăng Cận Dương không suy nghĩ nhiều, xác định ở cự ly chính xác dùng hết sức lực nhảy lên, để bọn họ có thể rơi vào trong bể bơi.

Bùm ——

Trong hồ bơi yên tĩnh, bọt nước bắn lên tung tóe, hai bóng dáng quấn vào nhau trong nháy mắt rơi xuống nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK