• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3: Bức bách

Đập vào mặt cô là ánh lửa nơi đáy mắt, Đồng Niệm căn bản không có phản ứng lại, hai má nóng như bị bỏng tàn thuốc, theo bản năng cô lùi về sau, bên mặt trái vẫn còn đau.

Người đàn ông đối diện tao nhã đứng lên, sự lạnh lẽo dâng trào, ánh mắt xuyên thấu lòng người: “Không nghe lời thì sẽ thế nào?”

Đồng Niệm đưa tay lên sờ mặt bị phỏng, đôi mắt tĩnh mịch nhìn về phía anh, không có trả lời.

Thấy cô không nói lời nào, khóe miệng Lăng Cận Dương tươi cười càng thêm thâm trầm, anh nghiêng người đi qua cô, đưa tay nắm cằm của cô, thanh âm chợt thấp đi: “Có đôi khi anh hoài nghi, đến tột cùng em và anh cố chấp hay chính em mới là người cố chấp?”

Những lời này tựa hồ đâm xuyên vào lòng cô, Đồng Niệm giận dữ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng, trừng mắt nhìn anh: “Buông tay!”

Người đàn ông dĩ nhiên không nghe theo, cánh tay dài của anh lôi kéo cô, đem cả người cô ôm vào trong ngực, ương ngạnh giam cần: “Buông tay?!”

Ngón tay hơi lạnh của Lăng Cận Dương xoa xoa hai má của cô, sau đó dừng lại một chút, đầu ngón tay linh hoạt theo cổ cô đi xuống, sự đụng chạm theo sự mềm mại thưởng thức trong bàn tay anh, trằn trọc vuốt ve.

Đồng Niệm bị anh ôm vào trong ngực không thể động đậy, thân thể giãy dụa cọ xát, cô có thể cảm giác được người đàn ông phía sau, thân thể rõ ràng có biến hóa, xúc cảm ơn bên hông làm da đầu cô tê rần, sắc mặt chợt tái nhợt.

Thân hình mềm mại, thơm ngát trong lòng khiến cho đáy mắt Lăng Cận Dương đục lại, phác thảo đôi môi nhỏ lạnh lẽo của cô, động tác không ngừng đồng thời cố ý nắm chặt eo của cô, ngậm lấy vành tai cô, âm thanh tà ác vang lên: “Vậy em nói xem, trước tiên bắt đầu từ nơi nào thì tốt?”

Anh mặt dày vô sỉ như vậy, Đồng Niệm không chịu nổi, cô giãy dụa mạnh hơn, sắc mặt xanh mét: “Lăng Cận Dương, anh buông tay ra, buông ra!”

Mắt thấy cô giãy dụa trong ngực mình đầy hung hãn, Lăng Cận Dương chẳng thèm đá động, cho đến khi cô thở hổn hển, anh mới lười nhác dùng lực xoay cả người cô lại, mặt đối mặt ôm cô vào ngực.

Hai tròng mắt tối đen của người đàn ông sáng rực như sao, khẽ nhếch môi, cúi đầu ôn nhu hôn môi mềm mại của cô, giọng rất nhẹ: “Anh không thích em quát anh như vậy!”

Không thích?!

Sắc mặt Đồng Niệm đột nhiên biến đổi, cô nheo mắt lại nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, cười lạnh rồi áng chừng nhấc chân lên, ghé vào lỗ tai anh chậm rãi nói: “Anh trai…”

Nhưng một giây sau, sắc mặt Lăng Cận Dương đột nhiên thay đổi, đem cô đặt lên chỗ tay vịn cầu thang, làm cho cô đưa lưng về phía mình, bày ra một loại tư thế khuất nhục.

“Đồng Niệm!” Anh cúi đầu mở miệng, giọng điệu lãnh tới cực điểm: “Em định làm cho anh tức giận phải không?”

Nửa người trên bị anh đặt ở trên cầu thang, Đồng Niệm đau đớn nhíu mi, cô muốn mở miệng thì cảm giác người đàn ông phía sau đang dùng thân áp chế. Ngay sau đó một cơn đau tràn tới môi, hơi thở của anh tràn tới.

Trong miệng tràn đầy mùi thuốc lá, lại pha với bạc hà tươi mát, đó là hương vị độc của người đàn ông này. Ngón tay anh dùng sức, bắt hàm của cô mở ra, tùy ý đưa cái lưỡi linh hoạt vào càn quét khắp miệng cô, tận hưởng hương vị ngọt ngào của cô.

Đầu lưỡi anh bị cắn đau, Đồng Niệm không mở miệng kêu lên được, trán toát ra một tầng mồ hôi mịn, trong lòng dâng lên ngọn lửa tức giận, hai tay sờ loạn, níu tóc anh.

“Ah ——”

Lăng Cận Dương bị đau nên buông cô ra, dùng lực cưỡng chế hai cổ tay của cô lại, bắt lấy đặt chéo sau lưng cô, anh lại đem người cô xoay lại, lại đặt cô ở chỗ tay vịn cầu thang như cũ, nhìn chằm chằm cô, trong mắt cơn giận sôi trào.

Đồng Niệm không hề sợ hãi ánh mắt đó, cô còn muốn tiếp tục giãy dụa lại nghe thấy tiếng nói âm trầm của anh: “Em dám động đậy một chút thử xem?”

Anh cúi đấu, khuôn mặt tuấn tú lộ ra đầy ngoan độc, chậm rãi tới gần cô: “Em còn dám động nữa, anh liền ném người nhà em xuống biển, cho em sống không thấy người, chết không thấy xác!”

Tâm Đồng Niệm chợt căng thẳng, cô cắn môi, vẻ mặt như muốn phanh thây anh. Ở thời điểm cô thất thần, làn váy dưới người cô bị anh thô bạo vén lên, nương theo mà tiến tới còn có âm thanh vải bị xé nghe rất chói tai.

Thân thể đột nhiên bị va chạm, làm cho cô đau đớn kêu lên một tiếng, cô nhíu mày, thừa nhận anh xâm chiếm, chua xót và đau đớn tràn ra ở nơi sâu nhất thân thể.

Thời điểm anh muốn cô, cho tới giờ cô đều không thể phản kháng lại, có giãy dụa nhiều cũng vô ích.

Thân thể đơn bạc của Đồng Niệm chống đỡ lực đạo cường hãn của anh, bị ép buộc không biết phải làm sao, cô chỉ có thể vịn vào bờ vai anh, thân thể hai người điên cuồng dây dưa, khóe mắt cô nhìn ở gian phòng phía xa, khóe miệng đột nhiên nở nụ cười châm chọc.

Cô và anh ở gian phòng nhỏ phía sau biệt thự, tuy rằng phòng nhỏ nhưng cũng thông với lầu chính ở phía trước, nhưng mặt sau hoàn toàn bị ngăn cách, anh để cô ở đây cũng không có ai dám nhiều lời. Mà mỗi năm, chính cô chủ động yêu cầu anh ở lại đây, đây không phải là làm ra vẻ như bị ép buộc sao?

Tầm mắt mơ hồ, khóe mắt Đồng Niệm ê ẩm khó chịu, tựa hồ như có cái gì đó sẽ rơi xuống. Cô khép mắt, ngăn mình không nhìn hình ảnh thối nát này, trước mắt dần dần hiện ra một đôi mắt ôn nhu, cô nhịn không được muốn tiến tới chạm vào, nhưng cuối cùng lại thành hư không, một đi không trở lại.

Sáng sớm ngày hôm sau, thời điểm Đồng Niệm mở to mắt, trong đầu vang lên on gong, cô xoa xoa huyệt thái dương rồi ngồi dậy, nhìn thấy căn phòng như cũ, vẫn treo cái rèm rất nặng.

Ngoài cửa người hầu nghe thấy động tĩnh,nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào: “Tiểu thư, cô rời giường sao? Thiếu gia nói thân thể cô không thoải mái, không để cho chúng tôi đánh thức cô.”

Đồng Niệm cau mày, thanh âm khan khan hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Mười giờ.”

Ngón tay xoa trán một chút, cô quay đầu nhìn đồng hồ báo thức, quả nhiên đã mười giờ, may mắn hôm nay không có tiết học.

Đồng Niệm xốc chăn lên bước xuống giường, thắt lưng và giữa hai chân đau đớn, cô xoay người đi đến phòng tắm, đối diện với gương, cô sờ sờ mặt mình, nơi đó còn chút đỏ, nhưng không đáng ngại lắm.

Sửa sang bản thân, Đồng Niệm đi đến phía trước cửa sổ, cô đưa tay đẩy cửa sổ ra, không khí trong lành thổi vào mặt, làm cho tâm tình đang lo lắng của cô trở nên nhẹ nhõm.

Trong hoa viên dưới lầu, cây cỏ xanh tươi, cây tương vi nở rộ đầy màu sắc, rất sặc sỡ, hương thơm của hoa như thấm vào ruột gan.

Đồng Niệm dựa vào cửa sổ, hít một hơi thật sâu, chân mày dãn ra, không nghĩ một tiếng cười dễ nghe lọt vào tai, âm thanh kia không xa lạ, làm cho cô nhất thời nhăn mày, bước nhanh xuống lầu dưới.

 

Chương 4: Không có chỗ trở về

Phòng khách phía ngoài hành lang gấp khúc, một bóng dáng xinh đẹp, tóc ngắn ngang vai, dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú toát ra vẻ rực rỡ.

Mà người đàn ông đối diện cô gái, chỉ tùy ý ngồi ở giữa cái ghế mây, trên mặt ý cười ôn hòa, làm cho cô gái hoa chân múa tay sung sướng đến nỗi trên mặt ửng đỏ.

Từ đầu đến cuối, Lăng Cận Dương đều không mở miệng, anh như vậy là đang có tâm sự, có thể khiến cho anh ngồi đó, càng nói càng vui vẻ từ đầu đến cuối không có chút nào tẻ ngắt.

“Chị!” Cô gái tính trẻ con nghe được tiếng bước chân liền quay đầu, mặt đỏ ửng, thanh âm không ngọt ngào mấy.

Đồng Niệm ngẩng đầu, con ngươi đen nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, thấy anh cười nhún vai, lộ ra vẻ mặt vô hại. Đồng Niệm hiểu được anh cười như thế có bao nhiêu dối trá trong đó.

Quét mắt nhìn qua em họ, Đồng Niệm mím môi hỏi: “Đến đây có việc gì sao?”

Cô gái nhỏ thân mật chạy tới, kéo cánh tay của cô, giọng rất ôn nhu: “Ba mẹ nói chị về nhà ăn cơm, họ nhớ chị.” Cô gái nói lời này biểu tình rất tự nhiên, nhất là bộ dạng ngây thơ ấy.

Nhớ cô?!

Trong lòng Đồng Niệm cười lạnh, chú thím từ trước đến nay lúc có chuyện gì mới nghĩ đến cô mà thôi! Bất quá trong lòng cô nghĩ như vậy, trên mặt không lộ rõ cảm xúc gì, dù sao bọn họ cũng là người nhà cô, luôn luôn có sự ràng buộc bên trong.

Cô rút cánh tay bị kéo về, Đồng Niệm cất bước đi sau đó đột nhiên dừng lại xoay người nhìn chằm chằm người phía sau hỏi: “Em nói xong rồi sao còn chưa đi?”

Cô gái trẻ đang muốn bước tới bên chỗ người đàn ông bỗng nhiên nghe nói thế, mặt cô gái cứng đờ, sợ sệt đứng tại chỗ.

“Có khách sao?” Lúc này Lăng Trọng cười đi từ trên lầu xuống.

“Chú!” Cô gái trẻ nhanh chóng thu hồi sự xấu hổ trên mặt mình, cười chào hỏi.

Tiếng kêu của cô gái làm cho sắc mặt thanh tú của Đồng Niệm chợt biến đổi, sắc mặt cô càng thêm khó coi.

“Tâm Tâm đến à?” Lăng Trọng nhìn người trước mặt, khóe miệng nở nụ cười, ông thực sự thích những đứa trẻ có tính cách trẻ con trong sáng. “Ở lại dùng cơm trưa?”

Cô gái trẻ hơi chần chừ, đang nhìn Đồng Niệm sau đó nheo mắt lại bất đắc dĩ từ chối: “Dạ thôi ạ, lần sau cháu ở lại!” Cô xoay người cười với Lăng Cận Dương, thẹn thùng nói: “Chú, anh Cận Dương, con về trước!”

Lăng Trọng cười gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, mà Lăng Cận Dương đã muốn đứng lên, rất có ý tứ tiễn cô ra ngoài cửa lớn biệt thự.

Đồng Niệm không nói thêm gì, nói với Lăng Trọng một tiếng rồi xoay người đi lên lầu. Cô đứng ở cửa sổ lầu hai nhìn về hướng cửa lớn, ngơ ngác thẳng đến khi ở phía sau vang lên tiếng bước chân nặng nề.

“Con bé vẫn còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu.” Cho dù không cần quay đầu lại, Đồng Niệm cũng biết người đến là ai.

“Nhỏ?”

Lăng Cận Dương nghiêng người dựa vào ván cửa, đôi mắt thâm thúy lóe ra ý cười: “Con bé hiểu nhiều hơn em, cũng xem là con nít sao?”

Ánh mặt trời chiều buông xuống, Đồng Niệm xoay người nhìn anh, cặp mắt âm trầm của người đàn ông đứng đó sâu không thấy đáy, làm cho ngực cô khó chịu: “Con bé là người nhà, là người thân của em.”

Khóe miệng Lăng Cận Dương mỉm cười, anh nhướng mi nhìn cô, trầm giọng nói: “Đồng Niệm, em nghĩ nhiều quá.”

“Tốt nhất là như thế!” Đồng Niệm theo dõi ánh mắt của anh, không có chút lảng tránh.

Lăng Cận Dương cười khẽ, nụ cười của anh hay thay đổi, anh cái gì cũng không có nói, xoay người xuống lầu.

Nhìn bóng dáng anh đi xa, Đồng Niệm lần thứ hai xoay người nhìn ra phía ngoài cửa sổ, có đôi khi cô thật sự hi vọng là do chính cô nghĩ nhiều, nhưng đối phương là Lăng Cận Dương, cô không thể không xốc lại mười phần tinh thần.

Một ngày học khá nhẹ nhàng, buổi tối cũng không có học thêm, như thường lệ Đồng Niệm ngồi trên xe, rời trường học về nhà. Cuộc sống đại học vài năm nay, cô chưa bao giờ chân chính hưởng thụ nó, chiều nào học xong các bạn học tốp năm tốp ba túm tụm cùng nhau tận hưởng cuộc sống thanh xuân tuổi trẻ của họ chỉ có cô một mình, một mình ngồi trên chiếc xe đó trở lại nhà họ Lăng.

Bởi vì Lăng Cận Dương không cho phép, cho nên cô cũng không có lựa chọn nào khác.

Biệt thự nhà họ Lăng, được xây dựng ở giữa sườn núi, phong cảnh thật tốt dựa vào non nước. Lúc trước mảnh đất này là của hồi môn của mẹ Lăng Cận Dương, bởi vì tên của bà có một chữ Lan nên sau này xây lên biệt thự, Lăng Trọng gọi nơi này là Lan Uyển.

Chiếc xe Mercedes màu đen chậm rãi dừng ở cửa biệt thự, Đồng Niệm nhìn chằm chằm tấm biển có khắc chữ vàng thật to, con ngươi đen tuyền chợt lóe, khóe miệng cực lãnh. Nếu vợ chồng tình thâm vì cái gì sau khi vợ mình qua đời không sống một mình quảng đời còn lại, vì cái gì kết hôn cùng mẹ của cô, đây là tình yêu mà những người đàn ông hay nói đó sao?!

Tình yêu, ở đáy lòng của bọn họ, đến tột cùng thứ gì là giá trị?!

Hai bên sân biệt thự trồng cây ngô đồng giống của Pháp, thân cây thẳng tắp, trải qua chăm sóc tỉ mỉ cành lá xum xuê, che lấp ánh mặt trời. Đồng Niệm cất bước ra khỏi xe, xa xa nhìn thấy ở cầu thang chỗ cửa lớn, một bóng dáng màu nâu đang nằm úp, nghe được tiếng bước chân của cô, nó cọ cọ đứng lên, không ngừng vẫy đuôi với cô.

“Rella…” Đồng Niệm hạ thấp người, đưa tay vuốt vuốt đầu lông xù của nó, miệng nở nụ cười. Rella là một con chó Teddy, năm nay nó ba tuổi, huyết thống thuần khiết.

“Ngô, ngô. . . . . .”

Rella loạng choạng vẫy vẫy đuôi, làm nũng với cô, nó hơi nâng đầu trừng mắt đen bóng nhìn cô, làm cho tâm người có thể mềm yếu.

Đồng Niệm mím môi cười cười, ôm Rella vào trong ngực, sờ sờ cái đuôi tròn tròn của nó, vẻ mặt vô cùng dịu dàng. Lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy nó là lúc Rella vừa mới được sinh không bao lâu, cô luyến tiếc không nỡ bỏ nó, sau đó lại giữ nó lại. Sau này cô đặt tên cho nó là Rella, mà cái tên này phát âm trong tiếng Anh gần giống từ Cinderella

“Bé cưng.” Đồng Niệm cúi đầu, khóe miệng mỉm cười, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, ngón tay vỗ vỗ cái cằm của nó: “Mày không vui sao?”

Rella ở trong lòng cô như hiểu được tiếng của cô, nó lắc lắc đầu hướng về phía phòng khách, miệng cứ kêu ô ô.

Đồng Niệm ngẩng đầu nhìn về phía phòng khách, chỉ thấy bên trong có nhiều người, đó là lúc gặp mặt tề tựu của nhà họ Lăng, mỗi tháng có hai lần như thế. Bên trong truyền ra tiếng cười vui vẻ không ngừng, mỗi gương mặt đang cười kia đều có dán nhãn người nhà họ Lăng.

Bầu không khí như vậy xác định người ngoài không thể dung nhập, mà cô và Rella tự nhiên phải tránh xa.

Đồng Niệm nhìn ánh trời chiều, khóe mắt lướt qua một tia ảm đạm, cô đứng lên, hướng về phía cửa lớn đi ra ngoài.

Cửa sổ sát đất phòng khách, bóng dáng cao to đang nhìn cô đi xa, nhàn nhạt nhếch môi, trong mắt Lăng Cận Dương lộ ra vẻ u ám.

Đứng ở bên cạnh xe, ánh mắt Đồng Niệm ảm đạm dừng ở ánh đèn đường phía xa, ngay cả cô cũng không tưởng tượng được giờ phút này cô có thể đi nơi nào đây?

Cau mày do dự thật lâu, Đồng Niệm mới bảo lái xe lái xe đi, tuy rằng người nhà cô làm cho cô thất vọng nhưng dù sao họ cũng là người thân, mà nhìn tình cảnh này cô cũng nhớ đến họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK