Thời điểm chạng vạng, Lan Uyển rất yên tĩnh. Cánh cổng cao bên ngoài sân in từng mảng lớn mơ hồ. Ở giữa hình ảnh mờ ảo kia, một bóng dáng đang đứng lặng đó, ngơ ngác, thật lâu sau cũng không di động nửa bước.
Lăng Cận Dương hai tay nắm chặt, sợ sệt đứng tại chỗ. Anh lấy một điếu thuốc ra đưa lên môi. Cái bật lửa Ligne bằng bạch kim trong tay phản xạ ra những ánh sáng trắng xóa.
Bật mạnh vào cái bật lửa, một tiếng đinh vang lên, ánh lửa lóe lên, có thể thấy rõ khớp xương ở ngón tay anh đang run rẩy không chút sức lực.
Khuôn mặt tuấn tú của Lăng Cận Dương co chặt lại, đôi môi mím chặt, anh vứt điếu thuốc một bên xuống đất, đưa chân giẫm lên hung hăng nghiền nát.
Trước mắt hiện ra cặp mắt trống rỗng yên lặng, đáy mắt đau thương của cô làm cho anh không thở nổi, loại tư vị đau đớn này từng trận từng trận tràn vào tim phổi anh.
Một lát sau, ở bên ngoài biệt thự sáng đèn xe, một chiếc xe BMWs màu đen đi vào, Tống Đào dừng xe nhanh chóng bước vào bên trong. Anh liếc mắt một cái nhìn thấy người đứng ở hành lang, động tác càng cấp bách thêm.
“Lăng thiếu——” Tống Đào mang túi cấp cứu trong tay theo đi tới bên người anh hỏi: “Tình huống bên trong rất nghiêm trọng sao?”
Hai tròng mắt sáng ngời của Lăng Cận Dương chìm xuống, miệng khó khăn nói ra từng chữ: “Cô ấy giống như ba năm trước.”
“Đừng lo lắng.” Tống Đào đưa tay đè bở vai của anh lại, giọng an ủi: “Tôi vào xem.”
Người vừa đến là bác sĩ kiệt xuất của thành phố này, ba năm trước đây anh ta từng tiến hành hướng dẫn cho Đồng Niệm một khóa ngắn hạn. Khi nói chuyện, hai người bước nhanh vào phòng khách.
Giữa phòng khách rộng mở, đèn thủy tinh treo trên trần phát ra ánh sáng chói mắt, chiếu sáng khắp bốn phía. Lăng Cận Dương mang theo người đàn ông bên cạnh đi lên lầu, lúc đi qua nhà ăn khóe mắt anh đảo qua cái gì đó, đột nhiên dừng lại động tác.
Người hầu đã chuẩn bị cơm chiều xong, tất cả đều đã lui xuống. Lúc này giữa bàn ăn chỉ một bóng dáng đang ngồi đó. Người ngồi trước bàn ăn cầm đũa trong tay, vẻ mặt an bình đang chậm rãi ăn cơm.
Tiếng bước chân bỗng vang lên, quấy nhiễu đến người đang ăn, Đồng Niệm cười ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở người đàn ông đối diện, đồng tiễn sáng quắt không có chút gì dị thường. “Bác sĩ Tống, đã lâu không gặp.”
Thần thái nói chuyện của cô không có gì bất đồng, hơn nữa đôi mắt kia rất sáng. Tống Đào nhíu mi nhìn người đàn ông bên cạnh, thần sắc đầy ý vị thâm trường.
“Đồng Niệm——”
Nhìn bộ dạng êm đẹp của cô, Lăng Cận Dương nhăn mày, hai tay bên người nắm chặt, đáy lòng cuồn cuộn lửa giận.
“Đừng ầm ĩ.” Đồng Niệm quét mắt nhìn anh một cái, thản nhiên nói, bưng chén cơm lên tiếp tục ăn. “Đừng làm phiền em đang ăn cơm.”
Tống Đào nghe vậy hoàn toàn hiểu được, anh đè sự nổi giận của người kia lại, giọng nói mang ý cười: “Để tôi nói chuyện với cô ấy một chút.”
Cố gắng áp chế tức giận trong lòng xuống, mặt Lăng Cận Dương âm trầm, xoay người đi tới phòng khách ngồi xuống. Anh đưa tay mở cổ áo sơ mi, lồng ngực to lớn còn đang phập phồng.
Nha đầu chết tiệt kia, dám lừa anh? Sao cô dám giở trò đùa này chứ?!
Nửa ngày, bác sĩ Tống cười đi tới bên cạnh anh ngồi xuống, trong lòng đã có đáp án.
“Thế nào?” Lăng Cận Dương đưa tay lấy gạt tàn thuốc, quay đầu nhìn anh ta.
Tống Đào nhếch môi một cái, cười nói: “Lăng thiếu, đừng lo lắng quá, Đồng tiểu thư tốt lắm!”
Dừng lại, anh bổ sung thêm: “Vài năm nay trạng thái của cô ấy tốt hơn rồi.”
Nghe được lời của anh ta nói, tâm tình phiền muộn của Lăng Cận Dương dần bình tĩnh lại, anh nhẹ nhàng thở ra, mày túc nhíu nhíu. Tiễn Tống Đào xong, anh xoay người trở về nhà ăn kéo ghế ra ngồi xuống.
“Em cố ý sao?”
Đồng Niệm nắm đôi đũa, tiếp tục gắp rau, ăn cơm, biểu tình không có gì.
Lửa giận cũng tiêu tán bớt, nhưng nhìn thấy thái độ của cô như vậy, lần thứ hai lại bốc cháy lên. Lăng Cận Dương nhăn mày, đưa tay giật đôi đũa trong tay cô lớn tiếng chất vấn: “Nói chuyện!”
Không khí chợt lạnh lẽo vài phần, sắc mặt Đồng Niệm như thường, cô đem cơm nuốt xuống, chậm rãi ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, hỏi: “Anh muốn em nói gì?”
Lăng Cận Dương ngẩng người, biểu tình càng khó coi thêm, sắc mặt lo lắng của anh hiện lên, ánh mắt đầy hàn ý.
Giằng co vài giây, Đồng Niệm cúi đầu đẩy chén cơm mình ra, vẻ mặt lạnh lùng: “Như thế nào, anh chột dạ à?”
Cô nhẹ nhàng hỏi lại, giống như cái búa tạ hung hăng đập vào ngực anh. Lăng Cận Dương ngẩng đầu, đã thấy chỗ sâu trong đáy mắt cô nổi lên một tầng sương mù.
Đồng Niệm cắn chặt môi, cố nuốt lệ vào trong, cô ngẩng đầu gằn từng chữ: “Nếu ba năm trước đây, tôi có thể sống thêm lần nữa thì từ nay về sau, tôi sẽ sống thật tốt! Nhất định sống tốt hơn anh!”
Ngón tay trên bàn chậm mở ra, nội liễm Lăng Cận Dương trầm lại, anh nhìn về phía cô, đã thấy cô nhắm mắt xoay người rời đi.
Ở giữa cầu thang hình cầu, bóng dáng cô hiu quạnh, đang ngẩng cao đầu lộ ra cái cổ mảnh khảnh. Lăng Cận Dương gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng cô, anh mím môi đôi mắt lại tịch mịch thêm.
Sáng sớm hôm sau, An Hân mở mắt ra không lâu đã nhận được điện thoại của Đồng Niệm.
Sau khi thả di động ra, trên mặt cô còn vẻ phức tạp, kinh ngạc và còn mang theo vẻ mất mác.
Nhưng cô rất nhanh cười đứng lên, đối với Đồng Niệm trong lòng cô đã sớm chuẩn bị mọi thứ. Vô luận thủ đoạn thế nào, phương cách nào, cũng sẽ tận sức đuổi địch nhân đi, không để ai uy hiếp mình.
Ăn mặc chỉnh tề xong, ngồi trước bàn trang điểm tinh tế hóa trang cho mình xong, khuôn mặt hoàn mỹ hiện ra, cô vừa lòng gật đầu lúc này mới đi ra ngoài.
Đi vào quán cà phê đã hẹn trước, so với thời gian hẹn còn sớm, An Hân ngồi xuống khóe miệng dâng lên ý cười. Thói quen làm việc của cô là nắm quyền chủ động, không có nắm chắc chuyện tình, cô chưa bao giờ làm thế.
Lát sau, Đồng Niệm đẩy cửa đi vào, ngồi xuống chỗ đối diện.
Hương thơm Cà phê Blue Mountain xông vào mũi, ngón tay Đồng Niệm khẽ vuốt cái ly, hương vị kia làm hứng khởi tinh thần. Chỉ tiếc cô không uống cà phê.
“Thất vọng không?” Đẩy cái ly trước mặt ra, Đồng Niệm cười hỏi cô ta.
An Hân biến sắc, nhưng rất nhanh khôi phục vẻ bình tĩnh: “Cô đang nói cái gì, cái gì thất vọng?”
Cô ghét nhất bị người ta sắp đặt, Đồng Niệm mở màn hình di động, đem đoạn hội thoại ngày hôm qua phát lên, đưa tới gần cô ta: “Nếu tôi giao cái này cho Lăng Cận Dương thì cô nói sẽ như thế nào đây?”
An Hân nắm chặt ly cà phê, nhìn chằm chằm mặt của cô, ánh mắt lạnh lùng: “Cô dám?!”
“Ừ?” Đồng Niệm nhún nhún vai, ngón tay dừng ở màn hình, đáy mắt nổi lên ý cười: “Chúng ta thử xem….”Dứt lời, ngón tay cô khinh hoạt, phát đoạn âm thanh.
“Từ từ!” An Hân rốt cuộc cũng thiếu kiên nhẫn, đưa tay chế trụ cổ tay Đồng Niệm lại, mặt cười trắng bệch.
Chương 40: Oán hận qua lại
Ánh sáng sung túc nơi cửa sổ sát đất. Ánh mặt trời xuyên thấu qua kính thủy tin chiếu vào, một mảnh khô nóng.
An Hân gắt gao nhìn chằm chằm người đối diện, ngón tay không tự giác nắm chặt, cô tưởng rằng Đồng Niệm cho xem qua ảnh chụp sẽ có chỗ xúc động. Trường hợp đính hôn của mình, khẳng định còn lưu lại trong lòng cô nhiều bóng ma. Ai có thể nghĩ đến, cô gái này lại có thể bình tĩnh thần kỳ như vậy?!
“Nói đi, cô muốn thế nào?” An Hân hoãn khẩu khí, sắc mặt bình tĩnh trở lại.
Đồng Niệm cúi đầu cười, đưa màn hình điện thoại đến đối diện cô ta, rồi sau đó ngón tay trợt vài cái, rất nhanh mở hình ảnh ra.
“Cô….” Đối mặt với hành vi của cô, An Hân lần thứ hai kinh ngạc, trong lòng khó hiểu.
Thu hồi điện thoại lại, Đồng Niệm nhìn cô, cười nhạo nói: “Lăng Cận Dương không có dạy cô, đạo lí tri kỷ tri bỉ sao?” (đạo lý gì vậy bà [email protected]@)
Đôi mii thanh tú của An Hân nhanh túc, khuôn mặt cười khó phân biệt, cô cắn môi khó hiểu: “Đồng Niệm cô có ý gì?”
Một tay chống cằm dưới tinh xảo, Đồng Niệm không tiếng động, cười rộ lên, khóe mắt lướt qua tia lạnh lẽo: “Cô muốn kích thích tôi, hẳn là nên tìm bác sĩ của tôi hỏi trước một chút cho rõ!”
Cô quay đầu nhìn thấy khuôn mặt đối diện đang chột dạ, âm thanh lạnh lùng: “Tôi đã tới Lam Điệu vô số lần, cô cho rằng cái việc đính hôn kia có thể làm gì tôi sao?”
Sắc mặt An Hân đanh lại, đáy mắt cuồn cuộn phập phồng chuyện tình, thật ra cô đã muốn đi tìm bác sĩ Tổng nhưng Lăng Cận Dương là ai, có thể làm mà không kinh động đến anh sao?
Được rồi, cô không thể không thừa nhận, tiểu nha đầu này không đơn giản, cô đã phán đoán sai lầm.
“Tôi cũng không muốn vòng vèo với cô.” Đồng Niệm vuốt chút tóc bị rơi xuống, đồng tiễn sâu thăm một mảnh: “Nếu chuyện ba năm trước đây, cô đã biết thì cũng hiểu được, vì sao Lăng Cận Dương lại đính hôn với cô rồi chứ?”
Những lời này hung hăng đánh vào chỗ đau của An Hân, ba năm trước, đại biến xảy ra ở nhà họ Lăng, cô mới được Lăng Cận Dương đáp ứng đính hôn. Cô so với bất kì ai hiểu được, cuộc hôn nhân này cô chỉ có thể chiếm được người nhưng không chiếm được trái tim.
“Cô đang khoe khoang trước mặt tôi sao?” Sắc mặt An Hân khó coi, khóe mắt lại hiện lên hàn ý.
Đồng Niệm cười, trong lòng nổi gợn sóng. Cô có gì để khoe sao? Chuyện tình yêu này, cô không phải là người thua trận sao?
“Tôi chỉ muốn, lấy lại cuộc sống thuộc về tôi.” Thu hết tất cả chuyện tình, đôi mắt Đồng Niệm trong suốt, không chứa một tia tạp niệm.
An Hân có chút thất thần, cô không thể tin tưởng, cắp mắt kia không có gì ngoài sự lạnh mạt.
Nhận thấy sự dò xét kĩ lưỡng của cô ta, Đồng Niệm lắc đầu, đôi môi nhấp nhẹ: “Cô sẽ không hiểu được.” Dừng lại, cô bình tĩnh nói tiếp: “An Hân, làm chuyện ghê tởm này đối với tôi, cô tốt nhất đừng làm ra nữa.”
“Này hiếp tôi?” Ngửa đầu nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô, An Hân cười nhạo khinh miệt, không thỏa hiệp.
Đồng Niệm chậm rãi đứng lên, một tay đặt trên bàn, gò má tiến dần tới mặt cô ta: “Cô có biết cái này không phải là uy hiếp đúng không? Nếu tôi có thể sống lại, thì nhất định phải hạnh phúc hơn so với các người!”
Trong lòng An Hân co rút, ánh mắt lãnh liệt của cô không khác Lăng Cận Dương là mấy, mang theo sự soi thấu lòng người.
Theo quán cà phê đi ra, ánh sáng bên ngoài chói mắt, Đồng Niệm đưa tay lên che, lo lắng rơi xuống chỗ sâu trong lòng.
Ba năm trước đây, ở Lam Điệu cô tận mắt thấy người trong lòng cùng cô gái khác đính hôn, một khắc kia, thế giới của cô sụp đổ. Cô vô luận thế nào cũng không giải trừ được ma chướng trong lòng mình, mắc chứng tự bế. Có lẽ cha mẹ rủ lòng thương xót nên ba tháng sau cô khôi phục.
Vài năm này oán hận dây dưa, đã đến lúc kết thúc.
Trở lại Lan Uyển, biệt thự chìm trong im ắng, người hầu đang làm việc không có gì thay đổi.
Đã nghỉ học hoàn toàn ở trường, Đồng Niệm rốt cuộc không tìm thấy chỗ ẩn thân. Cô theo cầu thang đi về lầu chính, đi vào chỗ có ánh sáng mặt trời.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, ánh mặt trời ngập khắp phòng, phòng ngủ thực sạch sẽ mỗi ngày đều có người hầu dọn dẹp, đây là nơi mẹ cô còn sống đã ở.
Bài trí trong phòng vẫn như trước, đây là nơi cô thích nhất nhưng từ khi mẹ qua đời cô ít khi vào đây, bốn năm rồi, cô sợ hoài niệm sợ hãi cảm giác này.
Đi tới trước quầy góc tường, khung hình trên bàn, cái thứ nhất là ảnh chụp với mẹ, trong hình cô cười tươi rất đẹp. Cái thứ hai là cô ngồi trong lòng mẹ, mẹ con thân thiết ôm nhau. Cái thứ ba có bốn người, khuôn mặt hai người đàn ông, làm đau đớn lòng cô.
Cô cầm tấm hình cuối cùng lên, hít một hơi thật sâu, khóe miệng cười lạnh.
Cái gọi là ảnh gia đình đây ư? Không, cái này không phải gia đình của cô.
Trong lòng Đồng Niệm cũng không nghĩ vậy, lúc trước ba qua đời sớm, mẹ còn trẻ tuổi, lại mang theo cô, cho nên mẹ tái giá cô không thể ngăn cản. Nhưng mẹ mất, đó là đoàn tụ cùng ba, bọn họ mới chân chính là vợ chồng, vợ chồng son, là cha mẹ sinh dưỡng ra cô. Cô vẫn còn ghi nhớ, một nhà ba người, đây mới là gia đình cô.
“Mẹ….” Đồng Niệm đưa tay sờ ảnh mẹ mình, đáy mắt ôn nhu: “Con phải rời khỏi dây, không thể lập tức mang theo mẹ đi.”
Ngón tay mảnh khảnh, vỗ về lên ảnh chụp, khóe miệng tươi cười. Ánh mắt Đồng Niệm nhiệt nhiệt, tựa hồ sắp có gì đó tràn ra: “Mẹ nhớ phải chờ con, chờ con sẽ đón mẹ ở cùng chỗ với ba.”
Di đông trong túi vang lên, Đồng Niệm nhìn thấy do dự một hồi rồi cũng nhận điện thoại: “A lô?”
Vi Kỳ Hạo gác hai chân lên bàn học, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cô mặt áo tốt nghiệp, diện mạo nghiêm túc, khóe miệng cười tươi, ôn hòa: “Em chừng nào rảnh, tôi đem ảnh tốt nghiệp cho em?”
Đồng Niệm nghĩ nghĩ, bên môi hiện lên ý cười: “Anh cứ để đó trước đi, nếu tôi thành công, tôi…sẽ gọi điện thoại cho anh.”
“Thành công?” Vi Kỳ Hạo hứng thú nhíu mi, giọng điệu vui vẻ: “Em muốn làm gì?”
Năm ngón tay theo bản năng nắm chặt, Đồng Niệm không cười cũng không giải thích thêm: “Anh sẽ biết thôi, tạm biệt.”
Nắm điện thoại di động trong tay, cô nhìn chằm chằm ảnh chụp, âm thầm cầu nguyện. Mẹ, mẹ phải phù hộ cho con.
Nghe cô cắt đứt điện thoại, trong lòng Vi Kỳ Hạo nổi lên tia quái dị, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cặp mắt u buồn trong ảnh kia, suy nghĩ mất hồn hồi lâu.
. . . . . .
Dùng cơm chiều xong, Đồng Niệm trở lại phòng ngủ. Tắm rửa xong, cô thay váy ngủ màu trắng, thả mái tóc dài xuống giống như bộ dạng đã từng có.
Đứng trước kính, cô nhìn chính mình, không khỏi cảm khái. Tiểu cô nương trước kia giờ đã xinh đẹp động lòng người, nhưng hồn nhiên sớm không còn nữa.
Cất bước đi tới phía trước cửa sổ, cô nhìn ra phía xa, đẩy cánh cửa ra biên, ngó ra ngoài nhìn thấy phòng cách vách tương thông với phòng mình.
Hít một hơi thật sâu, Đồng Niệm trèo lên cửa sổ, cả người đứng trên cửa sổ rộng thùng, từng bước di chuyển. Đã lâu không có đi như thế này, trong lòng cô sợ hãi không ít. May mắn khoảng cách chỉ có vài bước, cô đã đi qua bên kia, quả nhiên cửa không khóa.
Theo cửa sổ tiến vào, Đồng Niệm vứt bỏ khác thường trong lòng mình, đi tới trước giường, xốc chăn lên đi vào, động tác nhanh nhẹn.
Trong garage xe đèn sáng, người đàn ông cất xe xong cất bước đi vào biệt thự. Trên người anh mang theo mùi rượu, cước bộ không vững, trực tiếp đi lên lầu hướng về phòng ngủ.
Trải qua phòng thứ nhất, Lăng Cận Dương dừng một chút, tiện đà đẩy cửa đi vào. Giữa phòng ngủ không có bóng người, anh nhíu mi nhìn quét một vòng chợt thấy cửa sổ ngoài ban công đang mở.
Nhìn thấy cửa sổ mở, trên đó còn lưu lại dấu dép, đôi mắt thâm thúy của anh giật giật, bước nhanh về phòng mình, thậm chí mang theo chút cấp bách.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, trong không khí thoảng mùi hương hoa lài. Lăng Cận Dương thấy trên giường lộ ra bóng dáng, khêu gợi hầu kết nhịn không được lăn lộn.
Anh đem cửa phòng đóng lại, đi tới bên giường ngồi xuống, nhìn thấy người trong chăn, khuôn mặt tuấn tú kín như bưng.
“Cố ý biểu diễn như thế này là cho anh xem sao?”
Đồng Niệm mở to mắt, bởi vì trong lời nói của anh, lòng cô kinh hoảng không thôi. Cô ngồi dậy, đôi mắt đén láy nhìn cặp mắ anh, tâm tình phức ạp, ngay cả cô không phân biệt được đâu là thật giả.
Ánh mắt giao nhau, hai tròng mắt Lăng Cận Dương thâm thúy làm cho người ta không thể nhìn trộm. Ngay tại khi Đồng Niệm nghĩ mình bị chọc thủng, đã thấy anh đột nhiên áp chế mặt, hung hăng hôn lên môi cô.