Chương 65: Chẳng bằng ai
-Em không cần!
Hà Thụy Lâm điên cuồng lắc đầu, trong miệng không ngừng nhắc lại câu:
-En không cần, em không muốn thanh toán hết với anh, em muốn anh yêu em.
Nước mắt, tóc tai rối bời, dáng vẻ của cô ta thật nhếch nhác.
Cho dù như vậy, Tông Cảnh Hạo cũng chưa từng có chút mềm lòng.
-Cơm và thức ăn đã chuẩn bị xong rồi!
Hạ Trân Du đi vào, vốn định nói với Hà Văn Hoài cơm và thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, có thể ăn cơm, kết quả là thấy cảnh tượng Hà Thụy Lâm trong tay cầm dao đâm Tông Cảnh Hạo.
Máu tươi, như một cú huých mạnh vào ngực bà.
Hét lên một tiếng kinh hãi.
Mọi người lúc này mới định thần lại, Tông Khải Phong hét lên:
-Mau gọi xe cứu thương.
Hà Văn Hoài ngây người hét lớn với Hà Thụy Trạch ở cạnh bọn họ:
-Còn không mau kéo em gái con ra!
Chuyện này vốn là lỗi của Tông Cảnh Hạo, bây giờ anh đến nhà họ Hạ lại bị thương.
Như vậy làm bọn họ vốn chiếm ưu thế, lại rơi vào thế bất lợi.
Chuyện thành ra thế này, chẳng có lợi gì với ông ta cả, trong lòng nổi giận, lại không thể trút ra, tay siết chặt vào cạnh bàn, mu bàn tay nổi gân xanh.
Cạch!
Khoảnh khắc Hà Thụy Trạch kéo được em gái ra, con dao hoa quả rơi xuống đấy, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Trên mũi dao dính máu tươi.
-A, A Hạo anh không sao chứ?
Hà Thụy Lâm muốn đưa tay chạm vào vết thương của anh.
Tông Cảnh Hạo hất tay cô ta ra, vào lúc đó, trong phòng khách đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.
Ánh mắt mọi người đều hướng vào chiếc áo khoác của Tông Cảnh Hạo trên sofa, âm thanh từ đó phát ra.
Ánh đèn sáng trưng từ trên đỉnh đầu Tông Cảnh Hạo chiếu xuống thành một vòng sáng, cả người anh đều được vòng sáng bao trùm.
Mập mờ, không nhìn kỹ sẽ không thấy những giọt mồ hôi li ti chảy ra trên trán anh.
Anh nhấc áo khoác, móc điện thoại ra, nhìn thấy là Quan Kình gọi đến, anh bắt máy.
Rất nhanh giọng Quan Kình truyền tới:
-Sếp Tông, chuyện anh muốn tôi điều tra, tôi đã tra rõ ràng rồi, 6 năm trước Lâm Tân Ngôn xảy ra tai nạn xe, mới thấy hứa không quay lại làm thủ tục ly ôn được, Hà Thụy Trạch dẫn cô ấy và mẹ cô ấy đến nước A ẩn náu, thời gian đầu bọn họ sống tại Bali, sau đó mới chuyển đến thủ đô nước A, giai đoạn này, những manh mối về cuộc sống của bọn họ, đều bị Hà Thụy Trạch cố gắng xóa sạch, không muốn để người khác biết.
Tông Cảnh Hạo nắm chặt lấy điện thoại, ánh mắt dần dần ngước lên, đặt lên người Hà Thụy Trạch đang ôm Hà Thụy Lâm.
Anh nhìn Hà Thụy Trạch, nhưng lại nói với Quan Kình:
-Những năm này, anh ta vẫn ở cùng cô ấy?
-Vâng….
Mây đen tích tụ, cuồn cuộn trong đôi mắt hung dữ của anh:
-Dùng quan hệ gì?
Quan Kình cách cái điện thoại cũng cảm thấy cơn giận bức người từ Tông Cảnh Hạo, bất giác nuốt nước bọt, lời anh ta vẫn chưa nói hết, có thể đừng tức giận sớm như vậy không?
Chắc chắn lời trách móc của anh ta, Tông Cảnh Hạo không nghe thấy, chỉ có thể thành thực đáp:
-Có vẻ như, cô Lâm không hề chấp nhận anh ta, chỉ coi anh ta như anh trai, ngoài anh ta ra bên cạnh không có người đàn ông nào khác, cũng không phải không có ai là con trai…. Cô ấy sinh được một bé trai.
-Tôi biết rồi.
Tông Cảnh Hạo cúp máy, trừng mắt lạnh lùng nhìn Hà Thụy Trạch, sau đó quét mắt sang người nhà họ Hà:
-Các người vẫn có thể ra điều kiện.
Nói rồi liền bước ra khỏi nhà học Hà, dường như không muốn tiếp tục dây dưa thêm.
Trong phòng khách lộn xộn, phút chốc yên ắng, Hà Văn Hoài mới bình tĩnh lại, kéo nụ cười lên mặt:
-Ông Tông, chuyện này….
Tông Khải Phong chống tay đứng dậy, giọng nói trầm ổn không mấy vui vẻ:
-Con trai tôi có lỗi trước, dù sao cũng là nói không giữ đúng lời hứa, các ông có yêu cầu gì thì cứ đề ra.
Lần này Tô Cảnh Hạo bị thương rồi, ông còn nói như vậy, rõ ràng là không vui.
-Ông đừng nói vậy, chuyện tình cảm của bọn trẻ, hợp rồi tan là chuyện thường tình, không làm được người thân, còn có tình cảm mà phải không, sao tôi có thể đề ra yêu cầu gì chứ.
Hà Văn Hoài bồi thêm gương mặt cười.
Ông nói vậy rồi, Tông Khải Phong cũng không tiện nói gì nữa, gọi một tiếng:
-Chú Phùng chúng ta về thôi.
Chú Phùng vội vã qua đón:
-Cậu chủ đến bệnh viện rồi, chúng ta qua đó không?
-Có thể không đi sao, tôi chỉ có một đứa con trai này thôi.
Lời này của công cũng không biết nói cho ai nghe nữa, gương mặt Hà Văn Hoài lại biến sắc, rất rõ ràng, lời này của ông đầy ẩn ý.
Hay là cố ý nói để ông ta nghe?
Trong lòng Hà Văn Hoài bực bội, Tông Cảnh Hạo này có gan lắm, không thể không thừa nhận anh rất quyết đoán, cứng rắn xoay chuyển được cục diện bất lợi với anh.
-Thụy Hàng, con đi tiễn đi.
Hà Thụy Hàng đứng ở cửa nghe thấy lời bố nói, vội vã đi theo:
-Bác Tông, cháu tiễn bác.
Tông Khải Phong không đáp lại, chú Phùng mở cửa xe, ông cúi người ngồi vào, nhì Hà Thụy Hàng đứng ở cạnh một cái:
-Thay tôi chuyển lời cho bố cậu, chuyện này, tôi không để bụng.
Chuyện vạch mặt, đối với mọi người đều không tốt.
-Vâng, cháu nhất định sẽ chuyển lời.
Hà Thụy Hàng nhẹ nhàng đóng cửa xe, dặn dò tài xế:
-Lái xe từ từ.
Đợi đến kho chiếc xe rời đi, Hà Thụy Hàng mới quay người vào phòng, Hà Văn Hoài tối sầm mặt, ngồi ở đó, nhìn con trai và con gái mình, muốn dạy dỗ mấy câu, cũng không tìm được lời để nói.
Cuối cùng cười lạnh một tiếng:
-Tông Cảnh Hạo thủ đọan thật cao tay.
Hà Thụy Hàng quay lại vừa đúng lúc nghe được lời này, bất giác nhìn em trai một cái, thở dài một hơi:
-Chẳng bằng ai, chúng ta quả thực không có bản lĩnh bằng người ta, vốn tưởng em gái và anh ta có thể kết hôn, trở thành người nhà, không nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này…
-Các người nói đủ chưa?
Hà Thụy Lâm hét lớn, đính hôn bị hủy bỏ người buồn nhất là cô ta được chứ?
-Nếu con có bản lĩnh, anh ta sẽ hủy hôn sao?
Hà Văn Hoài đập bàn đứng dậy.
Vì chuyện này của cô ta, làm cả nhà loạn lên, cô ta còn có mặt mũi mà nổi cáu?
Hạ Trân Du đi tới vỗ lưng Hà Văn Hoài, an ủi:
-Con trẻ không hiểu chuyện, ông đừng tức giận.
-Con cái tôi sinh ra, không bằng người ta, tôi có thể nói gì?
Hà Văn Hoài vùng tay, quay người đi vào trong.
Hạ Trân Du đi theo khuyên chồng.
Sợ ông ta tức giận.
Hà Thụy Hàng cũng cảm thấy thất vọng về em trai, gọi người giúp việc đến thu dọn phòng khách rồi về phòng mình.
Phòng khách chỉ còn lại Hà Thụy Trạch ôm lấy Hà Thụy Lâm đnag run rẩy.
-Anh đỡ em về phòng.
Anh đỡ Hà Thụy Lâm.
-Tại sao?
Hà Thụy Lâm đến bây giờ vẫn không cách nào chấp nhận được sự thật Tông Cản Hạo muốn hủy bỏ hôn ước.
Cô ta không hiểu, sự việc sao lại đi đến bước nào?
Người phụ nữ đó, rõ ràng đã mất tích 6 năm rồi.
Tại sao lại xuất hiện?
Cô ta nắm lấy cổ áo của Hà Thụy Trạch:
-Anh à, nhiều năm như vậy rồi, tại sao anh không biến cô ta thành người phụ nữ của anh?
Nếu Lâm Tân Ngôn theo Hà Thụy Trạch, cho dù Tông Cảnh Hạo biết cô ta cũng sẽ không có suy nghĩ gì với cô ta nữa.
-Em mệt rồi, cần nghỉ ngơi thật tốt.
Hà Thụy Trạch đỡ cô ngồi lên giường.
Nhưng Hà Thụy Lâm không chịu bỏ qua cho Hà Trụy Trạch:
-Anh.
Cô ta nhìn anh:
-Lúc đầu tại sao anh muốn cứu cô ta, không để cô ta chết đi? Cô ta chết rồi, sẽ không có ai đi tranh A Hạo với em nữa…
Hà Thụy Trạch chau mày:
-Em đang nói linh tinh cái gì vậy?
-Em không nói linh tinh!
Hà Thụy Lâm phút chốc đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm vào anh nham hiểm nói:
-Em vì để A Hạo áy náy với mình, lấy mình, em cố ý làm ra vụ tai nạn xe, để giống thật, em thực sự đã bị xe đụng, đau, thực sự rất đau, cho nên em cũng muốn cô ta nếm thử mùi vị bị xe đâm đó…
Ha ha….
Hà Thụy Lâm cười điên rồ.
Nhưng Hà Thụy Trạch lại cứng nhắc đứng đó, không biết nên phản ứng thế nào, cư xử thế nào với cô em gái này đây.
Cô ta, sao cô ta lại độc ác như vậy?
Rõ ràng khi còn nhỏ, cô ta ngây thơ đáng yêu như vậy.
-Lâm Lâm.
Hà Thụy Trạch nhìn cô ta:
-Năm đó, em bảo Lâm Tân Ngôn thay thế em là vì điều gì?
Đây luôn là chuyện anh nghĩ mãi không hiểu.