Mục lục
Sự hấp dẫn của Tổng tài (full 1073 chap) – Lâm Tân Ngôn – Tông Cảnh Hạo (Truyện full tác giả: Ngự Miêu)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 357: Không nên cho em cái danh phận à?.

Người nọ vừa nghe được: “Vợ của tổng giám đốc Tông là người bình thường.”
Người đó không dám tin, cảm thấy điều này không thể tưởng tượng nổi.
Tông Cảnh Hạo nhìn trúng phụ nữ, mà lại là con gái của một gia đình bình thường?
“Vợ của tổng giám đốc Tông có phải là có điểm nào đó tài giỏi.” Người đó kín đáo hỏi: “Có phải có chỗ nào hơn người không?”
Không trách mọi người không tin, Tông Cảnh Hạo cưới một người phụ nữ bình thường.
Trước tiên nhìn điều kiện của bản thân Tông Cảnh Hạo, tỉ phú giàu có trẻ tuổi nhất trong nước, dáng dấp cao ráo, lại còn đẹp trai, đúng chuẩn con nhà người ta bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, mà những người giàu sẽ rất coi trọng môn đăng hộ đối, sẽ chú trọng sự kết hợp vững mạnh.
Trong thực tế, căn bản không có những thứ như trên phim truyền hình, nào là chuyện cô bé lọ lem trở thành phượng hoàng, trừ phi cô bé lọ lem đó tài giỏi, hoặc là có điểm nào đó hơn người khác.
Nếu không thì sẽ không bị nhìn trúng.
Cô bé lọ lém gả vào gia đình giàu có, trên thực tế thật sự đã ít lại càng ít.
Quan Kình liếc mắt nhìn người nọ: “Có chỗ nào đó hơn người hay không thì các người nên đi hỏi tổng giám đóc Tông ý, một người ngoài như tôi thì làm sao mà biết được vợ của sếp có điểm nào hơn người chứ?”
Người đó liền cứng họng, ngượng ngùng bật cười: “Không dám.”
Vốn dĩ anh chỉ muốn hỏi xem, vợ của sếp có phải rất có năng lực, kết quả là bị Quan Kình nói như vậy, ngược lại tỏ rõ anh hỏi chuyện quá mức đời tư, cảm giác có vài phần mập mờ.
Quan Kình giả vờ nghiêm túc: “Không dám thì mau đi làm việc đi ơ.”
Thực ra là anh sợ mấy người này, không ngừng hỏi, sợ sẽ nói ra những điều không nên nói.
Dù sao thì chuyện của Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo, thật sự có thể dùng từ ‘Phức tạp’ để hình dung.
Rõ ràng là Quan Kình cũng không muốn tiết lộ nên bọn họ gặng hỏi cũng chỉ vô ích.
Mọi người tốp ba tốp năm tản ra, âm thầm suy đoán cũng không ít, dù sao thì với điều kiện của bản thân Tông Cảnh Hạo cũng sẽ không nên tìm một người quá kém.
Nhưng mà theo như Quan Kình tiết lộ thì người phụ nữ này không phải là con gái nhà danh giá, nhưng mà có thể được Tông Cảnh Hạo xem trọng, hơn nữa còn có thể được Tông Cảnh Hạo dẫn đến trước mặt toàn thể khu văn phòng, tự mình tuyên bố thân phận của cô, có thể nhìn ra Tông Cảnh Hạo rất coi trọng cô.
Cứ coi như Hà Thụy Lâm trước đây, anh cũng chưa từng như vậy, chưa từng trước mặt biết bao nhiêu người tuyên bố như vậy.
Chỉ thừa nhận đang có quan hệ yêu đương với Hà Thụy Lâm.
Thừa nhận và tuyên bố, hai người này nhìn có vẻ không khác nhau cái gì, nhưng thật ra khác biệt rất lớn.
Có thể khiến một người có địa vị, hơn nữa còn là một người đàn ông giàu có tự mình công khai mối quan hệ của mình và một người phụ nữ, chỉ có thể nói rõ, trong lòng anh rất thích người phụ nữ kia.
“Thật không dám tin, tổng giám đốc Tông mà lại kết hôn rồi, cô gái đó quả đúng là có năng lực nha.”
“Đúng vậy, dáng dấp cũng là một chuyện đó nha, lại có khả năng quyến rũ sếp tổng, không có năng lực thì đúng là làm không được.” Có người phụ họa.
“Cái gì mà dáng dấp chính là một chuyện?” Một đồng nghiệp nam trêu chọc đồng nghiệp nữ: “Người ta so với thư ký Bạch xinh đẹp hơn nhiều nhé, hơn nữa người ta trước đây cũng từng đến công ty, cô từng nhìn dáng vẻ của bà chủ bao giờ chưa? So với cái người tên thư ký Bạch kia bình dị gần gũi hơn nhiều nha. Đừng có mà nghĩ người ta gả cho sếp thì các người liền đố kỵ, thừa nhận người ta rất đẹp lại khó đến vậy hay sao?”
Từng câu từng chữ của đồng nghiệp nam đã ngăn chặn được tất cả cái miệng không phục của đồng nghiệp nữ.
“Aizzz, cũng không biết cô gái này quen biết tổng giám đốc như thế nào nhỉ, làm sao mà quyến rũ người ta mất rồi, đáng nhẽ tôi cảm thấy mình vẫn có cơ hội nha.”
“Cút đi, nhìn cô tôi thấy ớn.”
Đồng nghiệp nữ vỗ nhẹ vào anh: “Anh kinh tởm tôi á, tôi mới là không thèm anh thì có.”
Quan Kình nổi cáu: “Các người muốn nói, hay là bây giờ tôi gọi điện cho sếp bảo anh ấy quay về—-Giải thích rõ ràng cho các người nghe?”
Đúng như Lâm Tân Ngôn nghĩ, một khi mọi người biết thân phận của cô, chắc chắn sẽ có rất nhiều suy đoán.
Dù sao thì trước đây không có chút dấu hiệu nào.
Bỗng nhiên anh tuyên bố như vậy, dĩ nhiên sẽ làm mọi người tò mò.
Nếu như biết được sự tồn tại của Lâm Hi Thần và Lâm Nhụy Hi, sợ rằng sự suy đoán sẽ càng nhiều hơn.
Dưới hầm để xe của tòa công ty, Lâm Tân Ngôn trừng mắt nhìn Tông Cảnh Hạo.
“Sao anh chưa hỏi qua xem em có đồng ý hay không mà làm như vậy, anh có biết em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng tâm lý hay không?”
Tông Cảnh Hạo một tay dựa lên cửa xe, hơi khom lưng, nhìn Lâm Tân Ngôn: “Anh nói sai à?”
“Em không bảo anh nói sai, ít nhất thì anh cũng nên nói với em trước chứ, để em còn chuẩn bị tâm lý, anh như này em rất bối rối, bây giờ những người ở công ty của anh không biết sau lưng nói em như thế nào nữa.” Lâm Tân Ngôn đỡ trán, cảm thấy không biết phải làm sao.
Tông Cảnh Hạo cười, anh giơ tay lên bóp chiếc mũi nhỏ của cô: “Sợ cái gì? Có anh ở đây, hơn nữa em ngủ với anh lâu như vậy, không nên cho em một cái danh phận hay sao?”
Mặt của Lâm Tân Ngôn trong nháy mắt đỏ bừng, cái người này, đây là nơi nào? Sao nói chuyện cũng không để chút ý tứ gì cả.
Tông Cảnh Hạo chủ động nhún nhường, ôm cô lên xe: “Chúng ta đi thôi.”
Lâm Tân Ngôn trừng mắt nhìn anh, sao lại có thể vô liêm sỉ như thế nhỉ? Dáng vẻ vô lại như này chỉ có cô mới có thể nhìn thấy, bộ mặt thật của anh cũng nên để cho những nhân viên kia nhìn một chút.
“Yên tâm, chết không được, nhiều lắm thì ăn miếng trả miếng thôi.” Tông Cảnh Hạo bỗng nhiên nói.
Lâm Tân Ngôn mãi mới phản ứng lại, qua một lúc thật lâu cô mới hiểu ra ý nghĩa của câu nói này.
Lâm Tân Ngôn yên lặng nhìn anh, dáng vẻ nguy hiểm này giống y sì Lâm Hi Thần, không hổ là cha con với nhau.
Biết Bạch Dận Ninh không nguy hại đến tính mạng nên cô cũng yên tâm hơn.
Lúc này, hai người lái xe đến nhà họ Văn.
Tông Cảnh Hạo dừng hẳn xe lại, Lâm Tân Ngôn đẩy cửa, anh đưa tay ra, Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu nhìn anh một cái, đặt tay vào lòng bàn tay của anh.
Anh nắm chặt tay của Lâm Tân Ngôn, dìu cô xuống, sau đó đóng cửa xe lại.
“Đi thôi.”
Không phải là lần đầu tiên tới, biết Lý Tịnh khá bình dị dễ gần, cũng không có câu nệ gì.
Đi đến cổng Tông Cảnh Hạo ấn chuông.
Rất nhanh cửa mở ra, Lý Tịnh mặt mày hớn hở chào đón: “Mau vào đây.”
Lâm Tân Ngôn chủ động chào hỏi, đi theo Tông Cảnh Hạo vào trong.
Tay của Văn Khuynh vẫn còn đeo băng, một tay cầm báo ngồi trên ghế sofa, thực ra ở thời đại này số lượng người đọc báo thực sự không nhiều, đa số mọi người đều ôm lấy điện thoại di động.
Không có người nào đủ kiên nhẫn để đọc báo.
Cũng chỉ Văn Khuynh mới có sự kiên nhẫn này.
Nghe thấy có tiếng động ông đặt tờ báo xuống, nhìn người đi tới.
Tông Cảnh Hạo hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa ạ?”
Văn Khuynh khoát tay: “Không sao, vết thương nhẹ thôi.”
Tông Cảnh Hạo ngồi xuống ghế sofa: “Gọi cháu đến đây là có chuyện gì à?”
Trừ ngày lễ tết ông chủ động gọi anh tới thì bình thường Văn Khuynh gọi anh tới, tất cả lớn nhỏ ít nhiều đều là có chuyện mới gọi anh tới.
Cho nên anh mới hỏi.
Sắc mặt Văn Khuynh hơi ngưng lại, rất nhanh liền khôi phục như bình thường, giả bộ giận dỗi: “Nhớ cậu không được à? Làm sao, mẹ cậu không còn nên chê bác à?”
Tông Cảnh Hạo cười không nói.
“Đi thôi, chúng ta qua bên này vừa ăn vừa nói, bác gái chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon.” Văn Khuynh đứng dậy, dẫn đầu đi vào nhà bếp.
Tông Cảnh Hạo dắt tay Lâm Tân Ngôn theo sau đi vào.
Lý Tịnh bận bịu từ trong nhà bếp mang thức ăn lên.
Lâm Tân Ngôn đứng dậy: “Để cháu giúp bác bưng.”
Lý Tịnh khoát tay: “Không cần, xong ngay đây, cháu cứ ngồi đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK