• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu

Editor: Nguyệt Ảnh

Tư Cửu Lê nhìn con thỏ đang bám lấy bắp chân mình, đáy mắt hiện lên kinh ngạc cùng khó hiểu, một lúc lâu sau, hắn mới cong lưng ôm lấy con thỏ, thanh âm thấp đến không thể nghe thấy, "Ngươi, muốn đi theo ta sao?"

Thứ đồ vật nhỏ yếu như vậy, chỉ cần hơi dùng sức là sẽ chết trong lòng bàn tay hắn.

Thật sự là quá mức vô dụng.

Tư Cửu Lê rũ mắt xuống, đáy mắt hiện lên một tia lạnh nhạt cùng không thú vị, nhưng vẻ ngoài của hắn vẫn là một bộ mặt tái nhợt, nói chuyện cũng không dám lấn tiếng thiếu niên kia.


Nguyễn Đường không hề nhận ra Tư Cửu Lê không thích hợp, cậu dùng móng vuốt nhỏ của mình ôm lấy ngón tay Tư Cửu Lê, lông mao mềm mại cọ cọ Tư Cửu Lê, đôi mắt tròn xoe chuyên chú nhìn hắn như đang trịnh trọng hạ quyết tâm gì, "Ki."

(con thỏ kêu như nào nhỉ?)

Da lông mềm mại ấm áp xẹt qua lòng bàn tay Tư Cửu Lê, khiến cho Tư Cửu Lê có chút hoảng hốt, hắn theo bản năng sờ cục bột đầy lông màu trắng này, xúc cảm mềm mại làm người ta sờ rồi còn muốn sờ tiếp.

Nguyễn Đường cọ cọ vào ngón tay Tư Cửu Lê, đôi mắt tròn xoe nhìn hắn lộ ra một chút ỷ lại, thoạt nhìn ngoan vô cùng.

Tư Cửu Lê nhìn thỏ tai cụp trong lòng bàn tay mình, lông mày chậm rãi nhíu lại, ánh mắt hắn sâu thẳm khó lường, thần sắc trên mặt biến đổi, cuối cùng vẫn ôm con thỏ vào trong ngực mình.

Thôi, cứ mang về đã.

Một lần nữa trở lại thời niên thiếu mềm yếu vô năng của mình, Tư Cửu Lê áp không được ác niệm cùng với hận ý ở trong lòng, hận không thể lại hủy diệt thế giới này một lần nữa. Có lẽ, nuôi một con sủng vật, phân tâm ra một chút, loại cảm xúc tiêu cực này sẽ giảm bớt.

Ngón tay Tư Cửu Lê giật giật, sắc mặt không đổi, vươn tay sờ lông mao xù xù của Nguyễn Đường, khóe môi cong lên một cái.

Nguyễn Đường nằm ở trong ngực Tư Cửu Lê chỉ thò ra cái đầu, móng vuốt nhỏ bám lấy góc áo của Tư Cửu Lê, sau khi nhận ra Tư Cửu Lê đang vuốt mao mao của mình thì nhịn không được lại cọ hắn.

Cậu biết mà, mao mao của cậu ai cũng thích sờ.

Nhưng mà, cậu chỉ cho Tư Cửu Lê sờ thôi, hừ hừ.

"Tư Cửu Lê, ngươi sẽ không lựa chọn con thỏ này thật đấy chứ, trên người nó cũng không có linh khí dao động, vừa nhìn là biết chỉ là một con thỏ cực kỳ bình thường, ngươi thu thì có lợi ích gì, còn không bằng hiện tại lột da mang đi nướng, còn có thể giúp chúng ta lấp đầy bụng!"

Thiếu niên lúc trước mở miệng trào phúng Tư Cửu Lê nhìn con thỏ trong lòng ngực hắn, trong mắt toàn là ác ý, hắn còn nhớ rõ lúc trước chính là con thỏ này đạp hắn một chân, bây giờ căm hận vô cùng.

Nguyễn Đường bạnh quai hàm, đối diện với thiếu niên kia làm một bộ dạng trợn trắng mắt.

Cậu vươn móng vuốt của mình ra, hơi hơi cuộn tròn lại, làm thành một nắm đấm.

Người xấu, quỷ đáng ghét!

Tư Cửu Lê xoa lông mao của Nguyễn Đường, đáy mắt hiện lên một tia sát ý, nhưng hắn vẫn nhàn nhạt cười một tiếng, thần sắc bình tĩnh, "Không cần đâu sư huynh, ta nếu đã nhận nó làm linh thú, tự nhiên sẽ không bỏ rơi nó."

Thiếu niên kia cười nhạo một tiếng, "Quả nhiên dạng người nào thì xứng với dạng linh thú như thế, phế vật cũng chỉ xứng dùng linh thú phế vật!"

Nguyễn Đường ở trong lòng ngực Tư Cửu Lê tức giận đến phát run.

Tư Cửu Lê tà tà liếc mắt nhìn thiếu niên kia một cái, cũng không đáp lại, hắn rũ mắt, thu liễm đi huyết sắc cùng thô bạo nơi đáy mắt, một bàn tay vuốt ve thuận theo lông của Nguyễn Đường, tựa hồ không quá để ý.

Hắn nhớ rõ trước kia khi hắn mê muội mang quân đánh vào Thiên Tê Tông, trên mặt những người này đều là biểu tình tuyệt vọng cùng sợ hãi.

Đều là kẻ đáng thương mà thôi.

Tư Cửu Lê lại vuốt thỏ con của mình hai cái, phát hiện thỏ con trong lòng ngực hắn đang phát run, hắn nghi hoặc nhíu mày, ôm con thỏ nâng lên trước mắt, "Sợ hãi?"

Nguyễn Đường tức giận lắc đầu, vươn móng vuốt nhỏ chỉ chỉ thiếu niên kia, sau đó dùng "thỏ quyền" của mình đánh loạn một hồi trong không khí.

Cậu làm sinh động như thế, Tư Cửu Lê tất nhiên cũng đã hiểu ý của cậu, hắn vươn tay đụng vào chóp mũi Nguyễn Đường, "Ngươi thế mà còn tức giận hơn ta." Thỏ con này còn rất thú vị.

Nguyễn Đường nhìn sắc mặt tái nhợt mà bình đạm của Tư Cửu Lê, tựa hồ đã sớm chết lặng đối với loại chuyện này, cậu bỗng nhiên thấy đau lòng.

Rõ ràng chẳng qua vừa mới gặp hắn, cậu lại cảm giác mình cùng Tư Cửu Lê tựa hồ đã quen nhau từ lâu, cho nên khi thấy Tư Cửu Lê bị bắt nạt, cậu cảm thấy vừa khổ sở lại vừa tức giận.

Nguyễn Đường giơ móng vuốt nhỏ của mình lên, làm tư thế "Ôm một cái" với Tư Cửu Lê.

Tư Cửu Lê ôm Nguyễn Đường tiến đến trước mặt mình, "Làm sao vậy?"

Nguyễn Đường vươn móng vuốt nhỏ ôm lấy mặt Tư Cửu Lê, miệng cọ trên má Tư Cửu Lê một hồi.

Hôn một cái, sẽ không khó chịu.

Tư Cửu Lê chỉ cảm thấy gương mặt mình bị vật gì đó lông xù xù cọ vào, cả người có chút mờ mịt, một lúc lâu sau, hắn mới phản ứng lại,

Thỏ con này của hắn vừa mới hôn hắn một cái.

Hắn chuyển mắt nhìn lại, lại phát hiện thỏ con ngoan ngoãn nằm gọn trong tay hắn, tai thỏ cụp xuống, đôi mắt tròn xoe ngập nước tỏ ra vô tội, như không biết mình rốt cuộc đã làm ra chuyện gì.

Từ trước đến nay chưa từng có người thân mật cùng hắn như vậy, huống chi là một con thỏ.

Tư Cửu Lê cúi đầu nhìn cục bột trắng trong lòng bàn tay, thần sắc khó lường, một lúc lâu sau hắn mới cúi đầu, vươn ngón tay ra nhẹ nhàng búng một cái lên đầu nhỏ của Nguyễn Đường, "Thích ta như vậy sao?"


_____________________________


Thỏ tai cụp Hà Lan


(Trời ơi t ko nghĩ nó cute như vậy đâu >w<)


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK